- Kể cả để cho rắn ăn cũng không thể để lão bắt được, chúng ta đi vào nhanh thôi.
Vương Nhân Bàng cũng buồn rầu quát.
- Đi xuống dưới!
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Tôi đi đầu, Thiên Thông đi tiếp, Nhân Bàng và Tiểu Lan cản phía sau.
Vừa mới đi xuống dưới hơn mười mét, những âm thanh xì xì quái dị truyền đến,
mọi người dùng sức mạnh để quan sát lập tức đều hít một hơi thở sâu, tất cả đều cảm
giác da đầu run lên.
Bởi vì phía trước cách họ hơn mười mét không ngờ rắn bò đầy. Những con rắn
này lổm ngổm, cả lũ đều đang phát ra tiếng xì xì đáng sợ kia. Cảnh tượng thật sự khá
dọa người.
Diệp Phàm quan sát một hồi nói:
- Các cậu xem, ở giữa có một con rắn màu đó rất lớn, có lẽ đó là con đầu đàn rồi.
Bắt giặc bắt vua, bắt rắn chúa thì dễ làm thôi.
- Ừ, con rắn này bề ngoài thật khó nhìn. Trên đầu giống như xếp đống gỗ, gập
ghềnh không nói, hơn nữa trên đó còn đầy những bong bóng màu đó, so với con cóc
còn xấu hơn.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu.
- Rắn càng xấu lực tấn công càng mạnh.
Đúng lúc này giọng của của người sau lưng đội viên dự bị vang lên.
- Xa Thiên cậu đã tỉnh?
Diệp Phàm ra hiệu cho đội viên dự bị buông Xa Thiên xuống. Bởi vì trên người Xa
Thiên bị diệp phàm dùng Lôi âm cương chỉ phong tỏa cũng không sợ y làm chuyện gì.
- Ôi, hôm nay tôi dừng trong tay các anh, rất thoải mái. Xa Thiên tôi tuy nói bất tài
nhưng dù gì cũng là đàn ông, các anh sẽ không gây sức ép cho tôi chứ.
Xa Thiên thở dài nói.
- Xa Thiên, anh có muốn sống đi ra ngoài?
Diệp Phàm hỏi.
- Từ Xà Quật đi ra ngoài là tuyệt đối không thể. Cùng với việc bị hàng vạn con rắn
cắn xé không bằng thống khoái vẫn thoải mái hơn.
Vẻ mặt Xa Thiên khá suy sụp lắn đầu, không thể nào nhận ra người anh hùng vạn
trượng lúc nãy rồi.
- Anh là đàn ông gì thế, chỉ có chút này đã dọa cho anh sợ rồi. Tôi thấy, căn bản
anh là người ẻo lả, tôi nhổ vào những loại như thế.
Thiên Thông nhổ một ngụm còn hung hăng giẫm lên mấy cái.
- Tôi có cách gì, phản bội Tông Vô Thu đã không còn đường sống. Hiện tại lại đi
vào Xà Quật, có người nào còn có thể sống đi ra ngoài? Trừ phi là Tông Vô Thu có pháp
môn Xà Quật, những người khác không có khả năng có đường sống.
Xa Thiên hừ nói, cũng là khôi phục một chút khí thế.
- Xa Thiên, hiện tại chúng ta đã cột chung trên một chiếc thuyền, Tông Vô Vu đang
ở ngoài dọn sạch cửa hang rồi.
Một khi ông ta vào đây, đối với đường lối trong hang này ông ta quan thuộc hơn
chúng ta nhiều lắm. Hơn nữa, tất cả chúng ta hợp lại cũng không phải là đối thủ của
Tông Vô Thu.
Tuy nhiên, chết tử tế không bằng sống lười, còn sống tốt hơn là chết, chúng ta
chưa đến chỗ cuối cùng.
Nếu như còn có thể sống đi ra ngoài, chỉ cần cậu phục tùng, tôi đảm bảo an toàn
cho cậu.
Diệp Phàm nói.
- Đảm bảo, nếu là Cung Thu nói những lời này còn có khả năng. Còn cậu tự thân
mình còn khó bảo toàn dựa vào cái gì để nói những lời này?
Xa Thiên hừ nói, một chút không sợ Diệp Phàm. Hắn căn bản thể hiện dáng dấp
lợn chết không sợ nước sôi.
- Lại đây, bố để mày xem một chút.
Diệp Phàm tức điên rồi, khẽ giơ tay, dùng nội tức mãnh liệt xuất ra, một cỗ lực
hút mạnh mẽ truyền đến, Xa Thiên cao lớn như vậy không ngờ bị Diệp Phàm hút đến
trước mặt. Đây rõ ràng là nội tức phóng ra ngoài, đương nhiên làm cho tất cả mọi
người ở đây đều trợn trừng mắt.
