Quan Thuật

Chương 2344: Chương 2344: Thật lợi hại




- Anh, chỉ cần có cơ hội, gọi em, anh em chúng ta cùng sát cánh. Người Cố gia không dễ gì ức hiếp đâu.

Giọng nói của Cố Hữu Cương đanh thép, có khí phách, không hổ danh là quân nhân.

Bốn ngày khổ luyện.

Bốn người đứng ở bốn hướng, bốn luồng nội công từ lòng bàn tay đánh vào khoảng không ở trung tâm.

Tốc độ tương đối nhanh, hơn nữa không khí xung quanh cũng đang run lên bần bật, giống như sự rung lắc, kêu gào thảm thiết của máy bay trước khi bị nổ tung.

Còn trong ngày mùa đông, nhiệt độ trung bình khoảng âm 2 độ, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giống như phát lửa.

Nhiệt độ không khí lập tức tăng từ dưới 0 độ lên đến mấy trăm độ. Những con sóc, gà rừng cách đó 200m cũng đều bị nhiệt độ tăng cao dọa cho sợ bay nhảy loạn lên.

Dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm phát hiện, bốn luồng nội công quấn lấy nhau. Phát hiện sau khi ở vị trí trung tâm đột nhiên lóe lên đốm lửa thì Diệp Phàm biết rằng đã thành công.

Đây chính là nguồn dẫn lửa của Thiên lôi tứ tượng trận, thực ra đó là chưởng lực của bốn người cọ sát với không khí sinh ra mà thôi.

- Hợp rồi, chú ý khóa chặt mục tiêu.

Giọng nói của Tân Thông truyền đến từ cửa phía tây.

- Bắt đầu!

Diệp Phàm đại soái tạm thời lúc này vừa hét lên, sau một tiếng “ầm” rất lớn vang lên thì có giọng của Thiên Thông phấn khích như một đứa trẻ nói:

- Mẹ nó, đúng là lợi hại thật, nổ ra một cái hố to như thế.

- Ừm, uy lực đúng là không tầm thường. Cái hố này rộng ít nhất cũng phải 30m, sâu 3m. Tôi nghĩ cao thủ thập nhất đẳng cũng chẳng phải là thần tiên, thực sự nếu có thể khóa chặt thì chết chắc. Tuy nhiên, nếu chết thật thì cũng phiền phức, như thế Phượng gia chẳng nhẽ còn không đập chết chúng ta sao?

Diệp Phàm nhìn cái hố trước mặt, lại nghĩ đến việc khác sẽ đến.

- Đúng vậy, Phượng gia hình như còn có hai cao thủ thập đẳng phải không? Đến lúc đó, dù Phượng gia không dám đánh hội đồng nhưng trong lòng người ta nhất định sẽ hận chúng ta. Hai người đó có lẽ là Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi, có lẽ là tiền bối của Phượng gia vẫn chưa chết. Tốt nhất là dùng lực chỉ đủ để người đó bị thương là được rồi. Không được giết chết.

Vương Thành Trạch cũng tỏ ra lo lắng nói.

- Gây thù với hai cao thủ thập đẳng thực sự không phải là thông minh.

Tôi đoán, thực lực của Phượng Thanh Hương cao hơn một chút so với bất kỳ ai trong số bốn người chúng ta.

Còn Tài Đông Mi cũng không kém, vì thế nắm được hỏa hầu cũng khó. Hơn nữa, chúng ta không biết được trình độ thực sự của Tống Thanh.

Nếu chưởng lực đánh ra quá yếu thì sợ là không làm hắn ta bị thương mà ngược lại lại đẩy tất cả xuống đất. Mạnh quá lại sợ giết chết hắn, thật sự là rất khó.

Tuy nhiên tôi cảm thấy rằng cho dù thế nào, tốt hơn vẫn là kẻ chiến thắng. Chúng ta nhất định phải dốc toàn lực.

Nếu không, thua thì còn gì mà nói nữa. Một là mất thể diện quốc gia chúng ta, hai là cao thủ trẻ của Phượng gia chúng ta chỉ có thể nhìn chứ không thu được.

Nhiệm vụ thất bại trong tay của bốn chúng ta, Thiên Thông tôi không còn chỗ nào để giấu mặt nữa.

Thiên Thông phân tích thật thấu đáo, y đúng là dạng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Những lời nói ra thực sự làm cho người ta phải trố mắt mà nhìn.

- Trước tiên hãy hoàn thành nhiệm vụ, dốc toàn lực đánh. Tôi cảm thấy Tống Thanh không hề đơn giản đâu. Người ta dùng chưởng lực cách một tấm rèm có thể chơi đùa với một cao thủ cửu đẳng như Đông Hồng giống như một con khỉ.

Thực lực này chúng ta không thể có được, nếu không có rèm thì cũng thế thôi. Công phu Cách Sơn Đả Ngưu đã đạt đến mức độ thượng thừa rồi.

