- Ừ! Ông ấy nói trước cuối năm mà không lấy được một viên thì sẽ rút gân em. Anh nói em đến chỗ nào lấy đây, cái gì mà Bảo linh hoàn đều là lừa đảo cả, dùng chẳng có ích lợi gì. Lão Đại, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu, tiểu đệ chỉ trông vào anh đấy.
Tề Thiên tố khổ.
- Anh có tự mình làm được đâu, em bảo anh đi đâu lấy đây. Ai! Đại ca ta hiện giờ…, không nói, ai.
Diệp Phàm cố ý than thở.
- Làm sao vậy đại ca, hình như có chuyện xui xẻo gì sao.
Tề Thiên đoán lờ mờ.
- Còn có chuyện gì, đắc tội Trưởng Ban Sở Tài chính tỉnh, chính là Ngọc Sử Giới của Ngọc gia, Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh trong cơn tức giận lấy cái mũ của anh. Hiện giờ đại ca cả ngày câu cá, bị đem đến đập chứa nước núi Bà La làm một tuần viên quang vinh. Mỗi ngày hoàng hôn đều lên đập tuần tra một phen, cuộc sống rất tiêu dao, ha ha ha .
Diệp Phàm giả bộ không thèm để ý.
- Ha ha ha
Tề Thiên đắc ý cười sằng sặc, sau đó đột nhiên đổi giọng:
- Ngọc Sử Giới, vừa khéo lúc, đại ca, Ngọc gia không phải là bị bắt một nhóm người, hiện tại đang nhốt tại một sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương.
Em thật ra thì đã đã điều tra xong, ngày đó bí mật của căn cứ Dương Đầu Phong không có quan hệ tới người của Ngọc gia. Vốn là định cuối năm nay đem nhóm người của Ngọc gia chuyển giao cho Cục Công an thành phố Mặc Hương xử lý, đơn giản là phạt một khoản tiền chứ dựa vào quan hệ của Ngọc gia thì chắc không giữ nổi lão già kia.
Phạm Hoành Võng của cục an ninh quốc gia thành phố hình như cũng đứng ra nói vài câu cho Ngọc gia, một Thượng tá sư đoàn trưởng của sư đoàn dã chiến tên là Ngọc Cao Nhất cũng là người Ngọc gia, ngay cả sư đoàn trưởng Triệu Côn Sư cũng đi làm thuyết khách cho bọn họ.
Chẳng qua bọn họ không biết lai lịch cụ thể, em tạm thời cũng chưa đáp ứng, Ngọc gia đã như vậy thì chúng ta cũng phải chơi đùa với bọn họ một chút. Chơi đến lúc bọn họ kêu cha gọi mẹ mới thôi, lúc nào cần thả người thì đại ca bảo em.
Mẹ kiếp! Dám phá hỏng chuyện tốt của đại ca thì phải để cho bọn chúng chịu khổ, cứ dứt khoát gán cho đám người Ngọc gia cái tội tiết lộ quân tình thì hay rồi, ha ha ha.
Tề Thiên cười âm u như quạ khiến Diệp Phàm cũng rét run, thầm nghĩ, “ Tiểu tử này đừng xem y cả ngày bộ dạng bất cần đời, lúc cần ra tay cũng là sát phạt, có lẽ mình cũng quá lương thiện đi.”liền vội vàng nói:
- Tội danh thì trước tiên chưa ghép, nhưng trước hết là thả chút phong thanh, nói là Ngọc gia có thể cùng quân tình có liên quan, có hoài nghi gì đó. Để cho người nhà họ Ngọc năm nay ăn tết không yên. Còn cậu đó, chờ điện thoại của anh đi, ha ha ha.
Diệp Phàm cũng cười váng lên.
- Tuy nhiên cậu cũng cẩn thận đấy, thế lực Ngọc gia cũng không nhỏ .
- Không thể thì làm sao chứ. Chúng ta cũng không phải là ăn chay, hắc hắc! Đại ca yên tâm, không có điện thoại của anh, Ngọc gia có chết ở sư đoàn dã chiến cũng đừng mơ ra ngoài. Người thay ca chính là Vương Ngũ đấy.
Nghe Đoàn trưởng Thiết nói là tối ngày hôm qua Vương Ngũ đã thuận lợi đột phá, đại ca, sau này nói không chừng toàn bộ Liệp Báo đều là do anh tạo nên, anh chính là thần sáng thế của Liệp Báo.