Diệp Phàm kéo theo Xa Thiên đi xa hơn 10m, tay trái hắn phất phất trên mặt Xa
Thiên, trong lòng bàn tay hiện ra một hình ảnh mờ.
- Biết cái này không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chẳng lẽ là…
Xa Thiên đột nhiên trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Diệp Phàm rồi lắc lắc đầu, ấp úng
nói:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?
- Trên đời này làm gì còn có việc gì không thể. Xem ra, anh hiểu được dấu hiệu
này có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói qua, chẳng qua là truyền thuyết. Nếu cậu thật sự là đệ tử của người
đó, Xa Thiên tôi phục.
Xa Thiên nói xong đột nhiên hai chân quỳ xuống đất, dáng vẻ rất cung kính nói:
- Con dơi trên cao nhận một lạy của Xa Thiên tôi.
- Xem ra anh thật sự biết được việc này, anh nói xem anh biết những gì?
Diệp Phàm cũng không giơ tay kéo Xa Thiên lên.
- Tôi từ nhỏ được Tông Vô Thu nuôi lớn,tuy nhiên, tôi lại không là đồ đệ do Tông
Vô Thu dạy dỗ chân chính.
Mà tôi có sư phụ khác, lão là Hồ Bát Đao, có phải tên thật không tôi cũng không
rõ lắm. Hồ Bát Đao cũng không phải người của Tam độc giáo, lão chỉ là người quét rác
trong miếu thờ quan trọng nhất của Tổ tông Tam độc giáo. Năm tuổi trong lúc vô ý đi vào
trong miếu của Tổ tông, đây vốn là tội chết, người bình thường đi đến đây đều vô duyên
vô cớ chết.
Có lẽ là do sư phụ tôi. Chỉ có điều không ngờ tôi vào sư phụ hợp ý, chẳng nhưng
không chết mà Hồ Bát Đao còn yêu thích tôi.
Từ đó về sau tôi lén vào rừng cây nhận truyền thụ của sư phụ. Nhìn qua thì tôi là
học nghệ của Tông Vô Thụ thật ra tôi học chính xác là võ công của Hồ Bát Đao.
Chẳng qua sau đá một lần, Tông Vô Thu đang luyện công đột nhiên nổi điên, không
ngờ đánh chết sư phụ tôi.
Mà sư phụ cũng không nghĩ Tông Vô Thu sẽ ra tay với mình, lúc ấy bản lĩnh của
sư phụ chỉ kém hơn Tông Vô Thu một chút.
Tông Vô Thu không ngờ đem sư phụ tôi ném vào Xà Quật cho rắn ăn, nói là loại
cao thủ này sau khi rắn ăn xong cơ thể rắn sẽ tiến triển rất nhanh.
Lúc sắp chết sư phụ có phát ra một tiếng lóng cho tôi, sau đó khi mười tám tuổi
tôi đã dựa theo tiếng lóng của sư phụ tìm được một cái bao.
Mới biết tôi là người họ Xa, mà nhà họ Xa cũng không phải là người Lào, cha tôi là
Xa Nhất Đao là người Ấn Độ, mẹ tôi là người Anh tên là Lệ Thủy.
Trong nhà có một bảo bối đó là Vô cực sát thủy can. Trên thực tế là một cái tẩu
thuốc bằng tre, không khác tẩu thuốc của người Trung Quốc là mấy.
Nghe nói Vô cực sát thủy can có thể hấp thu độc tố dễ dàng cho luyện công. Tông
Vô Thu đã muốn có nên mới giết cả nhà tôi. Lúc ấy thấy căn cơ của tôi không tồi nên
bế tôi về.
Mọi việc này đều bị sự phụ tôi biết được. Có lẽ sau này tôi lén lút học võ công của
Hồ Bát Đao bị Tông Vô Thu phát hiện.
Lão tặc này lòng dạ rất sâu, vẫn không thể hiện cái gì. Mà Hồ Bát Đao là người
giữ miếu của Tam độc giáo, người biết rõ ông ta là những trưởng lão cấp bậc rất cao.
Tông Vô Thu còn gọi ông ta là sư thúc. Tông Vô Thu biết Hồ Bát Đao dạy tôi luôn
luôn bày ra đánh lén ông ấy.
Lần đó y mời Hồ Bát Đao uống rượu, kết quả sư phụ không phòng bị nên trúng
độc mới có thể bị Tông Vô Thu giết chết.
Mà Tông Vô Thu nói với người ngoài là Hồ Bát Đao âm mưu chiếm đoạt di vật của
tổ tông mới bị y trừng trị theo quy của của giáo. Mấy trưởng lão tuy nói có chút hoài
nghi nhưng không muốn thay Hồ Bát Đao giải oan.
