- Thế chẳng phải là phiền phức sao, suốt ngày cứ phải phòng thủ.
Trương Ẩn Hào nói.
- Thực ra cũng chẳng có gì phải quá lo lắng làm gì, tỷ lệ người đó sống
lại cơ bản không có. Nếu có thì cậu chẳng thể dễ dàng giết được người tí hon có hồn khí của hắn đâu.
Lô Định Tông nói.
- Mặc kệ hắn, chúng ta là người hiện đại lại còn bị một người chết doạ hay sao. Sợ cái chó gì.
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng, tỏ vẻ chẳng để ý đến.
- Người con gái này thật là xinh đẹp, ôi hồng nhan bạc mệnh. Hay là chúng ta hoả táng cho cô ta đi.
Vương Nhân Bàng lại nhắc lại chuyện cũ.
- Cậu mau ngăn hắn lại.
Lô Định Tông nói.
- Vì sao, người con gái này bị trấn áp mấy nghìn năm rồi, để cho cơ thể cô ta tự do cũng là một việc công đức.
Diệp Phàm hỏi.
- Chẳng phải ta đã nói qua rồi, nếu người đó tái sinh thành công thì cậu sẽ phiền phức. Vì thế hãy nghĩ cách nắm giữ lấy người con gái này ở
trong tay.
Như thế, nếu cậu thực sự gặp phải người đó tái sinh, thì người con gái
này trong tay cậu chính là cơ sở để đàm phán bảo vệ tính mạng.
Vì người đó nhất định là rất yêu người con gái này nên mới bỏ ra bao
nhiêu công sức như thế để trấn áp người con gái này. Chỉ cần có cô ta,
chính là một lá bùa bảo mệnh.
Tuy cơ hội tái sinh của người đó cực kỳ bé, nhưng cũng phải đề phòng có phải không nào?
Tuy nhiên, cần phải cất giấu thật bí mật, không thể để cho bất kỳ người
nào biết, kể cả hai người bạn của cậu ở ngoài kia cũng không được biết
cậy có suy nghĩ này.
Lô Định Tông nói.
- Nhưng việc này phải cất giữ như thế nào? Nếu cất giữ thì phải dùng kỹ thuật hiện đại. Việc này, thật là quá khó.
Hơn nữa, lại cũng phải nhờ đến nhiều người, muốn giữ bí mật thì quá khó. Vả lại, dù là dùng kỹ thuật chống phân huỷ hiện đại, có lẽ cũng phải
lấy nội tạng ra trước.
Thế chẳng phải là làm hỏng đi thân thể của người con gái này sao?
Diệp Phàm có chút khó xử.
- Ta thấy Thuỷ công của cậu thi triển cũng rất khá, bây giờ đã đột phá
lên Tiên Thiên. Cậu hoàn toàn có thể thi triển kỹ thuật võ công đóng
băng nước, chi bằng cậu dùng băng để làm nơi giấu người con gái này mà
không lo bị thối rữa thế là được.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm nghĩ cũng chẳng có cách nào, tuy nhiên, Diệp Phàm tin tưởng
Trương Ẩn Hào và Vương Nhân Bàng, vì thế cũng không giấu nữa, trực tiếp
nói kế hoạch của mình cho hai người, hai người nghe xong trố mắt không
nói nên lời.
- Việc này cũng được sao?
Vương Nhân Bàng vẻ mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Có gì mà không được, chỉ cần có nơi đủ lạnh, bảo tồn thi thể sẽ không
thành vấn đề. Chẳng phải ở trong núi tuyết đã phát hiện ra thi thể của
vận động viên leo núi chết từ hàng chục năm trước hay sao?
Diệp Phàm trừng mắt lên nhìn hai người, đột nhiên cười,
- Hơn nữa, ba người chúng ta bây giờ đã ở trên một chuyến đò rồi.
- Việc này thì có liên quan quái gì đến hai người chúng tôi?
Vương Nhân Bàng lắc lắc đầu.
