Quan Thuật

Chương 1811: Chương 1811: Tấn công Tô thị




Trưởng ban Tô, chị hoài nghi năng lực của cục công an thành phố Hải Đông chúng ta đúng không? Lúc đó là Trưởng phòng Vương của bộ Công an chỉ đạo, sau đó chúng tôi phối hợp điều tra.

Chuyện đó chắc chắn là do câu lạc bộ Tô thị sai khiến người làm. Mục đích đơn giản là muốn tung tin đồn, khiến hạng mục của huyện Đào Mộc không thể khởi công.

Mà bọn họ không chỉ tung tin đồn, mà còn dám ngang nhiên đe dọa thương nhân bên ngoài đến đầu tư. Để điều tra rõ việc này, người của chúng ta còn đi đến tận thủ đô và thành phố Phổ Hải, điều tra những thương nhân bị đe dọa dạo đó.

Bọn họ đều xác nhận điều này. Vốn định hợp tác khai thác huyện Đào Mộc, phát triểu Đào Mộc, lúc ấy đã ký kết hợp đồng mục tiêu, hơn nữa còn giao mấy triệu tiền đặt cọc.

Không ngờ có người lại dùng thủ đoạn đê tiện như thế, thời gian trước bọn họ còn nghi ngờ không biết có phải đối thủ cạnh tranh của mình làm vậy không.

Thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải có vài lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân huyện Đào Mộc giở trò che mắt thiên hạ nhằm nuốt gọn số đặt cọc bảo của bọn họ hay không.

Chúng ta đã điều tra rõ việc này, nếu không Đông Hải chúng ta còn mặt mũi nào nữa. Những người này chẳng những đe dọa mà còn uy hiếp cả tính mạng người ta, quả thực là coi trời bằng vung.

Thiết Đinh Sơn thật sự có chút oán giận, chứ không phải giả vờ.

-Chẳng lẽ không xử lý người đứng đằng sau giật dây sao? Nếu không, bắt vài tên tiểu tốt rồi, lần sau kẻ chủ mưu lại giở trò tiếp sao? Nếu muốn bắt phải bắt cả bọn, tránh hậu họa.

Lưu Chân Mai lạnh lùng hừ nói.

-Khi đó vốn dĩ phải xử lý, tuy nhiên, sau đó lại xảy ra sự kiện Thanh Ngưu. Và lúc ấy việc này chủ yếu là do đồng chí An Kỳ chỉ đạo. Không lâu sau, đồng chí An Kỳ bị tạm thời cách chức, việc này liền bị lãng quên.

Thiết Đinh Sơn vẻ mặt ngượng ngùng nói. Anh ta liếc nhìn Diệp Phàm nói:

-Bí thư Diệp, việc này tôi có trách nhiệm không? Xin chỉ thị.

-Bất kể liên quan đến ai, dám phá hỏng đại cục tốt đẹp của việc phát triển kinh tế ở Đông Hải chúng ta thì đều phải điều tra cho tới cùng. Đồng chí Đinh Sơn, sau khi về dặn dò đồng chí An Kỳ, điều tra đến cùng cho tôi. Nếu thật sự là do câu lạc bộ Tô thị làm, có chứng cứ xác thực, thì nên xử lý thế nào sẽ xử lý như vậy.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc ra chỉ thị.

Đối với việc này, đồng chí Trương Nhất Đống giữ im lặng. Thật ra, anh ta cười trộm ở trong lòng, Diệp Phàm dám đấu với Tô gia là đại diện của Tô Lâm Nhi, mình đứng một bên nhìn hổ đấu nhau, có gì thiệt đâu.

-Gần đây đồng chí Vương Long Đông biểu hiện rất tốt, sau khi kẻ giở trò quỷ bị bắt, chẳng những một lần nữa lấy lại được lòng tin của nhà đầu tư, hơn nữa trong mấy ngày này, số tiền đầu tư cho Đảo Mộc tổng cộng đã lên tới hai trăm triệu.

