Quan Thuật

Chương 2336: Chương 2336: Thằng nhãi này phải chăng là trai bao?




- Là do ai làm?

Cổ Tráo Đức lông mày dựng đứng lên, đi về phía có tiếng la hét và mấy người thanh niên phía sau đại sảnh.

Trong đó có một người mà Diệp Phàm có thể khẳng định là thằng cha này có bản lĩnh không tồi. Từ làn khí toát ra từ người hắn có thể kết luận, y có thân thủ tứ đẳng hoặc ngũ đẳng.

Còn Ngưu Chỉ cũng chạy quanh bốn phía muốn tìm ra kẻ nào đập phá đồ đạc.

- Đập nữa, đập nữa đi! Mấy chữ còn lại đều đập phá hết đi!

Tuyết Hồng lại vỗ tay. Tuy nhiên Diệp Phàm hừ nói:

- Đủ rồi, đi thôi! Long Đông đừng đi, hãy đi ăn cơm cùng Cục trưởng Ngô đi!

Vừa nói xong, Diệp Phàm liền quay người đi luôn, cuối cùng vẫn để cho Cố Phi Phi chút thể diện.

Tuyết Hồng thấy thế cũng bĩu môi đi theo. Còn Đường Bảo Nhi, Lý Tiên Tiên và Tuyết Hồng lần lượt leo lên xe. Phương Tri Bạch và Hậu Văn Long vừa nhìn cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị nên gọi chiếc taxi đến chỗ khác ăn cơm.

- Phương thiếu giam Tuyết Hồng kia thật không đơn giản.

Ở trong xe, Hậu Văn Long vẻ mặt suy tư nói.

- Tôi cảm thấy con bé đó có gì đó bí ẩn và cả cái tên Diệp Phàm kia nữa, hình như cũng có gì đó bí bí ẩn ẩn. Chắc là sau lưng có người bảo hộ cho con bé Tuyết Hồng kia. Văn Long, anh thấy thế nào?

Phương Tri Bạch hỏi.

- Khẳng định là có, hơn nữa người này còn cực kì cao siêu, không nhìn thấy bóng dáng mà có thể đập phá Kim Đô tan tành. Điều này cứ như những vị đại hiệp siêu cao thủ chỉ có trong phim ảnh vậy.

Phương Tri Bạch vẻ mặt trầm ngâm nói.

- Chẳng những là cao nhân, người ta còn chưa thèm làm gì mà nói đập là đập Kim Đô như thế, quá lợi hại!

Hậu Văn Long hơi rụt cổ lại nói.

- Thế cũng chẳng sao, cao nhân có thể hơn được súng hay sao?

Phương Tri Bạch hơi có vẻ khinh thường nói.

- Cổ Dũng, đã điều tra ra được kẻ nào chưa?

Cổ Tráo Đức tức giận đến mức môi run lên. Thằng cha này, vẻ mặt cực kì khó chịu. Tấm biển Kim Đô hôm nay coi như bị người ta đập đi rồi. Hơn nữa điều càng làm cho người ta bực tức là đến kẻ nào làm vẫn chưa tìm ra được.

- Chú Cổ này, kẻ làm chắc chắn là cao thủ. Nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn có quan hệ với con bé Tuyết Hồng kia, bằng không sao có thể nghe lời con bé đó như thế được. Nó bảo đập chỗ nào thì đập chỗ đó.

Cổ Dũng chau mày, liếc nhìn mọi người một cái nói tiếp:

- Hơn nữa, kẻ này hình như cũng rất nghe lời Diệp Phàm, vừa nghe Diệp Phàm hừ lạnh nên mới dừng tay. Chuyện này thật là kì lạ!

- Tiểu Vương, cháu nói cho ta nghe, Diệp Phàm rốt cuộc là ai? Đúng rồi, đi vào trong phòng rồi nói!

Cổ Tráo Đức vừa nhìn thấy đã muốn chào hỏi Cục trưởng Ngô Chính Phong.

Tuy nhiên, người ta sớm đi theo Diệp Phàm đi mất rồi. Cổ Tráo Đức sắc mặt càng khó coi, tức giận tới mức đi thẳng qua đại sảnh vào một gian phòng trên tầng hai.

