Chủ tịch thành phố, nếu đây là quyết định tập thể của bộ máy Thủy Châu, hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Yến cũng không phản đối, chuyện này không phải là đã ngầm đồng ý rồi sao.
Chủ tịch tỉnh Yến đã đồng ý rồi, tiền lại đang ở Cục tài chính thành phố, có thể cấp xuống cho khu Đông Hồ chúng tôi luôn không?
Đợi vài ngày nữa Bí thư Đoạn trở về, ván cũng đã đóng thuyền, hơn nữa dù sao chúng tôi cũng chiếm cái lý rồi, ông ta còn có thể nói được gì nữa?
Vu Tây Dương vội vã đòi lấy 200 triệu của khu Hồng Liên về túi mình. Tiền chưa vào túi thì bất cứ lúc này cũng có thể bay đi. Vu Tây Dương không thể ngồi yên được. Vừa nghĩ đến 200 triệu đó, trong lòng thằng nhãi này đã lập tức kích động.
Cũng không phải là Vu Tây Dương này muốn mò ưu đãi gì, chủ yếu là gần đây Khu Hồng Liên của Diệp Phàm cũng náo nhiệt quá, làm cho Khu Đông Hồ của gã ở cạnh cũng mất mặt. Thậm chí có người đồn đại nói là Ủy viên thường vụ Vu Tây Dương làm việc không bằng Ủy viên thường vụ Khu Hồng Liên Diệp Phàm.
Mọi người ai chẳng có thể diện, hơn nữa lần trước Vu Tây Dương lên tỉnh kiếm tiền, chỉ kiếm được về không đến hai chục triệu, còn Diệp Phàm lại kiếm được những 500 triệu, thằng nhãi này trong lòng tự nhiên không phục. Đọ sức trên Hội nghị thường vụ lại thua thảm hại, nên Vu Tây Dương trong lòng phẫn nộ.
Kỳ thực, từ khi Diệp Phàm đến Thủy Châu đồng chí Vu Tây Dương đã không chịu phục rồi. Cảm thấy thằng nhãi mới mấy tuổi đầu này nhờ giẫm phải phân chó nên leo được lên đầu mình, trong lòng tự nhiên buồn bực.
Quyết định cùng Diệp Phàm sống mái một phen. Khu Đông Hồ hiện nay trong số các đơn vị cấp huyện của toàn Thủy Châu đang đứng vị trí thứ nhất. Còn Khu Hồng Liên mà Diệp Phàm quản đang nằm ở mức độ trung bình. Vu Tây Dương tuyệt đối không muốn thấy Khu Hồng Liên quật khởi.
Tuy nhiên, gần đây Khu Hồng Liên lại đàm phán được mấy vụ đầu tư, khu sinh thái nhân văn Hồng Liên cũng được ủng hộ nhiệt liệt, làm cho đồng chí Vu Tây Dương phải đỏ mắt. Cho nên, bóp chết Khu Hồng Liên từ khi còn trong trứng nước, chính là dự tính của Vu Tây Dương.
-Cái này, Bí thư Đoạn chưa về, cũng không dễ làm. Dù sao, Đảng lãnh đạo chính phủ mà.
Chu Sâm Mộc thản nhiên liếc nhìn Vu Tây Dương, châm thuốc, nhàn nhã hút.
Bí thư Đoạn trở về còn có thể kiếm được một xu nào sao? Trong lòng Vu Tây Dương thầm mắng một câu, biết Chu Sâm Mộc này đang đỏ mắt, 200 triệu này muốn chuyển hết về khu Đông Hồ là không thể được rồi.
Ít nhất phải hiếu kính với Chu Sâm Mộc mấy phần. Theo như quy cũ trước đây, có tiền bên trên cấp xuống, đến Cục tài chính thành phố đều bị xén bớt khoảng ba phần. 200 triệu này chỉ phải để lại sáu bảy chục triệu. Vu Tây Dương chỉ còn lại một trăm hai chục triệu thôi, không còn cách nào khác.
