- Trợ lý Diệp đã miêu tả cho chúng ta một bản kế hoạch tốt đẹp, tôi tin
rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định sẽ ủng hộ việc thực hiện
đấy.
Tuy nhiên, chúng ta không những phải chú trọng đến tương lai, mà còn phải ổn định hiện tại nữa. Nếu theo như yêu cầu của trợ lý
Diệp, trước mắt chúng ta căn bản là không thể hoàn thành con đường này.
Vẫn là một chữ, tiền. Vốn dĩ tiền đầu tư xây dựng khu sinh thái kênh
Thiên Phong của Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy cho năm sau thì năm nay đã
dùng hết rồi.
Lẽ nào chúng ta lại đem tiền của năm sau thậm
chí mấy năm sau đó ra dùng hết sao? Đây chính là biểu hiện của việc
thiếu trách nhiệm.
Hơn nữa, tiền này từ đâu mà có, là ngân hàng cho vay sao? Chỉ một lợi ích nhỏ như vậy làm sao lôi kéo được chúng ta.
Thêm nữa, nếu như đem tiền đi đầu tư cho việc xây đường ở Phong Châu,
vậy thì việc xây dựng ở các địa phương khác chúng ta căn bản là không
thể để ý tới rồi.
Phong Châu rất quan trọng, đương nhiên rồi. Nhưng chúng ta không thể tập trung toàn bộ vào nó được.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân cùng với các cơ quan phải xem xét kỹ việc
này. Quan điểm của chúng ta không giống với Diệp Phàm, hiện tại hắn chỉ
nghĩ đến chuyện Phong Châu thôi.
Chúng ta cần bao quát toàn
tỉnh, đại cục và cục bộ rất khác nhau, điều mà tôi muốn nói là, không
phải Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh không xem trọng chuyện Phong Châu.
Mà là vì thực tế lúc này chỉ có thể cho tu bổ con đường này mà thôi.
Vi Bá Tiếu lập tức ra tay để dập tắt khí thế của Diệp Phàm, Diệp Phàm thì hận đến nỗi ngứa cả răng đây.
Nếu như lúc này có đồng chí nào đứng ra phối hợp với mình một chút thì khí thế kia có lẽ đã tăng lên rồi.
- Yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm có hơi cao một chút, tuy nhiên, theo
tôi nghĩ, nếu như độ rộng theo quy hoạch là 16m thì cũng cần đến gần 1.6 tỷ rồi.
Mà trợ lý Diệp chỉ yêu cầu tỉnh ủy có 1.5 tỷ thôi. Như vậy là đã được giảm bớt rồi.
Tuy nhiên, tôi cũng hơi tò mò, bốn trăm triệu còn lại nếu như gom góp
theo cách mà trợ lý Diệp đã nói thì trong đó cũng gặp phải không ít khó
khắn.
Có một số chuyện nói thì dễ, nói là mượn tiền của nhân dân để hợp tác đầu tư, nhưng thương gia nào sẽ đồng ý chi tiền đây.
Bởi vì đầu tư cho xây đường thì quá lớn mà hiệu quả lại lâu thấy. Hơn
nữa, cùng với những bất đồng trong chính cách của chính phủ, các thương
nhân cũng có những suy tính nhất định.
Đến lúc đó không tìm được đối tác, mà tỉnh thì lại chi tiền rồi, con đường cũng khởi công rồi, lúc đó phải làm sao?
Tôi lo lắng, sợ đến lúc đó con đường mới rải được một nửa, lại phải tránh đường cho công trình khác xuất hiện.
Đến lúc đó nhất định Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân sẽ cố gắng để xây dựng
thành công. Việc này chẳng phải là đang Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh
vào vũng bùn sao?
Đến lúc đó nếu như tài chính tỉnh không đủ
tiền mà phải đem tiền đầu tư của công trình khu sinh thái Thiên Phong ra dùng thì không phải là đang kéo cả khu sinh thái Thiên Phong vào chuyện này sao?
Hàng loạt chuyện như vậy chính là liên tiếp chứ
không phải đơn độc đâu. Đến lúc đó, tôi nghĩ vì chuyện này mà sẽ dẫn đến một loạt hiệu quả và lợi ích đấy.
Khi mà cả tỉnh đã rơi vào vũng bùn rồi, đến lúc này không chỉ riêng Diệp Phàm anh phải gánh vác trách nhiệm này.
Mà tất cả các đồng chí ở đây sẽ cũng phải chịu trách nhiệm theo.
Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc nói. Lão già này càng nói càng nghiêm trọng, Diệp Phàm bị biến thành một tên đại ác dẫn mọi người vào vũng bùn rồi.
- Ha ha ha, chỉ yêu cầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chi ra 1.6 tỷ
hỗ trợ cho công trình quốc lộ mà có thể kéo toàn tỉnh vào vũng bùn sao?
Chủ tịch Trần, logic này có chút làm cho người ta kinh sợ đấy.
Lúc này, phó chủ tịch Lâm phụ trách việc quản lý xây dựng nông thôn và xây dựng kinh tế mỉm cười lên tiếng.
- Hơn nữa, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có ý này.
