- Thật sự là không có thời gian, buổi tối còn có chút việc phải làm, tiệc người ta đã đặt xong, không đi là không lịch sự.
Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi.
- Nói anh là người rất bận rộn anh còn nói là nói xạo.
Kiều Viên Viên hừ một tiếng.
- Đương nhiên là bận rộn rồi, lần trước trường em tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường, kết quả thế nào, không có đến. Hơn nữa, đến điện thoại cũng không gọi. Chị Kiều, chị nên để ý, có người, muốn làm kẻ háo sắc rồi.
Không thể tưởng đượcTuyết Nha đứng bên cạnh làm loạn thêm.
Cô nàng này nháy mắt ra hiệu có lẽ cố ý phá hư. Mà Xa Thiên vẫn khoanh tay đứng một bên. Tuyết Nha đứng bên cạnh y cũng không lên tiếng.
Hai mắt Diệp Phàm lần lượt lướt qua hai người họ, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Trong lòng tự nhủ hai người này là một đôi trời sinh, thập đẳng xứng đáng, hơn nữa nói chuyện thật không thể nào thích, thật là là tuyệt…
- Chớ nói lung tung, cô bé, nói nữa xem tôi thế nào…
Diệp Phàm uy hiếp.
- Chị Kiều, anh còn uy hiếp người khác, thật là xấu.
Tuyết Nha giơ chân lên.
- Là người ta yêu quý em, không dám bắt nạt em gái như em, yêu còn không hết thì bắt nạt sao được?
Kiều Viên Viên chu chu miệng hừ nói.
- Được rồi, không nói nữa, anh muốn ăn cơm.
Diệp Phàm vội vàng nói sang chuyện khác, nếu không có lẽ bị hai người này bắt nạt chết mất.
Trong lòng cũng cảm thấy lạ, khi nào thì Tuyết Hồng phối hợp ăn ý với Kiều Viên Viên như thế. Trước kia hai người vừa gặp nhau đã giống như hai con gà choi, thật sự là lạ quá rồi.
Đứng trước cửa khách sạn, Phí Nhất Độ tay đặt trên thành xe chân đá vào lốp xe.
- Cậu không sợ đá “bà xã thứ hai” hỏng đi sao.
Diệp Phàm bước ra khỏi xe cười nói.
- Hỏng thì mua cái khác, tôi không thiếu tiền. Anh em như tay chân, vợ là quần áo, nếu muốn đổi là đổi đúng không?
Phí Nhất Độ ngửa đầu, thật sự đắc chí.
- Anh đá xe tôi làm gì, cút ngay, cút ngay.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn qua, phát hiện một đống người đi ra bên cạnh Phí Nhất Độ. Tiếng thét chói tai này là của một cô nàng có mái tóc uốn xoăn nhuộm màu đỏ tím. Đây là mẫu tóc rất nghịch ngợm, trước kia giới trẻ ở Mỹ rất thích kiểu đầu này.
Cô gái này mặc bộ đồ cao bồi, thấy Phí Nhất Độ còn chưa dừng chân đá, tức giận trừng mắt lao đến, đá một cước hướng về phía Phí Nhất Độ.
- Chân này cũng không đẹp?
Sao có thể đá trúng người có thân thủ lục đẳng như Phí Nhất Độ. Tất nhiên kết quả là cô nàng kia bị Phí Nhất Độ nắm chân trong tay, y còn bình luận.
- Thằng nhóc này!
Mấy người bạn nam phía sau của cô tức giận lao lên, nhằm Phí Nhất Độ tấn công.
Ba ba ba…
Mấy tiếng động giòn tan vang lên, không lâu sau một đám lớn nằm hai bên chiếc xe, kêu gào thảm thiết, không khác gì heo bị chọc tiết.
Ba cô nàng cùng đi cũng trợn tròn mắt, mà Phí Nhật Độ cũng thật sự oai hùng, vẫn nắm tay cô nàng chưa buông.
- Cô bé, dám đánh họ Phí tôi, không muốn sống nữa có phải không?
Phí Nhất Độ lạnh lùng hừ một tiếng rồi buôn nhẹ tay ra. Cô nàng đang giãy dụa chưa đề phòng bị ngã ngay xuống đất.
- Đi thôi anh, chúng ta đi ăn cơm đi.
Phí Nhất Độ phủi tay nhìn Diệp Phàm nói.
- Cậu càng muốn thể hiện rồi nhỉ, mấy con quỷ nhỏ có gì mà phải khoe khoang, thật đúng là.
Diệp Phàm cười mắng một câu rồi đi vào. Mấy người có lẽ là bị dọa sợ, không ai dám lên tiếng.