- Haizz, Tổng giám đốc Cổ, tôi đã nhắc nhở chú rồi. Đại ca tôi không hề đơn giản, anh ấy rất cưng Tuyết Hồng. Đang yên đang lành, mọi người chọc vào hai người đó làm gì?

Vương Long Đông thở dài, liếc nhìn Cổ Phi Phi một cái nói tiếp:

- Phi Phi, tính khí của em cũng phải sửa đổi đi! Em một câu nói con bé quê mùa, hai câu nói con bé quê mùa thật không tốt chút nào. Hôm này nếu không phải em chọc tức người ta, em thử nghĩ xem, người dấu mặt kia ra tay hướng vào người em, vào mặt em thì sẽ như thế nào?

- Hắn dám!

Cổ Dũng đứng bên cạnh rít lên một tiếng, liếc nhìn Vương Long Đông một cái nói tiếp:

- Kim Đô chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, nhất định phải điều tra tới cùng.

Cao nhân thì lợi hại rồi nhưng Cổ gia chúng ta cũng không phải vật trang trí, dù là văn hay võ thì đều có thể so tài. Chú Cổ, không thể để chuyện hôm nay lặp lại được.

Như thế Kim Đô chúng ta còn mặt mũi gì ở thủ đô, sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Hay là chúng ta nên nói tôi Nam Vân gia một tiếng.

- Đúng đấy!

Cổ Phi Phi cũng ở một bên nói chen vào.

- Em ít gây chuyện một chút đi!

Vương Long Đông nói với Cổ Phi Phi.

- Anh dữ dằn như thế làm gì? Cổ Phi Phi tôi cũng không phải người hầu của Vương Long Đông anh!

‘Bệnh’ tiểu thư của Cổ Phi Phi lại tái phát.

- Em đã nói như vậy, được thôi, coi như Vương Long Đông tôi nhiều chuyện! Tổng Giám đốc Cổ, xin cáo từ!

Vương Long Đông thực sự tức giận, nói xong quay đầu bước đi luôn.

- Ai cần anh chứ, muốn xéo thì xéo đi!

Cổ Phi Phi lại nổi cáu, miệng nói không nể nang gì.

Vương Long Đông quay người lại nhìn cô một cái, cũng không nói lời nào, phăng phăng đi thẳng những bước dài.

- Nên cút đi từ sớm mới phải! Cũng không nhìn lại tư cách của mình một chút, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn dính vào Cổ gia chúng ta, cái loại không ra gì! Nếu không nể mặt Phi Phi, tôi đã đánh cho hắn răng rụng rơi đầy đất từ lâu rồi!

Cổ Dũng ở một bên rít lên.

Bởi bạn trai giới thiệu cho Cổ Phi Phi chính là chỗ bạn bè thân thiết của Cổ Dũng. Tự nhiên Cổ Phi Phi hủy hôn, Cổ Dũng đương nhiên có thành kiến với kẻ thứ 3 Vương Long Đông rồi.

- Anh làm cái trò gì thế? Chuyện của tôi không khiến anh xía vào. Tên Nam Vân kia cũng chẳng tốt đẹp gì. Đừng tưởng tôi không biết hai người cùng một giuộc với nhau.

Cổ Phi Phi trừng mắt mắng Cổ Dũng.

Cổ Dũng bĩu môi nói:

- Phi Phi, anh không thấy tên Vương Long Đông kia có điểm nào xứng với em.

Nếu bàn về gia thế, hắn có gia thế sao? Đi theo cái tên Diệp Phàm kia thì có tương lai gì? Em xem Nam Vân gia đấy, người ta cần nắm đấm là có nắm đấm, cần thực lực là có thực lực.

Cổ gia chúng ta tuy nói có tiền nhưng chức không có, quyền cũng không. Nếu kết thông gia với Nam Vân gia thì có thể bổ sung cho nhau. Có Nam Vân gia, còn kẻ nào dám kiếm chuyện với Cổ gia chúng ta?

