-Tôn Binh đang muốn tiếp tục đá người trút giận, lúc này một cảnh sát oai vệ đầu ngẩng cao đẩy cửa bước vào, y liếc nhìn Diệp Phàm, cau mày hỏi:
- Tôn Binh, xảy ra chuyện gì vậy?
- Một khách làng chơi, mẹ kiếp, còn dám mắng chửi người, không dạy dỗ một chút thì đám cảnh sát chúng ta không còn mặt mũi nào nữa.
Tôn Binh ấn cho Diệp Phàm tội danh khách làng chơi.
Lúc này Diệp Phàm thấy tên cảnh sát vừa mới tới giống như là là lén lút chớp mắt vài cái về phía hắn, đoán chừng người này là thân tín của Cục trưởng Vu, lập tức ngầm hiểu hét lớn:
- Tôi muốn kiện các anh, tôi và bạn gái đang nói chuyện yêu thương. Mặc dù nói đi thuê phòng có chút không đúng, là hơi sớm một chút, nhưng chúng tôi là nói chuyện tâm tình, người hiện đại nói chuyện yêu thương có chút hành động bên ngoài cũng là chuyện bình thường. Cảnh sát các anh cũng không thể đá người như vậy, ai da, đau chết tôi rồi.
Diệp Phàm ngồi chồm hổm dưới đất, hừ hừ tức giận không thôi.
- Ồ! Nói thử xem một chút.
Cảnh sát oai vệ giống như có hứng thú, sau khi nghe Diệp Phàm lải nhải một hồi lại nhìn nhìn giấy chứng minh nhân dân, lông mày nhíu lại càng sâu, trong lỗ mũi hừ một tiếng nói:
- Bắt loại người này làm cái gì, các anh thật sự ăn cơm không có cơm gì để làm có phải không? Hiện tại thanh niên người ta đều như vậy. Nếu cứ tiếp tục đi quản lý như vậy thì Đội cảnh sát hình sự chúng ta cục diện còn trở thành hỗn loạn như thế nào nữa. Hôm trước thị trấn Đông Câu xảy ra vụ án cướp bóc còn chưa phá án, quần chúng đang gây tiếng vang rất lớn. Nếu vậy mọi người có tinh thần đi điều tra xem.
- Chàng trai trẻ, sau này có nói chuyện tình yêu cũng phải chú ý phương pháp, còn chưa có giấy đăng ký kết hôn thì đừng có làm loạn cùng nhau. Mau đi đi! Ở đây chúng ta không có thừa cơm cho cậu ăn.
Cảnh sát oai vệ giống như đuổi muỗi vội vàng đuổi Diệp Phàm đi.
- Quách…đội trưởng Quách, cứ như vậy mà thả hắn sao? Như vậy không phải là quá dễ dàng cho thằng nhãi này, dù thế nào cũng phải…
Viên cảnh sát gọi điện thoại có vẻ hơi bất mãn.
- Vậy cậu nói phải xử lý chuyện này như thế nào, hừ! Nếu làm những chuyện nhỏ như bắt chó bắt chuột này, Đội cảnh sát hình sự chúng ta không phải làm mệt muốn chết sao. Chu Căn Vượng, tôi phải nói với cậu mấy câu. Sao cậu không đi tuần tra đường phố cho tốt chạy đến Đội cảnh sát hình sự làm cái gì? Tự ý bỏ chỗ làm, xảy ra chuyện gì cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy.
Đội trưởng Quách Dương lớn tiếng dạy dỗ nói, thấy ghi chép vụ án trên bàn, liền tiện tay xé thành mảnh nhỏ vứt vào trong thùng rác. Trong miệng bất mãn lẩm bẩm nói:
- Tự nhiên lại lãng phí mất mấy tờ giấy, kinh phí của Đội cảnh sát hình sự chúng ta cũng không dư dả. Sau này hãy biết tiết kiệm một chút, biết không hả Phó đội trưởng Tôn.
Quách Dương đem chữ “Phó” đặc biết nhấn mạnh một chút, một lời hai nghĩa. Kỳ thực là mơ hồ châm biếm hắn sau này phải chú ý một chút, đừng không có chuyện gì mà chạy đi chạy lại, phải chú ý thân phận của mình, cậu chẳng qua chỉ là một Phó đội trưởng mà thôi, người quản lý ở đây chính là Quách Dương tôi. Vẻ mặt của Tôn Binh tối sầm đi, quay đầu nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Ra khỏi Đội cảnh sát hình sự, Diệp Phàm trực tiếp quay về quán rượu ngủ, sang ngày hôm sau bị một trận chuông cửa dồn dập đánh thức.
