- Không đâu. Thiên Đao lắc đầu.
- Đó không phải là kết liễu sao? chính là đánh cũng đánh ra bí mật, đúng không? Hồng Tà nói châm chọc.
- Đánh, đánh, đánh, đánh cái quái gì, ông cho rằng mọi chuyện đều có thể giái quyết bằng nắm đấm đúng không? Thiên Đao tức giận, gần lên về phía Hồng Tà.
- Ha, ha, ha, Thu Trì là người trong mộng của ông? Hồng Tà đột nhiên cười phá lên, Thiên Đao đỏ mặt. Diệp Phàm giật mình, con người của Hồng Tà cũng không phải kho khan.
- Chúng ta đi tìm bà ấy? Diệp Phàm hỏi, khó khăn lắm mới có tin tức về Hồng Đàm cung đương nhiên là phải bắt được rồi.
- Haiz, gặp không bằng không gặp. Vẻ mặt của Thiên Đao ủ rũ.
- Nếu không gặp sẽ không có cơ hội, có những việc có thể đi thử một lần. Diệp Phàm nói.
- Ôi... Thiên Đao lại thở dài vẻ mặt đau khổ.
- Ông có điều khó nói, thực ra chuyện này có rất nhiều cách giải quyết được. Chẳng qua là ông không nói, người giải quyết cũng khó mà hiểu được. Nói ra thì còn có cách, còn không nói thì mãi mãi bế tắc. Diệp Phàm nói.
- Thực ra, lúc đầu dến đảo tôi còn ôm hi vọng. Đó là hi vọng từ chỗ bí mật có thể tìm được viên thuốc dược liệu xin cao nhân chữa khỏi vết thương cho Thu Trì, không ngờ là vào đến đây thì... Thiên Đao nói.
- Lẽ nào Thu Trì bị hủy dung nhan sao? Diệp Phàm hỏi.
- Cậu đúng là hiểu người, đúng vậy. Trước kia nàng rất xinh đẹp, nhưng đóa sen trong nước. Hơn nữa, càng lại rất cao ngạo.
Lão phu lại là một người không chịu ngồi yên, thích du lịch đây đó. Ta vô tình gặp được nàng ở Hàn Quốc.
Không ngờ tên của nàng lại là Thu Trì, cái tên thật đẹp. Nhưng, người khác rất khó mà tiếp xúc được với nàng. Lão phu phải mất đến 5 năm mới gần được nàng. Thiên Đao nói.
- Võ công của ông mạnh hơn bà ta , sao không trực tiếp giải quyết luôn mà còn phải mất đến 5 năm, ngốc! Hồng Tà đả kích nói.
- Ông thì biết cái gì, người đó có thể tùy tiện tiếp cận được sao?
Thiên Đao tức giận trừng mắt nhìn.
- Người có tâm từ từ sẽ đến, không sai. Diệp Phàm gật đầu.
- Tôi có một nghi ngờ, có lẽ là lúc đó võ công của ông vẫn còn kém. Vì sao mà Thu Trì lại bị hủy hoại dung nhan. Bao Nghị không nhịn được hỏi.
- Không ngờ tôi vừa mới tiếp xúc được càng chưa đến 10 ngày thì nàng lại bị người ta hủy dung nhan. Lúc đó tôi có hỏi nhưng nàng không nói.
Con cầu xin tôi rời khỏi nàng. Đương nhiên là tôi không chịu, nhưng nàng lại lấy đao ra nói là nếu tôi không dời khỏi nàng thì nàng sẽ tự kết liễu đời mình.
Bởi vì, nàng biết tôi là người trọng tình. Cho nên, không muốn để tôi nhìn thấy vẻ xấu xí của nàng.
Không còn cách nào, lúc đó tôi đành phải tuyên bố sẽ đi tìm dược liệu để chữa khỏi khuôn mặt của nàng. Nếu không tìm thấy, tôi sẽ không gặp lại nàng trong cuộc đời này nữa.
Không ngờ đi đã mười mấy năm rồi. Cũng không biết bây giờ nàng thế nào, càng có còn sống hay không? Thiên Đao nói.
- Chắc là tuổi của bà ta chưa lớn? Diệp Phàm hỏi.
- Năm nay phải khoảng 48 tuổi rồi. Thiên Đao nói.
- Võ công thì sao? Diệp Phàm hỏi.
- Năm đó nàng đã ở 12 đẳng, bây giờ chắc phải đến bán tiên thiên rồi. Thiên Đao nói.
- Người có thể hủy hoại dung nhan của bà ấy chắc võ công không phải đơn giản. Có lẽ bà ấy sợ ông bị thương cho nên mới không nói. Diệp Phàm nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc ta đã là người đại tiên thiên viên mãn, lẽ nào
Điều đó là không thể, bởi lão phu sống đến 60 tuổi đầu cũng chưa từng gặp một người bán đại tiên thiên cường nào.