- Mời được vị tôn thần kia chưa?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Phí Động Nghĩa.
Phí Nhất Độ không nhìn lên, cười nói.
- Phí Động Nghĩa, họ Phí, người trong dòng tộc?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể coi là như vậy, tuy nhiên, phải đánh mấy gậy mới tới. Hơn nữa, lão cũng không phải là người nhà họ Phí, hơn trăm năm trước đã đi ra ngoài, hiện giờ cũng mới biết.
Phí Nhất Độ nói.
- Ha ha, nhà họ Phí cây to đón gió to.
Diệp Phàm cười.
- Cây nhỏ đều thích sinh sống dưới bóng cây đại thụ, che mưa che gió thôi.
Phí Nhất Độ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Bộ trưởng Bộ Thủy lợi vẫn là Văn Cử Đức đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Y là thứ trưởng.
Phí Nhất Độ nói.
- Được rồi.
Diệp phàm cười nói, thật ra, Diệp Phàm hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi thăm Văn Cử Đức. Bởi vì nghe nói Văn Cử Đức và Kiều Viễn Sơn từng là bạn học, quan hệ rất tốt.
Chẳng qua, Diệp Phàm không có quan hệ với ông ta. Hơn nữa, nghe thấy Văn Cử Đức là nhân vật số một của Bộ Thủy lợi cũng không cần phải đại pháo đánh muỗi dùng thần này đến hù dọa một phó vụ trưởng nhà họ Hoa.
- Hẳn là không sao.
Phí Nhất Độ cười, hai người bước vào phòng riêng.
Phát hiện không có ai, Diệp Phàm không khỏi cười nói:
- Còn chưa tới.
- Nhanh, có lẽ là kẹt xe rồi.
Phí Nhất Độ nói. Hai người ngồi xuống, uống trà.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phàm cùng Phí Nhất Độ đứng lên. Mở cửa Phí Động Nghĩa trông cũng chưa già, nghe nói mới 50 tuổi, mặc một bộ vest màu đen. Mà đi phía sau ông ta là đại công tử của nhà họ Hoa Hoa Mãn Lương.
Hoa Mãn Lương chừng bốn mươi tuổi, mặc đồ tây màu đen. Sinh ra trong nhà họ Hoa, cũng không phải lo lắng gì về tiền. Cho nên, ăn mặc cũng rất có phong cách, làn da cũng được chăm sóc rất tốt, sắc da rất tươi tỉnh.
- Đã để cho các anh đợi lâu rồi, ngại quá vì kẹt xe.
Hoa Mãn Lương có chút khó hiểu nhìn thứ trưởng Phí, không ngờ khách khí. Chưa bao giờ thấy y như thế.
- Không có việc gì, khi nào Bắc Kinh giải quyết xong vấn đề kẹt xe thì chúng ta có thể ăn cơm đúng giờ.
Phí Nhất Độ cười ha ha bắt tay Phí Động Nghĩa.
- Vị này chính là anh tôi Diệp Phàm, trợ lý Chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh kiêm Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh.
- Là trợ lý Diệp, xin chào, xin chào.
Phí Động Nghĩa không chút do dự, giơ tay bắt tay Diệp Phàm, vẻ mặt thân thiết cười nói:
- Đã nghe qua danh tiếng của trợ lý Diệp, chỉ có điều chưa gặp mặt, lần này cuối cùng gặp được, quả nhiên là trẻ tuổi, trẻ tuổi rất tốt.
“Trẻ cái con khỉ, trẻ thì tôi đã không kiêm trợ lý cho Chủ tịch tỉnh đâu.”
Diệp phàm thầm oán lão già này, miệng cũng khách khí cười nói:
- Ha ha thứ trưởng Phí quá khen, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.
- Sao có thể nói là nhân vật nhỏ, trợ lý Diệp khi ở Trung ương cũng rất nổi tiếng với chức Chủ nhiệm phòng Đốc tra. Lúc đó tôi đã nghe thấy tiếng tăm của anh.
Phí Động Nghĩa cười nói, nghiêng người chỉ vào Hoa Mãn Lương nói:
- Trợ lý Diệp, vị này chính là người phụ trách bộ phận Thủy lợi nông thôn của chúng tôi Vụ trưởng Hoa Mãn Lương.
- Là phó vụ trưởng. Trợ lý Diệp, anh có lẽ không biết tôi cũng sinh ra và lớn lên ở Tấn Lĩnh.
Hoa Mãn Lương đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức giơ tay ra bắt tay Diệp Phàm giống như muốn chụp lấy.
