- Ừ. Chủ tịch Tề nói cũng có lí. Vấn đề lúc này là không tranh thủ được vốn, gặp khó khăn trong việc phê duyệt ở trên.
Điền Sơ Nhất cũng nói.
- Lời của đồng chí Diệp Phàm, tôi tin là có khả năng đấy, có thể cho cậu ấy thời gian đi tranh thủ xem.
Con đường này xây phần dưới trước, đương nhiên với khoản tiền không rõ
thế nào ấy thì vẫn theo phương án ban đầu vạch ra là xây bề rộng 12m.
Đương nhiên là bao gồm cả phần trống, nền đường hai bên trái phải rộng 10m.
La Khảm Thành nói. Kỳ thật, ông La nói vậy là muốn dồn hết trách nhiệm cho Diệp Phàm, không đến mức làm cho hắn mất mặt.
Thế nhưng cũng phải công nhận là lời của Diệp Phàm không thể không nghĩ lại. Bằng không sẽ không thể sửa chữa được phương án thiết kế của Diệp
Phàm.
- Bí thư La, chủ tịch Tề, chủ tịch Điền, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.
Không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể không cảm kích như vậy.
Tề Chấn Đào và Điền Sơ Nhất nhíu mày, xem ra họ đang thở dài vì sự ngang bướng của đối phương.
Huống chi con đường lại theo hướng màu đen, việc này, Bí thư La đều đã từ chối, vậy cậu tranh giành làm gì?
- Ừ. Gọi đi.
La Khảm Thành khẽ gật đầu, có vẻ nghi hoặc, có thể thấy rất rõ điều này qua đôi mắt.
Diệp Phàm vẻ mặt giận dữ, đứng nói chuyện điện thoại mười mấy giây đồng hồ mới gác máy được.
Đương nhiên, các đồng chí ở đây cảm thấy có chút kỳ quái, âm thanh vọng ra ngoài:
- Tôi là Phượng Triều Phong, xin hỏi là đồng chí nào?
Người mà biết được số điện thoại của Phượng Triều Phong nhất định phải
có quan hệ đặc biệt rồi. Hai bên mà gọi điện cho nhau là chuyện tuyệt
đối khác lạ đấy.
Nếu như là việc gọi điện thoại thì trước
tiên phải thông qua thư ký rồi mới chuyển cuộc gọi tới ông ta được. Vậy
mà cuộc điện thoại này lại được nối thẳng tới Phượng Triều Phong.
Người biết được số điện thoại này cũng phải là người tương đối quan trọng đối với Phượng Triều Phong.
Nhưng cấp bậc của người này so với Phượng Triều Phong cũng không kém là bao. Vậy nên đối với những người này Phượng Triều Phong khá là khách
khí.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không tới mức như vậy. Chẳng qua Phượng Triều Phong muốn hiểu hơn về đứa con Phượng Trí Thiên trong
lần gặp đầu tiên, thế nên đã cho Diệp Phàm số điện thoại này.
Đương nhiên, khi Phượng Triều Phong nói câu nói đầu tiên chỗ đông người lại không nghĩ đến người đứng đầu nhà họ Phượng của Ủy ban Chính trị.
Dù sao cái tên này trên cả nước cũng không phải ít.
- Chào ngài Ủy viên, tôi là Diệp Phàm ở thành phố Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm vẻ cung kính nói.
Lúc này, ở đây có một vài nhân vật quan trọng, như La Khảm Thành, Điền Sơ Nhất, và trên cả là Phượng Triều Phong.
Dù sao được gọi là ủy viên, cái danh hiệu này nghe cũng khá là đặc biệt rồi. Giả dụ như ai đó mà làm việc trong các bộ và ủy ban trung ương thì đều là Phó Bộ trưởng hoặc Phó Bí thư, mọi người sẽ không gọi họ là ngài ủy viên nữa mà gọi là ngài Bộ trưởng hoặc Bí thư đấy.