- Thế có thể nói không có liên quan sao? Chiếc quan tài này là cả ba
chúng ta cùng mở ra. Chiếc khoá cũng là chúng ta hợp phá. Hi hi, đến khi đó, nếu người đó thực sự tái sinh, hai người còn muốn đặt mình ra khỏi
chuyện này sao? Vì thế hai người cũng phải giúp tôi cùng bảo tồn bí mật
này. Nếu không ba người chúng ta sẽ cùng xong đời.
Diệp Phàm cười.
- Như thế anh cũng nói ra được, Diệp Phàm, hôm nay xem như tôi đã thấy
rõ bộ mặt thật của anh. Cái gì mà huynh đệ, huynh đệ chính là dùng để
chói buộc chết cùng nhau thôi.
Vương Nhân Bàng nói, đương nhiên thực ra là đang nói đùa.
- Đúng thế, cậu nhé, khi có tiền sao lại không chia nhiêu cho hai người chúng tôi một chút.
Trương Ẩn Hào cũng cười.
Sau đó, đương nhiên là đồng ý vô điều kiện đối với việc của Diệp Phàm.
Rồi Diệp Phàm dùng phương pháp Phong Băng để đóng băng người con gái
kia. Hơn nữa chất đầy bao tải những bảo vật và vàng bạc mang trộm ra
ngoài.
Thu hoạch đúng là không tồi, trong quan tài đầy những ngọc ngà, châu
báu. Ngay cả mấy người bằng tượng vàng ròng quỳ trước quan tài cũng đáng giá không ít tiền.
Xong rồi, Ngô Quang Bảo cũng chạy đến. Gã không có hứng thú với bảo vật, chỉ có hứng thú với bùn vàng, lấy rất nhiều đựng vào trong chiếc chậu
ngọc giống như là một bảo bối.
Diệp Phàm phát buồn cười, bùn vàng này cũng chỉ là bùn, chẳng qua là kết quả luyện vật của cao thủ mà thôi.
Muốn dùng kỹ thuật hiện đại để nghiên cứu ra cái gì, không có năng lượng của cao thủ thì cũng chẳng làm được. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng sẽ
không nói ra những chuyện này, cứ để cho đồng chí Ngô Quang Bảo đưa lên
trang web những bảo vật quốc gia siêu cấp.
Trong quan tài cũng có mấy cái bình ngọc, bên trong cũng chứa những viên thuốc cổ đại, tạm thời vẫn chưa nghiên cứu ra cái gì.
- Xa Thiên, đem cái thi thể của người con gái này đưa lên đỉnh Châu Mục Lang Mã, tìm một nơi chí hàn để bảo tồn.
Diệp Phàm dặn dò Xa Thiên.
- Tốt nhất là xây một cái điện dưới đất.
Xa Thiên nói.
- Ừm, làm thế nào thì cậu làm. Tuy nhiên, không được làm quá lớn. Người
mang theo không được quá đông, bí mật là yêu cầu đầu tiên.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu rồi.
Xa Thiên gật đầu nói.
Sau đó, Diệp Phàm sai người thu hết tất cả những thứ ở trong hầm mộ lại. Không để lại bất cứ thứ gì.
Nói như Diệp Phàm thì đây đều là đồ cổ, không chừng đến lúc nào đó lại dùng đến.
Trở về thủ đô, Diệp Phàm nghỉ ngơi một ngày. Về những bảo vật, châu báu Diệp Phàm giao hoàn toàn cho Trương Ẩn Hào xử lý.
Đương nhiên, tông chỉ chính là những thứ thuộc về phạm trù di sản thì
bán cho bảo tàng, giá cả có thể rẻ một chút. Thứ không có giá trị nghiên cứu thì mang đi bán đấu giá.
Buổi chiều ngày hôm sau, khi Diệp Phàm đang chuẩn trở về Tập đoàn Hoành
Không thì nhận được điện thoại của Cung Khai Hà. Bảo hắn lập tức trở về
tổng bộ.
