- Hừ! Diệp Phàm, chú nhớ rồi, sao hắn lại ức hiếp Kiều Long chứ, Kiều Long cháu nói cho ông chú nghe xem. Kiều Long nhà chúng ta là tiên nữ trên trời, sao có thể để người ta khinh dễ chứ, hừ!
Ngọc Sử Giới tức giận hỏi, một Trợ lý Chủ tịch huyện thật sự không là gì trong mắt phó trưởng ban sở Tài chính Ngọc Sử Giới.
Đừng nói là Diệp Phàm, cho dù là Chủ tịch thành phố các nơi nhìn thấy Ngọc Sử Giới vẫn không khỏi nịnh bợ, người ta là thần tài gia. Mặc dù nói chỉ là chức phó, nhưng rút ra mấy trăm vạn cũng không thành vấn đề. Huống hồ Ngọc Sử Giới cũng rất có thế lực và quyền lực trong sở Tài chính tỉnh.
- Hắn chộp vào cháu, chộp vào cháu…Dù sao cũng giở trò bỉ ổi.
Ngọc Kiều Long vừa nhớ lại ngọc phong của mình bị con sói háo sắc Diệp Phàm chộp vào, trong lòng lại tức giận, lẩm bẩm nói. Đương nhiên, loại chuyện xấu hổ này cô ta cũng không nói ra, chỉ có thể nói là giở trò bỉ ổi.
- Giở trò bỉ ổi, chuyện này sao có thể chứ, lúc nào rảnh rỗi cháu phải hỏi Bí thư Cổ xem, một quan chức giở trò bỉ ổi làm sao có thể được đề bạt chứ, còn là Trợ lý Chủ tịch huyện. Đó không phải là ủng hộ loại giở trò bỉ ổi sao, thật là không còn đạo lý gì nữa.
Ngay cả trưởng ban Ban Thống kê Ngọc Mãn Đình cũng có chút nổi giận, thật ra mấy lão đầu tử này đều rất sủng ái công chúa Ngọc Kiều Long giống như tinh linh của Ngọc gia vậy.
- Diệp Phàm…Diệp Phàm…Diệp Phàm.
Ngọc Hoài Nhân chợt lẩm bẩm, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, mở miệng nói:
- Chú, đừng nóng vội, tên Diệp Phàm này cũng có chút lai lịch. Kiều Long, cháu nói thật cho chú biết, hắn giở trò bỉ ổi như thế nào. Đừng qua mặt chú, chuyện này có chút tế nhị, phải nói rõ từng chi tiết.
- Hắn…hắn…chộp vào ngực cháu! Hơn nữa…hơn nữa còn ở chỗ trạm xe, bao nhiêu người nhìn thấy. Đấy không phải là bỉ ổi thì là gì?
Nước mắt của Ngọc Kiều Long lại chực chảy xuống, cảm thấy tủi thân muốn chết.
- Vô pháp vô thiên, chú phải lập tức gọi điện cho Cổ Bảo Toàn, loại người này sao có thể thả ra được, còn đề bạt hắn, đây không phải là khinh thường Ngọc gia chúng ta sao? Cõi đời này còn có vương pháp nữa không?
Ngọc Sử Giới tức giận thật rồi, vỗ bàn quát lớn.
- Chú, chú đừng nóng vội, để cháu nói trước- Ngọc Hoài Nhân khuyên nhủ, liếc nhìn tất cả mọi người trong phòng:
- Lần trước cháu trai Vương Tiểu Đào của Cục trưởng cục Tài chính thành phố Vương Thiên Lượng, hợp đồng với phó Cục trưởng Cổ Chinh Hoa của cục Công an huyện một mình bắt Diệp Phàm xử phạt riêng. Sau đó chú có thể không biết, phó Bí thư Tạ Quốc Trung của thị ủy và tư lệnh phân khu quân sự Cố Minh Khai liên danh đè ép hội nghị thuờng vụ huyện Ngư Dương, khăng khăng xả giận cho thằng nhãi đó, lại còn thăng quan. Lần này chuyện của nhà chúng ta lại dây dưa đến bên quân đội, mọi người nghĩ xem có liên quan gì bên trong không?
- Lẽ nào chuyện tối qua là do hắn làm?
Ngọc Mãn Đình hỏi.
- Có lẽ không phải, tối qua hắn còn ngồi trong phòng giam, chưa được thả ra. Lúc ấy ngay cả điện thoại di động cũng bị xe của Kiều Long đâm nát.
