Tuy nhiên, lão Thiết phát hiện tất cả mọi người đều nhìn y với ánh mắt khinh bỉ. Y thấy có chút ngượng ngùng điểm một tiếng cười gượng.
- Haizz, lại phải tiến cung mấy chục triệu
Diệp Phàm không khỏi thở dài, số vàng khối giá trị hơn ba trăm triệu này, A tổ phải lấy đi bốn năm mươi triệu làm phí xác minh. Bằng không, số tiền này muốn lấy thì phải “rửa sạch", vậy thì phiền toái lắm.
- Tiêu tiền phải tiêu cho an tâm thôi, cậu với tôi đều là lăn lộn chốn quan trường cả. Có tiền không minh bạch dễ làm người ta đỏ mắt. Ở nước ta, các đồng chí mắc bệnh đau mắt đỏ nhiều lắm. Việc này, để các đồng chí Ủy ban Kỷ luật nhớ tới chung quy rất phiền phức.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.
- Trương Hùng, tuy nói hành động lần này cậu không trực tiếp tham gia. Nhưng, số vũ khí này đều do cậu lấy được từ bên kia. Công của cậu không thể thiếu, vả lại, phương diện cung cấp thông tin cậu cũng bỏ ra nhiều công sức, cho nên, cũng tính cho cậu một phần.
Diệp Phàm cười nói, vừa rồi tới tiếp ứng cho mình chính là Cung Khai Hà cử đồng chí Trương Hùng tới.
Khi Trương Hùng để lộ thân phận trước tư lệnh Quy. Tư lệnh quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên tự nhiên sẽ làm theo.
Một cục trưởng cục An ninh Quốc gia lại là nhân vật có mánh khoé thấu trời, mặc dù là sĩ quan cấp Tư lệnh Quân khu tỉnh giống Quy Hưng Thiên cũng có chút kiêng kị hạng nhân vật tầm cỡ này.
Bởi vì, tính chất công việc của bọn họ rất đặc thù. Đôi khi khép tội danh, mà không cần điều tra. Người như thế, chỉ có thể nhắc đến mà không dám lại gần.
- Lần này mọi người đã vất vả rồi, lần này nấm Hùng Mạo thu hoạch được cũng rất nhiều. Tuy nhiên, cũng là vụ thu hoạch cuối cùng. Đã không có mật ong kia, trên đời này, có lẽ không còn nấm Hùng Mạo nữa. Thứ này, đã thành cực phẩm rồi. Dựa vào số này, tôi đoán chừng có thể cầu được vị lão tiền bối kia làm cho mỗi người một viên. Đại đột phá thì không thể. Nhưng, mỗi người đều thăng một bậc thì vẫn có thể.
Diệp Phàm liếc nhìn mọi người, cười nói.
- Chúng ta đều gặp hên! Kiếm được tiền còn được tăng công lực. Tôi hy vọng đại ca có thể dẫn chúng ta đi thêm nhiều lần nữa. Thứ nhất là rèn luyện chính mình, thứ hai, cũng là một chuyến trải nghiệm cuộc đời. Thật ra, có một thân bản lĩnh này, thỉnh thoảng xuất đầu lộ diện thi triển một hồi, cũng là vui thú vô cùng. Bằng không. Cả ngày giấu diếm không dùng cũng quá lãng phí.
Lam Tồn Quân tự nhiên cao hứng. Có cái này, có chia tiền còn có thể nâng cao công lực, tự nhiên có chút hưng phấn.
- Vậy cậu dứt khoát gia nhập đội Báo Săn là được, tôi cũng là từ đội quân đặc chủng đó mà ra. Bọn họ đang cần gấp loại nhân tài như cậu. Cậu mà đi. Ít nhất cũng được thăng đại tá. Bởi vì cậu đã thất đẳng mà!
Trương Cường cười gượng một tiếng, chuyển đề nói.