Lúc đó căn bản là ta không tin trên đời này lại tồn tại có bán đại tiên thiên cường. Nhưng bây giờ thì ta tin rồi.
Bởi vì lão phu đã đạt tới. Đương nhiên, cũng là do năm đó nàng bị hủy hoại dung nhan nên cùng vì thế mà ta có động lưc. Nếu không, ta cũng chỉ có thể đạt tới bán niện khí mà thôi. Thiên Đao nói.
- Trong phúc có họa, trong họa có phúc, đó cũng là có được thì cũng mất được mà mọi người từng nói. Diệp Phàm thở dài.
- Này lão đại, không phải anh có thứ tốt kia sao? Nếu có thể thay đổi làn da cho phụ nữ thì chắc cũng chữa khỏi được khuôn mặt cho Thu Trì. Lúc này, Bao Nghị đột nhiên cười nói.
- Đúng vậy, Hậu cung ngọc nha hoàn của cậu không phải là nữ nhân phải giết sao? chắc cũng có hiệu quả. Hồng Tà còn ra vẻ gấp hơn cả Diệp Phàm.
- Tiên sinh thực sự là có thể chữa khỏi sao? Thiên Đao nắm chặt lấy tay Diệp Phàm.
- Chuyện này. Viên thuốc kia của tôi là cho phụ nữ dùng để làm đẹp. Có thể chữa khỏi một số vết sẹo nhỏ.
Tên là Hậu cung ngọc nhan hoàn, nếu phụ nữ dùng thường xuyên sẽ có được một khuôn mặt như ngọc, đây là bí quyết của hậu cung thời cổ đại, đã cho nhiều người dùng rồi. Rất tốt.
Chỉ có điều phải xem dung mạo của Thu Trì đến mức nào rồi. Nếu như có thể tìm được dược liệu cao cấp thì đương nhiên là tốt rồi.
Hơn nữa, Hồng Đàm cung có "Hồng bảo thiên vương đỉnh", nếu như có thể dùng nó để luyện thuốc thì chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt.
Chỉ có điều đến giờ mà vẫn chưa có một chút tin tức nào về Hồng Đàm cung. Manh mối về thu trì đã có trong tay. Diệp Phàm
- Tôi dẫn mọi người đi gặp nàng, dù sao thì dung mạo của nàng là một khuôn mặt.... Thiên Đao bá đạo nổi lên, hơi thở vửa ra đã làm rung mấy chén trà trên bàn.
Ngày hôm sau, mấy người đã bí mật đến Thu Sơn Hàn Quốc.
- Chính là chỗ này? Hồng Tà nhìn ngôi nhà gỗ giản dị thô giáp trước mắt, có chút nghi ngờ liệu có phải là nhầm địa chỉ hay không?
Thu Sơn là một vùng núi, có một tòa nhà 2 tầng được chống bằng mấy cây cột trên thảm cỏ. Hơn nữa kiến trúc cũng không cầu kì, đến của sổ cũng là ghép bằng ván gỗ.
Thảm cỏ trước mặt ngôi nhà được cắt tỉa, không cho nó cao lên mà lượn sóng.
- 24 cầu còn ở đó, sóng lòng trăng động vô thanh, nhớ cầu bên hoa thược dược, năm tháng dài biết sống vì ai... Vừa đi đến gần đã nghe thất tiếng mộg người phụ nữ ngâm bài thơ thờ Nam Tống của Nhân Khương Qùy nghe mà bi ai.
Dưới ưng nhãn, Diệp Phàm phát hiện ra một người phụ nữa mặc đồ màu xanh đang ngồi xếp bằng ở cầu thang gỗ, trước mắt là một cây đàn có tuyết trắng.
- Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất địa vân.
Lúc nàng có một âm thang vang dội truyền đến. Đương nhiên là tiếng lòng của Thiên Đao đầy hào khí.
Câu thơ này đương nhiên là không phải do Thiên Đao làm mà do Diệp Phàm giật dây để ông ta đọc. Ông ta vốn có chút thẹn thùng nhưng lại bị Diệp Phàm dùng thuật truyền âm mật nhọc giận lên đã điên cuồng đọc ra.
- Đao huynh, huynh còn đến làm gì? Thu Trì nói, nghe mà héo hắt thảm thương.
- Ta tìm được phương thuốc rồi, dù không thể chữa khỏi nhưng ta vẫn muốn lấy muội. Muội là vợ của đao huynh ta.
Muội giống như câu thơ ta vừa đọc, tằng kinh thương hải nán vi thủy, trừ khước vu sươn bất địa vân.
Muội là người duy nhất của ta. Lúc này đúng là Thiên Đao có cả một bầu trời bá đạo. Bắn một phát ông ta đã đến trước hành lang, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thu Trì.
