- Chỉ có thể dùng cách này, nhưng có đôi lúc cách này lại thu được kết quả không ngờ.
Diệp Phàm gật đầu nói nhìn Thiên Đao môt cái
- Anh cùng với Hồng Tà, Bao Nghị và Trương Hùng đi tìm hiểu. Tìm hiểu tình hình trước rồi nói sau, tốt nhất là bắt vài người có năng lực biết chuyện về. Nhưng phải giữ bí mật.
Bốn người xuất phát trong đêm, ngày hôm sau Diệp Phàm cũng làm ra vẻ lãnh đạo tập đoàn đi kiểm tra công trường.
- Làm rất tốt.
Ở công trường đập lớn Cung Khai Hà điện báo nói, câu đầu tiên là khen ngợi.
- Có cách gì, bất kể có được không? Trở về không chừng bị ông phê phán thành dạng gì, nào là không yêu nước, nào là không thương dân…
Diệp Phàm tức giận nói.
- Ha ha, tôi biết cậu có cách.
Cung Khai Hà cười nói.
- Đúng rồi tổ trưởng Cung, đề nghị của tôi cấp trên xem xét thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Cấp trên rất coi trọng đề nghị của cậu, cũng đã nghiên cứu. Cho rằng cho Trương Hùng đến núi Bối Tây quản lý việc khai thác mỏ quặng là không tồi.
Nhưng có đồng chí cho rằng cho Trương Hùng quản lý một công ty cấp phó bộ có phải là không ổn không? Dù sao Trương Hùng lúc trước chỉ là một nhân viên ở Bắc Kinh.
Có đồng chí không biết tình hình, đưa ra ý kiến không có chiến tích sao lại được đề bạt?
Cung Khai Hà nói.
- Trương Hùng có chiến tích hay không chẳng lẽ ông không biết? Có đồng chí không biết tình hình của tổ chẳng lẽ Chủ tịch Đường còn không biết sao?
Trương Hùng làm chính là công tác bí mật, là không thể nói ra ngoài. Có một số việc tôi thấy cấp trên cũng phải có thái độ rõ ràng một chút.
Nếu không, đối với các đồng chí làm công tác bí mật thật sự là không công bằng. Trương Hùng làm nhiều việc như vậy lại đi theo làm người tùy tùng chạy việc.
Lần trước Thứ trưởng không hi vọng, cấp trên chẳng lẽ ngay cả một chức tương đương với thứ trưởng cũng không cấp. Huống chi khai thác mỏ quặng núi Bối Tây không phải là việc nhỏ.
Tôi nghi ngờ Hải Lang của Mỹ có thể cử người theo dõi. Một đồng chí có kinh nghiệm trong việc này đến quản lý ở đây là quan trọng.
Chỉ cho người ta làm việc mà không cho thức ăn, việc này không hợp lý. Hơn nữa, cuộc sống ở đây thật sự vất vả, công tác cũng không dễ làm.
Diệp Phàm giọng bắt đầu sắc bén.
- Ha ha, Đường chưa nói không chịu, cậu vội gì, xem xem, tính tình này của cậu phải sửa.
Cung Khai Hà cười nói.
- Tôi nói nhé lão Cung, ông đang đùa tôi có phải không? Ông biết cấp trên đã muốn đồng ý có phải không?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Ha ha, người trẻ tuổi các cậu có thể đùa tôi không được đùa có phải không? Việc này Chủ tịch Đường đã tự mình quyết định, văn bản mấy ngày nữa sẽ xuống đến đó.
Cậu nói chuyện với Trương Hùng, bảo cậu ta chuẩn bị tư tưởng. Còn nữa, một khi đến Bối Tây để chủ trì công tác của mỏ quặng thì không thể tùy tiện về nước.
Phải làm tốt chuẩn bị đánh lâu dài. Cậu ta phải chuẩn bị tâm lý về việc này. Đến núi Bối Tây không phải là hưởng phúc, điều kiện sống và làm việc ở đó thật sự là vất vả.
Cung Khai Hà nói.
- Tôi tin tưởng đồng chí Trương Hùng sẽ làm tốt công việc, việc này không cần tổ trưởng Cung lo lắng.
Diệp Phàm nói.
- Cậu nói mắt tôi kém có phải không?
Cung Khai Hà có vẻ bất mãn hừ một tiếng.
- Ánh mắt của đồng chí Cung luôn sắc sảo, nhìn người rất chuẩn. Ông như vậy gọi là nhân tài có đôi mắt sắc sảo.
Diệp Phàm nịnh nọt.
- Đúng rồi, trước tiên nói với cậu, vị trí của cậu cũng phải thay đổi.