Sợ là trình độ của ông ta không chỉ là thập nhất đẳng, nếu ông ta là cao thủ thập nhị đẳng, tôi nghĩ cho dù chúng ta có dốc toàn lực thì cũng khó có thể làm ông ta bị thương.

Vì thế không dốc toàn lực cũng không được. Chúng ta chỉ có thể tạm thời vứt bỏ những lo lắng.

Diệp Phàm nói.

- Chỉ có thể như vậy thôi, dốc toàn lực tấn công, bất chấp điều gì.

Vương Thành Trạch cũng gật đầu.

- Ôi, e rằng chắc chắn phải kết mối thù này rồi.

Tây Môn Tân Thông thở dài.

Buổi tối, sau khi tan sở Diệp Phàm bàn giao hết mọi thứ, vừa đúng là thứ 5 Diệp Phàm xin nghỉ một ngày. Xe của Trương Cường đã lặng lẽ đứng đợi ở bên ngoài.

Trước cổng sư đoàn Hưởng Hổ, hai hàng xe quân sự xếp chỉnh tề, cái nào cũng hổ khí ngút trời.

Tề Thiên nét mặt lo lắng đứng ngoài cổng chính, lúc một lại hỏi “đã đến chưa?”.

Ở đó mặc dù có hơn 100 quân nhân, nhưng không có ai dám mở miệng nói chuyện ồn ào. Tất cả đứng thẳng như tấm bảng hiệu.

Bởi vì hôm nay đón tướng quân Triệu Quát, phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh trực tiếp xuống chỉ thị, nhiệm vụ buổi tối của sư đoàn Hưởng Hổ là canh phòng, bảo vệ toàn diện.

- Máy bay đã kiểm tra lại một lượt chưa?

Tề Thiên hỏi một thiếu tá phía sau.

- Đã kiểm tra năm lần rồi, nếu xảy ra vấn đề gì tôi sẽ mang đầu tới gặp sư đoàn trưởng.

Vị thiếu tá đứng nghiêm, mặt nghiêm túc nói.

- Xảy ra vấn đề thì mang cái đầu vỡ của anh đến có tác dụng mẹ gì, đầu của tôi đây cũng phải rơi xuống đất. Các anh cũng không ai thoát được đâu!

Tề Thiên múa tay, nhìn toàn bộ một lượt, đột nhiên, trông nghiêm túc hơn rất nhiều.

Toàn thể quan binh đều giật mình, thầm đoán được người chuẩn bị đến là một nhân vật quan trọng. Làm cho đến cả sư đoàn trưởng Tề cũng phải cuống lên như thế.

- Sắp đến rồi, tất cả chuẩn bị!

Tề Thiên đứng nghiêm sau khi nhận tin, hô to.

Ngay sau đó một chiếc xe quân sự chạy đến.

Tề Thiên bước nhanh về phía trước hành lễ. Sau khi nhìn Trương Cường ra hiệu, lập tức hướng dẫn cho xe chạy thẳng đến bãi đáp máy bay.

Nhìn trực thăng cất cánh, Tề Thiên đứng nghiêm một lúc lâu, thầm nói “chúc đại ca may mắn”.

- Sư đoàn trưởng, đúng là nhân vật lớn, đáng tiếc tôi chỉ được nhìn phía sau lưng, không nhìn thấy mặt.

Thái Đồng Khánh, đoàn trưởng của một trung đoàn tiếc nuối nói.

- Sư đoàn trưởng, có chút kỳ lạ, có một vị thủ trưởng hình như còn rất trẻ đã đến vỗ vai tôi, nói những lời rất hay. Việc này tôi thực sự không hiểu, tôi và anh ta không hề quen biết phải không nào?

Ngọc Đông nói.

Không quen biết mới lạ, Bí thư Diệp anh còn không quen sao, mặt người ta thay đổi rồi. Tề Thiên cười thầm một tiếng, miệng lại nói:

- Đừng đoán lung tung, không chừng thủ trưởng nhìn thấy anh đẹp trai, cho nên đến khen anh thôi.

- Tôi đẹp trai?

Ngọc Đông lẩm bẩm, nghe nói y về nhà cứ đứng trước gương ngây ra đến mười mấy phút, vợ y chỉ muốn đập vỡ cái gương thì y mới lên giường.

Đến nơi cách thôn Phượng gia không xa, bốn người nghỉ ngơi mấy tiếng, đúng 9 giờ sáng đến Phượng gia.

Liếc nhìn Diệp Phàm, Phượng Thanh Hương lạnh lùng nói:

- Các người suy nghĩ kỹ rồi sao?

- Suy nghĩ kỹ rồi, nếu lần này bại trận, chúng tôi không nói nhiều lập tức rời khỏi đây, quốc gia sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với Phượng gia các người nữa.

Diệp Phàm đã hồi phục nguyên trạng, nhưng Phượng gia biết thực lực của mình, không có vấn đề gì.

- Bí thư Diệp, anh làm việc cho chính phủ. Anh có thể đại diện cho lãnh đạo của quân đội sao?

Phượng Tứ lạnh lùng, không ưa gì Diệp Phàm nói.

