Chẳng qua, vừa rồi Diệp Phàm cũng quá nhạy cảm, tuy nhiên, vẫn kém một chút mới có thể đột phá được. Diệp Phàm biết, việc này không thể vội vàng được, cần phải chờ cơ hội.
- Người trẻ tuổi, chúng ta làm một vụ giao dịch đi.
Hồng Tà nằm nghiêng người canh vách tường trong động thở hổn hển mồ hôi như mưa mùa hè.
- Giao dịch gì đây?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu buông tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đem bí mật Bồng Lai Cửu Diệu đảo nói cho cậu, còn tặng cho cậu Bồng Lai thủy thước nữa.
Hồng Tà nói.
- Vừa rồi tôi nghe thấy các ông nói là Bồng Lai thủy cấp đã bị đánh mất. Hơn nữa còn không biết nó đang ở chỗ nào. Bây giờ lại còn nói là tặng cho tôi. Các ông đúng là quá vô liêm sỉ đó, nếu như tôi không nghe được các ông nói chuyện tôi đã tin là thật. Tuy nhiên, hiện tại, các ông không thể lừa gạt người được đâu?
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Người trẻ tuổi, cậu chỉ biết một chứ không biết hai.
Lúc này, Lệ Vô Nhai lắc đầu nói.
- Ừ, vậy ông nói một chút về cái ‘thứ hai’ xem nào?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Bồng Lai thủy thước có hai thanh, hai thanh hợp lại mới có thể thấy được sức mạnh thật sự của thủy thước.
Lệ Vô Nhai nói.
- Một thanh đã bị mất, cho dù là cầm được một thanh cũng không có tác dụng gì có phải hay không?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Đúng là vô dụng, tuy nhiên, có thể cậu có cơ hội để có được một thanh nữa? Lúc đó có thể sử dụng được.
Đảo Cửu Diệu Bồng Lai , mấy ngàn năm nay đều rất huyền bí. Không có Bồng Lai thủy thước, tuyệt đối không tìm được thấy nó.
Nếu thực có thể tìm tới nó, đó chính là may mắn của cuộc đời cậu. Cậu nghĩ đi, Cửu chỉ thần thâu được gọi là Vua ăn cắp, ông ta đã ăn cắp rất nhiều bảo bối rồi dấu trên đảo.
Hơn nữa, cho dù ông ta là vua ăn cắp, nhưng ông ta rất tự hào. Biến những điều khó khăn thành công cụ sử dụng của mình.
Chuyên gia ăn cắp trên đời này. Giống như bí kíp võ công. Một chút bí thuật, cùng với bảo bối tuyệt thế là có thể trở thành vua trộm.
Nếu thực sự có được nó, nó có thể dùng để trở thành một người giàu có. Hơn nữa, phỏng chừng còn có chút tác dụng như một viên thuốc tốt.
Lệ Vô Nhai nói.
- Được. Có thể tiến hành giao dịch. Tuy nhiên, các ông đưa cho tôi Bồng Lai thủy thước, muốn tôi phải buông tha các ông như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi cậu rời khỏi đây không để lộ chỗ này.
Lệ Vô Nhai nhìn Diệp Phàm nói,
- Thật ra, chúng tôi cần tìm một chỗ tốt để chôn cât thôi. Cậu xem chúng tôi như thế này còn có thể sống được mấy năm nữa.
- Nó có vẻ cũng hợp lý, tuy nhiên, tôi có thể giúp đỡ các ông đi ra ngoài. Cung cấp thức ăn và khôi phục công lực cho các ông.
Diệp Phàm nói, có chút rung động.
Cảm thấy được hai lão già này còn có ‘giá trị thặng dư’ có thể lợi dụng được. Tuy không có chân, nhưng, ít nhất, nội khí của hai người bọn họ thật đáng kinh ngạc. Nếu đưa ra ngoài để bảo vệ Hồng Diệp Bảo đúng là quá tốt.
- Vô dụng thôi!
Hồng Tà lắc đầu cười đau khổ.
- Chẳng lẽ các ông mong muốn ở lại nơi này mà không muốn đi ra bên ngoài thế giới để hưởng thụ sao? Mấy chục năm qua. Thế giới đã thay đổi rất nhiều. Các ông cơ bản sẽ không nhận ra đâu.
Diệp Phàm có chút kỳ quái.
- Đương nhiên là chúng tôi muốn đi ra ngoài. Nhưng chúng tôi không thể đi được.
Hồng Tà lắc lắc đầu.
- Tôi không hiểu các ông nói vậy là có ý gì. Cho dù đã mấy chục năm nay các ông không nhìn thấy mặt trời, nhưng, chỉ cần ở trong phòng tối khôi phục một thời gian là có thể nhìn thấy mặt trời.
Diệp Phàm nói.
- Người thanh niên. Cậu nhìn vũng nước này xem?
Lệ Vô Nhai thở dài.
- Chẳng lẽ việc sinh tồn của các ông có liên quan đến vũng nước xanh biếc này sao?
Diệp Phàm nói, nhất thời có chút chưa hiểu được.
