Lưu Nhất Tiêu, sao có khả năng? Anh ta tuy nói là Cục trưởng cục Tài chính, nhưng cũng được xem là thần tài của các cục ở thành phố. Nếu muốn tìm ông ta đòi tiền thì có thể sẽ bị ông ta đùa giỡn với chút thủ đoạn chèo kéo. Nhưng, việc bổ nhiệm Phó cục trưởng thường trực là chuyện của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, và hội nghị thường vụ. Có nói như thế nào thì cũng không tới phiên ông ta đến vung tay múa chân. Huống chi, ông ta đến một cán bộ cấp Phó giám đốc sở cũng không tính? Diệp Phàm có chút không rõ.
- Ha hả, không phải như vậy. Lưu Nhất Tiêu cùng đồng chí Trương Minh Sâm có quan hệ rất thân thiết. Thực ra, Lưu Nhất Tiêu chính là do đồng chí Trương Minh Sâm đẩy lên. Lưu Chân Mai thản nhiên cười nói. - Quái lạ, đồng chí Phạm Viễn sao có thể nói tốt? Diệp Phàm cố ý lắc lắc đầu.
- Ha hả, lúc ấy đều do có ích lợi cho đôi bên thôi, nói ra thì cũng không có gì mới mẻ. Là thứ giao dịch tồn tại từ khi có xã hội nhân loại rồi, chỉ có điều trình tự và đề tài giao dịch không giống nhau thôi. Lưu Chân Mai cười nói, tình hình ngay lúc đó thấy cô thật ra đã không muốn nói tiếp.
- Tôi nghĩ cũng phải. Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Lưu Chân Mai liếc mắt một cái, hỏi :
- Việc này, phỏng chừng họ Lưu đã có suy tính sẵn trong đầu. - Lực cản lớn nhất đương nhiên ở chỗ họ Phạm, nói thật, cục Tài chính này các vị lãnh đạo ở thành phố vị nào cũng muốn nhúng tay. Dù sao, tiền là thứ trọng yếu nhất. Có tiền mới làm được việc, có thể sai khiến một người nắm giữ túi tiền của cả thành phố thì làm việc gì cũng dễ. Lưu Chân Mai nói.
- Ừ, đặc biệt là đối với Chủ tịch thành phố như tôi mà nói lại càng trọng yếu. Diệp Phàm gật gật đầu. - Kỳ thật, mục tiêu của tôi không nằm ở cục Tài chính thành phố. Vị trí Phó cục trưởng thường trực quá trọng yếu, phỏng chừng họ Phạm sẽ ra sức cản trở. Hơn nữa, ông ta khẳng định sẽ muốn thâu tóm lấy vị trí này. Lưu Chân Mai nhíu mày, giảng đạo.
- Vị trí này trong lòng họ Phạm đã có người thích hợp? Diệp Phàm hỏi.
- Đại khái là vậy. Lưu Chân Mai giảng đạo. - Vậy việc này với Đồng chí Vương Long Đông bố trí như thế nào. Sẽ không phải muốn dương đông kích tây chứ, có tính toán gì khác không? Diệp Phàm cũng không phải thằng ngốc, trong chốc lát đã hiểu ra, cười nói.
- Ha hả, Chủ tịch thành phố Diệp cao minh, chút thủ đoạn nhỏ này của tôi khó có thể giấu diếm được anh. Lưu Chân Mai nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, rất có phong vị. Người phụ nữ này ăn mặc khá mộc mạc, nhìn thấy cứ như thôn nữ. Tuy nhiên, trên người Lưu Chân Mai lại có một khí chất của người có bằng cấp. Cho nên, cô nàng thôn nữ giả này thật ra rất đặc sắc, là thôn nữ có bằng cấp cao. Hơn nữa, 30 tuổi rồi vẫn còn chưa kết hôn, hiện tại lại có thể ngồi lên vị trí trọng yếu như vậy, Diệp Phàm thật ra rất bội phục người phụ nữ này. - Nói mục tiêu đi. Diệp Phàm hỏi trắng.