Diệp Phàm vội vàng trở về tổng bộ.
- Làm đẹp lắm.
Câu đầu tiên của Cung Khai Hà là như thế.
- Ha ha ha, kiếm được chút tiền mà thôi, cũng chẳng có gì.
Diệp Phàm cười nói.
- Ồ, đồng chí Diệp Phàm trở nên khiêm tốn như thế từ lúc nào vậy?
Cung Khai Hà cười nhạt.
- Trước giờ tôi là người trầm tính.
Diệp Phàm gượng cười một tiếng.
- Nắm đấm của cậu thì chẳng trầm tí nào, trên đánh Cục phó dưới đánh thảo dân.
Cung Khai Hà cười nói.
- Đó đều là những người đáng đánh.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, không nói chuyện tào lao nữa. Tôi và cậu cùng đi đến một nơi.
Cung Khai Hà cười, dẫn Diệp Phàm vào trong xe.
- Rốt cuộc là đi đâu, bây giờ có thể nói một tiếng được rồi. Còn nữa, đi làm gì, vì sao phải làm như thần bí thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Câu lạc bộ thư giãn Bắc Viên.
Cung Khai Hà nói.
- Đến đó làm gì, tôi đâu có rảnh rỗi. Phải nhanh chóng trở về Hoành
Không, đi cũng phải được chục ngày rồi. Phải về theo dõi một chút, hai
thành dang di dời, không thể qua loa được.
Diệp Phàm nhăn mày.
- Đừng vội, ở lại đây một, hai ngày nữa cũng chẳng sao. Hơn nữa, có lẽ
đối với cậu lần này còn là một cơ hội. Cậu phải xem xét cho kỹ việc hai
thanh di dời. Chờ tí nữa gặp thủ trưởng cậu hãy báo cáo hay một chút.
Không chừng còn có thể có thu hoạch ấy chứ có phải không nào?
Cung Khai Hà nói.
- Thủ trưởng, vị nào thế?
Diệp Phàm giật mình, vội vàng hỏi.
- Ha ha, đến đó rồi cậu sẽ biết.
Cung Khai Hà cười nói.
- Ông đúng là biết giữ bí mật.
Diệp Phàm không bằng lòng “hừ” nói.
- Cậu cũng không giống thế sao?
Cung Khai Hà nói.
- Đối với Tổ tôi luôn thẳng thắn, thành thật.
Diệp Phàm nói.
- Vậy sao?
Cung Khai Hà quay đầu chằm chằm nhìn Diệp Phàm, hắn hơi chột dạ, tuy nhiên bên ngoài vẫn không chế được rất tốt.
- Nếu đã sòng phẳng như thế thì làm sao trong chiếc quan tài lớn ở hầm
mộ lại không có chủ nhân. Nếu nói là một cỗ quan tài trống thì có lẽ
không giống. Trước kia chẳng phải có nghe nói Thi khí tràn ra hình thành cái gì gọi là “Thi Mị” vậy Thi thể chính thì đâu? Không có thi thể thì
làm sao lại có Thi khí?
Cung Khai Hà hỏi.
- Là do cao thủ tạo nên con rối từ người sống, đương nhiên, đối với
chúng tôi mà nói hắn đã chết rồi. Kết quả là con rối đó rất lợi hại,
chúng tôi đành phải dùng đạn lửa để tiêu hủy hắn. Nếu không, tất cả
chúng tôi đã nằm ở trong hầm mộ đó rồi. Cung Tổ không thể vì muốn Thi
thể mà không để ý đến tính mạng của chúng tôi chứ?
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc.
- Ha ha ha, đúng là kỳ lạ. Cậu nói xem con rối đó là nam hay nữ?
Cung Khai Hà cười nói.
- Đương nhiên là nam.
Diệp Phàm chẳng cần nghĩ liền nói ngay.