- Đúng vậy. Loại nước này cực hiếm thấy, gọi là nước lục tinh. Loại nước này chảy ra từ pha lê.
Ngày chúng tôi bị thương, chúng tôi cần phải ngâm người vào nước này mới có thể sống sót được mấy chục năm nay. Bởi vì, năm đó chúng tôi bị thương quá nặng.
Nếu như hấp thụ nước này sẽ bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa, nước này chữa khỉ chấn thương cho chúng tôi.
Tuy nói không có chân, nhưng may mắn còn không bị thiếu máu mà chết. Nếu tách khỏi nước lục tinh, nhiều nhất chúng tôi chỉ duy trì được một tháng, khẳng định là sẽ phải chết.
Nói cách khác, với cơ thể của chúng tôi, mặc dù là không có chân vẫn có thể đi ra ngoài hoạt động được.
Làm gì phải khổ sở ở chỗ này để chịu đau đớn chứ. Chẳng qua là vì phải nghĩ đến sự sống thôi. Tuy nhiên, chúng tôi cũng đã có tuổi rồi, hơn nữa thể trạng lại như thế này, cũng chỉ sống được vài năm nữa là cùng thôi.
Nếu cậu thật sự có ý tốt, sau khi cậu lấy được Bồng Lai thủy thước cứ một thời gian cậu lại đem thức ăn và thuốc đến đây cho chúng tôi là được.
Lệ Vô Nhai nói.
- Thực ra có rất nhiều thứ có thể điều chỉnh được, ví dụ như, các ông không phải cần loại nước lục tinh này nữa.
Hoàn toàn có thể đem nước này đi theo được, mà ngay cả những hòn đá đều có thể lấy được. Lấy một tảng đá đúc thành một cái hang cho nước vào rồi mang đi.
Các ông vẫn có thể ngâm vào nước như thường. Hơn nữa, cách này của tôi có thể giúp các ông có điều kiện tốt hơn nhiều so với ở đây.
Hơn nữa, các ông cũng không phải lo nghĩ gì về thức ăn cả. Hàng ngày có thể xem tv... sẽ thấy cuộc sống này có nhiều thú vui lắm.
Bằng không, sống như thế này so với chết có gì khác nhau đâu. Có một điều quan trọng chính là, bây giờ y đọc đang phát triển.
Trước kia đúng là không có biện pháp nào, tôi có thể nghĩ biện pháp để nghiên cứu ra cái gì đó, có lẽ có thể giúp các ông thoát ra khỏi nước lục tinh này.
Diệp Phàm nó ra điều kiện thực sự rất mê người.
- Việc này...
Lệ Vô Nhai nhìn Hồng Tà nói, hai người dường như có chút động lòng.
- Tôi có chút không yên tâm, chúng tôi không thể rời khỏi đây được, nếu có thể thay đổi môi trường, có lẽ chúng tôi cũng không chịu nổi.
Hồng Tà do dự, nói.
- Ha hả, có thể thử xem thế nào đã. Nếu không được các ông có thể quay trở lại. Đó cũng không phải là chuyện khó khăn.
Việc này đối với các ông mà nói cũng là một cơ hội để thoát thân. Hơn nữa, trong nhà của tôi còn có loại sinh vật thúc đẩy sự sinh trưởng, trước kia lấy từ chùa chiền đến.
Chúng được gọi là ‘ thiên sinh bát’...
Diệp PHàm đem tình hình nói ra,
- Tôi nghĩ, thiên sinh bát có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật, điều đó chứng tỏ tảng đá đựng nước này có thể được thúc đẩy để sinh ra khoáng chất.
Nếu có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, các ông sẽ có một sự giúp đỡ khá tốt. Nếu như có thể kích thích tiềm năng sống của các anh, phỏng chừng việc phục hồi của các ông sẽ nhanh chóng hơn.
Đây cũng là cơ hội, tôi có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc duy trì cuộc sống, có thể giới hạn sự kích thích đến sự duy trì sự sống của cơ thể...
- Thực sự có loại thuốc thần kỳ vậy sao?
Hồng Tà bắt đầu dao động.
- Tôi lừa ông cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vậy, các ông cứ đến nhà của tôi để tự mình cảm nhận được.
Diệp Phàm nói.
- Người trẻ tuổi, cậu giúp đỡ chúng tôi như vậy chắc không phải là do lòng tốt đúng không?
Lệ Vô Nhai hỏi.
- Đương nhiên không phải, là tôi có ý tốt thôi. Nhưng cũng không đến mức là đi phát lòng tốt.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Vậy cậu giúp đỡ chúng tôi như vậy, có phải là muốn hai chúng tôi làm chuyện gì cho cậu đúng không?
Hồng Tà nói.
- Tôi giúp đỡ các ông, từ này về sau, hai người các ông sẽ là thủ hạ của tôi. Đương nhiên, là thủ hạ chứ không phải là người hầu. Chúng ta còn có thể trở thành bạn nè có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, thủ hạ và người hầu cũng khong có gì khác nhau cả.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Đương nhiên là khác nhau chứ, nói trắng ra với hai ông là. Nếu như có gặp phải chuyện, ví dụ như là tôi gặp gỡ một cao thủ lợi hại hơn.
Lúc đó các ông giúp đỡ tôi giải quyết tội phạm đó. Đương nhiên, đi hay ở là quyền của các ông.
Có muốn hay không tôi không bắt buộc, hơn nữa, cho dù là các ông muốn tiếp tục ở lại nơi này, tôi cũng sẽ thường xuyên phái người mang thực phẩm đến cho các ông.
Xem như Diệp Phàm tôi làm từ thiện đi. Diệp Phàm tôi tuyệt đối không có ý hại các ông.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cậu cứ đi ra ngoài trước đi, để chúng tôi thương lượng đã.
Lệ Vô Nhai nói, Diệp Phàm mang theo huyết cương đi ra ngoài.
- Ông nói xem hắn bảo chúng ta đi ra ngoài có thể đem chúng ta ra làm vật thí nghiệm hay là muốn tiến hành một âm mưu gì đó hay không?
Diệp Phàm vừa mới đi, Hồng Tà đã hỏi.
- Dòng đời hiểm ác, loại người nào cũng có. Hơn nữa, hắn còn rất trẻ tuổi mà có bản lĩnh như vậy đúng là một thiên tài.
Tuy nhiên, lão Hồng Tà, ông nói một chút xem, nếu thực sự hắn là một người độc ác. Nếu chúng ta không đồng ý điều kiện của hắn, hắn thật sự tốt bụng sẽ thường xuyên đem thực phẩm đến cho chúng ta sao?
Lệ Vô Nhai nói.
- Thực ra, bây giờ căn bản là chúng ta cũng không có lo lắng về điều kiện của hắn. Tôi nghĩ, nếu chúng ta không đồng ý, cuối cùng chúng ta cũng sẽ chết thôi. Công lực của ông và của tôi không có nửa năm sẽ không thể khôi phục được như lúc trước. Hiện tại hắn muốn giải quyết dứt điểm chúng ta, sẽ không cần phải tốn công sức.
Hồng Tà nói.
- Cho nên, chúng ta chỉ có một cách duy nhất, đó là đáp ứng điều kiện đó của hắn. Chúng ta cứ từ từ theo dõi xem, dù sao cũng đều phải chết mà. Không bằng cứ tin tưởng hắn quay về. Chưa biết chừng lại có con đường sống.
Lệ Vô Nhai nói.
- Người thanh niên này thật là không đơn giản, nếu chúng ta đáp ứng điều kiện của hắn. Cũng không có thể khiến cho chúng ta thoát thân một cách dễ dàng. Khẳng định hắn có thủ đoạn để khống chế cũng ta.
Hồng Tà nói.
- Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Lệ Vô Nhai cười khổ nói.
- Chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của hắn, ôi... Không thể tưởng tượng được Hồng Tà tôi là một cao thủ bị liệt chân, cuối cùng lại có một kết thúc như thế này.
Hồng Tà khá là mất tinh thần.
- Cao thủ, đó cũng chỉ là hư danh thôi.
Lệ Vô Nhai cười lạnh nói.
- Chỉ là hư danh, Lệ VÔ Nhai ông cũng không có được tư cách đó.
Hồng Tà châm chọc nói.
- Tôi khinh thường điều đó.
Lệ Vô Nhai hừ lạnh nói.
- Không có tư cách thì không có tư cách, làm gì để trên mặt mình có thiếp vàng.
Hồng Tà vểnh mặt lên nói,
- Nếu năm đó tôi không bị ông tấn công, rồi sau đó nghe lời ông nói. Làm sao phải ở trong này chứ. Tuy nhiên, ông thật sự muốn cho hắn Bồng Lai thủy thước sao?
- Đương nhiên là cho thật, ông cũng hiểu được mà. Chỉ có một cây Bồng Lai thủy thước cũng là vô ích. Mà, ha hả, đã vài chục năm qua rồi.
Có lẽ đã bị hủy, có lẽ sớm đã bị người khác nhặt đi hoặc là làm sao đó rồi. Cơ hội để hắn có thể có nó là bằng không.
Đương nhiên, nếu thật sự người thanh niên đó đối tốt với chúng ta., tôi thật sự hy vọng hắn có thể gặp được Bồng Lai thủy thước, cởi bỏ được bí mật đảo Cửu Diệu.
Lệ Vô Nhai nói.
Không lâu sau, Diệp Phàm đi vào.
- Chúng tôi đồng ý.
Hồng Tà nói, Diệp Phàm nhìn Lệ Vô Nhai, ông ta cũng gật gật đầu.
- Chúng ta trước là tiểu nhân sau là quân tử
Diệp Phàm nói.
- Có phải cậu muốn chúng ta ăn độc dược gì đó không, hơn nữa lại độc dược này chỉ có cậu mới có thể giải được.
Lệ Vô Nhai hỏi.
- Ha hả, chắc chắn là một trong hai vị tiền bối có một vài độc công, tôi nói có đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Quả nhiên lợi hại, đúng vậy, tôi đã học được một vài độc công. Nhưng cũng không thành thạo cho lắm, chỉ dọa người bình thường thôi.
Hồng Tà cười nói.