Quan Thuật

Chương 80: Chương 80: Tam thiếu gia nhà họ Lô




Nếu như cưỡng ép cạy mở hoặc là cưa ra thì nói không chừng cơ quan bố trí trong thạch quan sẽ khởi động phá hủy. Tuy nhiên đám người giáo sư Lan tuyệt đối sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy nên Diệp Phàm rất an tâm đi về.

Trở lại cung cũ, hắn thấy ba người Lý Tuyên Thạch, Ngô Thiên Lĩnh và Diệp Vỹ Cường đang ngồi trong đại điện nói chuyện với mấy người lạ. Xuân Thủy và Đoàn Hải thì dẫn kỹ thuật viên của trạm kỹ thuật nông nghiệp lên núi chỉ đạo thôn dân tiến hành trồng trọt.

Một người thanh niên chừng chưa tới 20 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế dài ở giữa đại điện. Gã có vẻ mặt kiêu ngạo cùng với khí tức hơi tà quái, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lại có ria mép rất đậm khiến gã có vẻ văn nhã mà không yếu nhược. Hàng lông mày hơi nhăn lộ ra vẻ trầm ổn không đúng với lứa tuổi, mặc mộ bộ Tây phục không có nhãn hiệu, lộ ra vẻ thoải mái.

- Xem bộ quần áo này rất đặc biệt, hình như là con cái nhà giàu ở nước ngoài hay mặc, nghe nói rất đắt tiền, một bộ trị giá mấy vạn, thậm chí là mười mấy vạn. Từ phong cách của người thanh niên này chắc chắn không phải là hàng vỉa hè, có thể khẳng định tới tám, chín phần.

Diệp Phàm nhanh chóng suy nghĩ, chỉ từ trang phục cũng có thể đoán ra người trước mặt nhất định là công tử con nhà giàu.

Thuật dưỡng sinh của Diệp Phàm gần đây đạt đến tầng thứ năm đỉnh phong nên thuật xem tướng Bát Quái của sư phụ truyền cho cũng bắt đầu có thành tựu. Mỗi khi vận dụng có thể từ khí chất, nhân khí, , tinh thần, tướng mạo, hành động người đối diện để suy đoán thân phận, gia thế, từng trải, năng lực, yêu thích, tốt xấu… vân vân, giống như các tiên sinh đời xưa thường nhìn chữ đoán người. Thật ra các nhà tâm lý hiện đại còn lâu mới sánh bằng mấy đại sư xem chữ coi bói đời xưa, người ta đúng là đã luyện được mắt lửa ngươi vàng, liếc mắt là hiểu được tâm tư người khác, bằng không sao lấy được tiền.

Sau lưng người thanh niên kia là một thanh niên khác và một ông lão. Ông lão này mặc áo choàng ngắn giống như trang phục thời Đường, ánh mắt bình thản, tràn đầy lịch duyệt, làm Diệp Phàm thoáng cái liền liên tưởng đến một thiếu gia đời xưa đứng cạnh một quản gia tinh thông tính toán.

Còn người thanh niên đứng cạnh thân thể cường tráng, gã mặc âu phục có nhãn hiệu nổi tiếng Armani của Ý. Điều này càng khẳng định suy đoán của Diệp Phàm về thân thế gã thanh niên, đồ của gã mặc chắc cũng có nhãn hiệu Armani tuy nhiên đã cắt đi nhãn hiệu.

Cặp mắt của gã thanh niên nhìn chằm chằm vào mọi người trong đại điện đầy vẻ cảnh giác, khí thế làm người ta có cảm giác bị một tảng đá lớn đè lên. Trực giác của Diệp Phàm cho thấy gã là một cao thủ thâm bất khả trắc, chắc cùng một dòng hộ vệ như Lý Tuyên Thạch.

- Anh chính là Diệp Phàm?

Người thanh niên nhìn lướt qua Diệp Phàm vừa tiến vào đại điện lạnh lùng hỏi.

- Tôi là Diệp Phàm! Là tổ trưởng tổ công tác từ thị trấn Lâm Tuyền trú tại thôn đập Thiên Thủy, anh là......

Diệp Phàm gật đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo nhìn đối phương. Vốn định đưa tay ra bắt nhưng nhìn tư thế của người thanh niên chắc là không muốn vì ngại bẩn tay nên cũng không hành động, tránh cho lúc đó bản thân mất mặt.

- Lô Vỹ!

Người thanh niên lạnh nhạt hừ một tiếng rồi nhíu mày, dường như có chút bất mãn với bộ dạng của Diệp Phàm khiến hắn hơi khó hiểu. Hắn không biết đây là quý công tử của nhà ai, phong cách đúng là hoành tráng, có quản gia, có hộ vệ đứng sau, chỉ thiếu mấy tỳ nữ đi hầu hạ.

Lý Tuyên Thạch đứng lên cẩn thận đóng cửa cung lại, dường như có chuyện kín cần thương lượng.

- Tổ trưởng Diệp , thiếu gia Lô đến từ tỉnh Thủy Châu, chúa công họ Lô an táng trong Long mộ đúng là tổ tông Lô Định Tông của thiếu gia Lô. Còn ba lão tổ tông Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín của ba nhà Ngô, Lý, Diệp ở thôn đập Thiên Thủy chúng ta chính là gia tướng của chúa công khi đó. Nghe thiếu gia Lô Vỹ giới thiệu, nói gia tộc họ Lô là đời sau của bậc đại nho đời Hán Lô Đàn. Vào 150 năm, vì một vài nguyên nhân đặc thù mà nhà họ Lô mất liên lạc với ba nhà chúng ta ở thôn đập Thiên Thủy. Vừa rồi đài truyền hình tỉnh Nam Phúc đưa tin ở thôn đập Thiên Thủy chúng ta phát hiện được mộ cổ triều Đường triều có một pho tượng trên đó khắc chữ Lô Định Tông nên mới kinh động đến gia tộc, vì thế hôm nay tìm đến đây.