Ngay cả Đoàn trưởng Thiết cũng cảm thán hàng vạn hàng nghìn, nói anh là tướng hồng phúc của Liệp Báo, Liệp Báo sau này có thể đi tới trình cái tình trạng gì thì anh cũng có công lao rất lớn, quả thực là một công xưởng chế tạo cường giả quốc thuật.
Lão Đại, quân hàm trung tá của anh chắc là sắp về tới, chắc là đầu năm tới sẽ có người mang đồ mới, anh chuẩn bị mời khách đi!
Ai! Nhìn trông mà thèm a, em lúc nào có thể thêm sao chứ.
Nếu không cha em suốt ngày cứ than vãn bên tai.
Trung tá của Liệp Báo có thể dễ dàng có được vậy sao? So với một trung tá bình thường trong quân đội thì khó hơn gấp mấy chục làn, công lực không thể đi lên thì khỏi phải nghĩ đến rồi, đại ca, chuyện công lực của lão đệ này phải nhờ cậy anh. Hoàn thuốc tốt nhất là có thể lưu một viên, sau này lão đệ ta đột phá lần nữa lúc cũng có thể dùng tới. Ai
Tề Thiên than thở.
- Thiết ca cũng nói với rồi, muốn thăng lên trung tá thì phải đột phá lên tứ đoạn Khai Nguyên, em mới là tứ đoạn Tiệt Lưu, còn phải nỗ lực chừng ba năm nữa mới có thể đột phá.
Còn về hoàn thuốc thì đừng nghĩ tới, không có nữa đâu. Ai.
Diệp Phàm thở dài nói, cũng là rất bất đắc dĩ.
Thật ra thì hoàn thuốc vẫn còn có mấy viên, chỉ là Diệp Phàm không muốn làm cho Tề Thiên tạo thành một tâm lý lệ thuộc, cứ phải ép gã ra sức tu luyện.
- Thật…Thật không có, vậy thì bỏ đi, để em tự mình gắng sức vậy, còn Xuân Cung Hoàn thì sao.
Tề Thiên vẫn chưa từ bỏ.
- Cái đó thì vẫn có, tuy nhiên cũng không nhiều, bảo cha cậu muốn thì đến đập chứa nước núi Bà La câu cá đi, nghe nói nơi này có một loại cá gọi là Hồng Hồ Tai. Theo truyền thuyết thì chỉ cần câu được một con thì có thể mang đến tài vận và quan vận.
Diệp Phàm dụ dỗ.
- Hiểu rồi, cũng tốt, cha em cũng nói muốn thư giãn một chút, cả ngày bó buộc rất khổ sở, để em nói với ông ấy, biết đâu là ngày mai sẽ xuống. Chẳng qua chuyện thuốc thì không thể thiếu, nếu không em không xuống đài được, lại bị bức thành thân thì thảm rồi.
Tề Thiên lại giả bộ đáng thương.
- Triệu Tứ tiểu thư không tệ a! Người ta ung dung hoa mỹ, lấy về là có một trợ thủ tốt đấy .
Diệp Phàm cố ý cười nói.
- Bỏ đi đại ca, không nói, hiện tại thay đổi người rồi.
Tề Thiên khổ sở, gã bị người nhà ép đến sợ xanh mặt, căn bản không muốn về nhà, xem ra đại gia tộc có phiền não đại gia tộc, vì chuyện liên minh chính trị nên hôn nhân lợi ích là rất phổ biến.
- Ai! Cứ như mình lại tự do!
Diệp Phàm thở dài, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn mở cửa thì thấy là tài vụ Điền Kim Hoa, bộ ngực cô ta đang phập phồng, tuy nhiên vẻ mặt lo lắng:
- Chủ nhiệm Diệp, nhà của tôi có việc gấp, con trai té bị thương chân, tôi muốn xin phép nghỉ một ngày trở về xem như thế nào.
- Vậy cô đi đi, không sao đâu, mấy ngày qua tin tức khí tượng nói không có mưa, không cần mở nước làm gì, có tôi ở đây không có chuyện gì đâu.
Diệp Phàm cười gật đầu, Điền Kim Hoa cũng quay người chạy đi.
“Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn”, tốt! Có lẽ mình cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu không cuối năm chắc bận mờ mắt.
Diệp Phàm rúc vào chăn đi ngủ.
Trong giấc ngủ hắn cảm thấy rất thoải mái, nằm mơ thấy đang điên đảo loan phượng với Phương Nghê Muội.
- Cục.. Cục trưởng, em là Đinh Hương Muội.