Trong nháy mắt, người này lại giơ tay ra, vút lên trời đã đưa Thu Trì đến trước mặt hơn nữa hai tay còn ôm người đẹp vào lòng.
- Người này, không ngờ lạ dùng chiên thức ấy, Bá Vương thô bạo quá đi? Bao Nhị nói thầm.
- Đàn ông mà không xấu thì phụ nữ không yêu mà. Có lúc phụ nữ lại thích sự thô cứng. Cậu cứ ngại ngùng thì cuối cùng chỉ thành công dã tràng mà thôi.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Ai? Thu Trì tỉnh lại, quay đầu nhìn đám người Diệp Phàm đang ẩn trong lùm cây.
- Ha ha ha, có tình sẽ thành người nhà thôi, chúc mừng, chúc mừng nhé! Đám Diệp Phàm cùng ôm quyền nói.
Chắc chắn là Thu Trì đỏ mặt, chỉ có điều là có khăn che mặt nên mọi người không nhìn thấy. Bà ta vội đẩy Thiên Đao ra.
- Hì hì, bằng hữu của ta. Thiên Đao cười cười sờ cằm, hiếm khi thấy ông ta vui như vậy.
Trước sự cố gắng của Thiên Đao thì cuối cùng Thu Trì cũng phái lộ diện. Gương mặt thuần khiết kia chỗ nào cũng có vết đao, hơn nữa còn ngang dọc lung tung.
Diệp Phàm vừa nhìn đã ngây cả người ra.
- Hừ! Thu Trì còn tưởng Diệp Phàm bị mình dọa cho đến mức đờ đẫn, bà ta tức giận. Thiên Đao ở bên cạnh thì vẻ mặt âm trầm.
- Thu Trì, che lại, chúng ta không cần cầu xin người khác. Thiên Đao tức giận hầm hừ nói.
- Từ từ. Diệp Phàm khoát tay.
- Cậu như vậy có phải là muốn sỉ nàng ấy không? Thiên Đao tức giận nói.
- Cút sang một bên! Diệp Phàm tức giận, đập một cái chén lên bàn.
- Ngươi! Thiên Đao xiết chặt nắm tay, nhưng thấy bọn Hồng Tà đang nhìn mình căm tức nên cuối cùng cũng nuốt nước miếng thả lỏng nắm tay ra.
- Thiên Đao, tôi hi vọng ông hãy nhớ thân phận của mình, nếu không. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện của muôn phái ta nghe lời cậu nhưng đây là chuyện riêng của ta, còn liên quan đến vợ ta. Thiên Đao lớn tiếng phản bác lại.
- Ông mà không câm miệng lại thì sẽ có người khiến ông phải câm miệng lại đấy! Diệp Phàm nói chỉ vào mặt Thu Trì: - Các người nhìn xem, có phải vết đao trên mặt bà ấy là một pho tượng không?
Đám Hồng Tà vừa nghe thấy cũng chạy nhanh lên xem.
- Sao có thể vết đao lại giống như pho tượng được? Thiên Đao đương nhiên là không tin.
- Nhìn lại đi, có phải là giống một pho tượng nữ không? Hơn nữa, pho tượng còn cả đuôi rắn. Diệp Phàm nói.
- Vẫn... đúng là giống thật, lạ thế! Hồng Tà kêu lên, Bao Nhị vỗ trán gật đầu nghi ngờ, Thiên Đao nhìn kĩ lại. Qủa nhiên ông ta cũng phải kinh ngạc.
- Đao huynh, có phải thật vậy không? Thu Trì nói.
- Đúng là một pho tượng nữ, còn mang theo đuôi một con rắn. Sao lại thế này? Thiên Đao cầm gương đến.
Thu Trì nhìn vào một lúc sau mắt trừng lên. Bà ta run lên bần bật.
- Bà có biết lai lịch của pho tượng nữ này không? Diệp Phàm hỏi.
- Không biết, nhưng, tôi có nghe ông tổ nói. Chúng tôi đều là truyền nhân của Hồng Đàm cung, nhiều năm trước Hồng Đàm cung rất thịnh vượng.
Lúc đó rất nhiều cao thủ đến Hồng Đàm cung xin thuốc. Đương nhiên, Cung chủ Ngu Thư xinh đẹp mới chính là nguyên nhân chính hấp dẫn các cao thủ đến đây xin thuốc.
Bên ngoài cón có câu tục ngữ nói về cung chủ: Hồng trần cười thiên hạ cười, hồng trần hận thiên diệt. Chỉ cần Cung chủ lên tiếng thì câu nói đầu tiên có thể là tiêu diệt một người viên mãn thoát thần nào đó.
Đương nhiên, không phải là võ công của cung chủ lợi hại hơn người thoát thần đại viên mãn đó. Chủ yếu là sức ảnh hưởng của cung chủ, câu nói đầu tiên có thể sai mười mấy người thoát thần đại viên mãn đi giết một người đó thì không thành vấn đề.