Quan Thuật

Chương 215: Chương 215: Thắt chặt giao dịch.




Tình trạng các phái khác như Thanh Thành, Nga Mi, Thiếu Lâm cũng tương tự, khó khăn a! Cao thủ cực kỳ khó tìm, người hiện đại đều không chịu được gian khổ của việc luyện võ, người nào chịu khổ được thì căn cốt lại quá kém.

Căn cốt sẽ quyết định thành tích tu luyện cuối cùng của một người, một võ giả có căn cốt thấp thì tu luyện cách nào cũng không thể nào đột phá lên cảnh giới tứ đoạn.

Cho nên tuổi mới 20 mà đã đạt võ sĩ cao cấp tam đoạn chứng tỏ căn cốt không phải tầm thường, chí ít cũng có thể vượt qua tứ đoạn.

- Trải qua một thời gian nữa thì bọn họ sẽ đều là tuyển thủ tiềm năng, tôi xem trọng ở đây là tiềm lực bọn họ. Bọn họ rất có thể sẽ đột phá lên được tứ đoạn Vũ Sư, nói nhanh lên, là những người nào?

Thiết Chiêm Hùng sốt ruột hét lớn làm chiếc điện thoại rung bần bật, tý nữa làm Diệp Phàm đau lòng muốn ngất.

- Hắc hắc, anh Thiết, em cúp máy đâu, nếu gọi thì anh trả tiền đi, một trưởng phòng nho nhỏ như em trả không nổi tiền điện thoại đâu.

Diệp Phàm cười khan.

- Cậu đó, keo kiệt quá.. Bỏ đi, tôi cho cậu năm ngàn đồng, cho luôn cậu một cái điện thoại nữa, được chưa.

Thiết Chiêm Hùng vui vẻ cười ha hả:

- Ai! Thằng em, anh Thiết của cậu cũng dừng ở lục đoạn Khai Nguyên lâu lắm rồi, đã năm năm mà không có cách nào để đột phá vào Tiệt Lưu. Cảnh giới quốc thuật càng cao, muốn đột phá một cảnh giới nhỏ đúng là khó như lên trời. Cậu phải nắm bắt cơ hội, thằng anh chắc dừng ở lục đoạn Khai Nguyên rồi.

Giọng của Thiết Chiêm Hùng có chút mất mát.

- Anh Thiết, sao lại xem nhẹ mình như thế, anh còn trẻ mà, đường sau này còn dài, tại sao lại không thể đột phá, em cũng không hiểu rõ lắm.

Diệp Phàm hơi động, nghĩ tới phương thuốc Lôi âm Cửu Long hoàn mà mình sắp điều chế cho Tề Thiên và Lô Vỹ.

Nghe sư phụ Phí nói tại thời điểm đột phá nếu có trợ giúp thì khả năng thành công sẽ lớn hơn, tuy nhiên nội kình của võ giả được trợ giúp cũng phải tới điểm đột phá, nhưng tỷ lệ thành công cũng hết sức thấp, nhiều nhất chỉ đạt ba phần.

Lần chế luyện thuốc này có lẽ phải làm ra mấy viên, dành cho sư phụ 2 viên để dùng.

Tuy nhiên điều chế Lôi âm Cửu Long hoàn cũng không phải dễ dàng, phải sử dụng nội kình mà ít nhất cao thủ thất đoạn trở lên mới có năng lực, vừa khéo Diệp Phàm đủ tiêu chuẩn.

Tuy nhiên tỷ lệ thất bại cũng tương đối cao, , hơn nữa dược liệu điều chế phần lớn đều là thứ quý hiếm, nếu không thành công thì rất đáng tiếc.

Vì thế Diệp Phàm cũng không lập tức chế luyện ngay, lỡ làm hỏng mất số dược liệu quý hiếm mà Tề Thiên và Lô Vỹ đem tới, hơn nữa dịch thể quả Thái Tuế mà Lô Vỹ đem tới là thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được.

- Ha ha! Cậu em, cậu đừng nghĩ dễ dàng như vậy, cao thủ lục đoạn trở lên đột phá rất phức tạp, phải đồng thời khổ luyện lẫn lĩnh ngộ tinh thần, cảm ngộ cảnh giới, liên quan đến rất nhiều phương diện.

Biết đâu cậu có thể trong nháy mắt đã đột phá, nhưng có khi ngồi đó giơ mắt mấy chục năm cũng không thể bước qua được một cảnh giới nhỏ.