- Dừng lại dừng lại, vừa rồi tôi đã nói.. Thi thoảng làm là được rồi. Cả ngày đánh đánh giết giết động tay động chân cũng mệt lắm. Hơn nữa, sống cuộc sống như vậy, tinh thần căng thẳng cao độ. Chỉ không cẩn thận chút là game over rồi. Cuộc sống như vậy, không phải là thứ mà Lam Tồn Quân tôi cần. Ông anh tôi vẫn hy vọng sống cuộc sống của người bình thường, đương nhiên, thi thoảng kích thích một chút là được. Coi như là thêm chút gia vị cho cuộc sống.
Lam Tồn Quân vội vàng khoát tay kêu lên.
- Tiểu Lam Tử. Anh hùng chí lớn gặp nhau a! Nhìn thấy không, trong hành động kiểu này. Sinh mạng, trở nên mỏng manh như tờ giấy. Vài giây trước mọi người còn cười đùa, có lẽ, vài giây sau, một người đã ra đi.Haizz... cái này, cũng không phải là cuộc sống Diệp Phàm tôi mong muốn. Tôi vẫn thích cuộc sống khác chút chút với người bình thường là được. Báo Săn, hơi quá mức một chút.
Diệp Phàm cũng có chút cảm thán, lắc đầu.
- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, Trương Cường tôi chính là thích loại cuộc sống mang tính kích thích này. Thật ra, người ta theo đuổi không giống nhau mà thôi. Hơn nữa, trong Báo Săn cũng không thể cả ngày đánh đánh giết giết. Có lẽ đôi khi, một hai năm cũng không gặp loại sự việc này một lần. Phần lớn thời gian vẫn là khá tĩnh lặng, thao luyện lại thao luyện, cứ mãi một việc này, cũng tự mình tìm vui.
Trương Cường cười nói.
- Nói cũng đúng, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình...
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
- Ha ha ha, không tồi không tồi...
Đồng chí Cung Khai Hà thiếu chút nữa cười toác miệng.
- Tôi nói Tiểu Cung, cũng không nên vui thành cái kiểu này đi. Cậu không làm giúp cho người ta cái xác minh, không ngờ o ép người ta hơn năm mươi triệu gần sáu mươi triệu, khoản tiền này, hình như là không cần nộp vào ngân khố quốc gia , hơn nữa, là trực tiếp vào quỹ đen của cậu đi. Thật sự là đen nha!
Lý Khiếu Phong bốp chát cái miệng, láo liên cặp mắt, có chút xem thường liếc nhìn đồng chí Cung Khai Hà, hừ giọng.
- Ha ha, năm mươi triệu, với chúng ta mà nói, cũng không phải một số tiền nhỏ. Cái này, có tiền đương nhiên vui rồi.
Thời đại này, không ai chê nhiều tiền, mà Cung Khai Hà tôi cũng là một người bình thường, do đó cũng thích tiền. Hơn nữa, tôi càng hy vọng có tiền hơn các vị. Năm mươi triệu này, chính là nguồn sống mới cho tổ A.
Tuy nhiên, lão Lý, anh xem xem, tổ A chúng ta, chỗ cần dùng tiền nhều lắm. bất cứ đồng chí nào đi công tác một lần, hóa đơn mang về đều khiến tôi đau lòng.
Cung Khai Hà nói đến đây, lại có chút buồn bực.
- Đúng vậy, sự thật đích xác là như vậy. Đội viên của chúng ta đi ra ngoài, đều làm mua bán lớn. Thường xuyên xuất ngoại, hơn nữa, có khi, vì nhiệm vụ, còn phải vung tiền như rác. Hết cách, công tác của chúng ta, rất đặc thù.
Lý Khiếu Phong cũng công nhận, gật đầu.
- Lão Lý, việc này, chưa phải vui mừng nhất, chủ yếu là ba đồ đệ của Thiết Chiêm Hùng, lần này đã có hi vọng rồi.