Lý Tuyên Thạch kích động.

- Hoan nghênh a, thiếu gia Lô.

Lần này Diệp Phàm nhiệt tình đưa tay ra, nếu đúng là Lô Vỹ đến từ Thủy Châu thì chắc tổ tiên gã cũng là dòng vương tộc danh môn, nhìn phong cách cũng biết là ông chủ có tiền.

Hiện giờ gã đã đến đập Thiên Thủy, là đời sau của chúa công nói như thế nào thì cũng phải cho gã chút mặt mũi. Diệp Phàm đang lo nghĩ làm sao để sửa đường vào thôn đập Thiên Thủy cho tốt để xóa nghèo nhưng còn vướng mắt tài chính! Thần tài tự đưa tới cửa không nhiệt tình sao? Không làm thịt thì hóa ra là kẻ ngu, vậy thì cũng nên cúi mình đi một chút.

- Ừ! Tổ trưởng Diệp mạnh khỏe.

Lô Vỹ hừ nhẹ, khẽ rặn ra một nụ cười rồi đưa tay ra bắt nhẹ một cái, tuy nhiên nụ cười của gã cứng đờ làm Diệp Phàm âm thầm nhổ toẹt trong bụng.

- Không biết thiếu gia Lô đến thôn đập Thiên Thủy chúng ta có cần tổ công tác trợ giúp gì không?

Diệp Phàm cười cười, cũng không tính tóan.

- Tôi nghĩ nên thông báo một chút cho tổ trưởng Diệp, thạch quan trong Long mộ là chỗ yên nghỉ của tổ tiên tôi, bởi vì bỗng nhiên sụp đổ nên bị thôn dân không biết đào ra, đến bây giờ cũng mới biết thêm còn có rất nhiều hậu nhân của các gia tướng của tổ tiên. Điểm này tôi cũng không trách tội bọn họ, một vài thứ đồ gốm, kim khí trân quý bồi táng, chúng tôi cũng có thể quyên cho quốc gia, tuy nhiên pho tượng có khắc tên tổ tiên và thạch quan thì phải do nhà họ Lô chúng ta làm chủ, không ai có thể can thiệp. Tôi nghĩ tổ trưởng Diệp nên báo cho mấy người đang khai quật và mở quan tài lập tức rời đi. Nếu không tôi sẽ báo lên tòa án để bảo vệ lợi ích của nhà họ Lô.

Lô Vỹ khí thế bức người, nói rất mạnh mẽ, giống như Diệp Phàm là thuộc hạ của gã vậy.

Tượng đất cũng có ba phần khí huyết, huống chi Diệp Phàm còn là một thanh niên chưa ráo máu đầu, hơn nữa còn có một chút bản lĩnh nên lạnh nhạt:

- Theo như quy định về văn vật của quốc gia, các văn vật khai quật trong mộ cổ đều thuộc về quốc gia, chẳng lẽ tổ tiên các anh không phải là người Hoa Hạ sao? Chỉ là nếu anh có thể chứng minh mộ cổ này đúng là của tổ tiên họ Lô các anh thì có thể thương thảo rồi.

- Tổ trưởng Diệp , chúng ta có thể làm chứng. Năm đó ba lão tổ tông chúng ta đúng là bảo vệ chúa công họ Lô nên phần mộ ở giữa chắc là của chúa công. Nếu không vì sao lại chôn ở giữa, Tam Quốc ngày xưa, tiên sinh Khổng Minh luôn ngồi trong quân trướng, chỉ có người bản lĩnh mới có thể ngồi ở giữa chứ.

Diệp Vỹ Cường vội vã lên tiếng, ngay cả chuyện Gia Cát Lượng cũng nói ra. Xem chừng tuy đã qua nhiều năm nhưng bọn họ vẫn còn giữ được tổ huấn, là thân phận gia tướng cho họ Lô. Tuy giờ hiện tại không phải là quá rõ ràng nhưng vẫn có ý thức, ảnh hưởng của triều đại phong kiến đúng là sâu đậm, tuy nhiên nói mặt khác thì chính Diệp Phàm cũng có chút tán thưởng.

- Điểm này còn chưa đủ, còn thiếu vật chứng, làm gì cũng phải coi trọng bằng chứng mà. Nếu không rất khó được quốc gia thừa nhận.

Diệp Phàm lắc đầu, chuyện mộ cổ triều Đường liên quan trọng đại, từ huyện, thành phố đến tỉnh khắp nơi đều chú ý. Làm qua quýt nếu một khi xảy ra chuyện sẽ phạm tội xâm hại văn vật quốc gia.

- Tổ trưởng Diệp, anh được đấy. Tôi là quản gia Lô Thế Trừng của họ Lô ở Thủy Châu, pho tượng triều Đường không phải có ba chữ Lô Định Tông sao? Ha ha! Ấn triện đời xưa không thể làm giả, đây chính là cổ vật triều Đường.

Lão cáo già Lô Thế Trừng đánh mắt sang một nhân viên bên cạnh. Sau đó thấy một cô gái mặc trang phục chức nghiệp cẩn thận đem một chiếc hộp tinh xảo đặt lên trên bàn, lật mấy tầng lụa vàng bọc bên ngoài thì lộ ra vật bên trong.

Một con dấu bằng ngọc cổ xuất hiện trước mặt mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.