- Ha ha, cứ hỏi đứa cháu gái cưng của ông trước rồi nói sau.
Tư lệnh viên Lã nhìn nhìn Mễ Nguyệt một cái.
- Có quyết đoán, sáng hôm nay mở Hội nghị thường vụ Thành ủy lần đầu tiên đã đề cập đến phương án điều chỉnh phố Tân Long. Anh ta tuy nói còn trẻ, nhưng rất cơ trí. Giỏi nắm bắt lấy quan hệ khắp nơi để đem vào ứng dụng.
Cuối cùng, khiến cho người ta không thể không theo ý đồ của anh ta mà đi thi hành. Tuy nhiên, thời gian quá ngắn, lập tức đã muốn nắm trong tay toàn bộ Đồng Lĩnh cũng là không thực tế.
Bộ máy Thành ủy Đồng Lĩnh ta hơn ba phần thiên hạ vẫn còn lưu lại bóng dáng của nguyên Bí thư Thành ủy Trương Hoành Đông. Trương Hoành Đông tuy nói đã lùi về tuyến hai đảm nhiệm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, nhưng dù sao ông ấy vẫn còn ở thành phố.
Các thành viên tổ chức của ông ấy vẫn còn đương nhiệm, tuy nói đã yếu đi không ít, nhưng ông ta đối với Đồng Lĩnh vẫn còn có thực lực tương đối lớn. Bí thư Diệp kẹt giữa lực lượng bốn phía, thực sự là rất khó xoay xở.
Chú Lã, chú phải ủng hộ công tác của anh ta mới đúng. Cháu thấy người ta cũng không tệ, chú xem, thứ nhất là giải quyết xong vấn đề của chú út nhà cháu.
Chuyên trụ sở huấn luyện các chú hắn cũng có vẻ là cảm thấy hứng thú. Không chừng sáng mai chú vừa đi đã có thu hoạch ngoài ý muốn rồi.
Mễ Nguyệt nói tốt cho Diệp Phàm nhưng thật ra lại làm cho Lã Lâm và Mễ Tu Lâm đều có chút quái dị mà nhìn chằm chằm cô.
- Hai chú nhìn gì mà nhìn, cháu đang bàn công việc mà. Hai người đều là bậc cha chú nên con mới nói thật.
Mễ Nguyệt trừng mắt nhìn cả hai lão già có chút ý tưởng bất lương này liếc mắt một cái, hừ nói.
- Ha ha ha ••••••
Lã Lâm và Mễ Tu Lâm đồng thanh lớn tiếng cười ngất như hai con vịt đang gọi mùa xuân vậy.
- Này này khuê nữ, cháu có phải là động xuân tâm rồi hay không hả?
Lã Lâm Khả đùa trêu.
- Không có, người ta so với cháu còn kém mấy tuổi lận, cháu nào dám có ý đó. Hơn nữa, nghe nói Bí thư Diệp là từ văn phòng trung ương xuống đây, khẳng định là đã có bạn gái.
Mễ Nguyệt sắc mặt trở nên đổ ửng, khẩn trương lắc đầu phủ nhận.
- Ha ha, từ từ cũng được.
Lã Lâm cười cười, liếc nhìn Mễ Nguyệt một cái • nói:
- Gần đây biểu hiện của cháu rất ngoạn mục • phỏng chừng đã lọt vào tầm mắt của Bí thư Diệp rồi. Có phải là cháu đang nhắm vào cái ghế Trưởng ban thư ký Thành ủy. Nếu có Bí thư Diệp mạnh mẽ ủng hộ thì thật ra cũng là một trợ lực tương đối lớn. Đáng tiếc là Chú Lã làm bên quân đội, trên tỉnh cũng không thể quan hệ được bao nhiêu.
- Tiểu Lã, lời này của ông cũng là có ý muốn né trước đây mà.
Mễ Tu Lâm bất mãn trừng mắt liếc nhìn ông bạn cấp dưới năm nào một cái.
- Tôi tránh né gì chứ, Mễ Nguyệt là cháu gái ông, chẳng lẽ không phải là cháu gái của Lã Lâm. Tôi còn gọi ông là ông anh đấy.
Lã Lâm vẻ mặt nghiêm chỉnh mà nói.
- Ít nhất • trên quân khu tỉnh còn có Tư lệnh Trương là một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Tuy nói Tư lệnh Trương về cơ bản là không đi họp, nhưng nếu Mễ Nguyệt đề đạt lên, Tư lệnh Trương còn có thể ra chút sức có phải hay không?
Mễ Tu Lâm nói.
- Tìm ông ta hả, ông đi thì thích hợp hơn.
Lã Lâm lắc lắc đầu nói.
- Ta đi ích quái gì, phỏng chừng ngay cả cửa chính của quân khu tỉnh còn không thể nào vào được.
Mễ Tu Lâm cũng lắc đầu.
- Có ích đó!
Lã Lâm hơi lắc đầu sau đó liếc nhìn Mễ Tu Lâm một cái • nói:
- Tư lệnh Trương rất trọng tình cảm. Năm đó cái chân này của anh đã lưu lại ấn tượng với ông ấy rất sâu, nếu không như vậy. Tôi thấy Mễ Nguyệt cũng không thể nắm bắt cơ hội lần này. Nếu Bí thư Diệp có thể tương trợ, hai chúng ta lại cùng đi tìm Tư lệnh Trương. Không chừng còn có thể nói mấy câu có phải hay không?
- Ôi ••••••
Mễ Tu Lâm thở dài, nhìn nhìn Mễ Nguyệt, nói:
- Việc này, ta không giúp được bao nhiêu, trong lòng quả có chút khó chịu!
Mễ Nguyệt đến bây giờ vẫn còn chưa kết hôn, một đứa con gái mà phải tự mình lăn lộn, thật là làm khó cho nó.
Thời buổi này muốn leo lên thì nữ nhân dựa vào cái gì chứ? Mễ Nguyệt lại khá ưa nhìn, hiện tại có một số lãnh đạo là ưa khoản này lắm.
Trước kia Mễ Nguyệt có mẹ nuôi che chở mới ngồi được lên vị trí Phó trưởng ban thư ký này. Hiện tại thì không được, người vừa lui thì trà liền nguội lạnh.
- Đây là sự thật, khi Phó chủ tịch tỉnh Lưu Ái Cúc còn tại vị thì vẫn còn có sức ảnh hưởng đấy. Tuy nhiên, Mễ Nguyệt cũng chỉ được đề bạt lên Phó trưởng ban thư ký.
Lưu Phó chủ tịch ra mặt, lãnh đạo Đồng Lĩnh dù sao cũng phải nể mặt đôi chút mà? Hiện tại không giống với lúc trước, bà ấy đã lui về rồi.
Hơn nữa, chủ yếu là tầng quan hệ lên tỉnh. Trưởng ban thư ký Thành ủy là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo hạch.
Mà quyền quyết định ở Tỉnh ủy. Mặc dù là Phó chủ tịch tỉnh Lưu lúc trước không lui về thì sức ảnh hưởng của bà ấy với bộ máy Tỉnh ủy cũng là có hạn.
Lã Lâm nói.
- Mễ Nguyệt, thái độ của Bí thư Diệp thế nào, cháu có thăm dò hay không?
Mễ Tu Lâm hỏi.
- Việc này, mới đến vài ngày. Hôm nay ở hội nghị thường vụ anh ấy sắp xếp cho cháu ghi biên bản, tuy nói ở hội nghị thường vụ thái độ của cháu rất kiên quyết ủng hộ. Tuy nhiên, phỏng chừng còn cần có thời gian mới kiên định được ấn tượng ở trong lòng anh ta. Nếu như có thể lo xong chuyện phố Tân Long thì có lẽ là ổn.
Mễ Nguyệt nói.
- Vậy thì tốt, tuy nhiên, việc bên này không thể bỏ quên. Tiểu Lã, chúng ta bớt thời giờ đi quân khu tỉnh một chuyến. Mặc kệ có ... ích hay không, còn nước còn tát là được.
Mễ Tu Lâm nói.
- Đi, tranh thủ luôn mấy ngày này. Chờ mai gặp Bí thư Diệp, tôi cũng sẽ thử anh ta một chút.
Nếu anh ta để lộ ra một chút ý đồ thì chúng ta liền hành động. Bằng không, chỉ dựa vào hai chúng ta chạy lên chạy xuống thì tác dụng không lớn lắm.
Bí thư Diệp ngồi trên cái ghế số một Đồng Lĩnh, trên tỉnh khẳng định là có quan hệ. Nghe nói lúc ấy người đề bạt là Chủ tịch Tề.
Nếu Bí thư Diệp chịu ra tay, Chủ tịch tề tất cũng sẽ ra tay. Có Chủ tịch Tề tương trợ, lại có Tư lệnh Trương giúp, việc này, ít nhất đã thành công một nửa.
Lã Lâm gật gật đầu nói.
Mễ Nguyệt cũng không nói lời cám ơn, người trong nhà nói những câu như vậy thì khách khí quá.
Tối hôm đó, Diệp Phàm lái xe đến sư đoàn Hưởng Hổ.
Nơi dừng chân của sư đoàn Hưởng Hổ hơi kỳ lạ, cách Đồng Lĩnh cũng không xa. Diệp Phàm lái full mã lực mất hai tiếng là đến.
Mà sư đoàn Hưởng Hổ cũng không phải là chỉ ở trong phạm vi Đồng Lĩnh, mà một nửa ở Đồng Lĩnh, một nửa là ở Lanchabaer khu tự trị Nội Mông gần đó.
Theo vị trí địa lý thì cũng khá gần Bắc Kinh, đi đường cao tốc mấy tiếng liền là có thể đến thủ đô. Thật ra, vai trò của sư đoàn Hưởng Hổ chính là lá chắn tuyến đầu bảo vệ thủ đô.
Cho nên, sư đoàn Hưởng Hổ tuy nói vừa mới lập ra không lâu, nhưng nó cũng là quân khu chủ lực nổi tiếng của Bắc Kinh.
Nhân mã có hơn hai vạn, đủ một sư đoàn. Hơn nữa, vũ khí trang bị đều là tiên tiến nhất.
Sư đoàn Hưởng Hổ có diện tích đóng quân tương đối lớn, quanh nơi dừng chân đâu đâu cũng là cây cối rậm rạp che phủ toàn bộ sư đoàn thấp thoáng ở giữa. Ngay cả vệ tinh trinh sát cũng khá khó phát hiện cụ thể sư đoàn Hưởng Hổ ở đâu.
- Thế nào đại ca, địa bàn của tôi cũng không tệ lắm phải không?
Diệp Phàm vừa mới đặt kính viễn vọng xuống, Tề Thiên đã hơi có vẻ đắc chí cười nói.
- Tiểu tử cậu cứ đắc chí đi.
Diệp Phàm vờ tức giận hừ một tiếng, đoạn cũng là cười nói:
- Địa bàn sư đoàn các cậu lớn như thế, lúc trước quân khu Bắc Kinh dựng lên chắc là tốn không ít tiền nhỉ?
- Đó là lẽ đương nhiên, lúc ấy Triệu Quát tướng quân của quân khu xuống dưới thị sát công tác. Chép miệng nói với tôi, chi phí cho sư đoàn này trong một năm đã bằng cả hai quân đoàn bên đó. Hơn nữa, lúc trước lập nên là tốn rất nhiều chi phí khác, toàn bộ tài lực của quân khu có gần bốn phần là dồn vào sư đoàn Hưởng Hổ.
Tề Thiên vẻ mặt khẽ cười nói. Tiểu tử này đương nhiên là có ý khoe khoang.
- Chúng tôi là con át chủ bài, các quân khu lớn đều lập nên những sư đoàn như vậy. Nghe nói tình hình chẳng khác nhau là mấy. Mấy Tư lệnh viên quân khu lớn đều đang ngầm so tài.
Lúc này, một tham mưu trưởng sư đoàn là thượng tá Ngọc Đông đứng cạnh chen vào cười nói.
- Ngầm phân cao thấp là sự thật, tuy nhiên, chúng tôi là gần quan được ban lộc. Cái quân khu lớn khác xây dựng sư đoàn hỗn hợp so với chúng tôi vẫn là kém một bậc nhỏ đấy.
Không cần xét những mặt khác, chỉ riêng về tài lực một khối bọn họ đã không thể so bì. Dù sao, chúng ta có Bắc Kinh làm chỗ dựa. Nhóm lãnh đạo chóp bu ở trển đều chú ý nhìn vào.
Tự nhiên, dòng tiền kia cũng là cuồn cuộn mà đến thôi.
Tiểu đoàn trưởng đặc chiến Câu Tượng Thuỷ cũng là vẻ mặt rạng rỡ góp lời.
- Xem ra, các người có tiền đấy nhỉ •••. . .
Diệp Phàm thuận miệng nói xong, đi theo Tề Thiên vào một phòng ngăn riêng ra của căn tin sư đoàn.
