Quan Thuật

Chương 2167: Chương 2167: Tạ Thắng Cường trong lòng rúng động




Tạ Thắng Cường cũng không lấy làm điều, bởi vì, sự tình kiểu này phát sinh luôn. Cứ cách hai ba ngày lại phải báo cáo toàn bộ một lần lên Trưởng ban thư ký Toàn Mạo Hùng về công tác có liên quan.

- Ngồi đi anh Tạ.

Toàn Mạo Hùng đứng lên đoạn ngồi xuống một chiếc salong đơn, chỉ vào một chiếc phía đối diện mời Tạ Thắng Cường ngồi.

Tạ Thắng Cường trong lòng hơi khẽ chấn động, bởi vì, bình thường trực tiếp báo cáo công tác lện vị lãnh đạo Toàn Mạo Hùng này thì ông ta đều có thói quen ngồi trên ghế ở bàn làm việc lớn, còn y khi tới đây đều ngồi ghế đối diện.

Như vậy hai người chỉ cách nhau một cái bàn làm việc mà báo cáo công tác, cũng là có vẻ thân thiết, hơn nữa cũng tự nhiên. Hôm nay biến hóa này tuy nói rất nhỏ bé, nhưng Tạ Thắng Cường vẫn cảm nhận được một tia bất thường trong đó.

Đừng coi thường một động tác biến hóa nhỏ của lãnh đạo, đó cũng là dính dáng đến cách nhìn và thái độ của lãnh đạo đã đổi khác.

Toàn Mạo Hùng là một trong những lãnh đạo chủ chốt của nội các Chính phủ, một thành viên của hội nghị thường vụ, lãnh đạo cấp phó tầng thứ cao nhất trong nước. Tạ Thắng Cường đứng thẳng người chờ Toàn Mạo Hùng ra chỉ thị.

Trưởng ban thư ký Toàn tự mình rót trà cho Tạ Thắng Cường, nhưng sau đó đột nhiên lại không có nói thêm mội lời. Cứ im lặng đốt thuốc, mãi đến kia điếu thuốc kia cháy đến đầu mẩu lão ta mới ấn thật mạnh dập xuống gạt tàn.

Động tác này lại làm Tạ Thắng Cường trong lòng chấn động càng lớn hơn, động tác nhỏ này có nghĩa là Toàn Mạo Hùng trong lòng đang có chút không hài lòng.

- Anh Tạ, có mấy lời tôi cũng không tiện nói ra. Ấy thế nhưng… chuyện Cố Hoài Hưng nghe nói anh với phu nhân Thái Anh có chút can hệ.

Không thể ngờ được Toàn Mạo Hùng lại nói trắng ra những lời này.

- Việc này •••••• lúc ấy, đúng là có chút liên quan. Gặp lúc thằng bé nhà tôi bị đánh thành ra như vậy, đánh con đau lòng cha mẹ có phải không nào?

Cho nên, bà nhà tôi ngại cơ quan công an phá án có hiệu suất quá thấp. bà ấy đúng là có tác động với đồng chí Cố Hoài Hưng bên cục Công an thành phố yêu cầu đẩy nhanh tiến trình phá án.

Tạ Thắng Cường trong lòng chợt lạnh. Không thể ngờ được, mấy ngày qua vẫn cố giấu diếm vấn đề này, hôm nay cuối cùng là đến lúc phải nói ra rồi.

- Anh Tạ, hôm nay tôi đến đây là chịu ủy thác của tổ chức đến hàn huyên nói chuyện với anh. Anh phải gạt bỏ gánh nặng về tư tưởng, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm, cũng không có ý tra vấn gì cả.

Toàn Mạo Hùng vừa nói ra những lời này thì Tạ Thắng Cường trong lòng nhất thời nổi sóng.

Mấy chữ “tổ chức ủy thác” vừa ra, Tạ Thắng Cường cảm giác lỗ tai của mình như có chút ong ong vang dội.

Tuy nói sau đó Toàn Mạo Hùng có giải thích một chút, nhưng bấy nhiêu thôi có vẻ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Ít nhất, thái độ này cũng chứng tỏ việc này đã bị lãnh đạo cấp trên chú ý rồi.

Vốn chỉ là một việc nhỏ, lại có thể phát triển đến mức này. Tạ Thắng Cường, trong lòng tương đối hối hận. Lúc này, Tạ Thắng Cường có thể khẳng định gia thế Vương Nhân Bàng kia không hề đơn giản.

