Diệp Phàm cố ý hỏi, ý của hắn chính là muốn ép đồng chí Cung Khai Hà, buộc anh ta tự mình phải rơi vào cái hố do hắn tạo ra.
- Không phải không cử người đi, mà chủ yếu là không biết tất cả những
cao thủ mà cậu nói họ ở đâu. Những người này kỳ thật công lực của họ còn thấp hơn đồng chí, vậy thì còn gọi họ tới làm gì.
Cung Khai Hà buồn bực, nói.
- Xem ra là người ta không chịu xuất ra công lực nên cố ý nói như vậy,
bên cạnh tôi đây cũng không ít người. Đi Thiếu Lâm Tự, chủ trì Tuệ Viên
đại sư còn thảm hơn chúng ta.
Chúng ta yêu cầu bọn họ phái
người đến, kết quả ngược lại là bọn họ còn khốn khổ hơn. Nói gì chứ bây
giờ có người trẻ nào lại tình nguyện làm hòa thượng, mà có tình nguyện
làm hòa thượng thì cũng là người thất vọng, chán nản cuộc sống này.
Những người này tuổi tác đều lớn rồi. Do trải qua cuộc sống nhân sinh
đời thường mới cảm thấy thất vọng, nản lòng. Vì thế mà mất đi thời cơ
tốt nhất để luyện võ công.
Trong số những người trẻ tuổi
trong chùa thì hầu hết họ không tự nguyện ra nhập vào Thiếu Lâm Tự.
Tây Môn Đông Hồng vẻ giận dữ nói:
- Hơn nữa khi tôi hỏi tới cao thủ trong chùa, lão đầu trọc đó lắc lắc đầu rồi gõ một cái.
Bây giờ đâu còn có thể tìm được cao thủ ở Thiếu Lâm Tự, tới cấp mười là đã có khí thế hào hùng lắm rồi. Hơn nữa, có ba vị hòa thượng đạt tới
cấp mười nhưng hiện đã đi lang thang, không thể liên lạc được.
Còn như trong ti vi vẫn chiếu phim về Thiếu Lâm Tự thì toàn là nói dối, hoàn toàn không căn cứ không có bằng chứng.
Tuệ Viên đại sư còn có nói là có thời gian sẽ mời luật sư truy cứu
trách nhiệm của kẻ đã tạo dựng lên những điều vô căn cứ này làm bại hoại danh dự của Thiếu Lâm....
Quả đáng buồn cười, người ta đã giúp các người tuyên truyền miễn phí. Tuệ Viên đại sư đáng nhẽ phải vui mừng mới phải.
Nếu không có ti vi tuyên truyền thì liệu có mấy người biết đến Thiếu
Lâm Tự mà tới không. Hương khói ở Thiếu Lâm liệu có được thịnh vượng như vậy không? Chỉ ăn nói lung tung thôi!
- Haiz, bên Võ Đang cũng không khác là mấy. Con mẹ nó cũng từ chối chúng ta, chúng ta lại không thể ép người.
Còn nữa, tài liệu chúng ta có được cũng không biết được vị đạo sĩ nào
là cao thủ bán Tiên Thiên. Ví dụ như tôi nói tới vị đạo trưởng ‘Trương
Hữu Trần’ trong truyền thuyết.
Mọi người đồn đại rằng y đã mất tích mấy chục năm rồi. Có làm trưởng môn của phái Cổ Liên hay không cũng không rõ lắm.
Những người này không muốn góp sức cho nước nhà lại còn tự mình nguyền rủa tổ tông nhà mình trước mặt.
Tướng quân Lâm Đống Quốc cũng hừ một tiếng không thua kém, nói.
- Không cần phải nói nữa, tôi đi Ngũ Độc giáo cũng gặp nhiều phiền
toái. Mỗi khi nhớ lại mảnh đất ấy, da đầu tôi lại run lên, toàn thân run sợ.
Tướng quân Lan Viễn Kim nói với vẻ mặt đầy đau khổ. Xem ra không phải là giả bộ, đúng là bị dọa thật rồi.