Thằng nhãi này hạ quyết tâm, cắn răng nói:
-Chủ tịch thành phố, gần đây nghe nói Ủy ban nhân dân thành phố cũng chuẩn bị xây dựng trụ sở làm việc? Thủy Châu tuy nói là tỉnh thành, kinh phí cũng chẳng dư dả gì. Khu Đông Hồ chúng tôi là cấp dưới của Thủy Châu, cũng phải chia sẻ ít phiền toái với Ủy ban nhân dân thành phố chứ. Khu Đông Hồ chúng tôi xin quyên tặng 50 triệu để xây dựng trụ sở làm việc Ủy ban nhân dân thành phố, cứ lấy từ 200 triệu kia là được rồi.
-50 triệu cũng được, tuy nhiên, gần đây thành phố bận nhiều việc lắm. Anh xem, khu Tây lại đang khai thác, phát triển, Ủy ban nhân dân thành phố cũng cần một khoản tiền bồi thường giải phóng mặt bằng. Lên tỉnh xin tiền thì họ nói đã cấp cho Khu Hồng Liên 500 triệu, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không phải máy in tiền. Lần này, một xu cũng không cấp. Haizz…
Chu Sâm Mộc cau mày thở dài.
Vu Tây Dương vừa nghe, thiếu chút nữa đưa giơ chân lên. Chắc chắn đồng chí lão Chu chê 50 triệu còn ít quá, nếu không cấp nhiều chút nữa, có lẽ lão già này chẳng chịu cấp một đồng nào xuống đâu. Hơn nữa, Vu Tây Dương cũng suy nghĩ tương đối cẩn thận.
200 triệu này mặc dù không kiếm được đồng nào để lại hết cho Ủy ban nhân dân thành phố dù sao còn đỡ hơn trả về cho Diệp Phàm. Khu Hồng Liên không có tiền thì hắn muốn khai thác, phát triển cũng chẳng thể nào khai thác phát triển được, Diệp Phàm người xem thể đuổi theo Khu Đông Hồ thế nào chứ?
Chỉ cần địa vị lão Đại của mình không bị lung lay, Vu Tây Dương đã thấy mình đè Diệp Phàm được một cái rồi. Cho nên, thằng nhãi này sau khi sắc mặt hơi ngạc nhiên, nói:
-Chủ tịch thành phố, khu Đông Hồ chúng tôi ủng hộ thêm hai chục triệu để các ông khai thác khu phía Tây.
-Được rồi, nói dài dòng cũng chẳng được gì. Tôi đại diện khu Tây cảm ơn anh, các anh ủng hộ 100 triệu luôn đi. Ngày mai anh làm báo cáo, bắt tay vào hoàn tất các thủ tục, tiền sẽ trực tiếp cấp xuống.
Dã tâm của Chu Sâm Mộc thật lớn, lấy không của người ta mất 100 triệu. Vu Tây Dương đau lòng muốn treo cổ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành nói:
-Tôi đồng ý với quyết định của Chủ tịch thành phố, 100 triệu cũng được. Tuy nhiên, khoản 100 triệu của chúng tôi trong ngày mai hy vọng được cấp xuống.
-Không nói nhiều nữa, anh cứ đem đến đây tôi phê duyệt, tôi biết việc trị ô rất gấp, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ đặc biệt cấp xuống cho các anh.
Thu vào được 100 triệu, Phó chủ tịch thành phố Chu cũng cảm thấy tương đối thoải mái. Gã cũng muốn nhanh chóng làm cho xong trước khi Đoàn Hải Thiên quay về.
Đến lúc đó dù lão Đoạn có về, thì tiền cũng đã bồi thường cho các hộ giải phóng bên khu Tây rồi, chẳng lẽ lại kêu người ta nhổ ra lại.
Chu Sâm Mộc quyết định, 100 triệu đó đền bù hết cho các hộ giải tỏa. Còn tiền tiết kiệm được thì dùng để xây dựng văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Đến lúc đó Diệp Phàm chỉ có thể như người câm ngậm hoàng liên, không làm gì được.
Tuy nhiên, sau khi bước ra cửa Vu Tây Dương thầm mắng một câu “Chu lột da!” Dĩ nhiên là chỉ Chu Sâm Mộc rồi.
