Bộ phận tài chính tập đoàn Hoành Không nằm ở ngay trụ sợ chính của tập đoàn Hoành Không .
Xe vừa mới tới cửa chính của tập đoàn Hoành Không , thấy Bao Nghị đã chạy ra rồi, đứng nghiêm nói với Diệp Phàm:
- Diệp tổng, bọn đàn bà này cũng không như lời nói. Quả thực là những người phụ nữ chanh chua.
Diệp Phàm nhìn rất kỹ, thiếu chút nữa là bật cười.
Bởi vì, cục trưởng Bao vĩ đại anh minh của chúng ta giờ phút này đầu tóc rối như tổ quạ vậy, tay áo bị rách rồi, ngay cả mấy cái lông dưới cánh tay cũng đang bay ra ngoài. Đoán chừng bị năm bà vợ hầu hạ một phen rồi.
- Đều là những người nào?
Diệp Phàm vừa lên lầu vừa hỏi:
- Mấy bọn đàn bà này, tất cả đều có hậu thuẫn. Về cơ bản đều là con gái hay người nhà của cán bộ thành phố Hạng Nam hoặc huyện Hoàng Cương, những người này căn bản là không đi làm, lúc trước bọn họ đến lĩnh lương rồi về, đơn giản là lấy lương rồi đi.
Bây giờ mỗi người đến đều có thẻ lương, phải trực tiếp đến ngân hàng. Kết quả là đến một hai năm cũng không thấy bóng dáng các cô ấy đâu.
- Có khoảng Bao nhiêu người?
Diệp Phàm hỏi:
- Đều đã kiểm tra bộ phận tài vụ và nhân sự của chúng ta, tổng cộng có hơn 800 công nhân viên chức, sau khi chúng ta nhắc nhở năm lần vẫn không tới công ty chịu tập huấn. Đám người này xem thông tư của chúng ta như mớ giấy lộn vậy.
Tô Bá Học nói:
- Những người ăn không ngồi rồi thật không ít.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Trước đây còn nhiều hơn, có khoảng hơn 2000 người. Sau này sau khi công ty chúng ta phát thông báo có hơn một nghìn công nhân chịu sự huấn luyện, đa số công nhân đều đến Hoàng Cương công tác. Tuy nói trong lòng họ còn có một chút oán hận, nhưng ít ra cũng vẫn trở lại. Hơn 800 người này đều thuộc những kiểu ‘cưỡng chế’ thôi.
Năm lần bảy lượt đi thúc giục cũng không chịu trở về, nói dối văn kiện của chúng ta rồi.
Tô Bá Học tức giận nói:
Tình hình bên trong thật rối.
Các lối đi của tập đoàn Hoành Không đặc biệt rất rộng, phải hơn bốn năm mét. Bởi vì lúc tập đoàn Hoành Không có tiền, phải nói về nhãn hiệu.
Tuy nhiên, hiện tại lối đi bốn mét chiều rộng này đã chật ních người rồi. Lối đi một trăm mét từ cầu thang đến bộ phận tài vụ đã kín người, hơn nữa, tám phần đồng chí đều là nữ.
Những người này đều trẻ tuổi, nhưng đại đa số đều là phụ nữ trung tuổi.
Một đám còn ăn mặc tương đối mốt, khuyên tai vàng, dây chuyền vàng vòng đeo tay vàng. Một lối nhỏ như thế này trộn lẫn Bao nhiêu mùi nước hoa.
Nhưng mấy chục thủ hạ của Bao Nghị lôi kéo trong mấy trăm người ấy cũng khổ không tả được.
Đối với loại đàn bà này, đánh lại cũng không được. Anh đã không muốn đánh người nhưng các cô ấy lại muốn tấn công vào văn phòng.
Hai bên tường của lối đi được khảm bằng bức tranh sơn dầu quốc hoa kiệt tác của đại sư đều bị đánh vỡ thành mấy mảnh rồi.
