- Việc này cũng không nhất định, ở khu kinh tế Hoành Không ai đều biết được Nhậm Thời Mãn là nhân vật số một, hiện giờ ông ta chán nản đi rồi. Cũng đại diện cho việc anh ta không thể nắm trong tay đại cục của khu kinh tế Hoành Không. Là người bị đồng chí Diệp Phàm cứng rắn áp chế.
Nhân vật số một bị nhân vật số hai lấn át. Ảnh hưởng này so với việc anh bị trừng phạt còn lớn hơn. Huống chi lệnh chừng phạt của anh đã hết hiệu lực.
Lúc đó chỉ là oan ức thôi. Bây giờ là Diệp lão đại anh toàn thắng.
Ngũ Vân Lượng vuốt vuốt cằm một chút cười nói.
- Một tháng Hà Đông hai tháng Hà Tây, thời đại này, không ai dám nói nắm chắc phần thắng.
Diệp Phàm nói.
- Dù thế nào Nhậm Thời Mãn ở khu kinh tế Hoành Không đã trở thành lịch sử. nhưng Tỉnh ủy cho Khương Quân Sơn đến lại có chút kỳ lạ. Khương Quân Sơn chính là Phó chủ tịch thương trực tỉnh, làm sao anh ta có thời gian để chủ trì công tác ở khu kinh tế Hoành Không?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Việc này cũng không phải là không tốt, anh ta không ở Hoành Không thì khu kinh tế Hoành Không chính là thiên hạ của cậu. Tỉnh ủy sắp xếp như vậy là cho khu kinh tế Hoành Không một pho tượng bồ tát.
Lão Ninh đúng là lần này ra tay nặng. Ý của ông ấy có lẽ là muốn giao hết khu kinh tế Hoành Không cho Diệp lão đại.
Diệp Phàm tuy nhìn ngoài là nhân vật số hai, trên thực tế hắn đã là nhân vật số một của khu kinh tế Hoành Không.
Bao Nghị cười nói.
- Cũng chưa chắc
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu.
- Sao thế?
Bào Nghị hỏi.
- Tôi nghĩ lão Ninh sắp xếp như thế có phải để duy trì cân bằng không?
Lam Tồn Quân nói.
- Chẳng lẽ cử đế cho Diệp Phàm một đối thủ mạnh mẽ?
Bao Nghị có vẻ ngộ ra rồi.
- Tôi nghĩ, Khương Quân Sơn cùng Khúc Chí Quân không đối phó. Mà lần này Khúc Chí Quốc đồng ý cho Khương Quân Sơn đến khu kinh tế Hoành Không kiêm nhiệm chức Bí thư.
Có lẽ có phải là kế điệu hổ ly sơn không? Khương Quân Sơn một khi kiêm nhiệm chức Bí thư khu kinh tế Hoành Không chính anh ta không xuống dưới một năm thì cũng phải xuống dưới công tác một thời gian ngắn có phải không?
Đến lúc đó, anh ta vừa đi thì Ủy ban nhân dân tỉnh chẳng phải là trong vòng khống chế của Chủ tịch Khúc sao? Hơn nữa, chuyện khu kinh tế Hoành Không nhiều việc phiền toái, Khương Quân Sơn dù sao cũng phải dùng một chút sức lực để quan tâm đến bên này.
Diệp Phàm nói.
- Không đúng, chẳng lẽ tính toán của Chủ tịch Khúc cấp số như lão Ninh không nhìn ra?
Bao Nghị hỏi.
- Đương nhiên nhìn ra được, nhưng có lẽ lão Ninh có tính toán của mình. Ví dụ như nếu để Diệp Phàm một người độc quyền ở khu kinh tế thì sẽ có lời bàn tán.
Tất cả mọi người biết Diệp Phàm là một tay lão Ninh mang đến, là người thân thiết với lão Ninh, nếu như vậy sẽ có người nói lão Ninh không khách quan…
Cho nên, cho Khương Quân Sơn xuống dưới là mượn cớ. Hơn nữa lão Ninh cũng không muốn Diệp Phàm một mình độc quyền.
Nhìn Ủy ban và Đảng ủy là có thể thấy được, đây là nghệ thuật cân bằng của lãnh đạo.
Hơn nữa, lão Ninh cử đồng chí Khương Quân Sơn mạnh mẽ xuống dưới cũn có ý tức rèn luyện Diệp Phàm.
Ngọc không mài không thể thành ngọc, Khương Quân Sơn chính là một hòn đá tốt để mài giũa Diệp Phàm. Một con ngựa qua chiến trận mới có thể đánh giá được.
Nếu Diệp Phàm có thể vượt qua cửa ải khó khăn này thì càng chín chắn. Đến lúc đó có lẽ bước tiếp theo Diệp Phàm đi chính là đến tỉnh thành nhậm chức Bí thư hoặc là vị chí của Nhậm Thời Mãn.