Cho nên, những năm gần đây tôi luôn âm thầm chuẩn bị báo thù. Đáng tiếc đúng
là công lực của tôi vẫn quá kém, không có cách nào tìm cơ hội.
Lần này các cậu đến đây tôi đã có ý tưởng. Chỉ có điều thật đúng là giận Xa Thiên
tôi vẫn không thể nào giết lão giặc này.
Con dơi, từ này về sau 160 cân Xa Thiên tôi liền giao cho anh, anh có thể hạ độc
tôi hoặc cấm chế.
Hi vọng duy nhất của tôi chính là hi vọng bản lĩnh của anh có thể đột phát đến đẳng
cấp 12 để giết Tông Vô Thu giúp tôi.
Xa Thiên nói không giống như đang nói dối.
- Tôi chỉ có thể đồng ý với anh khi giờ tôi có thể giết Tông Vô Thu, chờ tôi đến
đẳng cấp 12 thì Tông Vô Thủ có lẽ đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết. Tuy nhiên,
đối với chuyện luyện công, tiến triển của tôi chắc chắn nhanh hơn lão ta. Cho nên, anh
phải chuẩn bị tâm lý, thù này có lẽ phải vài chục năm mới có thể trả được.
Diệp Phàm nói.
- Không nhất định.
Xa Thiên đột nhiên lắc lắc đầu.
- Sao thế?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Xa Thiên.
- Không nói dối con dơi, hiện giờ anh đã là người độc cao cấp.
Xa Thiên nói.
- Người độc cao cấp là cái gì?
Diệp Phàm đúng thật là bị dọa một trận, người độc nghe như sấm nổ bên tai.
- Tông Vô Thu vô cùng giả dối, lão bắt chị em Tài Nhạ Tả…
Xa Thiên nói lại chuyện xảy ra trong căn phòng bí mật một lần.
- Ý của anh chính là khi Tông Vô Thu muốn dùng bí thuật để khống chế tôi thì
chưởng đột nhiên nổ tung. Cho nên không thể thành công, nếu không tôi hiện tại chỉ có
thể đi theo Tông Vô Thu, bằng không chỉ có một con đường chết?
Diệp Phàm truy hỏi trong lòng cũng dần dần tin tưởng những gì Xa Thiên nói. Bởi
vì cùng với việc hắn không sợ Sói hoa mà cảm thấy hưng phấn thì xem ra hắn đúng là
đã thành người độc đặc biệt rồi. Người độc không sợ độc dược mà còn thích.
- Ừ, lúc đó Tông Vô Thu bị tôi chém một đao cho nên, không thể thành công. Tông
Vô Thu lúc ấy đã đặt toàn bộ nội khí cùng với tâm trạng đặt hết lên người cậu, nếu
không, tôi không thể nào đánh lén thành công. Tông Vô Thu mặc dù không chết nhưng
tôi tin lão cũng không có khả năng hồi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn.
Xa Thiên nói.
- Mặc dù bản lĩnh chưa khôi phục hết vào Tông Vô Thu đang bị thương thì chúng ta
cũng không có khả năng chống lại lão, hơn nữa hai trưởng lão của Tam độc giáo đã về,
bản lĩnh của họ cao hơn tôi. Ngoài ra vào trong Xà Quật nay hi vọng về mạng sống của
chúng ta gần như không có.
Diệp Phàm nói tất nhiên là đang dò xét.
- Vừa rồi tôi đã quyết định buông tha không chống cự rồi, tuy nhiên, từ khi nhìn
thấy con dơi trên bàng tay anh, tôi quyết định dù chết cũng phải vứt bỏ.
Nếu Xa Thiên tôi chết đi, chỉ cần có thể hỗ trợ Cậu đi ra ngoài, tôi tin tưởng người
trong nhà Con dơi cậu sẽ tìm Tông Vô Thu.
Có con dơi vua, Tông Vô Thu là cái gì.
Xa Thiên nói, Diệp Phàm thầm nói bố còn không biết sư phụ ở đâu mà anh đã tràn
đầy hi vọng.
- Anh phải lấy hành động thực tế để thể hiện lòng trung thành mới được, nếu
không anh khó có thể làm tôi tin tưởng.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi biết rồi, từ nay về sau tôi chính là đầy tớ của Con dơi cậu. Cậu muốn mệnh
của tôi bất cứ lúc nào cũng được.
Xa Thiên nói.
- Được, tuy nhiên, khi chưa được tín nhiêm tôi đã dùng cương chỉ trên người anh,
đây là pháp môn đặc thù của nhà chúng tôi. Tin rằng mặc dù anh có tìm Chưởng môn
Thiếu Lâm Võ Đang cũng không giải quyết được gì.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.