Diệp Phàm lập tức gọi điện báo cáo tỉ mỉ việc này cho Đoàn Hải Thiên.
-Người ta sớm đã nhìn chòng chọc vào 200 triệu của cậu rồi.
Đoàn Hải Thiên nghe xong thản nhiên nói.
-Bí thư Đoạn, dù sao anh cũng phải đứng ra đòi lại công bằng chứ. Đó là 200 triệu, không phải 20 triệu đâu.
Diệp Phàm nói.
-Tôi nói thật với cậu, chắc hẳn Vu Tây Dương cũng chẳng lấy được bao nhiêu tiền đâu.
Đoàn Hải Thiên nói.
-Chẳng lẽ Chu Sâm Mộc lại ăn bớt tiền của Khu Hồng Liên chúng em?
Diệp Phàm trong lòng lập tức hiểu ra, thì ra là thế.
-Không thể nói như vậy, Diệp Phàm, cậu cũng là một thành viên của bộ máy thành ủy, ủy phải san sẻ cho thành phố một chút.
Gần đây Chu Sâm Mộc có tìm tôi vài lần, hình như tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố sắp phá đi xây dựng lại, không phải tòa nhà ủy ban Khu Hồng Liên các cậu cũng đang xây dựng lại sao?
Tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố xây dựng từ những năm 80. Hiện tại cũng cũ lắm rồi. Phó chủ tịch thành phố Chu làm Chủ tịch của một thành phố, đến lúc tòa lầu làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố không bằng trụ sở của Khu Hồng Liên các cậu, dĩ nhiên trong lòng sẽ thấy không vui rồi.
Cậu ngẫm lại xem, tòa lầu ủy ban của Khu Hồng Liên các cậu xây lại bao nhiêu người dòm vào. Cái này gọi là gì, cậu đã vô tình cướp đi hào quang của lãnh đạo rồi cậu biết không?
Đoàn Hải Thiên thản nhiên nói.
Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng có chút giận dữ, nghe giọng điểu của Đoàn Hải Thiên, dường như có ý đi đào góc tường nhà mình.
-Bí thư Đoàn, thực lực tài chính thành phố Thủy Châu hùng hậu, chẳng lẽ không có tiền để xây dựng tòa nhà ủy ban sao, làm gì đến mức phải đi cướp bát cơm nhỏ của chúng em?
Diệp Phàm nói.
-Cái này không giống nhau, cậu không thấy sao? Thành bắc thành tây đều phải giải phóng mặt bằng. Tiền bồi phường phải mấy trăm triệu. Chu Sâm Mộc lên tỉnh xin tiền, nhưng một đồng cũng chẳng có. Hôm đó lải nhải với tôi rất lâu, rất tức giận.
Đoàn Hải Thiên nói.
-Không mò được tiền của tỉnh cũng không thể nào bớt xén tiền của Khu Hồng Liên chúng em chứ?
Diệp Phàm hừ nói.
-Haha, cậu không biết, ở tỉnh nói thế nào à? Họ nói Khu Hồng Liên không phải cấp dưới của Thủy Châu sao, cái này, Chu Sâm Mộc dĩ nhiên phải nói “đúng”. Ở tỉnh người ta nói, đã cấp cho thành phố Thủy Châu các anh 500 triệu, tiền này chẳng phải tỉnh cấp sao. Các huyện thành phố các còn muốn tạo phản đây này. Lãnh đạo tỉnh cũng chỉ nói tình hình thực tế thôi.
Đoàn Hải Thiên mỉm cười.
-Nhưng đó là tiền Khu Hồng Liên chúng em kiếm về mà.
Diệp Phàm cảm giác nhức đầu, Đoạn lão đại không ngờ không thèm ủng hộ mình, mà cả ngày cứ bênh Chu Sâm Mộc. Đoạn lão đại cũng có chủ ý với 500 triệu của mình.
-Đồng chí Diệp Phàm, câu này tôi không thích nghe đâu. Cái gì mà tiền của Khu Hồng Liên các cậu, chẳng lẽ Khu Hồng Liên không nằm trong một khu của Thủy Châu sao? Cậu là một thành viên của bộ máy thành ủy, nếu Đoàn Hải Thiên tôi sắp xếp cho cậu nhiệm vụ đi kiếm 200 triệu về, không phải cậu cũng phải đi mà kiếm sao. Cái này, coi như là cậu quyên tiền cho Ủy ban nhân dân thành phố đi.