Tôi cảm thấy đây là một khúc dạo đầu.
Lam Tồn Quân nói.
- Tôi lo lắng một chút, Khương Quân Sơn rất khí phách, vừa mới xuống dưới có thể ra bài với Chủ tịch Khúc, nếu những thứ khác người này cũng không quyết đoán. Hơn nữa, người này thật sự có cách, không ngờ có thể nghĩ đến việc hợp tác với lão Ninh. Ông ấy chẳng những bá đạo, cũng là một cao thủ về dựa thế.
Ngũ Vân Lượng có chút u buồn.
- Ôi, người này so sánh với Nhậm Thời Mãn thì Nhậm Thời Mãn hơi có vẻ không đủ. Hơn nữa, bài của người này trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy cao hơn Nhậm Thời Mãn rất nhiều.
Hơn nữa Bí thư Ninh cũng phải quan tâm đến một ít suy nghĩ của đồng chí này. Cho nên, đôi khi nếu Diệp Phàm quá mạnh mẽ có lẽ Bí thư Ninh sẽ lên tiếng.
Đến lúc đó sẽ làm cho Diệp Phàm khó xử.
Bao Nghị nói.
- Cũng không phải lo lắng quá mức, quyền lực thật sự của Khương Quân Sơn ở khu kinh tế Hoành Không chúng ta tránh đi là được.
Hơn nữa, Khương Quân Sơn thật sự muốn mạnh mẽ, Diệp Phàm tôi cũng có cách đối phó. Nhậm Thời Mãn vừa đi Phong Hồ Ninh thật ra có thể là một quân cờ tốt để lợi dụng.
Dù sao Phong Hồ Ninh là người của Chủ tịch Khúc, mà Chủ tịch Khúc và Khương Quân Sơn rõ ràng không cùng phe. Muốn hai người họ cùng một chỗ là không có khả năng.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt bình tĩnh.
- Chỉ sợ đến lúc đó Chủ tịch Khúc và Khương Quân Sơn vì lợi ích nào đó mà có một thỏa thuận. Ví dụ như nhượng bộ một chút trong việc của của Ủy ban nhân dân tỉnh. Đến lúc đó, chỉ sợ Phong Hồ Ninh cũng sẽ hợp tác với Khương Quân Sơn để kiềm chế cậu.
Ngũ Vân Lượng có quan điểm của mình.
- Ở đây đương nhiên nhiều chuyện xấu, nhưng chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá mức. Lão Ninh muốn quan tâm đến Khương Quân Sơn chẳng lẽ không quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tôi là một cái khuy nhưng không thể lưu lạc vì quân cơ như Khương Quân Sơn.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng thế, lão Ninh cũng không thể chèn ép cậu quá đáng. Có lẽ chính Khương Quân Sơn cũng phải lo lắng đến việc này. Huống chi, ở khu kinh tế Hoành Không, anh có cơ sở thâm căn cố đế, cũng không phải ai nói một chút cũng có thể xoay. Nhưng chuyện Khương Quân làm sao bây giờ?
Lam Tồn Quân gật đầu nói.
- Ngày mai sẽ có kết quả.
Diệp Phàm hừ nói.
Sáng hôm sau Nhậm Thời Mãn đi, Khương Quân Sơn cùng Diệp Phàm vui vẻ đưa tiễn.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, “mùa xuân” của Tập đoàn Hoành Không thật sự đến đây. Cậu từ từ nở hoa là được.
Vẻ mặt Nhậm Thời Mãn vui vẻ bắt tay Diệp Phàm ra vẻ hai người là anh em vậy. nhưng Diệp Phàm có thể nghe ra hai chữ “mùa xuân” giống như đang nói ngược lại.
- Mùa xuân của Tập đoàn Hoành Không đã tới lâu rồi, Chủ tịch Nhậm không phải đã mang theo hoa đi sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, tất cả mọi người kiếm được bồn bát tràn đầy, tất cả đều là hoa tươi.
Khương Quân Sơn không ngờ cười đùa.
Nhìn theo chiếc Audi của Nhậm Thời Mãn rời đi, Khương Quân Sơn bình tĩnh lại nói
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta đến phòng họp gặp mặt đi. Xuống đây một lần không dễ dàng, cùng các đồng chí dù sao cũng phải làm quen.
Khu kinh tế sau khi điều chỉnh lãnh đạo họp ban lãnh đạo lần đầu tiên cũng không có nội dung thực tế nhiều. Khương Quân Sơn rất khác. Giới thiệu các vị ủy viên xong thì tuyên bố hội nghị đã xong.
Buổi trưa Diệp Phàm tổ chức cuộc họp Ban giám đốc.
Bởi vì đều là những gương mặt quen, cho nên cũng không phải làm việc tự giới thiệu.
