- Chúng tôi chẳng phải đã xin nhập trấn Hoành Không vào phạm vi quy hoạch quản lý của Tập đoàn Hoành Không rồi sao.
Việc này chúng tôi đã báo cáo với thành phố Hạng Nam, người ta cũng đã phê chuẩn. Hơn nữa cũng lập tức báo cáo lên Tỉnh ủy và UBND tỉnh rồi.
Cơ quan quản lý cấp trên của trấn Hoành Không người ta cũng chẳng có ý kiến gì. Nhưng Chủ tịch Thái lại kiên quyết không chịu, tôi không hiểu Chủ tịch Thái cứ kiên quyết như vậy là vì sao?
Tập đoàn Hoành Không muốn hồi phục, muốn phát triển, muốn quật khởi thì không thể chỉ nói bằng miệng mà làm được.
Thời gian trước tôi ở Việt Châu, đã ký kết một hạng mục trị giá hơn mười tỷ. Nếu thuận lợi thì một, hai năm nữa sẽ có thể thấy được hiệu quả.
Tuy nhiên, Tập đoàn Hoành Không chúng tôi bên này thì cứ vắng vẻ. Không thể tiếp tục để như vậy được.
Vì thế, Tập đoàn chúng tôi đã quy hoạch lại, trấn Hoành Không lại cứ chặn ngang chúng tôi không thể làm được.
Gần đây bởi vì sự khúc mắc của Sơn trang Chu Tước bọn họ đã phái người chiếm và gây sức ép. Cứ như vậy còn có thể để Tập đoàn Hoành Không chúng tôi còn vận hành được không.
Cho nên tôi đã hạ quyết tâm, đó là phải đặt trấn Hoành Không nằm trong quy hoạch tổng thể của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi.
Một trấn Hoành Không hoàn toàn mới dưới sự quản lý của Tập đoàn Hoành Không trong tương lai không xa sẽ hiện ra trước mắt chúng ta.
Tiền đồ rất sáng lạng, tôi hy vọng Uỷ ban nhân dân tỉnh có thể ủng hộ đề nghị của chúng tôi. Bởi vì việc này liên quan đến sự phát triển có bình thường hay không của Tập đoàn Hoành Không.
Bây giờ đã mở ra tình hình mới. Không thể để cho tình hình này sớm nở tối tàn như hoa được có phải không nào. Đồng chí Thái Cường là lãnh đạo cấp trên được phân công trực tiếp quản lý Tập đoàn Hoành Không, vậy càng nên ủng hộ chúng tôi mới phải.
Nhưng ông ta lại kiên quyết phản đối, còn nói Diệp Phàm tôi là gây sức ép mù quáng, một tay che trời, những lời như vậy cũng có thể nói ra được.
Chủ tịch tỉnh Khúc, ông nói xem, việc này bảo chúng tôi phải làm thế nào?
Diệp Phàm có lý có tình nói.
- Cậu ở đây không hợp lý cũng không hợp tình lại càng không hợp pháp. Đảng lãnh đạo chính phủ, chính phủ quản lý các phương diện.
Bao gồm cả Tập đoàn Hoành Không các anh chẳng phải là chịu sự quản lý trực tiếp của Ủy ban nhân dân tỉnh sao? Nhưng cậu lại ngược lại, một nhà máy, mặc dù cấp bậc và quy mộ lớn, vậy thì đã làm làm sao? Thế mà lại leo lên đầu Uỷ ban.
Chúng tôi có thể đồng ý sao? Nếu đồng ý thì chúng tôi đã đi ngược lại chính sách của Đảng. Đó là đang vi phạm quy định có biết không đồng chí Diệp Phàm.
Nếu cậu tiếp tục cố chấp, tương lai sẽ nhận sự xử phạt hoặc cái gì đó thì đã quá muộn rồi. Tôi đang cứu cậu đấy đồng chí Diệp Phàm.
Ngược lại, cậu đã không biết lòng tốt thì thôi, lại còn chống lại tôi. Thái Cường tôi có lúc nào không quan tâm đến các cậu.