Nghe nói gặp dịp vị tiền bối kia còn ở Trung Quốc, Diệp Phàm đã đi thăm hỏi. Nghe nói trình bày hơn thiệt đã làm thông công việc của lão tiền bối.
Tổ A chúng ta, có lẽ không lâu nữa, sẽ nghênh đón ba thành viên mới. Lão Lý, anh nói xem có vui hay không. Đây mới là nguồn sống mới thực sự, so với năm mươi triệu này, chắc nặng hơn nhiều lắm.
Cung Khai Hà không nghĩ đến liêm sỉ, ngược lại mặt dầy hiện lên một tia đắc ý, hiện tượng hiếm hoi này rất khó nhìn thấy ở lão Cung.
- Haizz, đều là đồng chí Tiểu Diệp xui xẻo. Bị bầy sói như các cậu vây qanh
Lý Khiếu Phong thở dài, tuy nhiên, cũng là vẻ mặt tươi cười. Tổ A có thể mau chóng phát triển, Lý Khiếu Phong là vui nhất. Anh ta liếc nhìn Cung Khai Hà, nói,
- Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy có chút kì quái
- Kì quái!
Cung Khai Hà liếc nhìn Lý Khiếu Phong, không hiểu, hỏi,
- Chỗ nào kì quái? Tôi cảm thấy vẫn bình thường mà.
- Cậu xem, mỗi lần phối chế dược hoàn đều là vị lão tiền bối ấy. Cứ như vị lão tiền bối ấy là nô tài của Diệp Phàm vậy.
Theo lý mà nói, tiền bối đẳng cấp cao như vậy, đẳng cấp ít nhất cũng là cửu đẳng mới được. Mà cao thủ như vậy sao có thể nghe Diệp Phàm.
Trừ phi ông ấy là sư phụ của Diệp Phàm. Chẳng lẽ thật sự là sư phụ của Diệp Phàm. Dù là sư phụ của cậu ấy cũng không thể sủng ái đồ đệ như thế.
Nếu là phối chế cho Diệp Phàm, sư phụ cậu ấy không nói hai lời sẽ đi làm ngay. Nếu là cho người khác, thì lại là một vấn đề khác.
Nếu không phải vậy, còn có một khả năng nữa, vị lão tiền bối ấy căn bản là không có thật, việc này, căn bản là là do Diệp Phàm bịa ra. Vị tiền bối ấy, kỳ thật chính là Diệp Phàm.
Lý Khiếu Phong nói.
- Không thể nào!
Cung Khai Hà quả quyết lắc đầu, không ủng hộ.
- Có cái gì không thể, tôi cân nhắc việc này đã mấy năm rồi, điểm đáng ngờ nhiều lắm.
Lý Khiếu Phong nói.
- Nghe nói trước kia đồng chí Trấn Đông Hải cũng nhờ Diệp Phàm cầu vị tiền bối quen thuộc kia phối chế dược hoàn, đương nhiên, đồng chí Trấn Đông Hải cũng chưa gặp qua vị tiền bối kia.
Mà vừa rồi cậu cũng nói, phối chế loại dược hoàn này cần thực lực cỡ cửu đẳng mới được. Vậy trước kia khi Diệp Phàm vừa vào đội mới là tứ đẳng ngũ đẳng, sao có thể phối chế loại dược hoàn này?
Chứng tỏ, vị tiền bối kia là thực sự tồn tại, còn như có phải là sư phụ của Diệp Phàm hay không, điều này khó nói rõ được.
Có lẽ, vị tiền bối kia có ý đào tạo Diệp Phàm, muốn thu nhận đệ tử truyền môn phương diện này cũng có lẽ
Cung Khai Hà nói.
- Nếu như thật là như thế thì tốt rồi, Diệp Phàm có thể học thành chuyên gia, đó không phải là chuẩn bị một cao thủ dược hoàn cho tổ A chúng ta sao. Tốt tốt! Có điều, việc này, Diệp Phàm không nói, chúng ta chỉ có thể đoán. Tiểu tử này, cái gì cũng tốt, chính là thích chơi trò thần bí.