Cung Khai Hà nói.
- Đổi? tôi còn việc lớn chưa làm xong, có phải là thời cơ chưa chín muồi không?
Diệp Phàm có chút luyến tiếc khu kinh tế Hoành Không. Bởi vì, đây là sự nghiệp huy hoàng mà Diệp Phàm đắc ý.
- Đủ rồi, cậu ở khu kinh tế Hoành Không đã đủ nở mày nở mặt. Cậu đó nở mày nở mặt cũng bị người ta hận. Cho nên, cậu nên kết thúc đúng thời điểm. Nếu không, cậu vẫn gắng gượng kết qua sẽ càng không tốt so với đi trước một bước.
Cung Khai Hà nói.
- Ý của cấp trên bảo tôi đến đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là không lâu nữa sẽ có kết luận.
Cung Khai Hà nói.
- Đừng thừa nước đục thả câu. Lão Cung, lộ ra một chút trước để tôi đỡ thèm. Nếu không là chức phó chủ tịch tỉnh tôi cũng không ngại chức vụ thấp.
Diệp Phàm cười nói.
- Chức vụ đó cậu cũng quan tâm. Đã chuyển phải là cán bộ cao cấp khác, ví dụ như Chủ tịch hoặc Bí thư tỉnh ủy chẳng hạn.
Cung Khai Hà châm chọc.
- Ha ha, có tôi cũng không chê.
Diệp Phàm cười gượng.
- Cậu cứ mơ đi.
Cung Khai Hà nói.
Cung Chí Quân không lâu chạy đến nói là bảo vệ bị ngất tất cả đã tỉnh lại.
- Có mắc bệnh gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, rất tỉnh táo. Tôi cho người tìm hiểu một chút tình hình. Bọn họ nói lúc ấy tự nhiên ngất đi, cũng không phát hiện ai đánh bọn họ cái gì.
Cung Chí Quân nói.
- Hiện giờ chúng ta rõ ràng, có lẽ trong đội vận chuyển có mấy người trước ngực có đeo thánh giá đã giở trò quỷ. Bọn họ có thể phát ra một cái gì đó kỳ lạ tấn công thần kinh của người khác làm cho người ta ngất đi.
Diệp Phàm nói.
- Có đồ vật gì đó không đúng, nếu có thể như thế sao không làm tất cả mọi người đều ngất đi? Như vậy bắt cóc chẳng phải càng dễ dàng sao?
Cung Chí Quân nói.
- Không có gì lạ, quan trọng là động cơ bắt cóc người của bọn họ.
Diệp Phàm nói.
- Động cơ, không phải vì tiền sao?
Cung Chí Quân sửng sốt.
- Không phải cậu cùng đi cùng rồi sao? Tạp Mông Thấp có Hắc thần bí ẩn, phỏng chừng là chỉ một con có đen.
Thứ này có thể biến người sống thành người thực vật. Còn người của Địa Mông cho rằng chúng ta xây dựng trạm phát điện dân đến sông Sơn Xuyên bị biến đổi.
Bọn họ nói nơi này là địa bàn của Hắc thần không cho phép chúng ta xằng bậy. Chính người của công ty cậu bị trói đi cũng vì họ cho rằng xúc phạm đến Hắc thần của họ.
Cho nên, lần này có lẽ bọn họ không phải vì tiền. Anh xem, bọn họ không phải muốn đem hai công nhân của công ty chúng ta giết chết đến hiến tế Hắc thần sao?
Nếu vì tiền sao họ lại giết con tin? Bọn họ muốn dùng thủ đoạn tanh mùi máu để dọa chúng ta.
Ví dụ như chuyện như vậy mà chúng ta không đi bọn họ lại làm thêm một lần nữa chúng ta phải đi rồi. Dùng cách đánh mê không đủ tanh mùi máu.
Diệp Phàm nói
- Có lý, nhưng hoạt động lần này coi như xui xẻo, không ngờ gặp người. Nên là lúc bọn hắn xong đời.
Cung Chí Quân cười nói.
Buổi tối Hồng Tà Thiên Đao bốn người khiêng mấy bao tải kích động đã trở về. Rầm một tiếng Thiên Đao ném một bao tải xuống sàn nhà, còn xoa xoa bả vai.
- Vất vả, các anh bắt người lần này thật thuận lợi.
Diệp Phàm cười nói nhìn Trương Hùng một cái, hỏi
- Đã hỏi qua chưa?
- Hỏi gì, Lạp Thiết Cát ngay trong bao tải.
Hồng Tà vẻ mặt đắc ý.