Cậu xem xem, thời gian này, việc gì tôi không nhúng tay vào. Tôi như Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hoành Không.
Uỷ ban nhân dân tỉnh chúng tôi đã cho nhà máy các anh không gian hoạt động quá rộng. Đến giờ làm cho các cậu càng ngày càng quá đáng.
Có phải là muốn thoát ly khỏi chúng tôi không, Diệp Phàm cậu thực sự có thể làm được như thế sao. Lần trước cậu nói với chúng tôi một câu, đó là đã ký hợp đồng với phía Điền Nam rồi.
Bây giờ có phải là muốn thoát ly khỏi chúng tôi để độc lập làm.
Thái Cường lạnh lùng nói.
- Nếu Uỷ ban nhân dân tỉnh đồng ý tôi thấy cũng không thể nào. Dù sao đối với các anh mà nói Tập đoàn Hoành Không cũng là một gánh nặng lớn. Tôi thấy hay là có thể xem xét vấn đề này. Uỷ ban nhân dân tình không thể tiếp tục làm bảo mẫu cho Tập đoàn Hoành Không được nữa, việc này, bản thân cũng có chút vi phạm quy định có phải không nào?
Diệp Phàm ranh mãnh.
- Cậu nói thật chứ?
Không ngờ Chủ tịch tỉnh Khúc đột nhiên nhăn mày hỏi.
- Đương nhiên! Về vấn đề này thực ra tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi. Tôi biết sự liên quan lợi hại trong đó.
Đương nhiên, các anh chẳng gây thêm phiền toái gì cho chúng tôi cả, ngược lại chúng tôi suốt ngày gây phiền toái cho các anh.
Những việc khó khăn các anh làm cũng không ít, hàng năm phải gánh những gánh nặng lớn. Tôi cho rằng các anh cũng không thể tiếp tục nhờ cậy vào Ủy ban Nhân dân tỉnh như thế được nữa. Vì thế tôi đã dự tính xin cấp trên rồi. Tuy nhiên, cũng giống như tỉnh Điền Nam, các anh cũng phải trợ cấp cho tập đoàn chúng tôi một chút cho thoả đáng, gọi là phí “thoát thân” đi.
Tôi nói hơi thô lỗ một chút.
Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng nói.
- Đồng chí Diệp Phàm. Đây là đại sự, cậu phải suy nghĩ cho kỹ. Việc này, cậu phải ngồi xuống bàn bạc kỹ với lãnh đạo tập đoàn.
Đừng như việc lần trước làm chẳng ra gì. Việc này, hiện giờ Ủy ban nhân dân tỉnh vẫn chưa bày tỏ thái độ. Hợp đồng của cậu đã ký với phía Điền Nam thực ra là hợp đồng không có hiệu quả.
Cậu cũng biết vì sao Uỷ ban luôn giả vờ, việc này không dễ giải quyết. Để cho cậu trở nên như vậy bảo tôi làm sao có thể ra mặt được?
Chủ tịch tỉnh Khúc nói.
- Phải giải quyết rõ ràng một lần cho xong.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, trước hết đừng nói về việc này nữa.
Chủ tịch tỉnh Khúc khoát tay, nói:
- Về việc xin đưa trấn Hoành Không nằm trong sự quản lý trực tiếp của tập đoàn Hoành Không tôi cũng đã xem qua rồi.
Tôi cảm thấy từ quy hoạch của các cậu mà nói cũng không thể không có khả năng. Tuy nhiên, theo văn bản của Ủy ban và pháp luật thì lại không hợp pháp.
Vấn đề này tương đối mâu thuẫn. Hơn nữa, huyện Hoàng Cương cấp trên chủ quản của trấn Hoành Không không hề đồng ý. Bọn họ cũng đã gửi văn bản cho chúng tôi, yêu cầu Uỷ ban nhân dân tỉnh chúng tôi không được đồng ý với yêu cầu vô lý này.
Đến cả sơn trang Chu Tước cũng yêu cầu chúng tôi trực tiếp chỉ rõ đó là tìa sản của huyện Hoàng Cương chứ không phải là trấn Hoành Không.