- Phi Phi à, lời của Cổ Dũng nói cũng có lý. Chú thấy cái tên Vương Long Đông kia cũng không có gì đặc biệt, người không có bản lĩnh mà tính khí cũng không tốt. Cháu thấy đấy, lời chúng ta nói hắn đâu có thèm nghe. Diệp Phàm chỉ hé một câu là hắn xem như thánh chỉ.

Tổng giám đốc Cổ không ngờ cũng nói như thế, lời lẽ đầy miệt thị.

- Ngưu Chỉ, chúng ta đi!

Cổ Phi Phi hiển nhiên là tức tối, vừa nhăn mặt vừa muốn chuồn đi.

- Đại tiểu thư, em đừng đi nữa!

Cổ Dũng đứng bên cửa, rõ ràng hôm nay muốn ngăn cản.

- Cút ngay!

Cổ Phi Phi quát lên với Cổ Dũng.

- Anh đã thông báo cho ba của em rồi, anh trai em cũng sắp đến Kim Đô rồi.

Cổ Dũng nói.

- Anh muốn chết à, cút ngay! Tôi không muốn gặp lại tên phản đồ như anh nữa!

Cổ Phi Phi cắn răng chửi, đá thẳng về phía Cổ Dũng một cước.

Cổ Dũng bị đá mạnh vào một chân nhưng y không hề cử động. Cổ Phi Phi nhìn thấy, lại đá thêm mấy cú nữa. Song Cổ Dũng đều dùng kình lực, kiên quyết không nhường đường.

Ngưu Chỉ vừa thấy liền ôm Cổ Dũng muốn kéo ra. Nhưng Cổ Dũng có thân thủ ngũ đẳng, giơ tay đẩy ra. Soạt một tiếng, thân hình tròn xoe của Ngưu Chỉ ngã ngay trên cái bàn tròn, hơn nữa còn làm gẫy hai chiếc ghế gỗ.

- Anh dám đánh Ngưu Chỉ? Tôi đạp chết anh!

Ngưu Chỉ là người hầu của Cổ Phi Phi từ nhỏ, tình cảm hai người khá sâu đậm.

Cổ Phi Phi vừa quát Cổ Dũng lại vừa đấm vừa đá. Song Cổ Dũng chỉ có thể giơ tay mềm mà chống đỡ. Đối với Cổ đại tiểu thư, Cổ Dũng không dám động thủ. Đối với Ngưu Chỉ chỉ là người hầu thì khỏi cần bàn.

- Hừ, cháu làm ầm ĩ như thế đủ chưa?

Cổ Tráo Đức cũng bất ngờ rít lên.

- Chú hai, chú đã thề với cháu là không tiết lộ hành tung của cháu mà?

Cổ Phi Phi hai mắt đỏ hoe, sắp khóc.

- Chú từng thề là chú không tiết lộ tất cả về cháu nhưng chú không nói thủ hạ của chú không được nói. Điều này, cháu không thể trách chú được.

Cổ Tráo Đức thực sự gian trá. Lời này vừa phun ra, Cổ Phi Phi đã tức giận đến nỗi môi run lên không nói thành lời.

- Chú là đồ khốn kiếp!

Cổ Phi Phi cũng không nhịn được nữa, bật lên chửi thành tiếng.

- Ta là chú hai của cháu, là chú ruột của cháu. Cháu còn chửi nữa thì ta sẽ thay mặt anh trai dạy dỗ cháu. Người đâu, đưa Phi Phi lên phòng dành cho Tổng Thống đi! Gọi ba cô gái đến canh chừng nó cho tôi!

Cổ Tráo Đức cuối cùng đã lộ ra bộ mặt ác nghiệt. Cùng với tiếng la, Cổ Dũng liền xoay mình.

- Tiểu thư chạy mau đi!

Ngưu Chỉ từ dưới đất vùng lên, lao đầu xông vào Cổ Dũng. Song thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.

Cổ Dũng xoay người đá một cước, cả người Ngưu Chỉ liền bị đá văng vào tường, trán còn chảy cả máu, cả người xụi lơ đi.

- Ngưu Chỉ, tôi đánh chết các người!