Tôi nghĩ, đợi lúc Đào Mộc thực sự phát triển thì cũng chính là thời điểm huyện Đào Mộc bay cao. Đồng chí Vương Long Đông thực sự có năng lực. Việc người khác không làm được, hoặc không dám đi làm, càng không dám nghĩ đến thì anh ấy đi làm.

Ai ngờ được một huyện nhỏ như Đào Mộc lại có thể tạo nên kỳ tích như vậy. Đồng chí Vương Long Đông hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy Thanh Ngưu.

Tôi tin tưởng, thị xã Thanh Ngưu dưới sự dẫn dắt của anh ấy, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này, chính đốn ngành công nghiệp khai thác mỏ, khôi phục kinh tế, gia tăng thu hút đầu tư.

Thêm vào sự giúp sức của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố, vấn đề Thanh Ngưu, sẽ không có gì to tát. Chúng ta phải làm cho các lãnh đạo của Tỉnh ủy và Uỷ ban Kỷ luật Trung ương xem. Thành phố Hải Đông chúng ta có quyết tâm sửa chữa vấn đề Thanh Ngưu.

Lưu Chân Mai thừa thắng xông lên, lại đề xuất Vương Long Đông.

-Không phải thu hút được hai triệu tiền đầu tư. Điều đó chỉ có thể chứng minh đồng chí Vương Long Đông có chút năng lực trong việc thu hút đầu tư. Điều đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố giữ chức cục trưởng thì hợp lý. Còn Thanh Ngưu là một thị xã lớn, dân số hơn một triệu người. Chẳng lẽ chỉ có mỗi việc cỏn con là thu hút đầu tư thôi sao? Những vấn đề như nhân thế, tư tưởng, tổ chức đều là những chuyện khiến người ta phải hao tâm tổn trí. Đồng chí Vương Long Đông không thích hợp.

Trương Nhất Đống lạnh lùng hừ nói, nghe vẻ thực sự đối đầu với Lưu Chấn Mai.

-Không phải là hai trăm triệu, Bí thư Trương. Anh thật đúng là không nghèo nên không biết củi gạo quý. Xem chừng anh làm lâu ở phòng kiểm tra kỷ luật đều là cấp trên rút tiền.

Cho nên không thiếu ăn không thiếu mặc, đương nhiên có thể nói lời hay. Anh đi thu hút đầu tư thử xem, thu hút hai trăm triệu đầu tư xem?

Đó là hai trăm triệu, không phải hai triệu. Cứ thử nói toàn thành phố Hải Đông chúng ta xem, năm kia, trước khi Bí thư Diệp đến, một năm số tiền thu hút đầu tư còn không được hai ba trăm triệu.

Đồng chí Vương Long Đông một mình hoàn thành hạn mức thu hút đầu tư của toàn bộ thành phố Hải Đông.

Lưu Chân Mai châm chọc Trương Nhất Đống.

Nói bóng gió đồng chí Trương Nhất Đống là hạng người chờ cơm đến há mồm ăn.

- Hừ, tôi tốt xấu thế nào cũng từng làm việc ở Bộ tài chính. Cái gì gọi là tiền tôi cũng biết. Cái tôi vừa nói không giống với điều anh đề cập. Một Bí thư Thành ủy, phải có năng lực về mọi mặt. Chỉ giỏi về một lĩnh vực, không thể chứng minh đồng chí ấy có thể đảm nhiệm công tác Bí thư Thị ủy Thanh Ngưu. Đồng chí Vương Long Đông, anh ta không phù hợp với thị xãThanh Ngưu.

Trương Nhất Đông lại giải thích.

-Được rồi, việc của đồng chí Vương Long Đông đã rõ như ban ngày. Về mảng thu hút đầu tư, anh ta có năng lực rõ rệt. Nhưng đồng chí cũng từng giữ chức Chủ tịch huyện, cho nên có thể lãnh đạo công tác của một huyện. Tôi nghĩ, Thanh Hải cũng là một thành phố cấp huyện, đồng chí Vương Long Đông có thể đảm nhiệm chức vụ này.

Diệp Phàm đột nhiên nói.

Thấy Diệp Phàm ra mặt, Cổ Dị Hùng và Nguyễn Nhất Tiến lập tức hùa vào.