- Chủ tịch huyện Đào Mộc là Tả Nhất Quyền đã liên hệ xong mọi đơn vị, từ đầu năm tới nay anh ta đã lên tỉnh báo cáo rồi. Lưu Chân Mai nói.
- Thì ra là thế, họ Lưu đã nhắm cho Đồng chí Vương Long Đông vị trí Chủ tịch huyện huyện Đào Mộc rồi. Địa phương tốt, kỳ thật, nói ra thì tôi cũng tốt nghiệp từ đại học Hải Giang. Diệp Phàm đột nhiên cười nói.
- Thật sự không nghĩ tới, xem ra đồng chí Long Đông lần này may mắn rồi. Không ngờ có thể gặp được bạn học thời đại học. Lưu Chân Mai mày giãn ra nói.
- Ha hả, bạn học mà, khó được gặp gỡ vài người, nên giúp đỡ cho nhau một chút, nên thế! Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười, nhìn Lưu Chân Mai cùng nhau liếc mắt, hiểu lòng nhau nên không cần nói. Về phần vợ chồng Tằng Tuấn Tài thì ngồi một bên cười.
- Diệp Phàm muốn hạ Phượng Anh? Vừa mới nghe Phạm Xa nói qua, Đồng chí phó Thành ủy Thái Quý Quyền có chút kinh ngạc nhìn đồng chí Phạm Viễn.
- Hắn quyết tâm rất lớn, việc này anh bảo tôi nói như thế nào. Vốn nghĩ cứ tạm thời cách chức là được, tuy nhiên, quyết tâm của Chủ tịch thành phố Diệp rất lớn! Phạm Viễn thở dài một tiếng. - Phượng Anh cũng quá kiêu ngạo, nếu lấy tính cách của tôi ra nói thì sớm đã một cước đá cô ta đi rồi. Anh Phạm, không phải tôi nói cô ta. Chính là tôi đây này, Trưởng ban thư ký Thành ủy người ta cũng không coi ra gì. Đồng chí Cao Hoa không ngờ cũng có chút giận dữ, nhìn Phạm Viễn liếc mắt một cái, nói,
- Tuy nhiên, lần này là Diệp Phàm muốn hạ cô ta. Ha hả, tôi đây ngược lại là muốn bảo vệ Đồng chí Phượng Anh . Phạm sai lầm thôi mà, ai mà không có sai, chỉ là sai nhỏ sai lớn thôi. Hơn nữa, lỗi của Đồng chí Phượng Anh , chỉ có thể nói là vi phạm quy định thôi! Còn chưa phải là sai phạm gì lớn, lấy mũ quan hình như là hơi quá, xử phạt là khá thỏa đáng rồi.
- Đánh tiếng một chút là nên, lấy mũ thì làm quá. Thái Quyền Quý cũng ăn theo lắc lắc đầu. - Mấu chốt không ở chúng ta, Chủ tịch thành phố đã quyết tâm muốn hạ cô ta. Phạm Viễn vẹo ngắm hai người liếc mắt một cái, không ngờ thản nhiên mỉm cười.
- Ý tứ của họ Phạm là muốn hạ? Cao Hoa hỏi.
- Ông em họ Cao, anh không phải không biết gốc gác Phượng Anh. Có thể hạ sao? Thái Quyền Quý hừ lạnh một tiếng.
- Không thể! Cao Hoa rõ ràng lắc lắc đầu, vẻ mặt hơi hơi có chút tiếc nuối dường như.
- Tôi nghĩ, có hạ cô ta hay không, ngày mai khi tiến hành hội nghị thường vụ sẽ nói. Đồng chí Phạm Viễn thản nhiên cười, có vẻ có chút thần bí. Trong nhà của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm.
- Diệp Phàm muốn hạ Phượng Anh, phỏng chừng đám người Phạm Xa sẽ bảo vệ cho cô ta. Trương Minh Sâm hừ lạnh nói.
- Chúng ta lần này đây có chút rối rắm, theo lý mà nói, nên bảo vệ Phượng Anh để cho Diệp Phàm khó chịu. Hắn là một Chủ tịch thành phố, ngay trước mặt nhiều cán bộ như vậy đã nói phải lấy mũ Phượng Anh. Lần này lấy không được thì hắn còn mặt mũi sao, còn có thể ở Hải Đông tiếp tục thị uy sao? Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố đồng chí Tôn Đạo Phong hình như có cách nghĩ của riêng mình.