Phát hiện trên bàn sớm đã kê một nồi sắt cỡ vừa, phía dưới còn đốt hừng hực lửa than. Bên trong đang sôi thứ thịt gì đó, thơm ngào ngạt làm người ta chảy cả nước miếng.
- Tiền, chúng tôi không thiếu.
Tề Thiên cười cười, chỉ vào nồi sắt lớn mà rằng:
- Đây là tôi cho người đặc biệt đến vùng hoang dã phương Bắc đánh về đấy, khá là may mắn, bắn được liền một lúc mấy con hươu.
Hơn nữa, còn săn được một con lợn rừng to. Đáng tiếc là không gặp sói. Bằng không, đại ca đã có thể có lộc ăn rồi.
Tề Thiên vẫn còn có chút tiếc nuối lắc đầu.
Mấy người ngồi xuống vây quanh.
Tề Thiên đứng lên tự mình trước tiên rót cho Diệp Phàm một bát to đầy. Sao lại bảo là một bát to, bởi vì, cái ở đây gọi là chén lớn căn bản chính là một cái bồn sắt.
- Anh nếm thử đi, tuyệt đối chính tông hương vị súp hươu, đây chính là phương pháp cách thủy chính tông của quân đội bọn tôi, gọi là hầm nồi sắt.
Tề Thiên còn cười ba hoa thêm.
- Có thịt không rượu sao được có phải hay không sư trưởng?
Lúc này, một người tên là Thái Đồng Khánh liếc nhìn Tề Thiên một cái, khóe môi nhếch lên một cười quỷ dị.
Diệp Phàm phát hiện, Thái Đồng Khánh nháy mắt với Ngọc Đông một cái, phỏng chừng hai người này đang muốn giở trò gì với lão Tề rồi.
- Sao lại không có rượu hử, đại ca của tôi đến đây, không có rượu uống thì chẳng phải nực cười sao.
Tề Thiên vẻ mặt nghiêm nghị, quát:
- Mang một chum Ngũ lương dịch lên đây, chúng ta tối nay không say không thôi. Thời buổi này, có tiền thật là tốt. Chúng ta vất vả như vậy, ăn uống chút cũng có sao.
- Hượm đã!
Lúc này, Ngọc Đông hơi hơi giật giật tay.
- Ý gì hử? Không để cho đại ca của ta uống rượu có phải hay không? Tiểu tử ngươi thích đánh nhau có phải hay không? Này, đêm hôm khuya khoắt rồi đấy, tham mưu sư đoàn sẽ không đáng giận như Đào Cổ Bản thế chứ?
Tề Thiên trừng mắt hừ bảo Ngọc Đông. Ở đây, Tề Thiên vẫn là lão đại, vẫn có khí phách nhất đám.
- Đào Cổ Bản, trên thực tế là ngoại hiệu một số đồng chí trong sư đoàn đặt cho chính ủy Đào Tiền.
Bởi vì, chính uỷ Đào làm việc nói chuyện nhất nhất đều tương đối nguyên tắc. Như giờ cơm trưa sư đoàn đã có quy định, mặc kệ là thủ trưởng nào đến đều không cho uống rượu.
Có lần một vị thủ trưởng của Quân khu Bắc Kinh đến thị sát, lúc ấy Tề Thiên đề nghị uống một chút cho có hứng thân quen. Mà vị kia thủ trưởng kiacũng không tỏ vẻ phản đối, ai dè Đào Cổ Bản đứng ra không cho lấy rượu.
Lúc ấy Tề Thiên phát hỏa, Đào Cổ Bản không ngờ lại đem điều lệ sư đoàn ra. Tề Thiên đành phải phẫn nộ đem cơn giận nén vào trong bụng. Cho nên, những người này sau lưng thường gọi chính uỷ Đào là Đào Cổ Bản.
Đương nhiên, uống rượu là chuyện uống rượu. Bình thường Tề Thiên vẫn là rất tôn kính lão Chính ủy Đào Tiền này. Chính là bởi vì có ông ta quản, sư đoàn Hưởng Hổ mới có thể ngay ngắn trật tự như thế.
- Tôi nào dám, Bí thư Diệp còn không đem tôi đuổi ra khỏi Đồng Lĩnh không chừng. Nhà chúng ta vẫn ở Đồng Lĩnh đấy.
Ngọc Đông nháy mắt cười nói.