Đúng lúc này, một giọng nữ chua chát vang lên:
- Diệp tổng đến rồi, oan có đầu nợ có chủ. Nghe nói chủ yếu là Diệp Phàm chỉ định.
- Trước đây mặc kệ ai làm chủ tịch, đều trả tiền lương cho chúng ta. Chúng ta là xí nghiệp quốc doanh, chúng ta là công nhân viên chức. Công ty này là công ty nhà nước, không phải là cá nhân Diệp tổng sát nhập. Sao có thể nói khấu trừ là khấu trừ.
- Tìm hắn nói đi!
- Chúng ta đi hỏi hắn tiền lương.
Trong khoảng thời gian ngắn, lối nhỏ lập tức ồn ào. Mấy trăm người phụ nữ sôi sục lên, hướng về phía Diệp Phàm.
- Bảo vệ Diệp tổng, tất cả đứng lại.
Bao Nghị nhanh chóng cầm microphone bằng sắt bước đến trước mặt Diệp Phàm ngăn chặn, hướng về phía những người phụ nữ đang gào rú kia.
Khổng Ý Hùng sợ đến toàn thân run lên, nhưng cũng không dám đứng ra, đành phải đứng cạnh Bao Nghị.
Về phần Tô Bá Học sớm đã bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch rồi, không tự chủ được bước ra chỗ khác rồi đi lên cầu thang, ngược lại đứng sau Diệp Phàm, Diệp Phàm trở thành tấm thịt chắn.
- Không cần để ý hắn, hắn không dám làm gì chúng ta đâu, hù dọa ai chứ. Cục công an của tập đoàn Hoành Không dùng để đối phó với những thành phần không hợp pháp đấy. Chúng ta là công nhân viên chức, yêu cầu phải trả tiền lương cho chúng tôi. Chị em chúng tôi, đi tìm Diệp tổng đòi trả lương.
Người phụ nữ kia giọng lanh lảnh vang lên.
Lần này Diệp Phàm để ý rồi, đôi mắt chim ưng đảo một lượt, thấy người phụ nữ mặt rỗ kia kêu to.
- Bắt kẻ láo xược này lại.
Diệp Phàm giơ tay chỉ người phụ nữ trung niên cách đó không xa, tốc độ của Bao Nghị cũng nhanh, nhanh chóng chen vào đám người đông đúc kia.
Không lâu sau đó đã đưa được người phụ nữ trung niên mặt giỗ kia giống như chim ưng bắt gà con vậy đến trước mặt Diệp Phàm.
Vừa thấy điệu bộ này của Bao Nghị, nhóm người khác đã sợ tới mức chậm lại.
- Cô là ai, tại sao lại giật dây công nhân gây rối? Nói!
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc:
- Lão nương đây tên Thiết Cúc Hoa, sao nào, các anh muốn làm gì?
Thiết Cúc Hoa vừa mới nói xong không ngờ lại lập tức ngồi xuống, vừa vỗ sàn nhà vừa khóc nói:
- Mau tới đây, cục trưởng Bao đừng có đừa giỡn lưu manh nữa. Anh ta đang đùa giỡn với lão nương, anh ta vừa mới chạm mông của tôi, sờ mông tôi, còn muốn Diệp tổng cũng tới sờ mông tôi.
Bao Nghị vừa nghe xong, mặt thiếu chút nữa tức xung khí lên rồi, bước một bước lên định tát ả ta một cái, tuy nhiên, Diệp Phàm đã ra hiệu.
- Diệp tổng, ả ta tên là Thiết Cúc Hoa, là bà xã em họ của Phó chủ tịch thành phố Hạng Nam, được biết đến là ‘Thiết Hoa Hồng’.
Tuy nhiên, toàn công ty đều gọi ả ta là ‘Mãn Thiên Sao’. Ả này đặc biệt mạnh mẽ, chưa Bao giờ chịu thua.