- Giỏi như vậy sao, một phen liền bắt giữ?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, Bao Nghị mở bao tải ra. Một người da đen tráng kiện lăn ra, người này mặc quân trang.
- Ôi, thật đúng Lạp Thiết Cát.
Diệp Phàm nhìn ảnh chụp.
- Đúng vậy, lần này may mắn. Chúng tôi trên đường chạy đến tổng bộ liên minh tự do. Cách tổng bộ năm sáu km không ngờ phát hiện ba chiếc xe tạo thành một khối đứng nghỉ ở một khu đất bằng phẳng.
Một chiếc Jeep, một chiếc xe việt dã, còn có một chiếc xe thiết giáp. Tôi phát hiện xe Jeep hình như là xe chỉ huy.
Cho nên chúng tôi bí mật đi qua đó. Phát hiện hai người đang đi tiểu. Lúc này không ngờ có người gọi là Lạp Thiết Cát tướng quân.
Chúng tôi nhất thời chấn động, phát hiện một trong những người đang đi tiểu đúng là Lạp Thiết Cát trong tài liệu.
Vừa lúc Thiên Đao và Hồng Tà hai vị cao thủ cũng đến đó. Đánh ngất xỉu hết. Chúng tôi xử lý những người không quan trọng xong.
Sau đó bắt giữ vài người. Để bọn họ không phát hiện, ngay cả xe chúng tôi cũng khênh ném xuống sông.
Không lộ một chút dấu vết.
Trương Hùng cười nói.
- Đây là may mắn không ngăn được.
Bao Nghị cũng vui cười hớn hở.
- Lạp Thiết Cát, đừng giả bộ.
Diệp Phàm vỗ, Lạp Thiết Cát nhảy lên.
- Bọn khốn khiếp, nhanh chóng thả tôi ra. Nếu không mấy chục nghìn anh hùng của quân liên minh tự do sẽ băm thây chúng mày.
Lạp Thiết Cát vừa tỉnh đã mượn oai hùm.
- Biết đây là đâu không? Lạp Thiết Cát, nói, anh đến tổng bộ làm gì?
Diệp Phàm dùng hóa âm mê thuật.
- Gần đây có hành động lớn, chúng tôi đã lên kế hoạch rồi chuẩn bị tấn công…
Lạp Thiết Cát nói.
- Liên lạc với tướng quân Đức Lý.
Diệp Phàm có thể xác định chính xác là Lạp Thiết Cát.
Tướng quân Đức Lý thật đúng là kích đông, không ngờ suốt đêm chạy đến nơi thẩm vấn bí mật. Bởi vì lo lắng có phiền toái nên Diệp Phàm chọn một địa điểm bí mật khác.
Đương nhiên mấy người Diệp Phàm rất cẩn thận. Làm nhiệm vụ bí mật trên cơ bản là thay đổi khuôn mặt.
Dù sao công nhân của Tập đoàn Hoành Không còn phải tiếp tục lâu dài, không thể để tập đoàn gặp phiền toái, để lại một ít di chứng không cần thiết.
- Thật đúng là Lạp Thiết Cát, sao các cậu bắt được?
Đức Lý tướng quân nhìn một cái sau đó vui vẻ hỏi.
Diệp Phàm kể qua câu chuyện một lần.
- Cái gì, có hành động? Tôi phải nhanh chóng hỏi chúng xem có hành động lớn gì?
Đức Lý có chút nóng nảy.
- Từ đã tướng quân Đức Lý, chúng ta thử một lần?
Lúc này một người đàn ông mặt Âu phục bên cạnh tướng quân Đức Lý nói nhỏ. Người này nghe nói là thân tín của phó tổng thống.
- Lạp Thiết Cát, biết tại sao anh lại bị như thế này không? Đó là bởi vì Đạt Lạc Hoa đã nói hết với chúng tôi tất cả.
Người đàn ông mặc Âu phục nói.
- Đồ đàn bà thối, tôi đã đá cô một cước. Nhưng cô cũng không thể biết tôi ở đâu. Lạp Thiết Cát tôi ẩn thân ở chỗ bí mật. Các anh ha ha, muốn gạt tôi,
Không thể tưởng tượng được Thái Hoành Sa không tức giận, công lực bao dung đúng là không tầm thường. Diệp Phàm âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Chỉ thấy Thái Hoành Sa lấy từ trong túi ra khăn tay để lau mặt sau đó nhìn Diệp Phàm một cái rất bình tĩnh dùng tiếng Anh nói
- Y không phải là Lạp Thiết Cát, y chỉ là một người thế thân mà thôi.
- Không phải, không thể nào.
Bao Nghị tức giận.