Quan Thuật

Chương 2197: Chương 2197: Thật sự thỏa đáng.




Lập tức, Võ Bảo Quốc lấy tấm danh thiếp của Diệp Phàm do Bộ trưởng Trương đưa cho mình ra. Gọi điện, nói:

- Chủ nhiệm Diệp, anh khỏe không, tôi là Võ Bảo Quốc.

- Xin chào!

Diệp Phàm lên tiếng.

- Chuyện của tôi, cảm ơn Chủ nhiệm Diệp.

Võ Bảo Quốc hơi kích động nói.

- Không có gì, chút chuyện nhỏ ấy mà.

Diệp Phàm giọng điệu bình thản, Diệp Phàm nói thẳng vào vấn đề:

- Chuyện của Tuyết Hồng phiền mọi người rồi.

- Tôi đã hỏi rồi, điểm thấp quá. Nhưng không biết là Tuyết Hồng có sở trường gì không, có thể vớt vát được một chút.

Võ Bảo Quốc nói.

- Sở trường, đúng rồi. Cô ấy có nhiều sở trường lắm. Chẳng hạn nhảy xa này, đấu kiếm nữ này, nói chung thể dục thể thao là sở trường của cô ấy.

Diệp Phàm hơi sững sờ, đột nhiên hiểu ra.

Trong lòng tự nhủ đúng là gừng càng già càng cay, người ta tuy nói tương đối bảo thủ, nhưng cũng biết cách linh hoạt. Có lẽ, lời đồn Võ Quang Trung bảo thủ chỉ là đồn đại mà thôi. Lão này đã làm lãnh đạo nhiều năm rồi, chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy rồi chứ.

- Sở trường, không biết có giỏi lắm không. Nếu chỉ giỏi hơn so với người thường một chút thì không có tác dụng lắm. Vì điểm thấp quá. Phải đặc biệt giỏi mới được.

Võ Bảo Quốc nói. Diệp Phàm cũng hiểu, nếu có năng lực đặc biệt, nó sẽ trở thành cái cớ để Tuyết Hồng trúng tuyển.

Đến lúc đó, các sinh viên khác có ý kiến, người ta còn có cái mà nói, nếu có năng lực thì cũng có thể ngăn chặn được mồm miệng của mọi người. Mưu ma chước quỷ này, chắc chắn là do Võ Quang Trung nghĩ ra.

- Lấy ví dụ thế này đi, kỷ lục ngảy xa thế giới là của Edward người Anh, với thành tích 18.29m vào ngày 7 tháng 8 năm 1995.

Kỷ lục thế giới của nữ là của người Ukraine 15.50m lập ngày 10 tháng 8 năm 1995.

Bạn Tuyết Hồng này, tôi có xem cô ấy nhảy thử rồi. Nhảy được 16m. Lúc đó tôi sợ đến ngây người, không tin, cứ bảo cô ấy nhảy lại vài lần. Mỗi lần không dưới 16m đâu, haha. Tuy nhiên, cô ấy không thích xuất đầu lộ diện. Bằng không, có thể mang được huy chương vàng Olympic về cho đất nước ấy chứ.

Diệp Phàm cười nói.

Thằng nhãi này trong lòng nghĩ, mẹ nó, Tuyết Hồng thân thủ tứ đẳng. Lại có thêm Khinh Thân Đề Túng Thuật lợi hại của Tuyết gia, nhảy xa 16m không phải chỉ là trò chơi thôi sao. Đừng nói 16m, dù là 30m cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, như vậy chói mắt quả, chỉ thường thường là được rồi.

- A, thật vậy sao?

Võ Bảo Quốc thiếu chút nữa là sợ ngây người, trong lòng mừng đến phát điên. Không ngờ tự dưng lại phát hiện được một nhân tài.

Cái này, chắc hẳn cha có đưa Tuyết Hồng vào đại học Yến Kinh thì cũng chẳng bị ai dị nghị, người ta còn phải cảm ơn ông ấy có tuệ nhãn Bá Nhạc nhìn thấy được nhân tài.

- Chắc chắn là sự thực, không tin, chúng ta lập tức gọi cô ấy đến trường kiểm tra thử.

- Vậy anh chờ một chút, để tôi hỏi lại đã.

Võ Bảo Quốc lập tức cúp máy gọi cho cha mình, tình hình cũng không khác gì mấy, Hiệu phó đại học Yên Kinh Võ Quang Trung cũng ngẩn ngơ nửa ngày không khép miệng lại, lão già này cũng tương đối kích động hỏi:

- Chuyện này có chắc không?

- Chủ nhiệm Diệp nói không tin có thể lập tức kêu Tuyết Hồng đến trường nhảy thử.

Võ Bảo Quốc vẻ mặt kích động, nói.