Ví dụ như anh vào năm năm trước tiến vào lục đoạn Khai Nguyên có thể nói là thiên tài rồi. Căn cốt của anh cũng không thấp vậy mà năm năm rồi bị vây ở Khai Nguyên không thể tiến lên Tiệt Lưu. Về phương diện này của quốc thuật đúng là bí ẩn, không phải muốn là được . Ài

Thiết Chiêm Hùng lại thở dài thườn thượt:

- Cậu em, từ lục đoạn Khai Nguyên đến Tiệt Lưu chỉ là một cảnh giới nhỏ nhưng độ mạnh yếu của nội kình tăng gấp đôi, nếu trong chiến đấu thì hiệu quả sẽ như thế nào, chính là một mạng đấy.

- Anh Thiết. Em biết có một phương thuốc gọi là Lôi âm Cửu Long hoàn, nếu anh có thể tìm được dược liệu thì em có thể cầu một cao nhân lánh đời thử chế luyện, tuy nhiên cũng không chắc chắn, tỷ lệ thành công chỉ có ba phần.

Nghe nói có thể giúp đột phá cảnh giới, tuy nhiên tỷ lệ thành công cũng chỉ có chừng ba phần, anh có muốn thử hay không, tuy nhiên dược liệu rất đáng quý, nếu mua đầy đủ chắc phải tốn hết mười mấy vạn.

Diệp Phàm ném ra lợi ích này tý nữa làm Thiết Chiêm Hùng hôn mê, vốn loại thuốc có thể giúp đột phá cảnh giới này dù có rất nhiều tiền cũng khó mua.

Nghe nói Võ Đang có Bích lân đan, Thiếu Lâm có Đại Hoàn đan, Nga Mi có Hỏa Long Bát Quái đan là những thứ có thể trợ giúp đột phá, tuy nhiên đều là bảo bối trấn môn.

- Thật sao! Mau đưa phương thuốc báo lên, hắc hắc, lão Thiết này có thể chịu bất cứ giá nào.

Thiết Chiêm Hùng cười ha ha liều mạng thúc dục Diệp Phàm, trong lòng y cấp tốc đánh bảng cửu chương muốn đem phương thuốc này báo lên tổ A để nghiên cứu, đây chính là một công lao lớn.

- Hắc hắc! Lão Đại, phương thuốc có thể cho anh, tuy nhiên anh cũng đừng mong có chủ ý gì, lấy trộm là không thể nào, không có phương pháp điều chế thì lại thành độc dược, hại người không đền được mạng đâu.

Hơn nữa phương thuốc này cũng không hoàn chỉnh, lão tiền bối cũng không truyền hết cho em. Ông ta còn giữ một số bí quyết, đây là cơ mật của người ta, em cầu xin mãi ông ta mới đồng ý điều chế cho mấy viên.

Còn về phần lai lịch thì mong anh Thiết ngàn vạn lần đừng đi điều tra, cao nhân đều có cá tính cổ quái, làm lão bực mình thì ngay cả mấy viên thuốc chúng ta cũng không có phần rồi.

Diệp Phàm cũng không ngu, nghe giọng Thiết Chiêm Hùng thì đoán được chút manh mối nên chặn trước.

Dĩ nhiên chuyện vị ẩn sĩ cao nhân kia là do hắn bịa ra, thật ra chính là bản thân. Chuyện này ngay cả Lô Vỹ và Tề Thiên cũng phải lừa gạt, nếu lộ ra thì chắc mình sẽ bị quốc gia trói lên tổ A để cống hiến rồi.

Tuy nhiên muốn chế luyện ra Lôi âm Cửu Long hoàn thì cho dù quốc gia xuất lực cũng khó tìm dược liệu, chỉ riêng quả Thái Tuế đã là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nếu không phải lần này đào được nó trong mộ cổ triều Đường thì mình cũng không thể làm ra.

- Cậu đó, được rồi, anh không có ý nghĩ vô sỉ vậy đâu, chỉ là tò mò thôi, vậy nên em cứ mau đưa phương thuốc kia cho anh sưu tầm. Còn nữa, cao thủ tam đoạn trẻ tuổi kia là ai, anh phải mau đưa gã vào quân đội, chậm trễ thì tiếc hận rồi.

Thiết Chiêm Hùng lại bắt đầu thúc giục.

- Một người là ở trại Thạch Bình thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương, có biệt danh là yêu côn, tên là Phạm Võng, bây giờ đang học tại trường cảnh sát Thủy Châu, tháng sáu này tốt nghiệp.