Hơn nữa hắn làm gì có năng lượng lớn như vậy, chỉ là Cục trưởng của một cục rách nát mà thôi. Nếu có chỗ dựa vững chắc sau lưng thì Chu Bá Thành còn dám bắt hắn sao?
Hơn nữa chuyện đó nói thật, Kiều Long cũng có chút không phải, đã đâm vào người ta còn giở trò ngang ngược, còn chuyện lưu manh đó có lẽ nhất thời nóng lòng nên chộp sai chỗ thôi.
Kháo Sơn Hổ lắc đầu, cho rằng tuyệt đối không có khả năng này.
- Cháu cũng nghĩ không có khả năng này. Hắn không có thời gian đi thu xếp. Hơn nữa làm sao hắn biết sơn trang Kính Nguyệt tối hôm qua có khách hàng lớn tới sơn trang. Hơn nữa xem tư thế chiều qua hắn đang định gọi xe đi đâu đấy, cho nên chuyện này có lẽ không phải do hắn làm.
Ngọc Nhã Chi cũng không tin chuyện này do Diệp Phàm làm. Nếu Diệp Phàm ở bên cạnh nhất định sẽ sợ toát mồ hôi, đừng tưởng rằng chuyện trong thiên hạ người khác đều không biết, trên cõi đời này trong chỗ tối tăm tự có thiên cơ.
- Đúng! Khả năng không lớn. Nhưng sau này các cháu cũng không nên nhằm vào hắn. Dù sao kết làm bằng hữu với loại người này vẫn sáng suốt hơn gây thù oán với hắn.
Sau này vì để hắn giành được một chỉ tiêu trong ‘Lớp nhân tài xuyên thế kỷ’, Cố Minh Khải thiếu chút nữa trở mặt trên hội nghị thường ủy.
Sau đó tôi cũng có điều tra qua, người này cũng không có quan hệ gì với Cố Minh Khải. Còn về lão Cố tại sao lại giúp hắn như vậy, tôi cũng không rõ lắm, trong chuyện này hẳn là có chút gì đó.
Nếu tối qua Kiều Long mới phát sinh xung đột với hắn, thì chuyện rạng sáng nay ở sơn trang Kính Nguyệt có lẽ không phải do hắn làm.
Từ tình huống đại ca không kịp gọi điện thoại báo tin mà nhìn, lúc ấy hành động cục Thành phố vây đánh sơn trang Kính Nguyệt vô cùng nhanh chóng, bố trí tương đối chặt chẽ, quả thực có thể nói là kín như bưng.
Hành động như vậy không có sắp xếp cách đây một thời gian thì không thể làm được.
Ngọc Hoài Nhân mặc dù nói không xuất thân từ cảnh sát, nhưng phân tích rất chặt chẽ, lập luận sắc sảo.
Trái lại y phân tích như vậy, hoài nghi đối với Diệp Phàm lại giảm bớt. Cho nên, thỉnh thoảng chủ nghĩa kinh nghiệm cũng sẽ phạm phải chút ít sai lầm.
- Đại thúc, Vu Kiến Thần nói trước khi chuyện xảy ra cũng không biết sự tình, chuyện này do đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố độc lập hành động, về điểm này cháu có chút không dám tán đồng, sắp xếp hành động bí mật và chặt chẽ như vậy, vừa rồi chú Hoài Nhân cũng nói là tựa hồ không chê vào đâu được. Làm sao có thể qua mắt Vu Kiến Thần người đứng đầu cục thành phố chứ?
Ngọc Nhã Chi nhắm thẳng mũi nhọn vào Cục trưởng Vu Kiến Thần của cục cảnh sát thành phố.
- Chuyện này chúng ta đều hiểu rõ là Lô Vỹ chấp hành mệnh lệnh, nhưng chúng ta không có cách nào làm gì Vu Kiến Thần. Được rồi, sau này có cơ hội thì sẽ đòi món nợ này.
Ngọc Hoài Nhân đã bắt đầu ghi hận Vu Kiến Thần.
Có lẽ Vu Kiến Thần cũng đoán được loại kết quả này, nhưng chuyện này là do Diệp Phàm làm chủ chọc ra. Thật ra Lô Vỹ cũng là người anh em nghĩa khí. Vu Kiến Thần cũng chỉ còn ở trong phòng làm việc cười khổ thôi, thầm mắng, “ Thằng nhãi này, đúng là suốt ngày gây chuyện! Xem ra thật sự là họa tinh rồi. Nhưng nếu không gây họa thì cậu em vợ Hoành Cương của mình cũng khó lòng ngồi lên được chiếc ghế Cục trưởng cục An ninh quốc gia, ngay cả vị trí Cục trưởng cục Thành phố của mình hình như đều do cậu ta gây họa lật đổ phó Cục trưởng Chu cho nên mình mới lên chức được. Xem ra là một phúc tướng gây họa mới đúng, cũng không biết kết giao với cậu ta là họa hay là phúc, đi một bước tính một bước thôi. Ài.”
