- Chủ tịch Diệp, tôi nói với ngài là đã mười năm rồi chưa thấy chủ tịch xã đến thôn chúng tôi, cho dù là phó cũng khó thấy. Ai!
Lão bí thư chi bộ đau lòng thở dài.
- Lão bí thư chi bộ, công tác của chúng tôi chưa tốt a. Tôi xin tự kiểm điểm với ông, tôi bảo đảm sau này hàng năm đều có người đến thôn, ít nhất đều phải là Phó Chủ tịch thị trấn.
Diệp Phàm cảm thấy khuôn mặt đang nóng bừng lên.
- Cám ơn, tôi biết ngài là chủ tịch một thị trấn trông coi toàn bộ mười vạn nhân khẩu, cũng khó khăn. Nghe nói trong thị trấn gần đây tiến hành sửa đường, cái gì mà đại quy hoạch Lâm Tuyền, nghe nói thông đến xã Khanh Hương chúng tôi. Tôi thật cao hứng, thật muốn chứng kiến ngày hoàn thành, đáng tiếc là không được.
Phong Cửu Công nói tới đây làm Diệp Phàm nghẹn ngào:
- Lão bí thư chi bộ, ông có thể gắng vượt qua khoảng một thời gian ngắn nữa tôi tin ông sẽ thấy đường mới của chúng ta, đến ngày đó tôi sẽ đưa ông đi.
- Chủ tịch Diệp, thỉnh cầu đầu tiên của tôi là lúc hoàn thành đường có thể tiến hành sửa chữa con đường nối thông với xã Khanh Hương của thôn chúng tôi không
Con đường này đã hỏng nặng, lại rộng chưa đầy bốn mét, tôi thỉnh cầu chính quyền có thể nâng lên thành sáu mét, trải thêm chút đá vụn cho dễ đi, nếu không hàng năm đều có xe lật dưới núi. Ai! Năm ngoái thôn chúng tôi thoáng cái đã có năm quả phụ rồi.
Lão bí thư chi bộ nói đến đây thì lão lệ trào ra.
- Năm quả phụ.
Diệp Phàm thấp giọng thì thầm một tiếng, lúc này chủ tịch thôn Phượng Nhân Quý giải thích:
- Năm ngoái có ba chiếc xe lam lăn xuống núi làm chết ba người đàn ông nên có năm quả phụ.
Tính từ trước tới giờ thì số người chết vì lật xe cũng phải đến 30 người, đám quả phụ cô nhi đó mất đi sức lao động nên cuộc sống rất khổ cực.
Ngay cả tiền học phí cũng không có để đóng, trong thôn cũng không có tiền, tiền lương lão bí thư được 300 đồng một tháng cũng quyên cho trường học mua chút đồ dùng học tập.
Ngay vào lúc này thì một bóng người vọt vào, kêu khóc thảm thiết:
- Cha! Cha làm sao rồi?.
Một người đàn ông cao lớn quỳ gối trước giường của lão bí thư chi bộ.
- Cửu Lập, con đã về rồi, mau chào hỏi Chủ tịch Diệp.
Phượng Cửu công nói.
- Người nào! Ai là Chủ tịch Diệp. Móa nó, tất cả đều là một lũ quan chó má, lương tâm đều để cho chó ăn hết, trường học sắp sập rồi cũng đâu ai thèm đến thăm, nếu có ai bỏ tiền ra sửa chữa thì đâu có ra như vậy.
Phượng Cửu Lập la lớn, cặp mắt sói đỏ rực như sắp giết người.
- Tôi đây, người trẻ tuổi, có lời gì từ từ nói. Đây là do công tác của chúng tôi thất trách, tôi đảm bảo sau này sẽ không có chuyện như vậy phát sinh.
Diệp Phàm bình tĩnh liếc nhìn tiểu tử kia.
- Là anh sao, mẹ kiếp, ông mày liều mạng luôn.
Phượng Cửu Lập mắng lớn rồi vung nắm đấm nhảy tới Diệp Phàm.
- Dừng tay Cửu Lập, con định làm cha tức chết phải không?.
Phượng Cửu Công mắng to, máu trong miệng lại ứa ra.
- Cha!
Phượng Cửu Lập sớm đã bị người bên cạnh ôm lấy nhìn thấy như vậy lại lập tức quỳ xuống trước giường.