Lý Khiếu Phong không kìm nổi cười mắng một câu.
- Cao thủ đều thích chơi trò này, có cách gì chứ.
Cung Khai Hà không ngờ cũng thở dài.
- Tuy nhiên, lần này Diệp Phàm lại lập công lớn, người ta nhờ cậu xử lý chuyện cậu lại không hoàn thành, có phải nên bồi thường một chút không? Nếu không, bộ mặt này của cậu không biết sẽ giấu đi đâu.
- Việc này, thực hơi có lỗi, chuyện của Tề Thiên, tôi là hết cách.
Cung Khai Hà trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, tuy nhiên, chuyển chủ đề nói,
- Ta sẽ bồi thường cho Diệp Phàm.
- Bồi thường, cậu bồi thường cái gì, người ta là triệu phú, không thiếu cái này. Phải đề bạt, tạm thời cũng không tới phiên cậu ta.
Có thể đề bạt đến trung tướng không? Đó là không thể. Vả lại, chức vụ cậu ta cũng là tổ phó, không có khả năng đồng chí Tiểu Cung anh trước tiên nhượng hiền để cậu ta đảm nhiệm lãnh đạo.
Tuy nhiên, hình như cậu ta không có hứng thú. Nếu không, cho cậu ta làm đến bí thư chính thức thành phố nào đó. Đồng chí Tiểu Diệp đã là 'Quyền' bí thư hai địa phương rồi.
Tiểu tử vẫn không có cách nâng đỡ, cũng thật là vô vị. Việc này, cậu có thể nói bóng nói gió với Chủ tịch Đường một chút mà
Lý Khiếu Phong tranh thủ quyền lợi cho Diệp Phàm.
- Chuyện này không thể được, lão Lý, anh cũng hiểu được quy tắc của chúng ta.
Vẻ mặt Cung Khai Hà cứng đờ, ngượng ngùng, nói.
- Quy tắc là chết, người là sống. Chẳng lẽ không thể du di được, chúng ta chỉ có một quân bài chủ chốt trẻ tuổi này. Không phải Bí thư Thành ủy một thành phố cấp 3, cũng không phải Bí thư Tỉnh ủy? Vậy có thể can thiệp đến mức nào vào công việc của chính phủ? Vả lại, Diệp Phàm cũng có năng lực này phải không? Cậu ta là thiên tài trên phương diện luyện võ, năng lực công tác cũng vậy, điều này không thể ngi ngờ.
Lý Khiếu Phong có chút giận, giọng điệu nặng thêm không ít.
- Việc này tuyệt đối không được!
Cung Khai Hà vô cùng kiên quyết lắc đầu.
- Haiz...
Lý Khiếu Phong thở dài, liếc nhìn Cung Khai Hà, nói,
- Tôi cũng hiểu được nói cũng bằng thừa, quả thực có chút không thích hợp. Nếu làm như vậy, có lẽ mấy tay trong quân ủy sẽ phiền nhiễu chúng ta đến chết mất. Tuy nhiên, cậu nói bồi thường là cái gì?
- Thiết Chiêm Hùng không phải đang ở trường Đảng trung ương sao?
Cung Khai Hà cười thần bí.
- Ha ha, thì ra là thế. Lần trước Diệp Phàm còn lải nhải với tôi nói là 'Thiết ca' cậu ta hiện tại đang chịu khổ? Như vậy cũng tốt, để cho Tiểu Thiết Tử về bộ Công an đi. Nếu có đề bạt, vậy thì tốt hơn. Tôi xem đồng chí Chiêm Hùng cũng hơn 40 rồi, làm chính ủy hình như cũng hoàn toàn phù hợp điều kiện.
Lý Khiếu Phong cười tủm tỉm nói.