Vốn là yêu cầu được tới bộ phận tài vụ tập đoàn Hoành Không công tác, tuy nhiên, cô ta ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp, một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Cuối cùng bộ phận nhân sự của công ty cũng không đảm nhận được. Có điều, cô gái này một mực đòi vào bộ phận tài vụ.
Những bộ phận khác cũng không đi, cuối cùng khiến cho Phó chủ tịch thành phố Tống cũng tức giận không quan tâm đến cô ta nữa. Tuy nhiên, bất kể là như thế nào, cũng không dám đi trêu chọc cô gái này.
Khổng Ý Hùng thì thầm vào tai Diệp Phàm.
- Mọi người hãy nghe tôi nói, tôi là Diệp Phàm. Lần cuối cùng tôi cho các anh một ngày. Nếu như sáng sớm ngày mai bộ phận huấn luyện của công ty chịu sự huấn luyện của cán bộ công nhân viên chức, sẽ tự động giải quyết việc bỏ việc.
Đến lúc đó, công ty sẽ không trợ cấp tiền cho mọi người. Hơn nữa, sau khi nhận bồi dưỡng lại, về công việc do công ty nhìn rõ năng lực của mọi người mà sắp xếp công việc, không thể kén cá chọn canh, thống nhất là phải nghe theo sự sắp xếp của bộ phận nhân sự của công ty.
Về tiền lương của tháng này, trả trước. Có thể lúc viết lại sẽ phát thêm cho mọi người. Nếu như ai còn dám gây sự nữa, tôi trao quyền cho cục trưởng Bao, nếu như gây trở ngại cho công việc của công ty, phải xử thật nghiêm tội gây rối.
Lời nói của Diệp Phàm rất có trọng lượng.
- Chị em chúng ta, chúng ta không được để tên Vương Bát này lừa. Đến lúc đó, công ty sẽ bắt chúng ta đi quét rác lau nhà vệ sinh, mọi người không làm sẽ bị đuổi việc. Hắn sẽ hại chúng ta, chúng ta phải đoàn kết lại, lực lượng càng lớn, chúng ta sẽ không phải sợ hắn. Hắn dám làm gì chúng ta nào?
Thiết Cúc Hoa lại kêu to lên.
Nghe thấy một âm thanh như cái tát vang lên, Thiết Cúc Hoa bị Bao Nghị tát cho một cái đến nỗi hiện cả năm ngón tay trên mặt.
- Làm nhục lãnh đạo công ty, đi đầu gây chuyện, không hiểu rõ chân tướng sự việc giật giây cổ động công nhân công kích tổng bộ công ty, người đâu, đem Thiết Cúc Hoa ra ngoài xử lý.
Bao Nghị hừ lạnh một tiếng, hai anh cảnh sát nhìn hai hàng nước mắt của Thiết Cúc Hoa, nhoáng cái đã còng tay ả xong.
- Ai còn dám đi lên phía trước tức là đồng lõa của cô ta.
Diệp Phàm chỉ vào Thiết Cúc Hoa, đám phụ nữ này sợ tới mức đang đứng ở đầu tiên nhanh chóng chen về phía sau, một lúc sau, vợ của Quân Triều lại bắt đầu la toáng lên, tuy nhiên, lần này là thủy triều xuống.
- Để tôi kiểm tra một chút, cô ấy đập bể đồ của công ty này rồi, phải bồi thường thiệt hại tài sản gấp ba lần. Còn nữa, chủ nhiệm Lỗ, lập tức triệu tập bộ máy họp. Bàn luận giải quyết vấn đề công nhân không đi làm.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc sau khi lỗ mãng nói liền đi xuống lầu:
Thiết Cúc Hoa bị bắt, đám phụ nữ này cũng không đi làm loạn nữa, toàn bộ tự nhiên dần dần rút lui.
Trạm ý tế trong trị trấn Hoành Không, Dương Trấn Đông đặt tay xuống đĩa hoa quả, vẻ mặt thân thiện hỏi:
- Anh Ngô, khỏe không?
