- Nhìn gì mà nhìn? Tên Diệp Phàm đến từ Ngư Đồng kia hay đến vậy sao? Tuổi thì còn nhỏ, chỉ như con chim non mà thôi. Lần trước trên mặt em sao lại bị thương chứ? Hình như là dấu tay mà, em gạt được ba mẹ nhưng gạt được anh ư? Hừ, em cũng nên biết là trước đây anh cũng đã từng tôi luyện được bản lĩnh rồi. Mượn chuyện tối nay mà nói, em nghĩ xem, mất mặt hay không mất mặt, cùng tranh một người đàn ông với cô bé nhà họ Phượng, còn người bên trái, người bên phải nữa chứ, em không xấu hổ thì anh cũng xấu hổ thay em. Đại tiểu thư à, thật là mất mặt…
Kiều Báo Quốc không biết sao lại thế này nên muốn vạch trần chuyện của em gái mình.
Thật ra là trong lòng thằng nhãi này có chút không thoải mái. Bản thân y đã theo đuổi Tô Linh Hương đã nhiều năm nhưng Tô Linh Hương luôn đối xử với y bằng thái độ lúc gần lúc xa. Y vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn theo đuổi cô, ngay cả mũ quan y cũng không thèm để ý đến.
Nhìn thấy Diệp Phàm trái ôm phải ấp, đương nhiên là trong lòng y cảm thấy không thoải mái rồi. Nhưng điều làm y tức giận hơn nữa là tên Diệp Phàm kia không chừng tương lai phải gọi y là anh cả nhưng lại không hề có vẻ gì kính trọng y cả. Hắn có vẻ bình tĩnh thong dong như vậy, thậm chí là hơi có vẻ khinh miệt y.
Một thằng nhãi xuất thân từ gia đình bình thường thì dựa vào cái gì mà dám ngang nhiên như thế. Phải biết rằng Kiều Báo Quốc mỗi lần đến nhà bạn gái Tô Linh Hương, vừa thấy nhạc phụ Tô Thanh Vân thì bắp chân dường như run lên. Mỗi lần như vậy đều bị bạn gái Tô Linh Hương giễu cợt. Thế nên thấy Diệp Phàm bình thản như vậy, thằng nhãi này cảm thấy đố kị trong lòng.
- Có phải bị Diệp Phàm đánh hay không?
Thình lình một tiếng rầm vang lên, Kiều Viễn Sơn đập bàn một cái. Ông ta thực sự nổi giận, không ngờ có người dám đánh con gái yêu của mình, chính bản thân ông ta cho tới bây giờ chưa hề tát con gái mình một cái.
Ông ta liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên một cái, lại hỏi tiếp:
- Chuyện tối qua sao lại như vậy, cô bé nhà họ Phượng kia là ai, con cái nhà ai?
- Ông Kiều à, đừng nổi nóng như vậy làm Viên Viên sợ hãi.
Diệp Dung khẩn trương kéo tay con gái Viên Viên ngồi xuống cạnh mình.
- Con không sao mà. Lần trước… Lần trước thật sự không phải là Diệp Phàm đánh con, lúc đó anh ấy chuyện trò với con, chỉ gây ngộ thương thôi.
Kiều Viên Viên ấp úng nói, lập tức không biết trả lời ra sao cho việc ngày trước. Sao lại có thể gạt được Kiều Viễn Sơn, một vị tai to mặt lớn ở Ban tổ chức Trung ương chứ.
- Ba hỏi tại sao lại như vậy, ngày đó con trở về theo ba nói Diệp Phàm như thế nào, còn nói là ông Lý van xin. Nói rõ ràng xem, liệu có phải căn bản không phải là do ông Lý nhờ việc này mà chính con tự nguyện không.
Kiều Viên Sơn vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên.
- Thật sự là do ông Lý nhờ mà, con nào dám nói dối chứ.
Kiều Viên Viên cãi lại, đối với cha mình thì trong lòng cô vẫn có chút rụt rè.
Bởi vì Kiều Viễn Sơn tuy nói rất thương yêu cô nhưng ông ta luôn dạy dỗ mấy anh em cô rất nghiêm khắc.
- Điểm ấy ba tin con, con nói xem còn xảy ra chuyện gì với Diệp Phàm nữa. Hơn nữa, sao con lại cùng tranh giành một người đàn ông với cô bé nhà họ Phượng đó. Cô bé họ Phượng đó là ai?
Kiều Viên Viên mặt tối sầm lại, hỏi.
- Ở thủ đô có mấy người nhà họ Phượng chứ, phỏng chừng là con gái nhà Phượng lão.
Lúc này Diệp Phàm mở lời, Kiều Viên Viên gật đầu.
- Con nói xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Kiều Viễn Sơn thấy con gái khó mà nói thật nên hướng về phía Kiều Báo Quốc hỏi.
- Người này, thật ra cũng không có gì. Lúc đó Thiết Chiêm Hùng ở Bộ Công an mừng nhà mới. Viên Viên và Phượng Khuynh Thành cùng đi với Diệp Phàm, nghe nói Diệp Phàm là anh em kết nghĩa với Thiết Chiêm Hùng.
Kiều Báo Quốc có chút hối hận vì vừa rồi mình đã hơi kích động quá mức, ánh mắt nháy nháy em gái với vẻ xin lỗi. Y cũng lựa chọn từ ngữ để hạ bớt mức độ nghiêm trọng của sự việc.
- Trần Khải Việt và Triệu Quát cũng tới ư?
Kiều Viễn Sơn vẻ mặt nghiêm trọng hơn.
- Trần Khải Việt hình như cùng ở bệnh viện quân đội chữa bệnh, mấy ngày nay Kiều Viên Viên cũng thường chạy sang bên đó.
Kiều Báo Quốc nói.
- Sao kì lạ vậy, Trần Khải Việt là người không dễ nói chuyện. Sao lại có thể dễ dàng thân cận với Diệp Phàm thế nhỉ.
Kiều Báo Sơn có vẻ không hiểu.
Ông ta liếc mắt nhìn con gái một cái, đột nhiên, ông ta hỏi lớn:
- Hơn nữa, Diệp Phàm chẳng qua là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng, tuy nói cũng được coi là một người có tương lai nhưng hình như cũng không đủ thân thế để thăng tiến mà?
- Đúng là anh ấy được Thiết Chiêm Hùng nâng đỡ, tuy nhiên có một người tên là Lang Phá Thiên cả ngày đến phòng bệnh cùng nói chuyện phiếm với Diệp Phàm, còn bảo anh ta gọi điện thoại di động cho anh, vân vân, xem ra vô cùng thân thiết.
Kiều Viên Viên rất thông minh, vừa lôi Thiết Chiêm Hùng ra làm tấm lá chắn, vừa đưa Lang Phá Thiên ra, đương nhiên là để đề cao thân phận Diệp Phàm.
Tuy chắc là Kiều Viễn Sơn không thể nào quá coi trọng chuyện này nhưng nhà họ Kiều chắc cũng có chút quan niệm về môn đăng hộ đối.
Huống chí nếu bản thân cô sau này được gả cho Diệp Phàm thì cũng không thể khiến cho Diệp Phàm bị người nhà họ Kiều khinh thường, khi đó sẽ bị người ta xem thường.
Nhà họ Kiều rất bề thế, chỉ riêng cha cô đã có tới mấy người anh chị em rồi. Thế hệ cô có khá nhiều anh chị em họ, đếm hai bàn tay cũng không hết.
Hơn nữa, bà con họ hàng của cô rất hiếm có. Thân phận của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm A không được tốt lắm, trong chính phủ thì tuy rằng hắn cũng có cái chức Phó giám đốc sở nhưng trong nhà họ Kiều thì chức đó cũng không có gì ghê gớm. Bởi vì nhà họ Kiều chỉ riêng quan lớn cấp sở có không dưới 10 người, cấp bộ cũng có.
- Lang Phá Thiên là ai?
Kiều Viễn Sơn lên tiếng hỏi. Tuy nhiên, danh tính của Lang Phá Thiên thật kì lạ, người này khiến ông ta nghĩ tới một người. Bởi vì một cán bộ cấp bậc như Kiều Viễn Sơn thì khi ra nước ngoài sẽ được Cục Cảnh vệ Trung ương phái người theo bảo vệ.