Cuối cùng, Trương Nhất Đống giận quá mặt tối sầm. Tuy nhiên phản đối cũng không có tác dụng gì. Cuối cùng việc đồng chí Vương Long Đông được điều tới giữ chức Bí thư Thị ủy Thanh Ngưu thông qua thuận lợi.

Về phần mấy người có chức vị thấp hơn, Diệp Phàm cũng không quên. Cho Thái Qúy Quyền chút mặt mũi, sắp xếp cho anh ta một chức cấp phó.

Về phần Trương Nhất Đống, Diệp Phàm kiên quyết đả kích, sẽ không sắp xếp bất cứ vị trí nào cho anh ta.

Cuối cùng, đồng chí Trương Nhất Đống nói cạn nước bọt, kết quả là chẳng vớt vát được chức vụ nào.

Vài ngày sau, Diệp Phàm có hành động lớn. Thay đổi toàn bộ thị xã Thanh Ngưu, hơn nữa còn động tới vài huyện bên dưới.

Chỉ có ba khu thuộc thành phố Hải Đông, Diệp Phàm tạm thời chưa có ý định điều chỉnh. Việc này cũng là do xét đến sự ổn định của đại cục. Cách mà Diệp Phàm dùng chính là trò chơi chuyển hướng vùng nông thôn quanh thành phố.

Trung tuần tháng sáu.

An Kỳ tới phòng làm việc của Diệp Phàm.

Thấy anh ta vẻ mặt đầy vui mừng, Diệp Phàm cười nói:

-Đồng chí An, có việc gì vui phải không? Nhặt được tiền à?

-Nhặt được tiền còn là bình thường.

An Kỳ cười nói.

-Á, thật sự là nhặt được à, nhặt được nhiều không?

Diệp Phàm cười hỏi.

-Nếu chắc chắn, có thể nhặt được mấy chục triệu.

An Kỳ vẻ mặt thần bí nói.

-Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu, nói đi.

Diệp Phàm khoát tay áo, cầm lấy tách trà do thư ký Lý Mộc pha, sau khi nhấp một ngụm xuýt xoa một tiếng. Bởi vì tay nghề pha trà của Lý Mộc có tiến bộ, xem chừng là do em gái Lý Ngọc của anh ta dạy cho.

Nhưng vẫn không bằng được Lý Ngọc. Uống trà do Lý Ngọc pha, ngắm nhìn thân hình uyển chuyển của cô, đối với Diệp Phàm có thể nói là một cảm giác hưởng thụ đặc biệt. Cũng không phải là Diệp Phàm có ý đồ gì cả.

-Chúng tôi có được chứng cứ vô cùng xác thực, hoàn toàn có thể chứng minh, năm tên lần trước tới huyện Đào Mộc quấy rối chính xác là do người của tên côn đồ Cao Tiềm sai ngươi làm.

An Kỳ nói.

-Cao Tiềm chẳng phải là Trưởng ban an ninh của tập đoàn Địa Đường Điểu sao?

Diệp Phàm hơi sửng sốt hỏi.

-Đúng vậy, chính là anh ta làm.

An Kỳ cười nói.

-Bắt chưa?

Diệp Phàm hừ nói.

-Vẫn chưa.

An Kỳ lắc lắc đầu.

-Vì sao?

Diệp Phàm hơi không vừa lòng.

-Trốn rồi, thằng nhóc này, trơn như trạch. Có lẽ ở cục Công an có người của Tô Lâm Nhi. Anh ta vừa nghe tin đồn, đã trốn mất rồi…

Trên mặt An Kỳ biểu hiện có chút kỳ quặc.

-Trốn, kiểm tra ở địa phương không có. Nhìn vẻ mặt này của anh, hẳn là biết chỗ trốn của Cao Tiềm.

Diệp Phàm hỏi.

-Biết thì biết, chỉ có điều không vào được.

An Kỳ có chút lúng túng lắc đầu.

-Chỗ nào, còn ra vẻ bí hiểm, không phải vùng cấm quân sự chứ.

Diệp Phàm hừ nói.