- Cũng tạm được, bệnh cũ này, cần phải điều trị tận gốc mới khỏi được. Chỉ có thể coi như là chữa khỏi được một thời gian thôi. Qua một thời gian ngắn cơ thể sẽ lại mệt thôi, lại phải đến bệnh viện an dưỡng thôi. Ở đây, cái gì cũng thiếu, nhưng cơ thể thì ngàn vạn lần đừng có tái lại.
Ngô Hồng Sơn dựa lưng vào giường bệnh.
Dương Trấn Đông trong lòng nghĩ cười, tuy nhiên, đầu lại hơi gật gật, nói:
- Đúng vậy, năm tháng cũng không buông tha, năm nay tuổi cũng đã cao, cơ thể cũng không theo kịp. Bình thường còn phải chú ý nhiều, không được nghĩ quá nhiều, nói cách khác, cái gì cũng có sức ép cả.
- Ôi, thật ngại quá. Bệnh cũ này của tôi, khiến cho công việc này đều làm không tốt. Xử lý chuyện gây rối buổi chiều thế nào rồi, lại phải làm phiền Diệp tổng rồi. Đều tại bệnh cũ của tôi tái phát.
Ngô Hồng Sơn biểu hiện vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Anh nói xạo sao, trong lòng Dương Trấn Đông hừ một tiếng, miệng nói:
- Xử lý xong rồi, người đứng đầu gây rối chính là Thiết Hoa Cúc, bị cục trưởng Bao bắt đi rồi.
Bây giờ đoán chừng là đang thẩm vấn, các cô ấy cũng quá kiêu ngạo rôi. Công việc không làm đòi nhận tiền lương, ngay cả tiền phúc lợi cũng đòi.
Mấy năm nay, có nhìn thấy cô ây đi làm ngày nào đâu. Tôi đã bảo Bao Nghị phải xử lý thật nghiêm, bằng không, chiều quá lại mắc lỗi thôi.
- Ai ya, nhưng việc này phiền toái rồi.
Ngô Hồng Sơn đột nhiên sợ hãi quá mức.
- Sao vậy anh Ngô, cô ấy có là họ hàng xa với phó chủ tịch thành phố hay cô ấy là em họ, điều này, bất luận là quan hệ thân thiết thế nào, thì cũng phải xử lý đến cùng.
Dương Trấn Đông làm ra vẻ không hiểu.
Anh xạo tôi à, trong lòng Ngô Hồng Sơn nghĩ khách sáo nói một câu:
- Dương Trấn Đông, anh chưa nghe qua à, chị họ của Thiết Cúc Hoa là phu nhân của phó chủ tịch Tống thành phố Hạng Nam à. Diệp Phàm có thể là đương nhiên không để ý đến anh ta, nhưng, phó chủ tịch thành phố Tống ban đầu là do ai kéo lên?
- Chắc hẳn cũng phải là một lãnh đạo ở trên tỉnh rồi?
Dương Trấn Đông hỏi:
Anh còn nói sao, trong lòng Ngô Hồng Sơn chửi má nó, miệng nói:
- Đúng là chủ tịch tỉnh.
- Chủ tịch Tỉnh, anh nói là chủ tịch tỉnh Trương Hồng Đông sao?
Vẻ mặt Dương Trấn Đông khiếp sợ.
- Đúng vậy, chính là chủ tịch tỉnh Trương. Tuy nói là chủ tịch Trương đã về hưu, nhưng vẫn là cây cao bóng cả.
Việc này, nếu xử lý không tốt sợ sẽ thực sự gây phiền toái thôi. Hơn nữa, Thiết Cúc Hoa và bà xã của phó chủ tịch Tống Dương Cầm tuy chỉ có quan hệ chị em.
Nhưng hai người bọn họ thật ra rất thân nhau. Quan trọng nhất chính là Thiết Cúc Hoa và Dương Cầm về cơ bản là hai chị em thân thiết.
Ngô Hồng Sơn khẽ gật đầu nói: