Vừa rồi từ miệng của Trưởng ban Quan hệ xã hội Triệu Phi Hoa được biết, tập đoàn Hoa Hạ Vũ Thánh của bọn họ chỉ riêng chi nhánh Đức Bình thôi một năm lợi nhuận thu về phỏng chừng có thể đạt tới hơn ba mươi triệu.
Chúng ta phong tỏa bọn họ một tháng, ít nhất lãi ròng bị tổn thất hơn ba mươi triệu, khoản khác phỏng chừng sẽ còn cao hơn nữa. Vì thế nếu muốn kiếm vài ba trăm ngàn hẳn là chuyện không khó.
Phạm Cương cười nói.
Diệp Phàm cùng Nông Viện Viện đã tới Đỗ Quyên tửu lầu.
Đỗ Quyên tửu lầu ở phía trước có một bức tượng con chim Đỗ quyên rất lớn, có lẽ đây là nguyên nhân mà nơi đây được gọi là Đỗ Quyên tửu lầu. Tửu lầu không lớn lắm, nhưng có vẻ khá thanh lịch, mang một phong cách nghệ thuật đặc sắc.
Phạm Cương đã sớm đứng ở cửa, đi cùng Phạm Cương có hai người, một người có làn da rám nắng, khỏe mạnh, nhìn có vẻ rất có trí tuệ.
Người còn lại da trắng, sóng mũi cao, mặt rộng, choàng trên người chiếc áo màu đen, ánh mắt làm cho người ta có một loại cảm giác rất giả dối.
"Phỏng chừng người này chính là Chủ tịch Hầu Kim An của công ty Vũ Thánh mà Phạm Cương đề cập, ánh mắt kia quả nhiên có chút giả dối, thậm chí có thể nói là đáng khinh." Diệp Phàm trong đầu thầm nghĩ.
- Diệp ca, em giới thiệu một chút, vị này chính là con trai cục trưởng Uông của Cục An ninh Quốc gia Đức Bình, Uông Dương Trưởng phòng, đang công tác tại cục Đất đai Địa khu phòng Chấp pháp.
Phạm Cương chỉ vào chàng thanh niên giới thiệu nói.
- Xin chào Chủ tịch huyện Diệp.
Uông Dương rất biết điều, hơi có vẻ ngạo khí, hai mắt quét qua Diệp Phàm liếc mắt một cái, chào hỏi.
Kỳ thật nếu không phải cha y cục trưởng Uông có dặn dò từ trước, y căn bản sẽ không khách khí với Diệp Phàm như thế. Vừa rồi cũng là cha y lên tiếng y mới đi cùng Phạm Cương tới đón tiếp Diệp Phàm.
- Ha hả, xin chào Trưởng phòng Uông.
Diệp Phàm cũng hiền hoà cười cười, tuy vẫn biết người ta trong lòng không phục.
- Vị này chính là Hầu Kim An Tổng giám đốc của Công ty Vũ Thánh.
Phạm Cương lại giới thiệu người khoác áo choàng còn lại.
- Chào ngài Chủ tịch huyện Diệp, đại danh của ngài tôi có nghe qua, như sấm bên tai ấy ha hả...
Hầu tổng hơi có vẻ cung kính cười nói.
- Ôi Hầu tổng, đại ca của tôi nghe nói mới đến Đức Bình này chưa đến một tháng, hơn nữa phỏng chừng thời gian lưu lại Đức Bình cũng sẽ không vượt quá năm ngày, sao có khả năng nghe như sấm bên tai?
Phạm Cương cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, hỏi.
- Ha hả, cái này Trưởng phòng Phạm không hiểu được đó thôi. Mấy ngày hôm trước Chủ tịch huyện Diệp cùng cục trưởng cục công an địa khu Lâm của chúng ta tỷ thí tài bắn súng, và đã thắng lớn. Chủ tịch huyện Diệp hiện tại được người ta xưng là Xạ Thủ Thần Chủ tịch huyện.
Hầu Kim An hơi khoa trương Diệp Phàm nói.
- Ôi đại ca, có chuyện này sao?
Phạm Cương cười nói.
- Ha hả, không đáng nhắc tới, ôi... Đại ca của cậu hiện tại gặp rủi ro, thôi không nói, nói chuyện rách này ra cũng không có ý nghĩa.
Chợt, Diệp Phàm, thằng nhãi này tự nhiên lắc lắc đầu, vẻ mặt chua xót.
- Gặp rủi ro? Đại ca anh vừa mới thăng chức Chủ tịch huyện, sao có khả năng gặp rủi ro?
Phạm Cương giống như chưa hiểu lắm, mấy người họ vừa đi vừa trò chuyện, tiến vào bên trong.
Lại một phen giới thiệu rồi mới ngồi xuống.
Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia của Địa khu Đức Bình Uông Bố Xuân nhìn Diệp Phàm với thái độ rất bình thường, chỉ tiếp đón theo lễ tiết thông thường. Dù sao người ta là Phó giám đốc sở, cấp quan lớn, hơn nữa ở cơ quan khá thần bí — cục an ninh quốc gia, có thể tiếp đón Diệp Phàm như vậy, đã là xem trọng Phạm Cương rồi. Bằng không, người ta sẽ không thèm để ý đến một Chủ tịch huyện rách như hắn.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm chuẩn bị ngồi xuống, một cô nàng mặc khá trang nhã liền nhẹ nhàng giúp hắn đi chuyển ghế, Diệp Phàm cũng không để ý, còn tưởng rằng đó là nhân viên phục vụ.
Đợi Diệp Phàm đặt mông ngồi xuống, cô nàng cũng ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Phàm. Hơn nữa, động tác kia, cũng khá văn nhã.
Diệp Phàm thấy có chút kỳ quái, quét nhìn cô gái liếc mắt một cái, cô này có cái mũi đặc biệt, rất ưa nhìn, bộ ngực không lớn lắm, nhưng lại rất đầy đặn.
- Ha hả, Chủ tịch huyện Diệp, cô gái này là Trưởng ban Quan hệ xã hội Triệu Phi Hoa của Công ty Vũ Thánh chúng tôi, tý nữa cô nàng sẽ rót rượu cho anh, nên ngồi bên cạnh anh sẽ tiện hơn.
Hầu tổng vẻ mặt nhiệt tình cười nói.
- Sao lại thế, như thế có phiền cho Trưởng ban Triệu?
Diệp Phàm khẩn trương nói, có vẻ hơi ngượng ngùng, kỳ thật thằng nhãi này đang giả vờ. Hắn đang lo không có cơ hội làm quen cùng Hầu tổng, không ngờ, người ta tự động đưa lên tận miệng.
- Chủ tịch huyện Diệp, có phải chê Phi Hoa rót rượu cũng không biết rót hay không, thế...
Triệu Phi Hoa cô này đích xác lợi hại, chỉ một câu thôi, nghe như ưu oán, khiến Diệp Phàm thằng nhãi này trong lòng rùng mình, không cách chối từ.
Cười nói:
- Vậy phiền Triệu cô nương, ha hả...
Thằng nhãi này cười, dùng mắt quét một vòng, phát hiện Phạm Cương và cục trưởng Giang bên cạnh mỗi người đều có một cô nàng ngồi cùng, phỏng chừng đều là do Công ty Vũ Thánh sắp xếp nhân viên bên ban Quan hệ xã hội đến ngồi cùng.
"Cái gọi là ban Quan hệ xã hội, nhân viên của ban này khác gì với gái bán hoa. Tuy nhiên, đám phụ nữ này khí chất cao nhã, có các cô cùng ngồi uống chung, hình như cũng không tồi. Chắc là không có thêm khoản qua đêm đâu nếu có thì chắc phải suy nghĩ..." Diệp Phàm trong lòng nói thầm , có chút đáng khinh.
- Đại ca, tiểu đệ trước là kính anh một ly, lâu như vậy mà cũng chưa thời gian cùng đại ca uống chén rượu.
Phạm Cương nâng ly lên, khá cung kính chạm ly với Diệp Phàm.
- Được, mới từ cục Giao thông địa khu kiếm được chút tiền, rất cao hứng, làm một ly đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, hai người loảng xoảng cụng ly.
- Cục Giao thông, chắc không phải muốn sửa đường chứ?
Sau khi uống một hơi cạn sạch, Phạm Cương làm bộ quan tâm hỏi.
- Ôi... Không nói đến nó, uống rượu, nói về chuyện rách sửa đường này là đau đầu, Ma Xuyên, Thiên Tường cách trở, quá khó khăn.
Diệp Phàm cạn xong một ly thuận miệng thở dài nói.
- Sửa đường thì có là gì, tìm cục Giao thông chi chút tiền không phải giải quyết được rồi sao?
Phạm Cương không hiểu gì bốc phét lên tiếng.
- Thằng ranh này, ở tỉnh mãi nên chán ngấy rồi có phải hay không?
Diệp Phàm mắng một câu, chợt nhớ ra gì đó, hơi ngượng ngùng, cười nói:
- Các vị đừng chê cười, tôi cùng Phạm Cương tùy tiện quen rồi. Phạm Cương, trên tỉnh khẳng định là không thiếu tiền, Đức Bình này là đâu? Ma Xuyên là địa phương nào, chạy gãy chân cũng không được mấy đồng tiền. Cái này thì cục trưởng Uông cũng biết đấy, ha hả.
- Chủ tịch huyện Diệp nói phải, lấy cục An ninh Quốc gia Đức Bình mà nói, cũng muốn phòng tài chính địa phương cấp cho một ít. Ôi, mỗi lần đi đòi tiền, không khác gì ăn mày. Cái này cũng không trách lãnh đạo Đức Bình keo kiệt, đó là bởi vì địa khu căn bản là không có tiền cho. Tuy nhiên chúng ta còn đỡ một chút, ít nhất đại bộ phận kinh phí đều là từ tỉnh trực tiếp trút xuống. Giống Ma Xuyên thì, ôi...
Cục trưởng Uông thở dài, chợt lắc đầu, hỏi:
- Chủ tịch huyện Diệp, ngươi có phải cần tu sửa con đường núi Thiên Xa hay không?
- Đúng vậy, con lộ đó rất hẹp, hàng năm đều xảy ra tai nạn chết người. Muốn xin chút tiền mở rộng cho ổn. Hơn nữa, Ma Xuyên cũng cần phát triển, nên con lộ kia rất quan trọng. Tuy nhiên, hiện tại chân chạy rã cả ra rồi, mà tiền thì không được mấy đồng. Không nói đến chuyện phiền toái đó nữa, cục trưởng Giang, tôi mời anh một ly.
Diệp Phàm tỏ ra buồn bực, sau lại rất hào hùng, uống cùng cục trưởng Giang.
- Ma Xuyên, địa phương đó năm vừa rồi tôi có đi qua, con lộ kia, đừng nói khách đến đầu tư, lái xe qua đó đều lo lắng đề phòng. Tôi lúc ấy lái xe trở về, trên lưng mồ hôi ướt đẫm. Sau lại, tối về ngủ còn nằm mơ, hô to, không bao giờ đến Ma Xuyên nữa, anh nói buồn cười không, ha hả a...
Hầu tổng nhún vai, khá hài hước.
- Ha ha ha...
Tất cả mọi người đều mỉm cười, không khí trở nên náo nhiệt.