Đường đường là trung tướng của TQ chỉ huy nhiều trận chiến, chứng kiến
nhiều máu và lửa, vậy mà đồng chí lại bị làm cho sợ hãi như vậy quả thật là khiến cho các đồng chí ngồi đây đều cảm thấy thật là kỳ lạ.
- Ồ, bọn họ hạ độc cậu rồi? Như vậy vẫn còn tốt.
Diệp Phàm liếc nhìn Lan Viễn Kim một cái, vẻ mặt cố ý giả vờ oán giận mà hỏi.
Kỳ thật trong lòng hắn sung sướng tới cực điểm. Có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ta như vậy, không sung sướng không được.
- Nào có phải, tôi còn chưa cả đến địa bàn của họ. Cũng thấy lạ một
điều, làm sao mà đi đến đâu cũng thấy khắp nơi đều là rắn rết, côn
trùng.
Với lại, đầu của chúng to đến kinh người. Miệng của con rắn có thể nuốt chửng cả một người.
Còn những con rết, cái đầu của chúng to như cái nắm đấm của tôi, cái râu thò ra dài tới ba bốn mét.
Chúng bò ra rõ ràng là muốn dọa chết người, không cần phải tấn công
cậu, cậu chỉ cần đi qua chúng thôi là mấy trăm cái chân đã có thể hại
người.
Hơn nữa, từng con một có mùi hôi thối thiếu chút nữa
đã chết ngạt rồi. Tôi chưa từng ngửi thấy mùi này, cái mùi này thật là
quái lạ.
Chưa từng ngửi thấy mùi vị này, khiến cho những thứ đồ mà con người ăn vào trong mấy ngày qua đều phun ra hết.
Lan Viễn Kim vẻ mặt bực tức. Sắc mặt đờ đẫn. Xem ra đúng là đã bị làm cho sợ hãi tới mức này rồi.
- Tướng quân Lan nôn ra rồi?
Diệp Phàm cố ý kích động người này.
- Đâu có, tôi sao có thể nôn ra chứ. Tôi có thể là đại diện thay mặt đất nước như vậy có mất thể diện quá đi.
Lan Viễn Kim đỏ mặt, tự nhiên tức giận trong lòng mắng giận Diệp Phàm.
Quái lạ, lần trước tôi tới đâu có mấy thứ mùi này. Sao lần này anh Lan
đi lại có mùi này. Lý Khiếu Phong vẻ mặt không tin, hỏi.
-
Tôi thật nhìn thấy những thứ này rồi. Những người ác độc sẽ vứt chúng
trên đường mà chúng đi qua. Tôi vừa mới nói chuyện với bọn họ về chuyện
đất nước yêu cầu họ phái cao thủ tới trợ giúp.
Cậu nghĩ thế
nào, trà mà mọi người bưng lên đựng bằng bát to, bên trong có vài lá
trà, thế nhưng không ngờ rằng trong bát nước đó lại có một con cóc, loài vật này ghê tởm biết bao.
Mà lại con cóc đó vẫn còn sống,
con cóc đó ngồi trong chén trà rõ ràng còn nhìn vào tôi, thổi một hơi
định dọa tôi nhưng mà tôi đã vững lòng rồi.
Những người của
Ngũ Độc giáo còn nói gì chứ, họ gọi cái thứ trà này là trà thanh độc,
chỉ dùng những con cóc còn sống mà trên người nó phát ra cái khí gì đấy
để điều chế ra.
Họ còn nói đây là loài cóc vô cùng quý báu,
không nỡ ngâm nó thành trà. Tôi thấy về căn bản là không có cách nào để
hình dung ra con cóc. Và loại trà này chỉ dùng để chiêu đãi khách quý.
Lại còn luôn miệng mời tôi uống thử xem, cái gì mà hương vị cũng không
tệ lắm, sau khi uống vào thì sức đề kháng của cơ thể đối với bệnh tật và những thứ độc hại sẽ tăng lên.
