Thằng nhãi kia chắc gia thế lớn lắm, bằng không, một thằng nhãi tí tuổi đầu sao lăn lộn được tới vị trí Chủ tịch thành phố. Tên này đúng là kẻ địch mạnh, lão Trương, chúng ta phải sớm chuẩn bị thôi.
Một người trung niên, vẻ mặt nghiêm túc, mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn hừ giọng nói.
Người này tên Đinh Nghĩa Minh, là Phó Chủ tịch thành phố Hải Đông. Vốn, lão già này nghĩ Trương Minh Sâm có thể thuận lợi lên chức. Vậy thì vị trí Phó Chủ tịch thành phố thường trực còn trống kia sẽ đến phiên mình.
Không thể ngờ đột nhiên xuất hiện một Diệp Phàm, làm Trương Minh Sâm nguyện vọng tan tành, vậy thì hy vọng của mình cũng tiêu luôn.
Mà người dòm ngó vị trí Phó chủ tịch thành phố cũng không ít. Giống như những quân bài domino, số cán bộ vô vọng trên con đường thăng quan dĩ nhiên đều một bụng bực tức.
- Hừ, vậy bảo anh ta ngồi xe đến, nhanh đi!”
Trương Minh Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia hàn quang, như một con sói đói.
- Chủ tịch thành phố, anh nói đi, chúng ta phải làm gì hắn?
Mặt Triệu Sơn hiện lên nụ cười thâm hiểm.
- Haha, đừng nóng vội, tin là có người ngồi không vững như chúng ta mà.
Trương Minh Sâm thản nhiên cười.
- Anh nói lão già Phạm Viễn kia à?
Đinh Nghĩa Minh thản nhiên cười nói.
- Hay, hay, Phạm Viễn là nhân vật số một Hải Đông, một tên nhãi con nhảy vào bộ máy của gã, người ta thanh niên mà, chắc chắn dễ kích động. Đến lúc đó, thằng nhãi miệng còn hôi sữa đấu với lão trâu già Phạm Viễn, haha, có trò vui để xem rồi.
Triệu Sơn cười the thé, hơi giống một lão thái giám.
- Phạm Viễn là một con cáo già, chắc chắn gã biết, chuyện này người khó chịu nhất chính là anh Minh Sâm. Chắc hẳn, nhất thời lão già này sẽ không ra tay. Gã sẽ xem chừng, chúng ta cũng xem chừng, vậy không phải tên nhãi họ Diệp kia được lợi quá sao?
Đinh Nghĩa Minh có chút lo lắng.
- Nói cũng đúng! Tuyệt đối không thể để tên nhãi kia hưởng lợi được, nghe nói ngày 6 xuống rồi đó, chúng ta đã nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy rồi.
Ngày hôm qua Cục trưởng Cục công an đã gọi chúng tôi đến để bàn bạc, bố trí công tác đảm bảo an toàn cho lãnh đạo, phương diện bảo an lần này do tôi phụ trách.
Hay là chúng ta làm chút chuyện gì đó, để cho thằng nhãi này chưa kịp ngồi vào ghế Chủ tịch thành phố đã bị té bổ nhào mới hả giận.
Có lẽ thằng nhãi đó chịu không nổi quay người bỏ đi cũng nên.
Triệu Sơn cười ha ha, dường như đang tưởng tượng ra cảnh Diệp lão đại chật vật chuồn khỏi Hải Đông, sức tưởng tượng của tên này quả là phong phú.
- Làm như vậy cũng không ổn, mùng 6 chắc hẳn lãnh đạo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng xuống. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không phải người ta sẽ nghĩ Hải Đông của chúng ta náo loạn, để lại ấn tượng xấu trong lòng lãnh đạo sao, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Phó chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh lắc đầu, người này đầu óc vẫn còn rất sáng suốt.
- Lão Đinh, anh biết sợ phiền phức từ khi nào vậy?
Trương Minh Sâm liếc nhìn Đinh Nghĩa Minh một cái, lạnh lùng hừ nói, có chút không hài lòng về Đinh Nghĩa Minh.