- Bảo vệ cô ta, chúng ta khác nào cùng đám Phạm Viễn chung một ruột? Trương Minh Sâm hừ một tiếng. - Không bảo vệ cô ta thì không phải đã cùng Diệp Phàm chung một ruột sao, hơn nữa, nếu làm Diệp Phàm phật ý ra oai thì lão Trương này, cơ hội của chúng ta sẽ không nhiều lắm, hai tháng rồi, vài lần giao thủ nhưng chúng ta không chiếm được thứ gì tốt cả. Cứ như vậy hoài thì trong chúng ta sẽ có vài đồng chí có thể sẽ nhụt chí. Như vậy thật không tốt, khí là thứ mà nhất định không thể nhụt, vì khi nhụt chút rồi sẽ khó mà lấy lại. Tôn Đạo Phong lắc lắc đầu.
- Lão Tôn, lần này chúng ta phải điều chỉnh một chút. Mục tiêu của chúng ta là đưa Chu Tú ngồi lên vị trí Phó cục trưởng cục Tài chính. Phải biến túi tiền của thành phố này thành thùng thiết, về sau, địa bàn cục Tài chính ở trong tay lão Lưu và Chu Tú cùng quản, Diệp Phàm, hắn căn bản không có tư cách tham dự cùng chúng ta. Trương Minh Sâm tỏ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ.
- Cũng có đạo lý, Phạm Viễn thì chúng ta không có khả năng chạm vào. Nhưng thật ra với Diệp Phàm, gã Chủ tịch thành phố tay không này chúng ta có khi lại có biện pháp. Chỉ cần hắn không sợ quyền lực bị mất thì chúng ta sẽ khiến hắn hiểu được đất Hải Đông này ngoài Phạm Viễn ra thì còn có một người họ Trương nữa. Tôn Đạo Phong gật gật đầu.
- Lão Tôn, không riêng gì họ Trương, là Trương Tôn. Trương Minh Sâm thản nhiên mỉm cười. Trong lòng vẫn khá thỏa mãn.
- Ha hả. Tôn Đạo Phong thản nhiên cười cười, trong lòng kỳ thật rất không thoải mái. Trước giờ vẫn bị Trương Minh Sâm lũng đoạn nên sảng khoái mới là lạ? - Chị Phương, chị càng sống càng có phong vận. Không phải do bị đàn ông làm thành ra như vậy chứ. Trong nhà trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Tô Phương, Chủ tịch tập đoàn Địa đường điểu Tô Lâm Nhi tay cầm khăn quàng cổ thắt lên cổ cho Tô Phương.
- Em đó, dám giễu cợt chị Phương, có phải muốn ăn đòn hay không. Đã hai mươi mấy rồi cũng không hiểu được là nên tìm một người đàn ông đi. Chị Phương đã thành lão thái bà rồi, còn nói gì nữa? Tô Phương không ngờ mặt đỏ lên, giơ tay ra nhéo Tô Lâm Nhi.
- Hừ! Liễu Đạo Tài làm ra những việc thế này chẳng lẽ Phương tỷ còn có thể nhìn vừa mắt sao. Với tính cách của em sẽ kêu Cao Tiềm đi dạy bảo hắn. Phương tỷ còn cản, cản cái gì chứ? Rõ ràng cứ một cước đá vào gã. Thứ lòng lang dạ sói, khốn khiếp! Tô Lâm Nhi mặt giận dữ hừ nói. Đó là bởi vì đoạn thời gian trước khi chồng Tô Phương là Liễu Đạo Tài ở iv đang lúc ôm nhân tình hôn thắm thiết thì vừa vặn bị thủ hạ Tô Lâm Nhi chính là Cao Tiềm nhìn thấy. Lúc ấy Tô Lâm Nhi tức giận nhảy vọt vào, hung hăng tát tai gã tại chỗ. Vốn tưởng rằng Tô Phương khi biết khẳng định sẽ lập tức đá gã ra khỏi nhà. Không thể tưởng được Tô Phương lại nhịn, không làm gì cả. Vốn nhà của Tô Lâm Nhi ở Bắc Kinh. Còn Tô Phương tuy nói là họ Tô, những không phải người Bắc Kinh. Chỉ có thể nói hai người cùng họ Tô nhưng không có quan hệ gì. Tuy nhiên, cô nàng Tô Lâm Nhi này năng lượng rất lớn. Thời gian khi vừa mới gây dựng sự nghiệp đã vắt hết óc nghĩ biện pháp. Vẫn dính vào với Tô Phương. Sau lại cũng nhờ có Tô Phương giơ tay ra giúp đỡ Tô Lâm Nhi rất nhiều nên họ thường xuyên qua lại. Vài năm nay tình cảm của hai người thân thiết như chị em vậy.