- Được, được, con nói với họ, sáng mai 9h đến đại học Yến Kinh. Đến lúc đó, cha mời vài lãnh đạo đi cùng để làm chứng.

Đừng nói là kỷ lục thế giới, chỉ cần Tuyết Hồng phá được kỷ lục Châu Á là đã có thể vào được đại học Yến Kinh rồi.

Hơn nữa, còn được miễn toàn bộ học phí, có học bổng toàn phần, được hưởng đãi ngộ đặc biệt.

Võ Quang Trung kích động vỗ bàn nói.

Lão già này kích động như vậy cũng có nguyên nhân. Vì, hiện tại ở Bắc Kinh có một trường có thể đối địch lại đại học Yến Kinh, tên là trường Đại học Hoa Thanh. Hai trường đại học đều tự cho mình là đứng đầu trong nước.

Tuy nhiên, nhiều năm tranh chấp vẫn chưa ngã ngũ. Lãnh đạo hai trường đại học đều âm thầm so tài. Tranh đoạt những sinh viên có phẩm chất là nhiệm vụ hàng đầu của họ.

Nếu Tuyết Hồng vào trường, có thể đạt được chức vô địch Châu Á. Mà người này còn do Võ Quang Trung phát hiện ra.

Không cần nói đến thể diện của nhà trường, mà còn quẳng cho Đại học Thanh Hoa cá bạt tai. “Bá Nhạc” Võ Quang Trung này cũng cũng sẽ nở mày nở mặt. Nói không chừng còn được thăng chức.

Sáng hôm sau, 9h, Diệp Phàm đưa Tuyết Hồng đến đại học Yến Kinh.

Diệp Phàm dừng xe trước văn phòng. Võ Quang Trung sớm tươi cười hớn hở đem vài cán bộ chạy tới.

Sau khi bắt tay, Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tấm băng rôn treo ngang—Hoan nghênh Chủ nhiệm văn phòng trung ương Diệp đến điều tra chỉ đạo công tác trường chúng tôi.

Chỉ đạo con em các người ấy, Diệp Phàm trong lòng khinh bỉ.

Sau khi Võ Quang Trung giới thiệu mới biết được những cán bộ này đều là lãnh đạo bên chiêu sinh.

Diệp Phàm cảm nhận được nhiệt độ từ tay họ truyền đến, xem ra, đối với vị trí đặc biệt của hắn người ta cũng tương đối “cung kính” đấy chứ.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng sẽ không vạch trần bọn họ. Vẫn cùng Võ Quang Trung đi dạo trường học một vòng. Cũng chỉ trỏ nói vài câu.

Sau đó, biểu hiện của Tuyết Hồng đương nhiên làm cho mấy lão này nghẹn họng nhìn trân trối. Hơn nữa, cả đám ai nấy cũng vô cùng phấn khởi.

Biểu hiện của Tuyết Hồng cũng quá tuyệt vời, mấy lão già này lập tức đồng ý để Tuyết Hồng trúng tuyển đặc biệt.

Hơn nữa, còn được học bổng toàn phần, dãi ngộ hậu đãi. Dĩ nhiên, cái này cũng không phải không liên quan đến Võ Quang Trung.

Buổi tối, đồng chí Thiên Thông đương nhiên cũng vô cùng hào phóng. Mở tiệc chiêu đãi Diệp Phàm cùng với các thực khách tại Khách sạn Hoàng Thành một nơi xa hoa, tràn đầy khí tức cổ xức tại chốn thủ đô này.

Dĩ nhiên, khi thanh toán khóe miệng Đồng chí Thiên Thông xệ xuống. Nhìn tờ bill ngẩn ngơ một hồi, trừng mắt nhìn dám Diệp Phàm, Thiết Chiêm Hùng, Trương Cường rồi mới móc ví ra. May là mang đủ. Thằng này tức giận quẳng hơn mười tám ngàn ra, phát hiện túi tiền của mình cũng cạn khô.

- Ăn cho chết mấy người đi, đồ con rùa1

Đồng chí Thiên Thông rủa thầm một câu.

- Đồng chí Tiểu Thiên nói gì vậy?

Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Thiên Thông, vẻ mặt hòa nhã tươi cười.

- Nói cái rắm!

Thiên Thông tức giận hừ một tiếng.

- Nhìn kìa, đau lòng rồi đúng không?

Tai Diệp Phàm sớm đã nghe thấy.

- Anh, anh đúng là keo kiệt.

Tuyết Hồng bất mãn hừ một tiếng.

- Thiên Thông anh mà là người như vậy sao? Em à, em suy nghĩ nhiều quá. Anh chỉ ngại vì họ tiêu ít quá, cho nên, không hài lòng ấy mà.

Đồng chí Thiên Thông ưỡn ngực, tràn đầy khí khái đại gia.