Chỉ là đem hạng mục của năm sau thực thi trong năm nay thôi mà. Hơn nữa, bây giờ cũng đã là tháng sáu rồi, đã qua nửa năm.
Nếu như nói là sang năm khởi công thì cũng chỉ còn có nửa năm nữa thôi. Tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm vì chuyện thu hút đầu tư xây dựng Phong
Châu mà yêu cầu như thế cũng không có gì quá đáng cả.
Mà làm
như vậy thì có thể giữ chân được tập đoàn trong top 100 doanh nghiệp
hàng đầu thế giới Hồng Phách Thiên Chân ở lại Phong Châu. Chuyện này sẽ
có những ảnh hưởng không thể đo được đấy.
Phong Châu quá lạc
hậu rồi, đúng là lúc cần có những ảnh hưởng như thế này. Hơn nữa, đây
cũng là một cơ hội lớn cho Phong Châu.
Mà cơ hội này tỉnh ủy
và ủy ban nhân dân phải đồng nhất ý kiến sách lược, mọi người ngồi đây
có lý do gì mà không ủng hộ cơ chứ.
Các đồng chí, không thể
chỉ để ý đến hầu bao của mình được. Cho dù là hiện tại chúng ta tiêu tốn một chút, nhưng tốn kém thì cũng là vì nhân dân Phong Châu, vì đại cục
của cả tỉnh nhà thôi.
Một khi Phong Châu đã phát triển, đến
lúc đó thuế thu được nhiều, mà hàng năm cũng không cần các đồng chí phải nâng đỡ, đây vô hình chung cũng là trách nhiệm của chúng ta mà.
Mà đồng chí Diệp Phàm đúng là thấy được đại cục của toàn tỉnh. Bước đi
này cũng đồng nhất với chính sách năm nay của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, chuyện này cũng không phải là quan hệ giữa cục bộ và toàn bộ.
Đây là làm vì đại cục.
- Chuyện này nói thì đương nhiên là dễ, nhưng là 1.5 tỷ chứ đâu chỉ là
mấy trăm vạn, là hơn một tỷ đó. Hơn nữa tất cả đều là tiền mặt.
Phó chủ tịch Vu là người phụ trách chuyện xây dựng nông thôn và xây
dựng kinh tế, việc cải thiện đường quốc lộ Phong Châu cũng là một phần
công việc của anh đúng không?
Xin hỏi Chủ tịch Vu có thể ủng
hộ bao nhiêu? Chúng tôi không muốn nghe những lời dễ nghe, chúng tôi chỉ muốn biết đồng chí có thể ủng hộ cho việc Diệp Phàm xây đường quốc lộ
được bao nhiêu?
Vi Bá Tiếu bắt đầu nói.
- Công việc của tôi thì các đồng chí cũng như các vị lãnh đạo ngồi đây đều biết, tôi cũng không cần phải giải thích.
Nếu như đề cập đến chuyện kiến thiết này thì tôi không thể khoanh tay
mà đứng nhìn. Đương nhiên, việc xây dựng đường ở Phong Châu vô hình
chung cũng sẽ thúc đẩy kinh tế nông thôn cũng như phát triển kinh tế của toàn bộ Phong Châu.
Con đường này được xem như là huyết
mạch, rất quan trọng. Cho nên, tôi sẽ ra sức thực hiện, vấn đề kiến
thiết nông thôn cũng như kiến thiết kinh tế.
Hơn thì không
dám nói, mười triệu thì rất có thể. Tuy nói là không nhiều lắm, so với
con số vài tỷ của công trình thì chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Nhưng, tôi tin rằng, chỉ cần các vị đang ngồi đây đồng lòng, mỗi người
giúp đỡ một ít, việc hoàn thành công trình đường Phong Châu sẽ không còn lâu nữa đâu.
Cho nên, đây cũng xem như là Vu Tiền Lâm tôi
ủng hộ lời hiệu triệu của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, cố gắng giúp
đỡ cho Phong Châu.
Vu Tiền Lâm nói rất mạnh mồm, và cũng rất thật.
- Vu chủ tịch đã nói vậy thì tôi cũng ủng hộ mười triệu.
Phụ trách quản lý văn vệ Tần Xuân và phó chủ tịch cũng mở miệng nói, còn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Nói thật ra thì tôi cũng phải cảm ơn trợ lý Diệp đã ủng hộ công việc của tôi.
- Ôi, Phó chủ tịch Tần là người phụ trách mảng văn nghệ. Trợ lý Diệp
thì là người phụ trách thu hút đầu tư cho Phong Châu, chuyện này....
Trần Húc lại bắt đầu tạo chuyện, người này đương nhiên là có ẩn ý rồi.
- Ha ha, tôi nói chuyện của Đồng Lĩnh, lúc đó tập đoàn Thần Lộ cũng chi cho Đồng Lĩnh xây dựng 20 trường học.
Mà hiện tại công trình này đã rời đi rồi, tập đoàn thần Lộ cũng đã chi ra 1000 vạn rồi.