- Đúng thế, con rối nam làm sao trong quan tài lại còn lưu lại rất nhiều những thứ tơ lụa rực rỡ như thế. Hơn nữa, rõ ràng có đặc trưng của con
gái.
Đồng chí Diệp Phàm cậu chắc không muốn nói là con rối nam này mặc đồ của con gái đấy chứ. Giống như một số người đồng tính bây giờ nam lại thích trang điểm thành nữ.
Hơn nữa, nghe nói con rối đó chỉ to bằng bàn tay, thế thì những quần áo
to như thế làm sao có thể mặc vào người hắn chứ? Những việc này, đều
tương đối trái với lẽ bình thường có phải không nào?
Cung Khai Hà hỏi.
Hỏng rồi, sao lại không nghĩ đến quần áo còn sót lại ở trên cơ chứ. Diệp Phàm rất muốn mở miệng, tuy nhiên lại nói:
- Việc này tôi cũng không rõ, có lẽ chỉ là những thứ đem chôn theo mà
thôi. Có lẽ người chủ vốn thích quần áo con gái. Hơn nữa, quần áo đặt
trong quan tài không hề khẳng định bên trong đó phải là nữ chủ nhân có
phải thế không nào? Những thứ người cổ đại làm ai có thể đoán được hết.
- Cậu xảo biện.
Cung Khai Hà “hừ” một tiếng.
- Trước mặt Cung Tổ trưởng tôi đâu dám.
Diệp Phàm tiếp tục,
- Tôi thấy đối với những thứ được lấy lên chúng tôi cũng đã như thế liệt kê báo cáo danh sách lên Tổ rồi. Hơn nữa, các ông cho rằng những thứ
quan trọng đều cho người mang lên trước, một đồng tiền cũng chẳng cho
chúng tôi. Chúng tôi chỉ còn lại chút rác thải thôi.
- Đó vốn là thuộc về quốc gia, chính là không để cho các cậu làm một
việc phạm pháp. Trong Tổ nhìn mặt cậu không so đo những thứ này, đủ nhân từ rồi. Đồng chí Diệp Phàm, cậu không phải không biết.
Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc.
- Sớm biết thì tôi đã không đi đào, mang về cho các ông mấy tỷ lại còn đổ lên đầu tôi. Diệp Phàm tôi lại trở thành kẻ trộm mộ.
Đúng là xui xẻo! Trên đời này lại có chuyện như thế sao? Hơn nữa, hành động lần này trong Tổ còn có đồng ý.
Các ông phái người đi giúp tôi bắt được Thất Gia. Nói ra thì trong Tổ cũng là đồng phạm mà.
Diệp Phàm cũng phản đối lại.
- Ha ha, không thể nói là như thế. Tổ cũng không trách các cậu cái gì có phải không nào? Hơn nữa, lần này hai đồng chí Nhân Bàng và Ẩn Hào lại
có tiến bộ, Tổ cũng rất vui mừng.
Đồng chí Trương Ẩn Hào nâng lên Cửu đẳng, đồng chí Vương Nhân Bàng nâng
lên đỉnh cao của Thập nhất đẳng, về triển khai công việc như thế là rất
có lợi.
Tất cả việc này Tổ cũng đều ghi chép lại tỉ mỉ. Công lao của đồng chí Diệp Phàm không hề thiếu một chữ.
Làm sao có thể để cho mình biến thành kẻ cướp mộ được có phải không nào? Tổ đã ghi chép lại công lao như thế này, Tổ phái đồng chí Diệp Phàm dẫn đội đi khai quật cổ mộ, xóa bỏ những ẩn họa không an toàn.
Đã tìm được dược liệu cổ có tiềm năng có thể khai thác được, thăm dò được bí mật của Cổ Tinh Tuyệt Quốc cho Tổ, đã giúp cho Tổ…
Thấy chưa, chúng tôi đã ghi chép rất nhiều, có điểm nào là nói xấu cậu đâu?
Cung Khai Hà lại cười “hi hi” một tiếng.