7 giờ tối.
Lô Vỹ vội vã chạy tới Ngư Dương, Diệp Phàm vẫn chưa có chỗ ở, tạm thời sẽ ở Thủy Vân Cư. Đương nhiên, Tạ Mi Nhi giảm cho hắn 5%, sắp xếp gian phòng thì không thể chê được, cười nói:
- Anh Diệp, anh đừng trách em gái tham tiền. Dù sao anh hiện tại cũng là Trợ lý Chủ tịch huyện rồi, nhà nước có thể chi trả. Em cũng không lấy hết đâu. Nếu anh không thể chi trả, Mị Nhi không dám lấy một xu còn trợ cấp tiền thức ăn, ha ha ha..
Sau khi nói xong cười giống như yêu tinh dạng tinh linh, vô cùng quyến rũ khiến tâm can Diệp Phàm lại xôn xao, cứ trợn mắt mắng:
- Nếu anh không phải là cán bộ nhà nước, có lẽ cô cũng không có hứng thú liếc nhìn anh, còn trợ cấp tiền thức ăn gì chứ.
- Ai nói, Mị Nhi có mưu lợi như vậy sao? Nếu còn nói như vậy, Mị Nhi sẽ nổi giận đấy.
Tạ Mi Nhi vẻ mặt đứng đắn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, trong nháy mắt biến thành nữ thần mặt lạnh.
- Anh tin lời cô nói, nếu anh gặp không may, Mị Nhi sẽ không lấy một xu, còn trợ cấp tiền thức ăn. Mị Nhi, dứt khoát trợ cấp cả người đi, anh sẽ bao nuôi cho em, ài! Sớm biết như vậy đã xui xẻo từ lâu rồi! Hắc hắc…
Diệp Phàm cười ruồi, khiến Tạ Mi Nhi thẹn thùng không dứt, vẻ mặt thoáng cái đỏ bừng, xông tới vung đôi bàn tay trắng như phấn đánh người.
- Còn dám hành hung người khác, đúng là không trị được em rồi.
Diệp Phàm vươn cánh tay ra, một tay túm lấy Tạ Mi Nhi kéo vào trong lồng ngực, liếc nhìn chiếc giường cực lớn cỡ lớn gần 2 mét bên cạnh, trong lòng mưu mô nói: “Ài! Nếu lúc này được du long hý phượng thì tốt rồi, Mị Nhi đúng là thiên cốt trời sinh, vô cùng xinh đẹp.”
Tạ Mi Nhi bị Diệp Phàm kéo vào trong lòng, liều mạng động đậy, nhìn thấy Diệp Phàm không có tiến thêm động tác bất lương nào cũng không động đậy nữa. Hai người im lặng dựa vào nhau không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển.
Nhưng khi Tạ Mi Nhi thẹn thùng không thôi ngẩng đầu lên lén nhìn Diệp Phàm thì nhất thời thiếu chút nữa tức nổ phổi. Vì cô ta phát hiện ánh mắt Diệp Phàm mơ mơ màng màng, trượt về phía chiếc giường gỗ lớn.
Còn mình lại bị hắn ta ôm vào trong lòng, anh chàng này khẳng định đang suy nghĩ bất lương, vô cùng xấu hổ, đẩy hắn ra, mắng:
- Hừ, đúng là không đứng đắn, đàn ông các anh toàn là …
- Tạ Mi Nhi mắng chưa hết câu, Diệp Phàm không phòng bị bị đẩy ra cũng lảo đảo, thân hình lùi về phía sau.
- Ai da!
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, xoay người lại nhìn, không cẩn thận va vào một bác gái làm phục vụ ở Thủy Vân Cư đang bê chăn vào dính vào trên tường.
Bác gái vui vẻ nói:
- Cháu xem hai người các cháu kìa, đong đưa cũng phải chú ý trường hợp, cửa cũng không đóng lại. Nhà ta rất quy củ, trước khi kết hôn ngay cả tay cũng được chạm vào, ài.
- Bác nói gì vậy?