Thật ra, thời kì trước và ban đầu thì văn phòng Cục cảnh vệ Trung ương và đoàn Cảnh vệ Trung ương có chút bất đồng trong việc xây dựng chế độ. Văn phòng Cục Cảnh vệ Trung ương thuộc quyền quản lý và đồng thời cục là cục thuộc Bộ Công an, còn đoàn Cảnh vệ Trung ương lại thuộc Bộ tổng tham mưu xây dựng chế độ. Căn bản là hai bộ phận này được quản lý ở hai Bộ khác nhau.
Khi trung ương phê chuẩn hai đơn vị chính thức xác nhập thành một thì văn phòng Cảnh vệ Trung ương, văn phòng các cục Trung ương cũng đổi tên theo.
Cứ như vậy, ngay lúc đó, Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng, đồng thời là Thủ trưởng cao nhất của đoàn Cảnh vệ Trung ương, vốn dĩ là Phó Cục trưởng Cảnh vệ đều trở thành Phó đoàn trưởng hoặc Phó chính ủy Cảnh vệ đoàn, vốn dĩ là Đoàn trưởng đoàn Cảnh vệ, Chính ủy, Phó đoàn trưởng hoặc Phó chính ủy cũng trở thành Phó cục trưởng Cảnh vệ, đến nỗi ở Cảnh vệ thì trừ Trưởng phòng Uông Đông Hưng ra thì có 16 vị Phó cục trưởng.
Hiện nay thì toàn bộ cục Cảnh vệ Trung ương đều được gọi là văn phòng Cục Cảnh vệ Trung ương, tức Bộ tổng tham mưu cục Cảnh vệ, xếp vào danh sách Bộ Công an lại được gọi là Cục thứ chín bộ Công an.
Hiện tại cục Cảnh vệ Trung ương là phó đại quân khu cấp đơn vị, Cục trưởng Cao Xứng là Thượng tướng, cá nhân ông ta thật ra đang có cấp bậc của đại quân khu, thuộc Bộ tổng tham mưu giải phóng quân mà cảnh vệ Trung ương đoàn hiện nay à chính quân cấp đơn vị, chủ quản là chính quân cấp thiếu tướng, đó chính là cấp bậc của Lang Phá Thiên.
Cho nên Kiều Viễn Sơn còn nhớ rõ tên tuổi của Lang Phá Sơn. Bởi vì Lang Phá Thiên phục trách đoàn Cảnh vệ Trung ương, đó chính là bộ phận thần bí nhất của Cục Cảnh vệ Trung ương, phụ trách cho sự an toàn của Bộ chính trị. Vậy nên Kiều Viễn Sơn cũng có chút kinh ngạc, ông ta nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên hỏi:
- Không phải đó là Cục trưởng Lang Phá Thiên cục Cảnh vệ đấy chứ?
- Hình như đúng ạ, ngày đó ở hành lang, Diệp Phàm nói là muốn thăm hỏi Tư lệnh viên Trần Khải Việt. Lúc ấy vị thiếu tá canh cửa không cho vào. Sau đó người thanh niên đi cùng Diệp Phàm đưa ra một tờ giấy chứng nhận. Con mơ hồ nghe thấy hình như là cấp đội trưởng cục Cảnh vệ trung ương gì đó thì phải.
Kiều Viên Viên cố ý dùng từ ngữ mơ hồ để cho cha mình đoán, khiến cho Diệp Phàm càng trở nên thần bí hơn.
Thật ra Lang Phá Thiên đoàn Cảnh vệ Trung ương là cấp đơn vị chính quân, bên dưới có tám đại đội, từng đại đội đều là cấp Sư đoàn trưởng. Mà Vương Cát thì tính ra chỉ là một đội trưởng cấp đại đội, thuộc cấp đoàn.
- Đoàn Cảnh vệ Trung ương, ba, có phải là vệ sĩ Trung Nam Hải không, có người gọi bọn họ là Ngự lâm quân ở Thủ đô.
Trên mặt Kiều Báo Quốc cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, thậm chí là hưng phấn.