Đương nhiên, Chu Tước sơn trang chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng vấn đề của trấn Hoành Không lại tương đối lớn. Tuy nhiên, vẫn có một điểm mâu thuẫn.
Đó là huyện Hoàng Cương không đồng ý nhưng thành phố cấp trên của họ Hạng Nam lại đồng ý. Việc này, mâu thuẫn tương đối nhiều, tất cả đều đang rối lên.
Khiến cho Uỷ ban tỉnh chúng tôi cũng tương đối bị động.
Chủ tịch Khúc nói.
- Việc này tôi cảm thấy có thể linh hoạt một chút.
Diệp Phàm nói.
- Linh hoạt thế nào, Thái Cường tôi đang muốn nghe xem.
Thái Cường bên cạnh thở dài một tiếng.
- Đồng chí Vệ Ngọc Cường, Bí thư đảng uỷ tiền nhiệm của Tập đoàn Hoành Không chẳng phải đang là trợ lý Chủ tịch tỉnh hay sao, việc này thực ra là chính là đại diện Uỷ ban nhân dân tỉnh quản lý Tập đoàn Hoành Không.
Mà xác nhập trấn Hoành Không vào cũng chẳng phải là do Uỷ ban Nhân dân tỉnh trực tiếp quản lý hay sao? Còn Chủ tịch Thái vẫn là Chủ tịch Hội đồng quản trị, càng có thể trực tiếp hơn, có thể quang minh chính đại tiếp nhận trấn Hoành Không.
Lẽ nào một lãnh đạo cấp phó chủ tịch tỉnh lại không thể quản lý được trấn Hoành Không hay sao? Đối với trấn Hoành Không mà nói thì đương nhiên là tin vui, đó là đã nâng tầm vị trí của bọn họ lên.
Diệp Phàm nói.
- Việc này…
Chủ tịch tỉnh Khúc trầm ngâm, liếc nhìn Thái Cường.
- Đây là hai chuyện khác nhau, tôi đang quản lý nhà máy của các cậu, hơn nữa chỉ là đeo cái chức danh mà thôi. Quan niệm hoàn toàn không giống nhau, không thể quy làm một được.
Còn yêu cầu của huyện Hoàng Cương cũng hợp lý, hợp pháp. Lần này thành phố Hạng Nam cũng hơi lỗ mãng một chút, cắt một huyện ra, chuyện lớn như vậy mà lại không trưng cầu ý kiến của huyện Hoàng Cương.
Khi nào gặp Cái Thiệu Trung và Lam Tồn Quân thì tôi phải phê bình họ. Không thể làm như vậy. Làm một so sánh đơn giản.
Chú của cậu không để ý đến việc cậu có đồng ý hay không lại đem nhà cậu bán đi, cậu còn có thể lên tiếng sao? Việc này, nếu là tôi thì cũng nghĩ như vậy.
Chúng ta luôn phải đổi vị trí để suy nghĩ một chút, nghĩ cho các đồng chí ở huyện Hoàng Cương một chút. Có những việc cấp trên không thể làm chủ cho cấp dưới.
Tuy thành phố Hạng Nam là cấp trên của huyện Hoàng Cương, nhưng cũng không thể không để ý đến yêu cầu của huyện Hoàng Cương được có phải không nào?
Thái Cường nói cũng rất trơn tru.
- Đây là chuyện không còn cách nào khác, Hoành Không chúng ta muốn phát triển, nếu cứ để trấn Hoành Không như vậy thì chúng ta phát triển thế nào.
Trước kia thành lập trấn Hoành Không cũng là để phối hợp vận hành cùng với Tập đoàn Hoành Không. Chẳng phải chức Bí thư Đảng uỷ trấn Hoành Không luôn là do Tập đoàn Hoành Không đảm nhiệm hay sao, việc này lẽ nào là hợp lý hợp pháp?
Thực ra, trên đời này rất nhiều việc đều không thể nói rõ ràng được, nhưng, chỉ cần chúng ta làm đúng là được.