- Cô không nhìn thấy một tướng quân đang đứng bên cạnh tôi sao? Anh ta hoàn toàn có thể đại diện cho phía quân đội.

Diệp Phàm chỉ Lý Khiếu Phong nói.

Lý Khiếu Phong móc ra một giấy chứng nhận đưa ra, Phượng Thanh Hương khoát tay, nói:

- Không cần xem, tôi tin các anh.

Mấy người đi theo anh ta đến một thung lũng hoang vắng, Diệp Phàm phát hiện thung lũng này kín ba mặt.

Ba mặt đều là vách đá, muốn vào được thung lũng chỉ có thể đi qua thôn Phượng gia, nếu không đừng nghĩ vào được. Đúng là một nơi bí mật. Có lẽ đây là nơi ẩn cư của cao thủ Phượng gia Tống Thanh.

Còn cả ngôi nhà có mấy phòng khá cũ, tuy nhiên Diệp Phàm cảm thấy những căn phòng này tương đối lớn, bên trong tương đối rộng.

Diệp Phàm thi triển mắt chim ưng muốn nhìn Tống Thanh sau tấm vải trướng, tuy nhiên, điều làm cho Diệp Phàm thất vọng đó là mắt chim ưng của mình không có cách nào để nhìn thấy bóng dáng của người đó phía sau bức trướng.

Nhìn thì thấy bức trướng này không dày, nhưng Diệp Phàm đoán bức trướng được làm từ loại chất liệu đặc biệt, có thể cản trở tầm nhìn.

Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi ngồi ngay ngắn ở vị trí hai bên bức trướng.

- Đừng nói nhảm nữa. Lão phu không có thời gian lôi thôi với các người, nói đi, tỉ thí như thế nào?

Bên trong Tống Thanh nói thẳng.

- Bốn người chúng tôi cùng lên, không dùng vũ khí hiện đại.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha ha, nhiều năm rồi không ra ngoài, xem ra, xã hội bây giờ thiên hạ thực là của thanh niên rồi có phải thế không nào? Được, cả bốn người các người cùng lên đi. Thanh Hương, Đông Mi, các ngươi lui lại phía sau.

Tống Thanh cười một trận, Diệp Phàm cảm thấy phía trước rung lắc một hồi.

Tống Thanh đúng là giỏi thật, để bảo vệ sự thần bí, bức trướng kia cũng theo ông ta bay ra ngoài.

Diệp Phàm đi ra ngoài, lúc đó mới phát hiện, Tống Thanh căn bản quấn trong bức trướng kia. Bức trướng rộng chừng hai mét, phía trên đầu dường như còn bịt kín lại, có lẽ có bay lên không trung cũng không thể nhìn thấy Tống Thanh ở bên trong.

- Cho các ngươi 5 phút để chuẩn bị, lão phu ra tay sẽ không lưu tình đâu. Đến lúc đó mất tay, mất chân cũng đừng có mang quốc gia ra làm gì? Giang hồ có quy tắc của giang hồ, quốc gia tuy lớn, nhưng cũng phải theo nguyên tắc của giang hồ. Nếu không sẽ loạn mất.

Lời Tống Thanh nói rất tự cao tự đại, dường như không coi bốn người Diệp Phàm ra gì.

- Ha ha, yên tâm đi, nếu thực sự mất tay mất chân thì chúng tôi tự chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến quốc gia. Tuy nhiên, nếu tiền bối cũng bị như thế, tôi hi vọng Phượng gia có thể tuân thủ quy định. Đừng đến lúc đó hai vị nữ tiền bối lại không thuận theo, không buông tha, đặc biệt là tiểu thư Phượng Tứ.

Diệp Phàm vẻ mặt bình thản nói.

- Hừ, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh như thế. Cái mạng này của lão phu các ngươi thích lấy lúc nào thì lấy.

Tống Thanh tỏ ra tức giận nói tiếp:

- Thanh Hương, Đông Mi và cả Tiểu Tứ, ba người các ngươi nghe đây. Hãy làm theo tên tiểu tử này nói. Lão phu thực sự chết thì đó là vì lão phu không có bản lĩnh. Bất kể người nào của Phượng gia cũng không được nhúng tay vào.

- Chúng tôi hiểu rồi.

Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi đều nói.

- Tổ gia, can thiệp một chút thì thế nào?

Phượng Tứ có chút lo lắng, cướp lời nói.

- Ha ha ha...

Bên trong đột nhiên phát ra tiếng cười càn rỡ và sắc bén của Tống Thanh, tiếng cười chấn động khiến cho mấy người Diệp Phàm đứng cách đó 30 đến 40 mét đều có cảm giác đinh tai nhức óc.

Nội công thật thâm hậu, bốn người rùng mình. Lập tức sắc mặt trở nên nghiêm trọng, Diệp Phàm liếc nhìn ba người đưa tay thủ thế, ý là người này thực sự không phải là thập nhất đẳng, mà còn hơn cả thập nhất đẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.