- Nói đến chuyện này tôi cũng nhớ ra rồi, lúc ấy Hầu tổng ở phía trước lái xe, tôi ngồi ở ghế bên cạnh nhưng tim cứ treo lơ lững vì sợ. Bánh xe giống như treo trên không trung vậy, sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Triệu Phi Hoa vừa rót rượu cho Diệp Phàm, vừa ngồi xuống, vuốt ngực, rất ra dáng thục nữ, thật đáng yêu.
Rượu uống hết ba tuần, đồ ăn lên được 5 món, mọi người đã có chút say, nói chuyện cũng tự do thoải mái hơn.
Hầu tổng chọn toàn những cô nàng khá ưu tú, khi mời rượu, khi kính rượu khá có kinh nghiệm, khiến người khác uống thật thoải mái. Tuy nhiên, ba phụ nữ này tuy nói rất nhiệt tình, nhưng không hề dung tục, có khi yêu mị nhưng không phóng đãng.
Diệp Phàm vừa rồi không cẩn thận đụng phải đùi Triệu Phi Hoa, cô nàng không ngờ xê dịch chân tránh ra xa.
Điều này Diệp Phàm hơi ngượng ngùng, lúc này đây đồng chí Tiểu Diệp có thể hô to với thiên địa, ông đây đây không phải cố ý, là không cố ý.
Đáng tiếc cô nàng họ Triệu này chưa chắc đã tin. Giống khi uống rượu đàn ông giơ tay lên sờ soạng phụ nữ là chuyện nhìn mãi quen mắt, đặc biệt trên quan trường, thương trường.
- Đại ca, thuốc lá này có phải là Đoàn trưởng Thiết tặng không?
Phạm Cương phóng khoáng nhả ra vài vòng khói, cười như kẻ trộm nói.
- Ha hả, thằng ranh này, có phải lại muốn ăn bớt hay không?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Đoàn trưởng Thiết.
Cục trưởng Uông trong lòng nói thầm, hình như đang lục lọi trí nhớ. Tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng thân ở tỉnh Nam Phúc bên cạnh cũng chỉ có Giám đốc sở An ninh Quốc gia tỉnh, Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia thành phố Mặc Hương, và vài Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia của những thành phố lân cận như Thương Hải, khu Hải Giang biết đến.
Còn ở Đức Bình này sao mà biết được. Bởi vì vùng duyên hải địa khu quan hệ phức tạp, phòng ngự trọng điểm đều tại nơi đó, đối với phương diện an toàn quốc gia cấu thành tai hoạ ngầm trọng đại, không giống đất liền, về an toàn thì ổn định hơn.
Tuy cục trưởng Uông không biết Đoàn trưởng Thiết là người phương nào, nhưng hình như có nghe qua tên này rồi. Vờ vịt hỏi han:
- Trưởng phòng Phạm, Đoàn trưởng Thiết chắc sẽ không công tác ở quân đội chứ?
- Ừ đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn, tôi cũng chuyển từ đó đến sở An ninh Quốc gia.
Phạm Cương thuận miệng cười nói, cũng không cần giấu diếm. Bộ đội Báo Săn ở Nam Phúc khá có danh tiếng, tin tưởng cục trưởng Uông hẳn là có biết.
- Các anh nói hẳn là Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng, tôi ở tỉnh cũng nghe bọn họ nói qua. Báo Săn, niềm kiêu ngạo của đại quân khu Lĩnh Nam chúng ta, bộ đội đặc chủng dũng mãnh. Vang danh khắp các tỉnh phía nam.
Cục trưởng Uông nói.
- Ha hả, bọn họ đích xác dũng mãnh. Năm trước bộ đội chúng tôi ở biên giới Vân Nam vì bắt một nhóm tội phạm ma túy, chúng tôi một tổ năm người, cuối cùng bắt gọn cả đám 12 tên về quy án mà trong đội không ai bị thương.
Phạm Cương hơi có vẻ cao hứng, thổi phồng lên nói.