Xem ra chỉ có thành viên của cơ quan chính trị nước Cộng hòa mới có thể có danh hiệu chuyên dụng đặc thù này.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy đôi lông mi của La Khảm Thành
khẽ giật giật nhẹ. Tề Chấn Đào cũng nhìn thấy, hơi kinh ngạc.
Mà Điền Sơ Nhất không ngờ rất tự nhiên ngồi thẳng người. Mấy ông lãnh đạo cũng không khác lắm.
Một vài đồng chí cũng chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi thôi.
- Ha ha, là đồng chí Diệp Phàm đấy à. Có chuyện gì sao?
Phượng Triều Phong lại tỏ vẻ thân thiết.
Mới nghe thôi đã thấy được quan hệ của hai người cũng không phải bình
thường như vậy. Tức thì, một vài người ở đây tự nhiên trong lòng lại có
suy nghĩ khác.
- Là thế này ủy viên Phượng ạ, mấy hôm trước
đã gặp ông rồi, và đã nói với ông về chuyện xây dựng đường thứ cấp Phong Châu, sau khi nghe qua tình hình, ông đã đồng ý viện trợ cho Đồng Lĩnh. Mà bây giờ, hội thảo nghiên cứu xét duyệt đường thứ cấp Phong Châu đang diễn ra ở phòng họp chính phủ của tỉnh Tấn Lĩnh...
Diệp Phàm nói mọi chuyện theo kiểu tình huống có tính lựa chọn.
- Ha ha ha. Cậu đã không nói với tôi. Vậy cuộc nói chuyện của chúng ta, hai đồng chí La Khảm Thành và Chấn Đào cũng nghe thấy có phải không?
Phượng Triều Phong không hề trách móc Diệp Phàm, mà chỉ cười hỏi.
- Dạ. Hai vị lãnh đạo ngay cạnh tôi, còn có cả Phó Bộ trưởng Điền Sơ
Nhất cũng ở đây. Ngoài ra còn có một vài lãnh đạo và một vài nhà chuyên
môn, mong mọi người hãy lượng thứ cho tôi vì tôi đã không báo cáo tình
hình với ông Phượng Triều Phong.
Diệp Phàm nói.
- Chào ngài Uỷ viên Phượng.
Tề Chấn Đào, La Khảm Thành và Điền Sơ Nhất liền nghiêng đầu, lên tiếng chào hỏi.
- Ha ha, chào các dồng chí. Đồng chí La Khảm Thành, đã lâu không gặp.
Không ngờ rằng ủy viên Phượng lại nói những lời này với La Khảm Thành.
- Đúng vậy. Từ lần trước gặp ông ở thủ đô đã hơn một năm rồi. Ông thì ở An Đông, mà tôi thì lại ở Tấn Lĩnh, hai người chúng ta ở cách xa nhau,
mỗi người đều có công việc của mình, rất khó gặp nhau được.
La Khảm Thành vẻ mặt tươi cười.
- Đúng vậy. Thật ra, tôi biết đồng chí Diệp bảy, tám năm về trước rồi. Cậu ta rất giảo hoạt.
Không ngờ rằng lời nói của Phượng Triều Phong lại chuyển hướng vào Diệp Phàm. Lời nhận xét “ Giảo hoạt” đưa ra khiến cả hội trường đột nhiên ồ
lên, nhưng không ai dám thốt thành tiếng, tất cả đều nín thở lắng nghe.
- Giảo hoạt? Ủy viên Phượng này, tôi có chút không rõ. Đồng chí Diệp hẳn là thông minh mà?
La Khảm Thành hơi sững người, cười nói.
- Anh không biết đây thôi, trước đây ở An Đông tôi đã bị cậu ta lừa một cú rồi. Lúc đó, cậu ta đang giữ chức chủ tịch huyện Ma Xuyên của tỉnh
Nam Phúc, không ngờ lại một mình tới Bộ Giao thông tranh giành đường
quốc lộ Thiên Xa Sơn.
Con đường này cuối cùng lại trở thành
đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh, mà tỉnh chúng ta có thể đã bỏ
ra không ít tiền. Kết quả là thế nào chứ, mọi chuyện tốt đẹp đều thuộc
về tỉnh Nam Phúc hết.
Huyện Ma Xuyên dựa vào cơ hội này để lên cấp thị trấn, kéo theo nền kinh tế của thị xã Đức Bình phát triển nhanh.
Đương nhiên huyện An Đông chúng ta ở lân cận nên cũng có nhận được lợi
ích thực tế. Chẳng qua là không được nhiều như huyện Ma Xuyên.
Mà mấy hôm trước hắn gặp tôi, không ngờ mới mở miệng đã trở nên thân
thiết rồi. Cái gì mà mấy năm trước chúng ta vẫn còn chung chí hướng cùng nhau xây dựng quốc lộ Thiên Xa Sơn.....
Đồng chí Diệp này miệng lưỡi rất ngọt nhé. Tôi cho cậu ta miếng mồi ngọt liền nhanh nhẹn nhận luôn.
Cái miệng này, ha ha, cậu cũng biết đấy, tôi hiện đang ở Thiên Môn rồi, vậy nên tôi viện trợ cho việc xây dựng quốc lộ Phong Châu năm mươi
triệu.
Bây giờ suy nghĩ lại thấy hối hận rồi. Nhưng trên đời
này lại không bán thuốc hối hận. Điều này chỉ có tôi biết, bây giờ tôi
nói cho cậu biết.
Số tiền này trong vòng ba ngày tới sẽ giao
cho đồng chí chuyên môn trực tiếp chuyển tới Phong Châu, mọi sổ sách
giấy tờ thu hút đầu tư đều do đồng chí Diệp nắm giữ ấn soái.
Cậu nói xem, cấp dưới của cậu có giảo hoạt hay không?
Phượng Triều Phong cười ha ha, kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu cả.
Mọi người cứ ra cái vẻ phê bình đồng chí Diệp, chứ thực chất lại đang
khoa trương cậu ấy.
- Cảm ơn, cảm ơn! Tôi xin thay mặt cho nhân dân Phong Châu cảm ơn sự trợ giúp nhiệt tình của Uỷ viên Phượng.
Tuy nhiên, cái kiểu giảo hoạt này tôi hy vọng đồng chí Diệp lần sau lại phát huy! Ủy viên Phượng tới Thiên Môn, không nói cũng biết đó là mảnh
đất tốt.
Hình thái xã hội cổ đại chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy nên chuyện đồng chí Diệp xin viện trợ từ Uỷ
viên Phượng cũng là chuyện bình thường.
Hay là ủy viên Phượng này, việc xây dựng kênh sinh thái Thiên Phong của Phong Châu cũng đang
vất vả, có phải là cũng cần phải xin ông một khoản viện trợ không nhỉ?
Không ngờ rằng đồng chí La Khảm Thành lại cũng ủng hộ làm theo Diệp Phàm.
- Đồng chí La này, từ khi nào mà ông đã bái đồng chí Diệp làm sư phụ
vậy. Không thể bắt chước làm như vậy. Số tiền năm mươi triệu đấy cũng đủ làm tôi đau lòng rồi. Kỳ thật là cậu không hiểu được, tôi đã ở Phong
Châu được mấy tháng.
Phượng Triều Phong chỉ rõ ngọn ngành.
- Ồ. Vẫn còn có chuyện này nữa. Uỷ viên Phượng có lẽ là không công tác ở Phong Châu đấy chứ? Nếu đúng là vậy thì tôi phải phê bình các đồng chí ở Phong Châu rồi.
La Khảm Thành thật sự có chút kinh ngạc hỏi.
- Đó là chuyện trước đây rồi, không nói nữa, không nói nữa. Nói cho
đồng chí Diệp một tiếng là đừng lãng phí năm mươi triệu của tôi.
Thép tốt phải dùng ở lưỡi dao, có lẽ phải chờ khi nào các cậu thông xe
thì tôi sẽ ghé qua đó. Nếu khiến tôi không hài lòng thì tôi chỉ có muốn
phê bình đồng chí Diệp thôi.
Phượng Triều Phong nói ra lời này khi Diệp Phàm suýt nữa đi ra.
Ban đầu theo ý của La Khảm Thành thì bề rộng quốc lộ 12 mét là đủ rồi.
Bây giờ sau khi nói với Phượng Triều Phong thì xem chừng La Khảm Thành
phải suy xét lại phương án quy hoạch của mình là 16m.
Suy cho cùng, ai cũng có sĩ diện cả, ngay cả Phượng Triều Phong là ủy viên của Ủy ban Chính trị, cấp phó nhà nước.
So với La Khảm Thành thì chức vụ có cao hơn một bậc, nhưng hai người
phụ trách hai tỉnh khác nhau, lẽ ra là không thể để lộ ra cái sự keo
kiệt mới phải.
- Khảm Thành tôi mong được đón tiếp ngài ủy viên, một năm sau con đường này sẽ thông xe.
La Khảm Thành tủm tỉm cười nói, hạ quyết tâm.
Sau khi cúp điện thoại, cả hội trường lại trầm xuống, mọi người nhìn La Khảm Thành. Diệp Phàm phát hiện thấy sắc mặt của Vi Bá Tiếu có chút hơi tái nhợt, thậm chí toát mồ hôi hột. Mấy người hơi cúi đầu xuống, giống
như đang trốn tránh ánh mắt của Diệp Phàm.
- Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, lời thô tục nói lúc trước, tôi đã thừa nhận trước mặt ủy viên Phượng rồi.
Mà nghe ủy viên Phượng nói thì trước đây ông có tới ở Phong Châu mấy
tháng rồi, nơi này hẳn cũng là quê hương thứ hai của ông.
Cho nên, việc xây dựng quốc lộ thứ cấp Phong Châu ở đây cũng là chuyện tốt. Đồng chí Chấn Đào, đồng chí Điền Sơ Nhất thấy thế nào?
La Khảm Thành ra vẻ hỏi ý kiến người khác, nhưng chắc chắn việc này sẽ êm xuôi.
Đồng chí này sẽ không dám đọ tay cùng ủy viên Phượng đâu.
- Ừ. Các đồng chí ạ, Bí thư La hẹn rằng một năm sau sẽ thông xe. Thời
gian ngắn, nhiệm vụ quan trọng, xem ra tất cả các ngành liên quan đều sẽ được điều động rồi.
Nếu như trước đây đồng chí Diệp Phàm đã
xây dựng lên quốc lộ Thiên Xa Sơn thì tôi có kiến nghị, con đường ở
Phong Châu này cũng giao cho Diệp Phàm phụ trách cả đi.
Hơn
nữa, về khoản tiền vốn cũng là do cậu ấy gom góp, để cậu ấy phụ trách
tôi cũng thấy yên tâm. Bí thư La, chủ tịch Điền, và các đồng chí khác
thấy thế nào?
Tề Chấn Đào đương nhiên là đã sớm giơ tay ủng hộ giao việc xây dựng con đường cho Diệp Phàm.
- Tôi đồng ý, đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn có thể được.
Điền Sơ Nhất nói.
- Trợ lý Diệp nhất định là có thể được, tôi hoàn toàn đồng ý.
Không ngờ Vi Bá Tiếu lập tức đứng dậy lớn tiếng.
Xem ra cũng có ý thể hiện thiện ý với Diệp Phàm, bởi thái độ của Phượng Triều Phong thật kỳ quái, không thể không khiến Vi Bá Tiếu nghĩ ngợi.