- Cửu Lập, cha không xong rồi, sau này phải hiếu thuận với mẹ. Con cũng đừng trách lãnh đạo thị trấn, bọn họ cũng nhiều chuyện phải làm, có khó khăn của bọn họ. Một thị trấn lớn như vậy có quá nhiều chuyện. Ai, chẳng qua sau khi con giải ngũ vẫn chưa tìm được việc làm đứng đắn làm cha bất an, con để cho cha nói câu sau cùng với chủ tịch Diệp.
Phượng Cửu Công gắng gượng nói mấy câu.
Diệp Phàm giật mình, hỏi chủ tịch thôn Phượng Nhân Quý:
- Con trai của bí thư chi bộ giải ngũ rồi à?
- Giải ngũ vào năm trước, vốn là nói sắp xếp trên xã nhưng sau đó nghe nói biên chế xã thừa nhiều nên tạm thời để đó.
Thằng nhóc không tệ! Ở trong bộ đội cũng được nhiều phần thưởng, anh xem bằng khen trên tường thì biết.
Vốn Cửu Lập bảo định đem chăn màn lên xã làm loạn nhưng lão bí thư khăng khăng gạt đi, nói là không để cho chính quyền thêm loạn.
Ông ấy còn nói Cửu Lập cắm rễ thôn Quy Lĩnh dẫn dắt mọi người cùng làm giàu, lão bí thư chi bộ 40 tuổi mới sinh con trai, ai.
Trưởng thôn Phượng Nhân Quý cảm khái.
- Lão bí thư chi bộ, chuyện của Cửu Lập tôi xin hứa là ngày mai có thể tới thị trấn làm việc.
Trong thị trấn mới thành lập ban quản lý cán bộ thôn, Cửu Lập làm ở đó đi!
Ông yên tâm, đây là cán bộ biên chế của quốc gia, còn chuyện mở rộng đường của thôn Quy Lĩnh tôi cũng ghi nhớ, nếu không làm được thì tôi sẽ không còn là chủ tịch thị trấn nữa.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết làm cho lão lệ của Phượng Cửu Công lại tràn ra, nắm tay Diệp Phàm run rẩy:
- Cám ơn! Cửu Lập làm phiền chính quyền rồi, tôi vẫn lo nó không thể kiếm cơm ăn.
Nếu như Chủ tịch Diệp thật có thể xếp nó vào ban quản lý cán bộ thôn thì tôi nghĩ để nó công tác tại tại thôn Quy Lĩnh để dẫn dắt mọi người cùng làm giàu đi.
Cửu Lập, mau cảm tạ chủ tịch Diệp đi, nhanh lên một chút!.
Lão bí thư chi bộ hô.
Thấy Phượng Cửu Lập còn đứng ngây ra đó thì quát lên:
- Nghiệt tử, ngươi.
- Cha, cha đừng vội, con làm lễ là được chứ gì?
Phượng Cửu Lập không có cách nào đành quay sang khấu đầu với Diệp Phàm, tuy nhiên bị hắn ngăn lại, nói:
- Lão bí thư chi bộ, đây là chuyện tôi phải làm. Cửu Lập chỉ cần có thể làm tốt công tác là được, khấu đầu thì miễn.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn bị Phượng Cửu Lập một mực khấu đầu.
- Tốt! Tốt! Chủ tịch Diệp, một điều thỉnh cầu cuối cùng là hi vọng cậu có thể bỏ chút tiền sửa trường.
Lão bí thư chi bộ gắng gượng nói ra câu cuối cùng rồi buông tay nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không nói thêm câu gì nữa.
Diệp Phàm biết lão bí thư chi bộ đã đi rồi, vĩnh viễn đã ra đi đến một nơi thật xa.
Hắn gào lên:
- Lão bí thư chi bộ! Lão bí thư chi bộ, tôi xin lỗi ngài rồi, ngài yên tâm. Trường học ngày mai sẽ sửa, nhất định sửa để trở thành một trường học tốt nhất, để trẻ con có thể đến đó học hành.
Diệp Phàm gào xong thì trên mặt đã đầy nước mắt.
- Lão bí thư chi bộ! Lão bí thư chi bộ, là tôi không làm tròn chức trách hiệu trưởng, là tôi.
Hiệu trưởng Trương Gia Lâm cũng đấm ngực thình thịch.