Lan Viễn Kim tức giận nói. Diệp
Phàm trong lòng vui như mở cờ, hắn biết chắc chắn là cái trò bẩn thỉu
này là của bọn người Ngũ Độc giáo nghĩ ra.
Nếu như nói là cóc để ngâm rượu thì có khả năng đấy, nhưng mà không thể nào là con cóc đó vẫn còn sống được.
- Chà chà, cái thứ đồ tốt như vậy mà Lan tướng quân lại không uống sao?
Diệp Phàm làm bộ đáng tiếc. Nói tới đây tất cả mọi người đều hiểu ra ý tứ của hắn.
Xem ra là hắn cố ý rồi. Cung Khai Hà không chịu được, hung hăng trợn
mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ý muốn trách hắn sao tự nhiên lại lắm chuyện sinh sự thế.
- Vẫn còn uống sao, lẽ nào ta mắc bệnh? Nhìn
thấy con cóc đó lồi mắt ra, lại còn chép miệng, thiếu chút nữa tôi đã
phun hết ra rồi, lại còn uống nó cái gì nữa?
Sao lại có thứ
trà đó chứ, cái mùi của nó hôi chết đi được. Tôi nghĩ là bọn họ cố ý như vậy, họ công khai không muốn phục tùng sự triệu tập của đất nước.
Là hành vi công khai khiêu khích nghĩa vụ quốc gia. Chúng ta có nên cho bọn họ một bài học hay không.
Chúng ta cứ xin chỉ thị cấp trên mang theo quân đi đàn áp bọn họ, nếu không để lâu dài bọn họ sẽ làm loạn lên mất.
Lan Viễn Kim tức giận tới mức ngay cả những lời này cũng đã nói ra rồi.
- Được rồi anh Lan ạ. Phái một đoàn quân đi đâu phải chuyện dễ dàng.
Phải được ban chấp hành chỉ huy quân sự phê chuẩn mới được.
Vả lại, chúng ta lấy lí do gì để kéo một đoàn quân đi đàn áp bọn họ chứ.
Bây giờ là xã hội pháp chế, người ta sẽ không làm gì phạm pháp đâu. Nếu mà có thì cũng là trường hợp cá biệt, không thể thay mặt cho toàn dân.
Hơn nữa, sự lạc hậu của Ngũ Độc giáo lại có lịch sử hàng nghìn năm rồi, người trong nghề chỉ dùng làm thuốc độc thôi.
Nếu quả thật có thể chèn ép được bọn họ tức giận, thì người và ngựa của họ có không ít, chúng được giấu ở các nơi khác nhau.
Người ép người cũng có thể đến nước ngoài, có đúng không? Thông thường
nếu muốn làm chút động tác nhỏ là dùng độc hại người cũng đã đủ để tổ
chức chúng ta khốn khổ rồi.
Vậy thì có còn muốn đi làm nữa không, có muốn quản chuyện khác nữa hay không.
Cung Khai Hà khoát tay gạt đi kiến nghị của Lan Viễn Kim.
- Chẳng nhẽ lại để cho họ tiếp tục hung hăng, như vậy thì còn có môn phái nào chịu phục tùng tổ chức chúng ta nữa.
Tôi cảm thấy trong mắt bọn họ thì tổ đặc nhiệm của chúng ta chỉ là thứ
quân đội rác rưởi. Bất kỳ môn phái nào cũng có thể ức hiếp chúng ta,
nghĩa vụ nên làm thì bọn họ sẽ từ chối.
Tôi nghĩ là phải giết gà, để cho tất cả các môn phái khác ở TQ này phải lặng lẽ mà tuân theo
lệnh nhà nước ban xuống, không thể chống đỡ được.
Lan Viễn Kim không phục, tức giận uống liền mấy ngụm trà, sau đó thì nghẹn và ho sặc sụa.
- Tôi thấy đề nghị của Lan tướng quân cũng không phải không có lý. Hiện thời những môn phái này cũng hơi quá, không thèm quan tâm tới việc đại
nghĩa của quốc gia.