Hà tất phải lo người khác nói gì, nếu quy hoạch vào, một khi Tập đoàn Hoành Không đã phát triển, thì còn có đồng chí nào có ý kiến nữa?
Diệp Phàm nói.
- Hừ, nói còn hay hơn cả hát. Trấn Hoành Không thì có thể dựng Tập đoàn Hoành Không lên hay sao.
Trước kia Trấn Hoành Không chẳng phải luôn ở đó, tình hình của Tập đoàn Hoành Không chẳng phải vẫn ngày càng sa sút hay sao. Điều này chứng tỏ cái gì.
Chứng tỏ Hoành Không thị trấn chẳng có ảnh hưởng trực tiếp nhiều đến sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không. Trước kia Trấn Hoành Không vẫn là phụ thuộc vào Tập đoàn Hoành Không.
Kẻ phụ thuộc lẽ nào lại gây khó cho người làm chủ hay sao?
Thái Cường châm biếm nói.
- Ha ha, đó là vì đồng chí Thái Cường anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoành Không mà.
Diệp Phàm cũng châm chọc khiến Thái Cường tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “hừ” nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu nói thế có ý gì?
Ý của cậu là Tập đoàn Hoành Không đến tình trạng nửa sống nửa chết như ngày hôm nay chính là trách nhiệm của Thái Cường tôi có phải không?
Cậu nói rõ ràng cho tôi, hôm nay không nói rõ ràng thì Thái Cường tôi quyết không đồng ý.
- Không đúng sao? Vừa rồi khi tôi xin việc này thì anh đã nói anh là người đứng đầu – chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi hay sao.
Kiên quyết không đồng ý không nói, lại còn kéo cả Hội đồng quản trị theo nói phải kiên quyết phủ quyết quyết định của Đảng uỷ Tập đoàn chúng tôi.
Đó chẳng phải chứng minh đồng chí Thái Cường anh vẫn là lãnh đạo cao nhất của Tập đoàn Hoành Không sao, nếu anh đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị thì Tập đoàn Hoành Không như ngày hôm nay lẽ nào một chút trách nhiệm anh cũng không có hay sao?
Anh còn không biết ngượng khi nói ra, bình thường đeo cái hư danh thì không làm gì, khi thực sự có việc thì anh không những không ủng hộ mà lại còn đứng ra làm ngược lại.
Tôi không hiểu anh nghĩ cái gì, nhưng anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoành Không, anh phải luôn tôn trọng quyết định của Ban lãnh đạo Tập đoàn.
Đồng chí Thái Cường anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị, anh rất giỏi, anh có quyền phủ quyết tất cả quyết định của chúng tôi. Nhưng anh phải suy nghĩ cẩn thận, anh phản đối đến cùng như vậy là vì sao?
Làm người, phải nói chuyện có lương tâm. Vì thế tôi mới có thể đề xuất ý kiến đến cả “bảo mẫu” là tỉnh Thiên Vân cũng phải tách ra.
Diệp Phàm cũng không hề khách khí, trực tiếp phản kích Thái Cường.
Lão già tức đỏ mặt, môi run lên.
- Hay, hay lắm đồng chí Diệp Phàm, cậu giỏi lắm. Tập đoàn Hoành Không này đều do Thái Cường tôi gây nên như thế này được không nào?
Chủ tịch Khúc, anh xử phạt tôi đi. Tuy nhiên, tôi kịch liệt yêu cầu, phương án đưa Trấn Hoành Không vào không thể thông qua.
Còn nữa, tôi kịch liệt yêu cầu, không phân công quản lý Tập đoàn Hoành Không nữa. Thái Cường tôi quá yếu không quản lý nổi “lão diều hâu” này.
Chủ tịch Hội đồng quản trị không cần cũng được. Nếu không sau này Hoành Không không phát triển lên được lại có người khua mép nói là nguyên nhân là do Chủ tịch Hội đồng quản trị Thái Cường tôi.
Tôi dọn vị trí cho người ta, chuyển ổ, xem xem một số đồng chí sau này có còn mượn cớ nói nữa không.
Thái Cường mặt đỏ bừng tức giận nói.