Chủ tịch Thần Lộ Tống Hương Quân nữ sĩ sau đó còn đến ủng hộ thêm 1000
vạn nữa. Nếu như công trình lần này có thể làm hài lòng cô ấy, không
chừng họ còn có thể ủng hộ thêm các thiết bị trường học và một số vật
dụng khác nữa.
Chuyện này đã được đăng lên báo giáo dục rồi, bộ cũng đã tán dương. Sau này tôi mới rõ chân tướng của việc này.
Hóa ra là trợ lý Diệp có đại ân với bọn họ, cho nên Tống gia mới làm nhiều việc thiện đến vậy.
Trợ lý Diệp là một người tốt, làm việc tốt không phải chỉ vì cái danh,
nếu như không phải chủ tịch Tống Hương Quân không nói thì chúng tôi làm
sao có thể biết được.
Trong chuyện này, tôi đại diện cho hệ thống giáo dục cùng với tất cả các học sinh xin cảm ơn trợ lý Diệp đã ủng hộ.
Phó chủ tịch Tần nói trắng ra, cũng là đúng lúc, là vì phối hợp tạo khí thế cho Diệp Phàm.
- Ha ha, Phó chủ tịch Tần nói thế tôi thật ngại quá. Chỉ vì nhân dân
Đồng Lĩnh mà làm một chuyện nhỏ, có gì to tát đâu chứ. Thật ngại quá.
Lần sau nếu có chuyện tương tự nhất định tôi sẽ báo cáo chủ tịch Tần.
Diệp Phàm nói đùa, lập tức cười vang.
- Trợ lý Diệp, có lẽ cậu còn chưa biết vệc này?
Chủ tịch Tần tủm tỉm nhìn Diệp Phàm.
- Chuyện này, chủ tịch Tần, tôi thực sự không hiểu ông đang nói đến
chuyện gì? Chuyện trên đời này cũng quá nhiều rồi, làm sao tôi có thể
tính hết được, tôi đâu phải là thần tiên sống.
Diệp Phàm nói và lại cười vang.
- Lúc đó tôi đi báo cáo với bộ giáo dục về chuyện khen thưởng cho tập đoàn Thần Lộ.
Người ta dù sao cũng chi ra một khoản tiền lớn, chúng ta cũng nên làm
một tấm cờ thưởng cùng với giấy khen thưởng hay chứng nhận mới đúng có
phải không?
Phó chủ tịch Tần nói đến đây thì dừng lại một chút rồi mời tiếp tục nói:
- Nhưng mà không hiểu tại sao chuyện này lại truyền đến được tai đồng
chí Đường Lâm phó trưởng ban thường trực bộ giáo dục mới nhậm chức.
Ngày hôm đó ông ấy đã tìm tôi nói chuyện, trong lúc nói chuyện có nhắc
đến chuyện khen thưởng Tống nữ sĩ. Tuy nhiên, sau đó tôi nói chuyện này
là do trợ lý Diệp của Tấn Lĩnh khởi xướng.
Không thể tin được là ngay sau khi nghe vậy đồng chí Đường Lâm lập tức sửng sốt, hỏi tôi
liệu đó có phải là Diệp Phàm lúc trước làm Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh hay không.
Lúc đó tôi nói là đúng, hiện tại người đó đang làm
trợ lý Chủ tịch kiêm Bí thư thành ủy rồi. Hơn nữa Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh còn ủy thác trọng trách, yêu cầu hắn phụ trách việc thu hút
đầu tư cho Phong Châu.
Không thể tưởng tượng được là khi nghe nói vậy đồng chí Đường Lâm hừ nói: người này đúng là rất có thực lực
đấy. Lúc đó tôi vừa nghe thấy liền ngây người ra, không ngờ đồng chí
Đường Lâm lại phá lên cười.
Ông ấy nói, tôi mới biết được trợ lý Diệp không ngờ lại là bạn cùng lớp với phó trưởng ban Đường. Khó
trách trưởng ban lại nói với giọng có thẻ thân thiết tùy ý như vậy.
Trưởng ban Đường còn nói khi hai người học chung lớp ở trường Đảng, lúc đó trợ lý Diệp chỉ là một cán bộ nhỏ cấp phó giám đốc sở.
Mà lúc đó đồng chí Đường đã làm đến cán bộ cấp thứ trưởng rồi. Không ngờ Diệp Phàm đã được chọn lên làm tổ trưởng.
Phải biết rằng lúc ấy hơn một trăm người trong lớp kia đều làm đến cấp sở, mà cấp thứ trưởng cũng có mười mấy người.
Trợ lý Diệp đã đè xuống được phong thái của rất nhiều đồng chí khác.
Trưởng ban Đường nói, nếu có thời gian rảnh nhất định đến Đồng Lĩnh chơi một chuyến, tiện thể xem bạn học cũ thế nào.
Phó chủ tịch Tần vừ nói xong, cả hội trường tự nhiên im lặng.
Mợi người ngồi đây chính là không hiểu Đường Lâm là ai. Người đó chính
là em trai của chủ tịch nước đương nhiệm. Theo như lời cuat phó chủ tịch Tần thì quan hệ của Diệp Phàm và Đường Lâm có vẻ cũng không tồi.