Cổ Phi Phi đau lòng gào lên muốn nhào ra. Nhưng lúc này xuất hiện ba cô gái từ hành lang đi ra, giữ chặt Cổ Phi Phi lôi lên lầu. Mấy cô gái này cũng là do Cổ gia đào tạo nên. Đối phó với người khác thì còn chưa ăn thua nhưng ba cô đối phó với Cổ Phi Phi thì vẫn thừa sức.

- Nếu Ngưu Chỉ có việc gì, ta sẽ không để yên cho cách người, không để yên…

Cổ Phi Phi bị khiêng đi vẫn gào to trong hành lang.

- Tiểu… tiểu thư… Ngưu Chỉ vô dụng, vô dụng…

Ngưu Chỉ kêu lên thảm thiết rồi gục đầu xuống ngất lịm đi.

- Đưa đi bệnh viện băng bó một chút nhưng phải nhốt lại, nếu không sẽ lại ra ngoài gây chuyện.

Lần này nhất định phải làm xong chuyện với Nam Vân gia. Cho đến khi nào gạo được nấu thành cơm mới thôi. Cùng lắm Phi Phi chỉ làm ầm ĩ vài ngày cũng chẳng sao cả.

Con gái vốn cao ngạo như Phi Phi, một khi đã thất tiết rồi thì còn gây ầm ĩ gì được nữa? Hơn nữa cái tên Vương Long Đông kia chắc hẳn cũng sẽ mất đi hứng thú.

Nếu thằng ranh này còn nhiều chuyện thì Cổ Dũng, cứ dạy cho hắn một bài học là được.

Cổ Tráo Đức lạnh lung ra chỉ thị cho Cổ Dũng.

- Xin yên tâm, cháu đầy biện pháp, bảo đảm làm cho hắn không dám đến nữa. Đến lúc đó, cháu còn muốn mời hắn đến uống rượu mừng của Phi Phi. Đồ chó má, thế mà cũng dám cướp cô dâu của Nam Vân gia.

Cổ Dũng rít lên. Ngưu Chỉ bị Cổ Dũng xách đi như xách gà.

- Phải làm cho sạch sẽ đấy!

Cổ Tráo Đức dặn dò nói.

- Chú Cổ vẫn lo lắng cái tên Diệp Phàm kia phải không?

Cổ Dũng lạnh lùng nói, khinh thường ra mặt.

- Kẻ đó cũng chẳng là gì, có thể thấy rõ ràng ngay thôi.

Cổ Tráo Đức nói, nhìn thấy một người trung niên vội vã đi vào và đưa lên túi tài liệu.

- Xin nói thẳng là tôi không muốn xem cái thứ này.

Cổ Tráo Đức vẻ mặt lạnh lùng nói.

- Thông qua một người bạn của tôi tra ra được đấy. Diệp Phàm, người huyện Cổ Xuyên tỉnh Nam Phúc. Cha đẻ… gần đây mới được bổ nhiệm đến Đồng Lĩnh làm Bí thư thành ủy.

Còn về Tuyết Hồng, là một sinh viên đại học, một kẻ chân đất mắt toét đến từ nông thôn, không có bất kì gia thế gì, trước đây còn từng bị nhà trường đuổi học.

Tuy nhiên sau đó chắc là được Diệp Phàm thu xếp cho được ở lại trường học tiếp.

Người trung niên nói.

- Được thăng tiến nhanh thật đấy, chưa đến ba mươi tuổi không ngờ có thể ngôi trên ngai vàng Bí thư Thành ủy rồi. Nhưng thật kì lạ! Theo tư liệu mà anh điều tra được thì tên Diệp Phàm kia xuất thân cũng không được tốt? Cha đẻ làm Cục trưởng Cục lao động, mẹ làm giáo viên, trong tổ tiên tám đời cũng không có nhân vật kiệt xuất nào. Hắn dựa vào cái gì mà trẻ tuổi như thế đã ngoi lên được vị trí ngày hôm nay?

Cổ Tráo Đức có chút nghi ngờ, khó hiểu.

- Chú Cổ, phải chăng tên này là dạng trai bao hay lấy được cô vợ lợi hại?

Cổ Dũng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.