Một người thì ở thôn đập Thiên Thủy ở thị trấn Lâm Tuyền, tên là Lý Hoành Sơn, không có việc làm, tuy nhiên tính cách rất tốt. Để em đi hỏi trước một chút xem bọn họ có nguyện ý hay không.

Bọn họ cũng gọi em là anh, nếu không muốn thì thôi, nếu đồng ý thì anh cũng không thể bạc đãi, đầu tiên cứ cho một quân hàm tương đối.

Hai người này đều là nhị đoạn Thuần Hóa, lần này nếu chế thuốc thành công thì em sẽ cho một người một viên để bọn họ đột phá lên tam đoạn Khai Nguyên.

Còn Tề Thiên thì em cũng sẽ cho gã một viên, coi như xuất lực cho Liệp Báo. Còn Phạm Võng thì em muốn hỏi anh có thể sắp xếp người vào cục an ninh thành phố Mặc Hương không

Diệp Phàm hỏi khẽ làm tất cả người trong phòng đều giỏng tai lên nghe ngóng.

- Cấp bậc thì dễ rồi, chỉ cần một câu thôi là có thể đề bạt lên làm Thượng úy Đại đội trưởng. Còn em hỏi cục an ninh thành phố Mặc Hương làm gì, muốn đem ai vào đó?

Thiết Chiêm Hùng hơi ngạc nhiên.

- Chính là Phạm Võng, em định thu xếp cho nó vào đó.

Diệp Phàm nói.

- Cậu được đấy, định cho người nằm vùng để sau này dễ làm việc có phải không?

Đây là điển hình cho việc mưu lợi riêng a! Giảo hoạt a giảo hoạt a! Nghe nói cậu có biệt hiệu là anh Trư phải không.

Anh nghe cậu ở thị trấn Lâm Tuyền có bao một quả phụ tên là Thái Tây Thi rất xinh đẹp, cũng là người ở trại Thạch Bình.

Trước kia anh có điều tra nên biết cô ta tên là Phạm Xuân Hương, cũng họ Phạm, chẳng lẽ Phạm Võng là thân thích của cô ta sao? Nếu không cậu lại nhiệt tình lót đường cho người ta thế, nói thực đi anh Thiết còn chiếu cố cho.

Thiết Chiêm Hùng đùa cợt, không hổ là binh đoàn trưởng binh đoàn Liệp Báo, nói một câu đã trúng ngay tim đen của Diệp Phàm, cuối cùng còn đế thêm một câu suýt nữa làm hắn ngượng chết.

Cuối cùng y còn đế thêm một câu:

- Lợi hại! Lão Thiết đây bội phục thằng em, chim non ăn được dê già.

Chim non ở đây dĩ nhiên chính là Diệp Phàm rồi, dê gì ở đây chỉ Thái Tây Thi, Thiết Chiêm Hùng cũng không biết cô còn là gái tân nên nói vậy.

- Hắc hắc! Quá khen. Em cho anh biết luôn, Phạm Võng chính là em trai của Thái Tây Thi đấy, em dĩ nhiên phải chiếu cố rồi.

Biết đâu sau này em sẽ thăng lên thành phố Mặc Hương, nó cũng có thể trợ giúp. Tuy nhiên em cũng không phải là chim non ăn dê già, Thái Tây Thi còn là khuê nữ, chính tông khuê nữ nên em cũng không lỗ vốn, anh Thiết đừng nghĩ sai lệch.

Diệp Phàm gượng cười hơi có vẻ tự đắc.

- Khuê nữ, một quả phụ là khuê nữ.

Thiết Chiêm Hùng nhịn không được quát to lên:

- Chuyện này chẳng lẽ có chỗ tế nhị?

.- Chuyện này nói rất dài dòng, không thể nói ra! Còn chuyện Lôi âm Cửu Long hoàn em hi vọng chỉ mình anh biết thôi nhé, ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài.

Chỉ cần lộ ra sau này e khó cầu được vị cao nhân kia chế luyện, bọn họ đều là hạng yêu nghiệt, có chuyện gì mà không mò ra.

Diệp Phàm nói tới đây lại nhìn qua Phạm Bằng và cha gã đang lo lắng thì nói lớn:

- Còn phải nhờ anh chuyện này, sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương có một thượng úy tên là Phạm Bằng, nghe nói còn là một nghiên cứu sinh về lĩnh vực điện tử, cũng là nhân tài, Liệp Báo chẳng phải là đang thiếu người về phương diện này, nghe nói đang chiêu mộ. anh Thiết có thể cho thằng em em một vị trí đi, đặc biệt chiếu cố cho Phạm Bằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.