Tạ Mi Nhi vội vàng chạy đi.
- Ha ha ha, Trợ lý Diệp, Mị Nhi là một cô gái xinh đẹp, có thể so sánh với tiên nữ trên trời. Cậu nên nắm chặt lấy! Ngày nào cũng có các quý nhân công tử trong huyện chạy đến đây trộm nhìn Mị Nhi, tặng hoa gì đó rất là náo nhiệt. Nhưng Mị Nhi cho tới giờ đều không cần hoa của bọn họ, nếu không bác gái nói giúp cháu mấy câu, phải xác định rõ quan hệ trước đã. Nếu như không minh bạch, hai người cứ dây dưa ở đây cũng không phải chuyện hay.
Tôi nghĩ Tiểu đoàn trưởng anh trai Tạ Tốn của cô ấy có lẽ sẽ không ngăn cản đâu.
Miệng lưỡi của dì Trương thật là lưu loát, thuận thế làm mai. Có lẽ trước đó ở dưới quê có thể thường xuyên giúp người khác tác hợp, dày dặn kinh nghiệm.
- Ha ha ha…cháu còn trẻ, từ từ đã.
Diệp Phàm lúng túng nói, tay không biết đặt ở chỗ nào, đối mặt với bác gái nhiệt tình như vậy, mình có cách gì chứ, cho nên cứ dứt khoát vò đầu che giấu.
- Còn trẻ? Nghe Mị Nhi nói cháu cũng 19 tuổi rồi, tính theo tuổi mụ là 20. Con gái nhà quê chúng tôi bình thường 18 tuổi đã lấy chồng rồi, tôi lúc ấy lấy chồng hơi muộn, 20 tuổi mới lấy chồng. Người trong thôn nói sau lưng tôi là gái già không ai thèm lấy. Mị Nhi đã 23 tuổi rồi, nếu tính tròn mới 22 tuổi. Theo tục lệ ở chỗ chúng tôi sớm đã có thể lấy chồng rồi. Cô ấy là con chim phượng hoàng, là tiên nữ trên trời hạ phạm, cậu ngàn vạn lần đừng để mất.
Trương Kỹ cẩn thận khuyên nhủ.
- Cám ơn bác Trương, chuyện này không nên vội vàng. Hiện tại người ta 30 tuổi mới kết hôn rất bình thường. Cháu mới 19 tuổi, để thêm bảy tám năm nữa thì tốt hơn.
Diệp Phàm lại một lần nữa cường điệu, cũng không thể nói thẳng là mình và Mị Nhi không có quan hệ gì cả, thật là phiền toái.
- Còn nói không vội vàng, cháu có thể không biết. Khi Mị Nhi nghe nói cháu tạm thời ở đây đã vô cùng cao hứng, sau khi đặt điện thoại xuống thì hát ca suốt ngày. Bác vừa vặn nghe được, cái gì là anh em.
Cháu không nhìn thấy sao, căn phòng này là phòng khách tốt nhất của Thủy Vân Cư, là tầng các trên tầng cao nhất, thật ra là một phòng đơn, được xây dựng đặc biệt để chiêu đãi các thủ trưởng quân đội tới thị sát căn cứ.
Bình thường quan quân dưới cấp bậc Đại tá đều không được ở, năm ngoái từng có một tướng quân ở trong căn phòng này, tuyệt đối không mở cho người ngoài, có lẽ cũng suy nghĩ đến vấn đề bí mật và an toàn.
Căn phòng này do đích thân Mị Nhi tự mình thu dọn, vừa trải giường chiếu vừa len lén ngây người bật cười. Chúng ta nói giúp con bé thu dọn mà nó không chịu.
Lúc ấy bác Lý còn nói đùa: Mị Nhi, có phải chuẩn bị động phòng với người yêu không, Mị Nhi nhếch mày cười khanh khách nói, đúng thì thế nào, đến lúc đó phong bao tiền mừng của các bác phải lớn một chút, không có một, hai ngàn thì đừng lấy ra.
Sau khi nói xong gương mặt đỏ bừng như táo đỏ, khăng khăng đấy mấy người chúng tôi ra khỏi phòng, tự mình loay hoay trong phòng cũng không biết phí công làm gì.
Bác Trương nói đến những chuyện này cứ bật cười vui vẻ, trong mắt lộ ra vẻ yêu thương.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm chỉ có thể cười ngây ngô nhìn bác Trương, còn biết nói gì nữa, lúc này nói gì cũng là dư thừa.