Bọn họ chẳng nhẽ không phải người TQ, chẳng nhẽ không sống trên mảnh đất TQ, không phải đang ăn bằng nước của TQ sao?
Chúng ta lấy danh nghĩa quân đội đi, bọn họ cũng phải có nghĩa vụ phục
vụ quân đội. Nếu mà công khai từ chối thì chính là cãi lại lời vua rồi.
Không giết một người để làm gương cho kẻ khác thì sao có thể quản lí
được họ? Hơn nữa gây sức ép với bọn họ như thế xem ra là đã để cho bọn
họ đè đầu cưỡi cổ chúng ta rồi.
Uy tín của tổ chức chúng ta ở đâu, tổ chức chúng ta còn tồn tại làm gì?
Không ngờ đồng chí Dương Quốc Đào cũng tức giận tới mức phải nói ra như vậy rồi.
- Đồng chí Quốc Đào này, nói chuyện thì nói chứ không được nói tới vấn
đề tổ chức chúng ta có tồn tại hay không. Nếu không có tổ chức chúng ta
thì chẳng phải bọn họ sẽ kiêu ngạo hơn sao.
Nếu cho quân đội
các anh ra tay quản lý. Các anh phái đội quân đi vây quét bọn họ cũng
được, nhưng như vậy thì thiên hạ đại loạn mất, nước nhà có còn là một
đất nước nữa không.
Như vậy là đã rơi vào bẫy của bọn người
xấu ngoại quốc rồi. Những người này chúng ta phải nhượng bộ, hơn nữa bọn họ cũng không phải là kẻ không yêu nước.
Chúng ta chẳng phải vẫn nói là nếu thật sự có mối nguy nào ảnh hưởng tới quốc gia thì bọn họ nhất định sẽ đứng ra sao.
Tôi tin tưởng bọn họ vẫn là người TQ, vẫn một lòng yêu nước. Chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ thôi.
Bọn họ vì lợi ích bản thân không ra mặt cũng là chuyện bình thường. Có trách cũng chỉ trách bản thân chúng ta quá yếu đuối.
Không ngờ là Dương Quốc Đào lại đâm trúng chỗ đau của Cung Khai Hà. Lời nói sắc bén đó lại phê bình trực tiếp Dương Quốc Đào.
Nơi mà Dương tướng quân đi là núi Nga Mi, ở đó đều là nữ nhân, chẳng lẽ so với Ngũ Độc sơn lại đáng sợ hơn? Không thể nào chứ?
Diệp Phàm lại
làm bộ kinh ngạc, có ý muốn gây sức ép với anh ta, bởi anh ta bị Cung
Khai Hà phê bình tới nỗi mà đầu óc như nhũn ra cả rồi.
Quả
nhiên là lời nói của Diệp Phàm đã khơi dậy sự tức giận của Dương Quốc
Đào. Anh ta không dám nhìn thẳng vào Cung Khai Hà để phản bác, nhưng với người ít tuổi hơn như Diệp Phàm thì anh ta lại có tư cách khoe khoang.
Do vậy mà anh Dương trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, hừ một tiếng:
- Nữ nhân, nữ nhân chính là hang cọp, lẽ nào Diệp tướng quân lại không
rõ sao? Sự tích sư tử hà đông xuất hiện như thế nào, chẳng lẽ đường
đường chính chính là một tướng quân trẻ tuổi lại chưa đọc qua sách sao?
- Sao lại là không rõ, bản thân là Võ Tòng rồi có gì phải sợ lão hổ ấy. Ngay cả sư tử chúng ta cũng phải chế ngự được nó. Nói tới bản tính của
những sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học hải dương thì họ có tư cách
đạt được cái văn bằng của trường đại học truyền hình hơn nhiều so với
những người già.
Diệp Phàm cười lạnh nhạt, nói ra một câu khiến
các đồng chí khác không nhịn được cười. Ngoài đồng chí Dương Quốc Đào là mặt đỏ gay gắt ra thì tất cả mọi người đều cười ha ha.