-Ôi, anh ta trốn ở đoàn thứ hai, sư thứ bảy cơ quan tái tổ chức thành phố Hải Đông. Bí thư Diệp, anh nói xem, bảo tôi làm sao đi bắt người? Việc này, tôi đã liên hệ với tư lệnh Nguyễn, nhưng tư lệnh Nguyễn cũng bó tay, nói rằng lực bất tòng tâm.

An Kỳ uống trà, vẻ mặt buồn bực, liếc nhìn Diệp Phàm, mắng:

-Vớ vẩn, mấy tên lính quèn đó có gì mà oai phong. Ở tại địa phương chúng ta, ăn uống đi lại đều tại Hải Đông, lại không nể mặt chúng ta. Người ta ra uy, có cách nào đây?

-Là một đoàn thường trú tại Hải Đông à, nguồn gốc lai lịch thế nào? Điều tra rõ chưa?

Diệp Phàm hừ nói.

-Theo tư lệnh Nguyễn, cơ quan này do căn cứ vịnh Lam Nguyệt trực tiếp quản lý. Tuy nhiên nơi thường trú của họ cũng không phải là ở Hải Đông chúng ta mà là ở thành phố Thương Hải. Chúng ta không quen biết, hơn nữa, đoàn thứ hai là đoàn cao pháo.

An Kỳ nói.

-Xem ra quan hệ giữa đoàn thứ hai và Tô Gia không đến nỗi nào.

Diệp Phàm hừ nói.

-Không phải là không đến nỗi nào mà vốn là người của Tô Gia. Tôi đã điều tra ra, đoàn trưởng đoàn thứ hai tê là Tô Chí Cương, hình như là người nhà của Tô Lâm Nhi. Hơn nữa, hình như là quan hệ anh trai em gái.

An Kỳ nói.

-Lại là Tô Lâm Nhi, cô gái này, cứ như là âm hồn không tan vậy. Bao nhiêu lần giở trò quỷ với chúng ta không nói, hơn nữa còn giật dây một bộ phận công nhân viên chống đối chúng ta. Một khi đã như vậy, lần này chúng ta sẽ chơi với cô ta một ván bài. Thật sự cho rằng Hải Đông là đất không người sao? Tôi còn không ra uy, họ còn tưởng là mèo ốm.

Diệp Phàm thực sự có chút tức giận. Trước kia còn nể mặt Lam Tồn Quân chịu nhịn vài lần. Không ngờ cô gái này càng ngày càng càn rỡ, như thật sự muốn đấu với mình đến cùng.

-Chơi như thế nào? Bí thư Diệp, tôi nghe theo chỉ thị của anh.

An Kỳ vẻ mặt cung kính nói.

-Địa bàn câu lạc bộ Tô thị là đất của Uỷ ban nhân dân thành phố Hải Đông chúng ta. Nghe nói trước kia Phạm Viễn một tay thao túng cho họ thuê với giá rẻ như tặng không. Tuy nhiên, trước khác nay khác. Nếu Tô Lâm Nhi năm lần bảy lượt quấy rối, vậy chúng ta có thể thu hồi mảnh đất đó.

Diệp Phàm hừ nói.

-Tôi vừa nói nhặt được tiền cũng là ý này, mảnh đất đó nên thu hồi từ lâu rồi. Tô gia kiếm được bộn tiền, Uỷ ban nhân dân thành phố lại chả được gì.

Hơn nữa còn phải xem sắc mặt bọn họ, đây là đạo lý gì vậy? Tuy nhiên việc này, nếu đã là việc mà hội nghị thường vụ Thành ủy trước kia quyết định, khẳng định có hợp đồng.

Nếu vi phạm hợp đồng, thì có khi không trả được tiền vi phạm hợp đồng. Tô gia ở thủ đô xuất thân là thương gia, có thể ví như Thẩm Vạn Sơn trong thời cổ.

Tài lực hùng hậu, quan hệ rộng. Về lĩnh vực hợp đồng xem chừng chúng ta không bằng họ. Hơn nữa, mạng lưới quan hệ của Tô thị rất phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.