- Vậy thì tốt rồi, anh em chúng tôi cái gì cũng không biết, chỉ biết mỗi việc tiêu tiền.

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn lão Thiết một cái, nói,

- Nghe nói ở Vượng Vọng Công Quán tiêu tiền gấp ở Hoàng Thành n lần.

Ở đó dựa vào thẻ hội viên luận cấp bậc. Không phải cấp Thứ trưởng thì không thể vào, tài sản của anh mà không trên một tỷ cũng không được vào đấy.

Vừa lúc, lần trước Nhất Độ có đưa cho một tấm thẻ hội viên. Nếu đồng chí Tiểu Thiên có lòng với em gái như vậy, chúng ta đành giúp anh ấy tiêu tiền nhỉ, đi karaoke thôi!

- What??? Còn có chỗ đắt hơn Hoàng Thành á?

Cặp mắt Thiên Thông trợn lên. Kỳ thực, đối với việc tiêu tiền này, đồng chí Tiểu Thiên đúng là gà mờ.

- Haha, cũng không đắt lắm đâu. Nghe nói một chai rượu Tây đâu có ba bốn chục ngàn, trà điểm tâm chúng ta không cần chọn rồi. Đám anh em chúng ta ai cũng biết uống rượu, mỗi người uống ba bốn chai chắc cũng không khó đâu nhỉ?

Lang Phá Thiên vẻ mặt gượng cười.

- Các người đi chết đi, mỗi người ba bốn chai không phải mất mấy trăm ngàn sao. Hơ nữa, nhiều người như vậy, chắc chắn không dưới mấy trăm ngàn. Không đi, không đi! Ông đây không có tiền. Muốn đi trừ phi mấy người bỏ tiền đi.

Thiên Thông lắc đầu.

- Anh, anh không thương em hả?

Tuyết Hồng bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn đồng chí Thiên Thông.

- Sao lại nói vậy, anh không thương em thì thương ai, chẳng lẽ thương hắn sao? Thằng nhóc này tâm địa gian giảo lắm, đừng để bề ngoài của hắn làm mê muội.

Thiên Thông chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.

- Anh Diệp là ân nhân của em, mời có bữa cơm anh cũng tiếc. Mời đi hát anh không đi, trong mắt anh căn bản không hề có em mà.

Tuyết Hồng nói.

- Anh không có tiền. Cái chỗ đó nghe nói mấy trăm ngàn lận, anh kiếm đâu ra? Lúc trước mẹ nuôi đã dặn là anh không được lấy tiền nhà nước. Em cũng biết anh rất nghe lời mà đúng không? Mẹ nuôi cho anh mấy trăm ngàn, anh đã xài hết mất rồi.

Thiên Thông nói.

- Tiểu Thiên, có muốn kiếm tiền không?

Diệp Phàm đột nhiên hỏi.

- Dĩ nhiên muốn, không có tiền sao sống được?

Thiên Thông nói.

- Vậy thì được, tôi đưa trước cho anh 1 triệu. Coi như là tiền lần sau đi làm việc riêng. Đến khi làm xong rồi, sẽ được trích phần trăm nhiều hơn.

Diệp Phàm nói.

- Gạt tôi à, ai tin chứ. Có chuyện tốt như vậy anh đã đi từ sớm rồi, đâu đến lượt Thiên Thông tôi?

Thiên Thông nói.

- Thật đấy, chúng tôi đã hai lần đi làm với anh Diệp rồi. Mỗi người cũng được vài triệu.

Lúc này, Trương Cường nói.

- Thật à?

Hai mắt Thiên Thông mở to.

- Thật.

Thiết Chiêm Hùng gật đầu, Thiên Thông không tin. Đưa tay ra nói:

- Đưa trước một triệu đây, tối nay ông đây chơi liều luôn. Chúng ta đi hát Karaoke!

Diệp Phàm đương nhiên cũng lưu manh, lập tức đưa ra tờ chi phiếu.

- Quái, hình như anh chuẩn bị từ trước, có âm mưu à?

Thiên Thông không ngu, vừa cầm chi phiếu vừa nói.

- Haha, mua bán tự do. Anh thấy tôi có âm mưu thì đừng có lấy tiền.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

- Được rồi, người nghèo chí ngắn, ai bảo Thiên Thông tôi thương em gái mình chứ?

Thiên Thông vội nhét chi phiếu vào ví.

Có lời, kiếm được một cao thủ siêu cấp. Diệp Phàm trong lòng thầm vui mừng.

Dĩ nhiên, sau khi ra khỏi Vượng Giác công quán, số tiền một triệu của đồng chí Thiên Thông kia chỉ còn lại một nửa.

Mẹ nó, cái đám rùa ăn tươi nuốt sống mình. May là chỉ có một em gái, có vài đứa em gái chắc ông đây đổ nợ... Đồng chí Thiên Thông không kìm nổi, mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.