- Không phải sợ chuyện, chỉ là cẩn thận một chút. Chúng ta hoàn toàn có thể đợi lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy về rồi hẵng ra tay cơ mà. Như vậy, vừa không đắc tội với lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hơn nữa, còn có thể làm thằng nhãi kia chưa ngồi nóng đít đã có chuyện lớn xảy ra không phải càng tốt hơn sao?
Đinh Nghĩa Minh giải thích.
- Anh Nghĩa Minh hoàn toàn có thể không ra mặt mà!
Lúc này, Cục trưởng cục Tài chính Lưu Nhất Tiêu thản nhiên cười nói.
- Không cần tự mình ra mặt, vậy anh muốn mượn dao giết người?
Đinh Nghĩa Minh trong lòng thoáng suy nghĩ liếc mắt nhìn đồng chí Lưu Nhất Tiêu hỏi.
- Đương nhiên.
Lưu Nhất Tiêu có vẻ đắc ý giương mắt nhìn Đinh Nghĩa Minh nói.
- Dao ở đâu ra?
Triệu Sơn không hiểu, nhìn Lưu Nhất Tiêu. Còn Phó chủ tịch thành phố Trương cũng không khác gì mấy.
- Haha...
Lưu Nhất Tiêu đúng là mập mờ, còn cố tình nhấp một ngụm trà.
- Lão Lưu, bệnh cũ của anh đúng là không sửa được, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Trương Minh Sâm thản nhiên cười thúc giục.
- Tập đoàn Địa Đường Điể không phải có Tô Lâm Nhi sao.
Lưu Nhất Tiêu rốt cuộc cũng để lộ nội tình.
- Tô Lâm Nhi này cũng thuộc hạng nhất đó, tuy nói cô nàng đến từ Tô gia thủ đô, năm nay cũng mới hai sáu hai bảy, nhưng, cô nàng này cũng không đơn giản.
Tập đoàn Địa Đường Điểu ở thành phố Hải Đồng đã mấy năm rồi, thành tích kinh doanh cũng rõ như ban ngày.
Hình như ngành thời trang của tập đoàn này ở Hải Đông chúng ta cũng khá nổi tiếng. Nhưng, cô nàng này có liên quan gì ở đây?
Đinh Nghĩa Minh thản nhiên hừ nói liếc mắt nhìn Lưu Nhất Tiêu. Thằng nhãi này không thích Lưu Nhất Tiêu lắm. Hình như tên này cho rằng ở đây Lưu Nhất Tiêu gã là thông minh nhất, những người khác đều ngu ngốc cả không bằng ấy.
- Ở, tôi cũng buồn bực. Tuy nhiên Tô Lâm Nhi đúng là không đơn giản. Tập đoàn Địa Đường Điểu đăng ký vốn mấy chục triệu, nhưng, nghe nói hiện nay tổng tài sản đã đạt tới 500 triệu. Chỉ trong vòng mấy năm, đã tăng lên cả chục lần. Cái này đúng là có cướp ngân hàng cũng chẳng thể kiếm đâu ra nhiều như vậy. Loại lợi nhuận này, khiến một số đồng chí trong ngành phải đỏ mắt đấy.
Trương Minh Sâm không ngừng thở dài, xem ra Tô Lâm Nhi tương đối có tiếng ở Hải Đông này.
- Còn không phải các cán bộ ở Hải Đông vì nịnh bợ Tô gia nên đã đưa ra những chính sách đặc biệt tốt sao, thành tưu của Tập đoàn Địa Đường Điêu đương nhiên phải huy hoàng rồi. Hơn nữa, Tô Lâm Nhi cũng đầy bả lĩnh, ánh mắt luôn đi trươc thời đại.
Đinh Nghĩa Minh hừ nói, liếc mắt nhìn Lưu Nhất Tiêu hỏi:
- Lão Lưu, sao chưa giải thích rõ Tô Lâm Nhi có liên quan gì đến dao trong tay chúng ta?
- Đúng vậy đó anh Lưu, rốt cuộc làm sao mới có thể khiến Tô Lâm Nhi thành con dao đâm người?
Triệu Sơn cũng nghi hoặc nhìn Lưu Nhất Tiêu đầu hói. Trong lòng thầm mắng thằng chó Nhật đầu hói, cứ ép người mãi.
- Tô Lâm Nhi không thể thành dao trong tay chúng ta, tuy nhiên, không phải Tô Lâm Nhi có nhận người mẹ nuôi sao, thằng em trai Tô Ngưu Đản kia hoàn toàn có thể thành dao trong tay chúng ta. Hơn nữa, còn có thể làm con dao lớn đâm chết người đấy.
Lưu Nhất Tiêu cười to.
- Tô Ngưu Đản, cái thằng ngu đó à. Haha...
Triệu Sơn đột nhiên mỉm cười, liếc nhìn Lưu Nhất Tiêu, đưa ngón tay cái lên nói:
- Đúng là anh Lưu lợi hại, không ngờ có thể nghĩ ra được thằng đó.
Cái thằng đó đúng là thằng ngu, mỗi lần làm chuyện gì cũng đều là Tô Lâm Nhi gọi điện dàn xếp cho nó. Nhưng, cô nàng Tô Lâm Nhi này cũng rất kỳ lạ.
Sinh ra ở Tô gia Bắc Kinh, hẳn là gia đình quyền quý rồi. Sao lại đến nhận mẹ nuôi ở cái vùng nông thôn Hải Đông này chứ.
Rồi còn đổi họ cho cái thằng Trương Ngưu Đản đó nữa, không ngờ cũng lấy họ Tô của Tô Lâm Nhi luôn. Mẹ nó, thằng này đúng là, Ngưu Đản Ngưu Đản cái gì, cứ gọi phứt là phân trâu cho rồi.
Triệu Sơn vừa nói ra mọi người trong phòng lập tức cười vang.
- Kỳ thực, cái này tôi cũng tình cờ phát hiện thôi. Cậu em rể của tôi Thôi Thanh mọi người cũng biết rồi đấy, là Cục trưởng cục đất đai thành phố. Còn Tô Ngưu Đản này thì đến tìm em trai tôi nhờ phê duyệt miếng đất. Hình như là Tô Ngưu Đản góp vốn với người ta làm nhà máy nhựa gì đó
Lưu Nhất Tiêu vừa nói đến đây, Triệu Sơn không kìm nổi cười nói.
- Tô Ngưu Đản ngoại trừ việc đem tiền nhét dưới váy phụ nữ ra mà còn muốn kinh doanh à, làm cái rắm ấy! Nghe nói Tô Lâm Nhi mỗi tháng cho gã hơn chục ngàn tiền tiêu vặt, căn bản chẳng đủ cho thằng nhãi này nuôi gái.
- Đúng vậy! Chục ngàn Tô Ngưu Đản kia dùng được vài ngày là may lắm rồi. Cái thằng ngu này bản thân chẳng có bản lĩnh rắm gì, nghe nói chỉ học hết lớp ba chứ mấy.
Trước kia căn bản chỉ là thằng lưu manh thôi, sau này dẫm trúng phân chó gặp được Tô Lâm Nhi. Giờ mới ngông nghênh được như vậy đấy chứ, cái mặt chó của nó, làm như là bá vương ở Hải Đông chúng ta không bằng.
Bình thường còn tự xưng mình là Thái tử gia của Hải Đông, biệt hiệu là “Ngưu thái tuế”. Rải tiền như rải giấy, hào phóng lắm. Dưới tay còn có nuôi một đám tiểu đệ nữa.
Thằng này lá gan ngày càng lớn, em rể tôi cũng nể mặt Tô Lâm Nhi, nên nghe Trương Nhất Đống xin xỏ thì cũng nhắm mắt cho qua.
Cũng có đi điều tra rồi, căn bản chẳng hợp tác nhà máy rắm gì cả. Tô Lâm Nhi không cho nó tiền, nó đem chuyện hợp tác làm nhà máy ra để xin.
Sau này mới biết được thằng nhãi này làm thủ tục cho một ông chủ Chiết Ninh mua đất. Chỉ cần có thể làm thủ tục cho mảnh đất này xong ông chủ Chiết Ninh kia sẽ đưa ngay cho gã hai ba chục triệu tiền phí.
Cái này là tay không bắt giặc, có lời quá còn gì. Tô Ngưu Đản biết quan hệ của Tô Lâm Nhi với em rể tôi không tệ. Cho nên mới tới tìm cậu ấy.
Tuy nhiên, em rể tôi cứ kéo dài mãi. Cái này, nói chung là do mảnh đất lớn quá, trong lòng cậu ấy cũng băn khoăn.
Lưu Nhất Tiêu nói.
- Ý lão Lưu là lợi dụng mảnh đất này để Tô Ngưu Đản giở trò?
Trương Minh Sâm hỏi, liếc mắt nhìn Lưu Nhất Tiêu.
- Ừ, chỉ cần em rể tôi cho cấp dưới đi xúi giục một chút. Chẳng hạn nói mảnh đất vốn được phê chuẩn rồi.
Nhưng do Hải Đông có sự thay đổi, Chủ tịch thành phố Diệp đến. Hắn còn chưa tới Hải Đông đã tuyên bố phải quy hoạch đất đai Hải Đông gì đó.
Tôi tin, Tô Ngưu Đản vừa nghe, chắc chắn sẽ cho rằng Diệp Phàm này chặt đứt đường tại lộ của gã. Chỉ cần đuổi Diệp Phàm đi, là có thể cầm được mấy chục triệu tiền làm thủ tục đất kia.
Lưu Nhất Tiêu nêu ra toàn bộ kế hoạch.
- Diệu kế, lão Lưu, đúng là diệu kế!
Triệu Sơn không kìm được lớn tiếng khen, liếc nhìn Lưu Nhất Tiêu, cười nói:
- Tô Ngưu Đản kia chắc chắn sẽ trúng kế, thằng nhãi này vốn bị tiền làm mờ mắt rồi. Ai chặt đứt đường của gã chắc chắn gã sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Đúng là không tệ!
Trương Minh Sâm gật đầu, liếc mắt nhìn Lưu Nhất Tiêu, nói:
- Nhưng, việc này anh phải chú ý. Chúng ta không thể ra mặt được. Hơn nữa, em rể anh cũng không được ra mặt. Phải may áo mà không để lại đường may mới được. Đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, điều tra truy cứu cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Dù hắn có biết cũng chẳng hận được đến chúng ta, không phải chúng ta sợ bị hắn ghi hận, chủ yếu là những chuyện này không thể để lộ được, tốt nhất là không cho ai biết càng tốt.
- Yên tâm, anh Minh Sâm, lão Lưu tôi làm việc, anh cứ yên tâm. Đến lúc đó, chúng ta chẳng liên quan cái rắm gì cả.
Lưu Nhất Tiêu cười thâm hiểm.
- Bí thư Phạm, thằng nhãi đó đến, sau này chúng ta dễ làm việc rồi.
Trong nhà của Bí thư thành ủy Phạm Viễn cũng có một đám người đang ngồi. Lúc này một người trung niên mặt gầy cười haha nói. Người này tên Cao Hoa, là Trưởng ban thư ký thành ủy thành phố Hải Đông.
- Chưa chắc đâu lão Cao, thanh niên dễ kích động, thường không làm theo lẽ thường. Hơn nữa, người này chẳng biết trời cao đất rộng.
Trường hợp không nên làm ầm ĩ hắn lại dám mở miệng, nơi không dám ra tay hắn cũng nhúng tay vào. Vốn, quan trường có quy cũ của quan trường.
Loại người này không làm theo quy cũ của quan trường sẽ gây lộn xộn. Đôi khi còn có thể khiên cho mọi người rất bị động, bởi vì, hắn xuất chiêu anh có muốn phòng cũng không phòng được.
Chẳng hạn, có ba cách cán bộ sẽ không dùng, nhưng trong đầu những người như chúng căn bản chẳng có khái niệm này, chúng dám làm.
Lúc này, một lão già để hàm râu dài ngồi đối diện Cao Hoa lắc đầu nói. Người này là Ngô Sinh Phát, Phó chủ tịch thành phố lâu đời của Hải Đông.