- Nhà họ Hoa ở Phong Châu đúng không?
Diệp Phàm vừa bắt tay vừa bắt đầu làm việc.
- Trợ lý Diệp cũng biết nhà họ Hoa chúng tôi ở Phong Châu ạ?
Hoa Mãn Lương mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, chắc chắn là không phải giả dối.
- Nhà họ Hoa ai mà không biết ,nghe nói nhà họ Hoa còn được vua Càn Long ban thưởng, trước kia có khối Đế vương giám chính là do Càn Long ban cho. Triều Thanh khi ai đến Phong Châu nhậm chức đều đến trước cửa nhà họ Hao để chào Đế vương giám có phải không?
Diệp Phàm thuận miệng nói, đương nhiên là nhân cơ hội tâng bốc Hoa Mãn Lương, tránh bị Phí Nhất Độ coi thường.
- Thật không ngờ trợ lý Diệp biết nhiều như vậy.
Hoa Mãn Lương hơi có vẻ đắc ý nói.
- Tôi không thể không tìm hiểu kỹ một chút.
Diệp Phàm rõ ràng trực tiếp tung ra chủ đề.
- Đại ca, chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu.
Phí Nhất Độ nói, hai bên liền ngồi xuống.
- Trợ lý Diệp, vừa rồi anh nói không thể không tìm hiểu kỹ. Việc này tôi không hiểu lắm. Chẳng lẽ nhà họ Hoa có liên quan đến anh?
Phí Động Nghĩa thật đúng là phối hợp, hỏi ngay Diệp Phàm. Có lẽ Phí Nhất Độ có dặn trước ông ta.
- Việc này nói ra rất dài dòng.
Diệp Phàm nói xong nhấp một chút súp trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Muốn nói phải bắt đầu nói về vật liệu da của nhà họ Hoa…
- Ôi, trợ lý Diệp nói chắc chắn là tình hình thực tế. Cha tôi chính là người như vậy, tư tưởng rất cứng nhắc.
Đặc biệt là về việc làm ăn của nhà họ Hoa. Đối với những việc này, mấy đứa con như chúng tôi cũng thật sự là không có cách nào.
Chẳng lẽ cò thực sự bắt cha phải mở rộng kinh doanh. Đối với chúng tôi mà nói mở rộng kinh doanh là tăng mạnh sức cạnh tranh trên thị trường, tránh bị thị trường lãng quên và đào thải.
Theo cách nhìn của tôi thì cha tôi cho rằng bán đứng bí mật của nhà họ Hoa. Huống chi trợ lý Diệp còn nói là hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân của Pháp. Trong mắt cha tôi là bán nước rồi.
Việc này có liên quan đến liên minh quốc tế của tổ tiên, đều là người già, cha tôi vẫn canh cánh trong lòng không thể nào thoải mái.
Hoa Mãn Lương thở dài, nhíu mày nói.
- Chẳng lẽ thật sự không có cách nào để giải quyết việc này? Trợ lý Diệp có ý tốt vì nhà họ Hoa. Trong thị trường cạnh tranh khốc liệt như vậy nếu không mở rộng sẽ bị thị trường đào thải.
Đến lúc đó nhà họ Hoa muốn phát triển cũng đã quá muộn. Mãn Lương, cậu là người trong nhà, có thể nói chuyện với cha cậu rồi.
Nếu không chỉ sợ đến lúc đó chậm, cậu thành tội nhân của gia tộc. Có lẽ ở nhà họ Hoa cũng có người có quan điểm giống cậu.
Phí Động nghĩa tiếp lời nói.
- Tôi đã từng khuyên, cả em trai Hoa Hướng Bắc cũng đã khuyên rồi, Hoa Hướng Bắc thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cha.
Nhưng cha nói,
- Nếu các con bảo Hoa Đông Thành cha phải làm thế, vậy các con không phải là con của Hoa Đông Thành này.
Nếu các con ép cha thì trừ phi cha chết đi.
Hoa Mãn Lương nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái vẻ mặt xin lỗi nói:
- Đấy, cha tôi bướng bỉnh thế đấy, lấy cái chết để uy hiếp chúng tôi, chẳng lẽ ép cha tìm đến cái chết thật.
Nhất thời không khí trên bàn trở nên nặng nề.
Diệp Phàm cũng biết Hoa Mãn Lương chắc chắn không dám nói đùa trước mặt thứ trưởng Phí. Việc lên chức của y đang ở giai đoạn mấu chốt, lúc này có thể biểu hiện phải cố hết sức rồi. Nếu không thì hỏng hết.