Đang say sưa thì một thanh âm kiều diễm đánh thức Diệp Phàm từ trong xuân mộng, mở mắt ra thì thấy nào phải Nghê Muội mà đổi lại là Đinh Hương Muội.
Bản thân mình lại đang ôm chặt Đinh Hương Muội trên giường, tay phải còn tiến vào sờ soạng hai ngọn ngọc phong của cô.
Thì ra là Diệp Phàm lúc ngủ ngay cả cửa cũng không đóng, Đinh Hương Muội được các đồng chí trong cục tôn giáo ủy thác mua một đống đồ dùng sinh hoạt chạy đến.
Cô tới đây thì chạy một vòng không thấy ai, rốt cuộc thấy một cánh cửa mở hé, đẩy vào thì thấy chính là Cục trưởng Diệp đang ngáy khò khò, trong miệng lẩm bẩm cái gì cũng nghe không rõ ràng lắm
Nhẹ giọng kêu mấy tiếng thì Diệp Phàm cũng không tỉnh giấc nên đánh bạo đến gần nào ngờ bị Diệp Phàm quờ tay ôm vào sờ soạng .
- Là Hương Muội a, sao cô tới đây, các đồng chí trong cục khỏe chứ?
Diệp Phàm nhìn lại thì đã xế chiều, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.
Hôm nay trang phục của Đinh Hương Muội vô cùng quyến rũ, cô mặc áo nhung mỏng màu lam nhạt làm nổi bật bầu ngực, vừa rồi bị ma thủ của Diệp Phàm sờ soạng nên cúc áo xộc xệch bật cả ra.
Diệp Phàm cao hơn cô nên đứng từ trên nhìn xuống thấy rất rõ ràng. Cảnh tượng trước mắt đúng là làm tim đập loạn vì Đinh Hương Muội mặc bộ váy ngắn đi tất trong suốt làm lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Tiết trời đang lạnh nhưng cô cũng không thấy lạnh, Diệp Phàm âm thầm cảm giác kỳ lạ, chẳng qua trong phòng cũng không phải quán lạnh vì đây là trạm phát điện nên dùng điện không mất tiền, phòng nào cũng có điều hòa nóng lạnh.
Thật ra thì Đinh Hương Muội không phải là không lạnh mà cô cố ý ăn mặc như vậy. Tâm trạng của cô với cục trưởng Diệp rất phức tạp, vừa nghĩ dựa được vào một cây cột thì lại bị đánh ngã rồi.
Chẳng qua Đinh Hương Muội vẫn không xem nhẹ Cục trưởng Diệp, vẫn xem hắn là một con rồng, lúc nào cũng có thể bay lên trời.
Lần này Cục trưởng Diệp bị giáng chức đối với bản thân mình mà nói biết đâu lại là một cơ hội, có thể an ủi Cục trưởng Diệp, cái này gọi là trong tuyết đưa than, ngay cả chuyện chồng cô Cố Lăng Tưởng vào thị trấn công tác cũng cần Cục trưởng Diệp hỗ trợ.
Quỷ thần xui khiến, Đinh Hương Muội đã đến đập chứa nước núi Bà La, hơn nữa hôm nay trang phục đặc biệt vượt mức quy định, cho dù những em gái phố huyện nhìn thấy cũng phải chắt lưỡi hít hà.
Dĩ nhiên cô cũng có lý do chính đáng là lão Chung trong cục đề nghị Đinh Hương Muội đại diện cho người trong cục đi mua ít đồ dùng sinh hoạt, y sợ bảo một người nam đến đập chứa nước thì không mang theo gì.
- Tất cả mọi người rất tốt, em đưa chăn bông và đồ dùng sinh hoạt tới.
Đinh Hương Muội nói khẽ, ngồi nghiêng nghiêng trên giường.
- Chăn bông nơi này cũng có, hình như còn là rất mới, chắc là dùng để chiêu đãi lãnh đạo lúc đến, thay cũng tốt, cảm giác nó không thoải mái lắm.
Diệp Phàm nhíu mày:
- Cám ơn em nhé, chạy từ xa đến đây.
- Cảm ơn gì chứ, anh là Cục trưởng chúng em, vì Cục trưởng phục vụ là chuyện chính đáng mà.
Đinh Hương Muội nói một câu hai ý nghĩa, vừa đứng lên thì thấy ánh mắt của Diệp Phàm đang cắm vào rãnh ngực sâu thẳm của mình thì rung động.