- So sánh gì lung tung vậy? Bọn họ thật ra chỉ là cảnh vệ bảo vệ cho gia đình các vị lãnh đạo thôi. Tuy nhiên, người nào thân thủ cũng rất cao. Đương nhiên, vị trí của Lang Phá Thiên thì lại rất quan trọng, làm Đoàn trưởng Đoàn Cảnh vệ Trung ương, có cơ hội tiếp xúc thường xuyên với lãnh đạo tối cao. Diệp Phàm có thể có quan hệ với hắn coi như cũng là có bản lĩnh đấy.
Kiều Báo Sơn gật đầu, nhìn con gái liếc mắt một cái rồi cười nói:
- Con gái à, con có định làm bạn gái hắn không?
- Không đâu, con chưa để ý đến anh ta, một người như con dế nhũi đến từ nông thôn.
Kiều Viên Viên đỏ mặt, khẩn trương chối bỏ.
- Còn chối ư, hòn đất cũng phải chui lên, sao em lại đến chỗ hắn, ở bàn tiệc chính tai anh còn nghe em nói hắn là bạn trai em. Hơn nữa cái cô bé nhà họ Phượng kia không ngờ cũng nói là bạn gái của hắn. Lúc ấy bọn họ đều có ở đó cả, em giải thích như thế nào đây.
Kiều Báo Quốc hừ một tiếng rồi nói, y lúc ấy mặt ngẩn tò te.
- Hừ, Viên Viên nhà chúng ta sao lại coi trọng người như thế chứ.
Diệp Dung có chút không vừa ý.
- Mẹ, mẹ nói sao vậy, anh ấy không phải là người như vậy.
Kiều Viên Viên khẩn trương giải thích.
- Sao lại không, mới nói vậy con đã nóng nảy lên rồi, xem ra hắn với con có gì đó rồi phải không?
Kiều Viên Sơn nhìn chằm chằm vào con gái, trời quang khó dò, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ tới điều gì.
- Có cái gì sẽ có cái đó, bọn con là bạn bè, hừ.
Kiều Viên Viên đột nhiên tức giận, bĩu môi thốt lên một tràng, cô lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt chạy vội lên lầu.
- Đức bé này.
Diệp Dung thản nhiên cười nói với vẻ mặt yêu thương.
- Ba, cái thằng Diệp Phàm đó, con thấy…
Kiều Báo Quốc dường như có ý gì đó muốn nói.
- Ha ha, cứ để cho em con một thời gian rồi nói sau. Có thể được lão Lý coi trọng thì cũng đáng chú ý.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói.
- Nếu không thì ông Kiều à, ông bảo Viên Viên đưa về nhà mọi người gặp xem sao đã. Nếu thấy thích hợp thì kết bạn, còn về chuyện có kết hôn hay không thì còn sớm. Nếu không thích hợp thì bảo Viên Viên cắt đứt càng sớm càng tốt, để cho nhẹ lòng khỏi vấn vương sâu nặng, hai người đều mệt.
Diệp Dung đến đây có vẻ hứng thú.
- Bà nó gặp làm gì, hừ.
Kiều Viễn Sơn hừ một tiếng rồi đọc báo.
- Nghe nói cô bé nhà họ Kiều cùng đi cùng à?
Phượng Thiên Diêu thản nhiên liếc mắt nhìn Phượng Khuynh Thành một cái rồi nói.
- Một con bé ngu ngốc không biết xấu hổ, hừ.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Em cũng không khác gì mấy, một đứa bên phải một đứa bên trái khiến cho thằng nhóc đó thoải mái hưởng hết trái ôm đến phải ấp. Hừ, anh muốn đánh cho em một cái.
Phượng Cương hừ lạnh một tiếng rồi liếc mắt nhìn em.
- Đánh ư, anh thì đánh được ai chứ. Lần trước người ta về nhà chơi còn bị người ta bật cho rớt xuống sàn nhà, nửa ngày không đứng dậy, còn dám nói lớn tiếng là muốn đánh người, thật cũng chẳng khác gì nhau.
Phượng Khuynh Thành không hề sợ anh mình chút nào, miệng châm chọc. Phượng Cương mặt sầm xuống, nghẹn cả họng.