- Thôi vậy, ai cũng có cách nghĩ riêng. Vợ chồng vốn như chim cùng rừng, thật sự muốn thay lòng đổi dạ thì sẽ tự bay đi. Tuy nhiên, bây giờ còn không phải thời điểm. Lâm Nhi, cô không phải người trong thể chế, có những việc cô không hiểu đâu. Chúng tôi là những người trong thể chế, đối với một cán bộ mà thì rất chú trọng quan hệ vợ chồng. Người ta nói quan hệ vợ chồng còn xử lý không tốt thì sao quản lý một thành phố, thậm chí một tỉnh. Tô Phương thản nhiên giảng đạo.
- Tôi hiểu, cái này chính là thứ mọi người thường nói, là chính trị trong sạch. Giống như khi đề bạt khảo sát, đều thẩm tra cả vợ lẫn chồng. Nếu còn không có kết quả, người ta sẽ tìm hiểu người ngoài, làm việc không tốt tất nhiên sẽ bị người ta xem nhẹ, thể chế của chúng ta chú trọng nhất chính là tư cách cán bộ. Tô Lâm Nhi khôi phục thái độ bình thường, giảng đạo.
- Cô bé này, hiểu được cả. Tô Phương chỉ lên trán Tô Lâm Nhi, cười nói.
- Chuyện Tô Ngưu Đản xử lý thế nào rồi?
- Còn giam giữ, gã An Kỳ này cản mông họ Diệp rồi. Hắn cứ kéo dài không xử lý, chúng ta đi hỏi thì nói còn đang điều tra. Rõ ràng là đang kéo dài? Lâu như vậy rồi còn không xử lý, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tô Lâm Nhi nói.
- Ha hả, việc này, làm khó cho Tô Đại tiểu thư tới từ Bắc Kinh sao? Tô Phương trêu ghẹo nói. Nhìn Tô Lâm Nhi liếc mắt một cái, cười nói,
- Có phải muốn Phương tỷ dạy cho vài câu hay không? Tuy nhiên, việc này không cần hao phí khí lực. Tôi nói cũng vô dụng, An Kỳ, con người này tuy nói trước không ai muốn gặp, ngay lúc đó tay họ Phạm và lão Chủ tịch thành phố đối với gã đều không xem ra gì?
Tuy nhiên, người này cũng thực có chút cường tráng. Dám dùng những thủ đoạn nhỏ của chính mình chống cự. Phỏng chừng, sự có mặt của Diệp Phàm khiến gã thấy có được hy vọng. Nhưng đó không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt ở chỗ Ngưu Đản, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu cùng với Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vĩ, còn có Vu Kiến Thần tất cả bọn người này đều ở đấy. Đúng với An Kỳ mà nói, uy lực của Lư Châu Minh không cần phải nói. Vu Kiến Thần là người lãnh đạo trực tiếp nên cũng phải suy xét. Chuyện của Tô Ngưu Đản khắp nơi đều chú ý. Nếu muốn nói ân tình thì không qua được những người này. Cho nên, An Kỳ luôn luôn kéo dài. Kỳ thật, nhìn từ phương diện này, cục trưởng An vẫn rất chiếu cố rồi. Bằng không, sớm xử lý cho đi rồi.