Hơn nữa ngay cả Toàn Mạo Hùng là Trưởng ban thư ký mà vẫn chịu tổ chức ủy thác, vậy thì tổ chức kia trình tự sẽ cao đến tận đâu. Phỏng chừng đã đến cấp chính phủ mất rồi.

Chính là tầng quyền lực cao nhất cao nhất của nước cộng hòa Trung Hoa. Tạ Thắng Cường không dám nghĩ tiếp nữa, không thể ngờ được một chuyện nhỏ lại có thể bị nhân vật thuộc đẳng cấp đỉnh“Kim Tự Tháp” hỏi đến, thật là đáng sợ.

- Tôi biết bà Thái Anh nhà tôi trong chuyện này xử lý có chút bất cẩn, tuy nói trong chuyện này tôi cũng không làm gì. Nhưng Thái Anh là vợ tôi, cho nên, tôi thành khẩn thỉnh cầu tổ chức phê bình, xử phạt.

Tạ Thắng Cường chỉ có thể giơ đầu chịu xử phạt trước.

Tuy nhiên, hắn cũng suy ra một chút chút ý vị đến đây. Nếu Toàn Mạo Hùng là tới “tâm sự”, vậy chứng tỏ là một vị đồng chí nào đó muốn cảnh cáo y, hơn nữa cùng Vương gia có chút liên quan. Về phần xử phạt thì hẳn là không có nghiêm trọng như vậy.

- Anh Tạ, tôi không phải đã nói với anh rồi sao. Tôi chỉ là lại đây hàn huyên tán gẫu với anh, cũng không có ý tứ gì khác? Sau này chú ý một chút là được, không có việc gì thì đừng bởi vậy mà mang gánh nặng trong lòng. Chúng ta nên coi công tác làm trọng, ha ha.

Toàn Mạo Hùng quả nhiên nói vậy. Tạ Thắng Cường trong lòng chắc mẩm, khẽ lau mồ hôi, tự nhủ “xem ra là thành công rồi”.

Tại một biệt thự cho cán bộ quân đội cao cấp ở Đông Viên.

Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm oai phong một thời đồng chí Cố Thiên Long nay mái tóc đã gần như trắng phau, mấy năm trước cũng bởi vì chuyện của đứa cháu là Cố Tuấn Phi và Diệp Phàm mà khiến cho Cố gia thiếu chút nữa bị nhổ cỏ tận gốc. Tuy nhiên, trải qua vài năm “ngủ đông”, Cố gia đều đã biết khiêm tốn trong ăn ở hơn.

Cố gia bắt đầu lấy lại một ít khí thế, hồi đó vì chuyện Diệp Phàm mà nguyên Phó bí thư tỉnh ủy Nam Phúc là đồng chí Cố Phong Sơn bị giáng chức đến Ban tôn giáo trung ương công tác nay lại bắt đầu được cất nhắc đến một tỉnh đảm nhiệm chức Chủ tịch. Việc này đương nhiên cũng là suy xét đến hình phạt lúc trước với Cố gia đã qua.

- YAA.A.A.. Nha! Tôi muốn ăn cơm cơm •••. . .

Lúc này kẻ đang ngồi xe lăn chảy nước miếng là Cố Tuấn Phi đã có thể mở miệng nói vài câu đơn giản rồi, tình trạng so với đứa bé hai tuổi không khác mấy.

Năm đó Cố Tuấn Phi bị Diệp Phàm hạ thủ, liền biến thành một người có đời sống thực vật. Hiện tại tình trạng so với đứa bé hai tuổi không khác mấy, tức là việc phóng uế cũng không thể tự lo, toàn bộ xả vô trong quần.

Đương nhiên, phần “con cháu” của hắn ta năm đó bị Diệp Phàm “tàn sát”, tuy nói hiện tại đã sửa sang khâu vá lại một ít.

Nhưng chỉ còn lại phân nửa, độ dài cũng chẳng khác của đứa trẻ lên hai, chỉ có thể nói là dễ nhìn, chỉ là vật trang trí, không có ý nghĩa thực chất. Tóm lại để làm cái “ống xả” thì vẫn ổn.

- Được rồi, ăn đi••••••

Cố Thiên Long rất đau lòng với đứa cháu ngốc nghếch này, tự mình bưng bát cháo lên.

- Ngon lắm, hì hì hi ••••••

Cố Tuấn Phi ngày xưa từng tốt nghiệp đại học Cambridge nay chả khác gì đứa bé, vừa chép miệng húp cháo vừa nhìn Cố Thiên Long mà mỉm cười ngây ngốc.