Đoàn Hải Thiên giọng điệu trở nên nghiêm khắc, trầm ngâm trong chốc lát nói,
-Diệp Phàm, cậu phải nhìn vào đại cục, tôi thấy tư tưởng chủ nghĩa địa phương của cậu ngày càng nghiêm trọng rồi. Thủy Châu không phải chỉ có mình Khu Hồng Liên các cậu, lần trước không phải Chu Sâm Mộc cũng cấp cho các cậu 50 triệu rồi sao.
Cậu nên biết đủ. Vốn, theo quy cũ các năm trước, tiền cấp trên cấp xuống phải để lại thành phố 30%. 300 triệu lần trước các cậu đã không để lại một đống nào đúng không? 30% của 500 triệu thì cũng là 150 triệu rồi.
Hơn nữa, các cậu xây dựng, đúng là có làm ô nhiễm sông Ngọc Diệp, bồi thường cho người ta một chút cũng là việc nên làm mà.
Đương nhiên, thủ đoạn của Vu Tây Dương cũng quá đáng. Đoàn Hải Thiên tôi không thích loại thủ đoạn này. Khi về tôi sẽ phê bình anh ta.
Chuyện cấp bách là cậu phải nắm cho chắc việc kiến thiết sông Hồng Liên. Đừng có náo loạn thêm nữa, cậu nắm cho chắc thời gian, hoàn thành công trình sớm một chút, Vu Tây Dương cũng bớt lời để nói đúng không nào?
-Đoạn lão Đại, không phải ác quá sao? 200 triệu kia không có thì làm sao mà công trình xây dựng khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên không đình công được chứ.
Khu Hồng Liên là do cấp trên các anh muốn làm, lần trước đã bị Cố Nhất Võ làm ra thế nào. Giờ em đang phải tiếp nhận cục diện rối rắm này, anh phải toàn lực ủng hộ mới đúng chứ.
Em cũng chỉ vì Khu Hồng Liên có đúng không? Hơn nữa, Khu Hồng Liên mà hoàn thành, một nửa công lao cũng là của anh.
Giờ vừa mới có chút khởi sắc, nếu như 200 triệu này bị lấy đi làm cho công trình sinh thái nhân văn sông Hồng Liên cuối cùng thành đống bùi nhùi, Diệp Phàm em cũng bị nhạo bang, mà Bí thư Đoạn anh cũng không thể không bị người ta đánh giá.
Diệp Phàm suýt chút nữa hét lên.
-Cậu nói cái gì, không có 200 triệu kia cậu không thể xây dựng được nữa sao? Diệp Phàm, làm việc phải chú ý nhiều phương diện, nghĩ những cách khác, nói không chừng còn có thể kiếm được vài khoản tiền.
Không phải cậu lên bộ Tài chính kiếm tiền sao, nghe nói quan hệ của cậu với Vụ trưởng Phong Thanh Lục tốt lắm mà, lão Tề còn gọi ông ta là anh rể họ nữa chứ.
Có ông ta giúp đỡ kiếm vài trăm triệu bù vào chỗ thiếu hụt. Hơn nữa, đại viện Kiều gia ở thủ đô năng lượng cũng lớn, chỉ cần cậu lên tiếng, bọn họ giúp cậu một chút cũng là bình thường.
Cậu không biết, Kiều Báo Quốc lần này có thể đến địa khu Nam Lĩnh, trong đó cũng có một phiếu của Đoàn Hải Thiên tôi đấy.
Đoàn Hải Thiên không ngờ lại đem chuyện này ra làm điều kiện.
Diệp Phàm hiểu, đồng chí lão Đoạn đang dùng roi quất mình. Hy vọng mình kéo được thêm nhiều tiền. Còn đòi ông ta cỏ khô, ông ta lại không cho. Rõ ràng đồng chí lão Đoạn coi mình là cây hái tiền mà.