- Đại ca, căn phòng này của anh đẹp thật, sắp vượt qua phòng khách sạn bốn sao rồi, không ngờ ở cái xó xỉnh nghèo có tiếng như Ngư Dương còn có một căn phòng cấp cao như vậy. Phía trên giống như lầu các, kéo màn cửa sổ lên, cảnh sắc xung quanh như thu hết vào tầm mắt, hoa sen trong hồ thật là say đắm lòng người. Ài! Đại ca, anh và Tạ Mi Nhi tiến triển thế nào rồi? Căn phòng tốt như vậy cũng để anh ở, có phải đã tới mức độ lên giường rồi không, hắc hắc hắc…
Lô Vỹ lộ ra nụ cười dâm đãng, ánh mắt cứ lướt đi lướt lại cái giường gỗ rộng hơn 2 mét, còn thiếu chảy nước miếng, trong đầu khẳng định là có chứa một số suy nghĩ bất lương xấu xa rồi.
- Cậu muốn ăn đòn có phải không? Nghĩ gì vậy? Tôi và Mị Nhi chỉ là tình cảm anh em thuần khiết, đừng có cả ngày không có việc gì toàn nghĩ những chuyện xấu xa như vậy.
Diệp Phàm cười mắng không thôi.
- Biết rồi, tình cảm anh em thuần khiết, cũng không phải là anh em ruột, bây giờ còn có loại tình cảm anh em khác họ sao? Cuối cùng còn không phải lăn lộn trên giường sao.
Lô Vỹ nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt khinh thường.
- Cậu…
Lỗ tai của Diệp Phàm đương nhiên nghe thấy, tức giận chỉ vào y không nói được lời nào, cuối cùng bình tĩnh hừ nói:
- Được rồi, bắt đầu từ tối nay, tiến hành trên lầu các này, không khí ở đây rất tốt, rất thuận lợi cho cậu đột phá công lực.
- Cám ơn đại ca, có thể để em nhìn xem viên Lôi Âm cửu long hoàn thần bí đó trước được không?
Lô Vỹ có vẻ rất say mê, quay đầu có chút dáng vẻ lo lắng hỏi:
- Đại ca, anh nói em có thể đột phá được cảnh giới Thuần hóa tam đoạn không, lần này chỉ cần một lần có thể đạt được đỉnh cao, sau đó trải qua mấy năm mới có thể đột kích lên giai đoạn Khai Nguyên cấp bốn.
Trưởng lão rất kỳ vọng vào em, nói em và Lô Vân là hai trụ cột còn sót lại của Lô gia. Nhưng hiện tại vẫn chưa thể xưng là cột trụ, mà chỉ có thể nói là nền tảng.
Ài! Lô gia Thủy Châu em xuống dốc rồi. Bây giờ chỉ còn lại Tiên Dật trưởng lão là cao thủ thất đoạn, võ sư hạ đẳng tứ đoạn cũng không có, chứ đừng nói là đại vũ sư.
Ngay cả tam đoạn cũng cũng chỉ có ba người, nhị đoạn ba người. Người luyện công quốc thuật trong tộc thật ra có rất nhiều, nhưng căn cốt đều quá kém, không có thành tựu lớn.
Võ sĩ nhị đoạn trở lên cũng khó tìm được mấy người. Hiện tại mọi thứ dễ dàng, xảy ra chuyện gì là rút súng giải quyết, còn khổ công tu luyện gì nữa.
- Đúng vậy! Súng ống hiện đại không ngừng đổi mới, không có ai chịu đi tốn công tu luyện quốc thuật. Nhưng quốc gia lại càng ngày càng coi trọng, vì lãnh đạo cấp cao biết tu luyện quốc thuật không chỉ cho thân thủ nhanh nhẹn mà còn vì quốc thuật là một cách quan trọng để đề cao thể chất của người Hoa Hạ chúng ta. Đồng dạng như sử dụng súng ống hiện đại, lực sát thương của cao thủ quốc thuật càng ngày càng tăng trưởng.
Đáng tiếc tu luyện quốc thuật cũng có giới hạn nhất định, yêu cầu phải có căn cốt rất tốt. Đây là bản lĩnh trời sinh, không có căn cốt tốt, thành tựu tu được từ tu luyện quốc thuật rất thấp, luyện thế nào cũng không có tác dụng. Nhưng cũng có cao thủ thông qua khổ luyện đột phá đến trình độ tương đối cao, nhưng loại khổ công đó có mấy người bình thường có thể làm được.
Diệp Phàm cũng thở dài.