- Ngoan lắm, ông nội bón tiếp cho con.

Cố Thiên Long trên mặt gượng tươi cười, vừa dùng thìa quấy cháo vừa đút.

Tuy nhiên, trong lòng lão thực ra đang rỉ máu. Cả ông bố Cố Tuấn Phi là Cố Phong Sơn đang đứng một bên cũng chẳng khác gì.

- Cha, để con.

Cố Phong Sơn vội cất tiếng.

- Hoài Hưng bị bắt giam rồi, anh thấy sao?

Cố Thiên Long vừa đút vừa thản nhiên hỏi. Đương nhiên chính là về chuyện Cố Hoài Hưng bị bắt giam, Cố Hoài Hưng cũng là người khá thân thích trong Cố gia.

Nay hắn ta bị bắt giam, đương nhiên lại khiến vết thương cũ mấy năm trước của Cố gia thêm lần nhói, khiến trong lòng họ không khỏi dậy sóng.

- Thanh Tuyết chạy tới tìm con, ôi, việc này, cha bảo con phải nói sao đây?

Cố Phong Sơn thở dài. Thanh Tuyết mà ông ta nói tên đầy đủ là Trương Thanh Tuyết, chính là bà xã của Cố Hoài Hưng. Gần đây Trương Thanh Tuyết luôn tích cực chạy lên chạy xuống, muốn cứu ông xã Cố Hoài Hưng ra.

Tuy nhiên, dưới “lưỡi đại đao” của Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra tay, có mấy cán bộ ngu ngốc mà đồng ý đứng ra xin cho Cố Hoài Hưng chứ?

Nhà của Tạ Thắng Cường thì Thanh Tuyết đương nhiên cũng có đến qua, tuy nhiên, lúc ấy Tạ Thắng Cường trả lời là y đang chú ý. Có thể sẽ lên tiếng mấy câu.

Đương nhiên, việc này dù sao cũng là Cố Hoài Hưng giúp Tạ gia làm việc mới thành ra vậy, Tạ Thắng Cường không ra thêm chút sức là rất không biết điều.

Mà Trương Thanh Tuyết đương nhiên cũng trực tiếp tới cầu Cố gia rồi. Chỉ là Cố Thiên Long ở trong biệt thự tại Đông Viên, Trương Thanh Tuyết không dám đi quấy rầy Cố lão gia. Cho nên, thay đổi lộ trình mà đến chỗ Cố Phong Sơn nhậm chức cầu xin ông anh họ cách một đời thay cho Cố Hoài Hưng.

- Hoài Hưng thật là hồ đồ ••••••

Cố Thiên Long thở dài, dù nói thế nào, Cố Hoài Hưng cũng có ông anh họ là Cố Hoành, kể ra thì vẫn là tương đối thân thích.

- Cậu ấy không phải hồ đồ, hắn là ánh mắt nhìn lầm mục tiêu. Cho rằng Vương Nhân Bàng chỉ là một người có gia thế bình thường, mà việc này lại là chuyện mà nhà Tạ Thắng Cường nhờ vả.

Hiện giờ Tạ Thắng Cường sự nghiệp như mặt trời ban trưa, Cố gia chúng ta bởi vì biến đổi lớn vừa qua mà buộc phải khiêm tốn. Cho nên, Hoài Hưng đành phải dựa vào Tạ Thắng Cường.

Chỉ là chuyện này tiến triển, không thể ngờ được lại có can hệ đến Diệp Phàm. Con nghĩ, hẳn là Diệp Phàm ra tay rồi. Tuy nhiên, Phí gia sao lại chịu ra tay giúp đỡ hắn, điểm ấy thật ra rất kì quái.

Cố Phong Sơn giọng điệu bình tĩnh nói.

Tuy nhiên, trong ánh mắt vẫn vằn lên cái nhìn thù hận. Nhìn bộ dạng cắn thìa ngốc nghếch của đứa con Cố Tuấn Phi, hung quang trong mắt Cố Phong Sơn càng tăng lên không ít.

- Một tên Diệp Phàm mà Tạ Thắng Cường không dẹp nổi sao? Huống chi, ngày đó đánh nhau nghe nói còn có một gia tộc rắn mặt hơn nữa mà. Đầu óc con có vẻ chưa tỉnh táo lại hoàn toàn.

Cố Thiên Long đặt thìa xuống rồi đẩy Cố Tuấn Phi đi.