Cả phòng đắm chìm trong không khí bi thương, mọi người đều kêu to tên lão bí thư, đáng tiếc là ông lại không thể nghe thấy.
Diệp Phàm đưa tay vuốt mắt khép hai mắt của lão bí thư, nhắc lại:
- Lão bí thư chi bộ, cho dù phải đập nồi bán sắt tôi cũng phải xây lại trường tiểu học Quy Lĩnh.
Câu nói của Diệp Phàm vang vọng trong phòng, rồi bay thẳng ra ngoài.
Hắn quay sang nói với Phương Nghê Muội:
- Cô lập tức báo cho chủ nhiệm ban Đảng-Chính, bảo y ngày mai gọi mấy người lên đây lo việc tang lễ cho lão bí thư, mang thêm cả mấy cái chăn, giường mới.
Sau đó hắn quay sang nói với Trương Gia Lâm:
- Trường Quy Lĩnh có bao nhiêu học sinh và giáo viên?
- 328 học sinh và 12 giáo viên, trong đó có 6 chính thức và 6 hợp đồng.
Trương Gia Lâm nghẹn ngào nói.
- Ừ! Chủ tịch Phượng, anh tính mỗi cái bàn hết bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không quá đắt, thôn chúng tôi nhà nào cũng có gỗ, chỉ cần mỗi người một tấm là được. Chỉ cần bỏ ra chút tiền công mời thợ, đóng 150 cái bàn thì chừng khoảng 4000 đồng là đủ.
- Tốt! Chuyện này giao cho anh đi làm, nhớ kỹ, cứ hai học sinh một cái bàn, mỗi giáo viên một bàn. Anh đem tờ trình lên ban Đảng – Chính lấy 4000 đồng, không đủ thì lấy tiếp.
Thu xếp mọi việc xong, Diệp Phàm quay sang nói với Phương Nghê Muội:
- Phát cho mỗi giáo viên mỗi người một cái giường và chăn mới, phải là loại tốt. Ai! Chúng ta đi tới quá muộn. Tôi quyết định ngày mai xem xét trường học rồi hãy nói, để chôn cất lão bí thư xong đã.
Diệp Phàm quyết định đem lão bí thư chi bộ chôn trên núi, bỏ ra hai ngày để điều tra tình hình các thôn trại của Lâm Tuyền, xem xem có thể tìm ra phương cách gì giúp nông dân có thể làm giàu.
Hắn gọi điện báo cho Mâu Dũng, cũng được tiểu tử này rất ủng hộ.
Chuyện lần này của lão bí thư chi bộ làm hắn chấn động, cảm thấy chút ủy khuất nho nhỏ của mình có là gì.
Lão bí thư chi bộ làm là chuyện nhỏ, không bằng mình làm chuyện lớn, nhưng lão bí thư đúng là vì dân chúng mà quên mình.
Buổi tối dân quê có một phong tục là gác đêm canh người chết.
Gia đình mời thầy cúng tới để cúng trước linh đường, mấy trăm người trong thôn cùng tới ngồi vây quanh, tổ chức bàn đánh mạt chược, mỗi ván hai hào, cũng có người thì đánh bài, khung cảnh rất náo nhiệt.
Diệp Phàm được mọi người mời cũng đánh mấy vòng thua chừng mười đồng, sau đó lấy thêm tiền ra mua rượu cùng uống,
Trong lòng cảm khái, “ Người thôn Quy Lĩnh tuy nói là nghèo nhưng có phương thức tiêu khiển của mình. Người thành phố chơi mạt chược mỗi ván năm đồng, thậm chí là mười đồng, ở đây mỗi ván hai hào nhưng cũng rất náo nhiệt .
Nhà ai có chuyện gì thì toàn bộ thôn đều đến hỗ trợ, đồ ăn thức uống đều là tự làm lấy, vui vẻ tự nhiên......”
Trong cuộc chơi, Diệp Phàm đồng thời cũng thăm dò được biết hoàn cảnh trong thôn mỗi nông dân thu nhập mỗi tháng chừng một trăm đồng, bởi vì núi quá cao nên lá trà cũng bị sương ăn, thu hoạch cũng không biết làm sao cho tốt.
Trong thôn trên căn bản không có nghề gì phụ thu, đều là chăn hoe, mỗi năm dựa vào mấy lứa heo để mua những thứ cần thiết.