- Trong thời gian trước vì nguyên nhân đặc biệt, tôi đi ra ngoài giải khuây. Nhiều việc của Tập đoàn trong thời gian ngắn. Hôm nay nếu họp mời các vị thảo luận kỹ việc quan trọng.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái nói.
- Chủ tịch Diệp, tôi thật ra có đề nghị.
Lúc Diệp Phàm vừa dứt lời Kiều Báo Quốc nói.
- Nói nghe một chút?
Diệp Phàm hỏi, Phong Hồ Ninh nhìn liếc một cái, có lẽ là cho rằng hai anh em đang diễn kịch.
- Đúng vậy, về chuyện đồng chí Bao Nghị và đồng chí Khương Quân, thời gian trước vì lý do đặc biệt hai đồng chí này đều chọn cách từ chức.
Nhưng tôi cho rằng hai đồng chí này không thể đi. Công ty công trình Thiên Mã là do một tay đồng chí Khương Quân dựng lên. Hiện giờ công ty phát triển rất tốt.
Thiên Mã đã trở thành một trong những công ty con mạnh của tập đoàn. Mà Thiên Mã đang đảm nhiệm những công trình lớn của hai thành phố.
Nghe nói tiếp theo đường cao tốc nối tỉnh thành Quang Vinh và khu kinh tế Hoành Không chúng ta giao cho khu kinh tế Hoành Không.
Đến lúc đó tất phải công ty công trình Thiên Mã ra tay. Tôi lo lắng thay đổi nhân sự quản lý sẽ gây ảnh hưởng lớn đến hoạt động của công ty.
Mà đồng chí Bao Nghị từ khi đảm nhiệm Cục trưởng cục công an khu kinh tế đến giờ chưa xảy ra vụ án nào nghiêm trọng.
Hơn nữa, năm trước Chủ tịch Đường kiểm tra khu kinh tế Hoành Không đồng chí Bao Nghị phụ trách bảo vệ còn được Tỉnh và Quốc vụ viện khen thưởng.
Một đồng chí vĩ đại như vậy tôi tiếc khi buông tay. Vậy sẽ tổn thất như thế nào đối với khu kinh tế Hoành Không.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đồng chí Kiều Báo Quốc, ý của anh là?
Diệp Phàm hỏi.
- Không chấp nhận đơn từ chức, tôi hi vọng tập đoàn có thể tiếp tục trọng dụng hai đồng chí này.
Kiều Báo Quốc nói.
- Đồng chí Kiều Báo Quốc, Tổng giám đốc của Công ty công trình Thiên Mã hiện giờ là đồng chí Dương Viễn. Đồng chí Dương Viễn cũng là một trong những người lão làng của công ty.
Vẫn đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc. Lúc đó đồng chí Khương Quân muốn từ chức, hơn nữa, tập đoàn cũng đã đồng ý.
Hơn nữa, báo cáo lên Đảng uy khu kinh tế cũng đã đồng ý. Ngay cả Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy cũng đã đồng ý. Cho nên, Tập đoàn mới quyết định lựa chọn đồng chí Dương Viễn.
Hơn nữa, đã báo cáo Ban tổ chức Tỉnh ủy. Hiện giờ đề nghị này của đồng chí Kiều Báo Quốc khá lỗi thời.
Chẳng lẽ quyết định của tập đoàn, Đảng uy cùng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân có thể đùa sao?
Còn đồng chí Bao Nghị là cán bộ tạm quyền, tôi không phát biểu ý kiến.
Phong Hồ Ninh lên tiếng phản đối đầu tiên.
Bởi vì lúc ấy chính là anh ta cùng Nhậm Thời Mãn và Dương Chí Thăng muốn làm ra việc này, cũng không thể quay về bạt tai chính mình.
- Nhân sự trong tập đoàn cũng thay đổi theo thời gian cho thích hợp thôi.
Lúc ấy vì nguyên nhân đặc biệt tạo nên tình huống như vậy. Hiện giờ đã qua hết, chúng ta không thể để cho người tài bị xói mòn, đó là tổn thất của tập đoàn.
Tôi là lãnh đạo của Tập đoàn không thể mắt thấy chuyện xảy ra như vậy mà không ngăn lại.
Kiều Báo Quốc đáp. Lúc này có vẻ hội nghị ban giám đốc là cuộc đấu vật tay.
- Ôi, đồng chí Bao Nghị và đồng chí Khương Quân đã có cống hiến rất lớn cho tập đoàn. Hơn nữa công ty Thiên Mã do chính anh ta sáng lập. Từ tình hình của công ty không thể làm như vậy.
Hơn nữa Thiên Mã là công ty mà nhân viên đều là quân nhân xuất ngũ. Đồng chí Khương Quân là biên chế vào.
Hơn nữa, đội ngũ này là do một tay anh ấy xây dựng nên.
Phó chủ tịch Điền Nam Mộc Hùng Phi gật đầu nói.