- Tiếu gia đương nhiên rắn mặt hơn so với Tạ gia rồi, con nghĩ, trừ phi Diệp Phàm có quan hệ tốt với Phí gia. Bằng không, Ủy ban Kỷ luật bên kia làm sao có thể ra tay. Ủy ban Kỷ luật Trung ương là đang làm gì chứ? Làm sao có thể ra tay bắt giam Hoài Hưng. Cậu ấy còn chưa đủ tư cách kia mà?

Cố Phong Sơn nói.

- Sự việc Vương Nhân Bàng có lẽ chỉ là mồi lửa, mà Diệp Phàm vừa vặn trộn lẫn vào trong. Ủy ban Kỷ luật chịu ra tay, đây không phải là nể mặt Diệp Phàm mà là cấp trên có người muốn giáo huấn Tạ Thắng Cường. Diệp Phàm, chỉ là tạo cơ hội ra tay cho một đồng chí nào đó thôi.

Cố Thiên Long dùng đầu ngón tay vuốt vuốt mái đầu bạc.

- Đáng tiếc, nếu Diệp Phàm cùng Tạ Thắng Cường đấu một trận thì cũng tốt.

Cố Phong Sơn có chút tiếc nuối lắc đầu.

- Không cần phải tiếc, Diệp Phàm và Tạ Thắng Cường sẽ quyết đấu. Sớm hay muộn thôi. Tạ Thắng Cường đang đợi cơ hội, khi chuyện này trôi qua y nhất định sẽ ra tay.

Y không quật đổ Diệp Phàm, Tạ gia còn có chỗ đứng ở đất kinh kỳ sao? Hơn nữa, Tiếu gia ra vẻ không hề động tĩnh gì. Tuy nhiên, tính cách của người như Tiếu Thiết Phong chẳng lẽ anh không đoán ra?

Con mình bị đánh mà lại không lên tiếng, đây không giống với tính cách của Tiếu Thiết Phong. Tiếu Thiết Phong vì sao không lên tiếng, đoán chừng là có nguyên nhân khác.

Tôi nghĩ, Diệp Phàm đã lọt vào trong tầm mắt của Tiếu Thiết Phong. Một khi Diệp Phàm rời văn phòng làm việc bên kia thì ngày tàn của hắn cũng tới rồi.

Cố Thiên Long nói mà hai mắt sáng quắc lóe tinh quang, sắc bén đến độ có thể giết người.

- Vâng!

Cố Phong Sơn gật gật đầu, nói:

- Nếu như hai nhà Tiếu Tạ liên kết lại, không cần nói một Diệp Phàm, mười hắn cũng phải xong đời. Đến lúc đó, chúng ta tiến lên giẫm thêm cho mấy phát, phải khiến hắn không còn đường thoát. Hơn nữa, con muốn khiến hắn phải ngồi vào xà lim của nàh lao Hổ sơn!

Cố Phong Sơn phẫn nộ đến cùng cực.

- Anh hiểu được vậy là tốt rồi.

Cố Thiên Long gật gật đầu.

- Vậy chuyện của Hoài Hưng tạm thời cứ mặc kệ sao cha?

Cố Phong Sơn hỏi.

- Không thì thế nào? Hiện tại cần kíp chính là phải đối phó với người đang đấu đá Tạ Thắng Cường, đầu óc anh nóng nảy đến hồ đồ rồi hử?

Nhà chúng ta tuy nói hiện đang khôi phục chút nguyên khí, nhưng, so với thời kì hưng thịnh vẫn còn kém lắm.

Anh em chúng mày phải tiếp tục khiêm tốn, vừa rồi không phải đã rõ ra đấy sao. Thời khắc Diệp Phàm đi xuống, chính là lúc họ ra tay, cũng là lúc chúng ta xuất thủ.

Hoài Hưng khẳng định là xong rồi, có mấy ai có thể thoát khỏi bàn tay của Ủy ban Kỷ luật Trung ương chứ? Thôi vậy, chờ nó ra tù rồi cho chút tiền mở cho cái cửa hàng vậy.

Về phần Cố Hoành bên kia, chỉ có thể để y oán chúng ta trước đã. Tuy nhiên, việc này, ta sẽ nhắc nhở y một chút.

Đừng có xồn xồn lên, bằng không, không riêng gì Hoài Hưng mà cả nhà Cố Hoành, tiếp theo là ngay nhà chúng ta có chịu vài roi cũng đều có thể.

Cố Thiên Long thở dài, ra bộ bất đắc dĩ. Cố Hoành dù sao cũng là anh họ cách một đời của Cố Hoài Hưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.