Mới vừa mở cửa đã nhìn thấy Vu Kiến Thần đang đứng ngoài cửa, một quyền đập nhẹ lên bả vai Diệp Phàm, nhìn một lúc lâu, hắn mới nói một câu:
- Người anh em, tối qua đã để cậu phải chịu khổ rồi. Đợi trận gió yêu ma này qua đi, anh Vu sẽ giúp cậu trút giận. Mẹ nó! Dám đánh anh em của tôi, qua một thời gian ngắn nữa, kẻ nào đánh sẽ bắt bọn họ trả lại gấp đôi.
- Không sao, chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phàm cảm giác rất ấm áp, mặc dù nói bị chút nỗi khổ về da thịt, nhưng lại dành được tín nhiệm và hữu nghị của Vu Kiến Thần.
- Đi! Tôi và cậu cùng tới công ty Hải Thiên chọn điều hòa đi.
Vu Kiến Thần vui tươi hớn hở nói.
Thật ra không cần chọn, Ngô Kiến Hoa sớm đã đóng gói xong rồi. Diệp Phàm muốn bảy cái kiểu vách tường và ba cái tủ kiểu đứng thẳng, chọn xong móc ra năm ngàn đồng trong ví tiền khăng khăng muốn trả tiền.
- Chú Diệp, cậu thật khách khí rồi. Nói thật 1 cái 150 đồng, thêm một cái tôi cũng không cần. Máy này có thể bán được 150 đồng là đã có lãi nhiều rồi. Cả ngày cái đống này để ở đây nhìn mà chướng mắt, dọn sạch đi được thì tốt.
Ngô Kiến Hoa vội vàng từ chối, đếm đủ 1500 đồng còn 35000 đồng cũng khăng khăng không lấy.
Cuối cùng Vu Kiến Thần cười nói:
- Nhận 3000 đồng đi! Viết hóa đơn, chú Diệp cũng không thiếu tiền.
Đương nhiên, hóa đơn người ta làm càng tuyệt hơn rồi. Đem điều hòa mới tinh 80% viết thành cũ 20%, hơn nữa phía trên còn ghi chú rõ là điều hòa có nhiều chỗ hư hao…Từ trên hóa đơn nhìn 10 cái máy cũ 3000 đồng đã bán ra giá cao siêu cấp. Diệp Phàm không thể không than thở, đầu óc của người làm ăn đúng là đáng sợ, tặng đồ mà tặng như vậy đúng là không có dấu vết nào cả.
Sau đó hắn đánh xe vòng qua thôn Hoa nhân diêu của huyện Hồng Mạch, lấy trong chiếc cối xay ra quyển ‘Thiên Âm Lôi Cương Chỉ Thuật’ rồi chạy thẳng về thị trấn Lâm Tuyền.
- Bí thư Tần, xin chào, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm gọi điện thoại.
- A! Ông Tần đang ở nhà vệ sinh, cậu đợi một lát.
Vợ Tần Chí Minh là Lý Liên Chi nhận điện thoại.
- Dì Lý, chào dì! Tôi mới từ thành phố Mặc Hương về. Vừa vặn thấy được một quán rượu lớn ở Mặc Hương đang bán điều hòa cũ, chí ít có bảy tám tầng mới, vừa vặn có một người bạn của tôi ở đấy, cho nên giảm giá 60%. Một cái chỉ có 300 đồng. Dì có cần không? Nếu cần thì để tôi chuyển đến một cái.
Diệp Phàm trong lòng vui mừng, lập tức đẩy mạnh tiêu thụ, đây thực ra là một cơ hội tốt để báo đáp Tần Chí Minh. Tần Chí Minh đối với mình cũng xem như là có chiếu cố, cũng không có nhiều lòng dạ xấu. Diệp Phàm vẫn muốn tìm một cơ hội báo đáp chút gì đó nhưng chưa có, biếu thuốc lá, rượu cũng quá bình thường, đưa tiền nhất định là không nên. Điều hòa cũ thật sự là một cơ hội, tác dụng là không lộ liễu quá.
- Có! Điều hòa cũ, có thể dùng được không, có hỏng hóc nhiều không, tiếng động có lớn không?
Lý Liên Chi từ lâu đã muốn mua một cái nhưng đắt qua, một cái máy mới cũng mất mấy ngàn đồng. Tiền lương một tháng của cô ta với Tần Chí Minh cộng lại cũng chỉ mới hơn được 700 đồng, món tiền này thật sự là không kiếm được. Lúc này nghe nói có máy cũ, trong lòng mừng rỡ vội vàng hỏi thăm.
- Dì à, nếu không dì đến xem xem, tôi tạm thời vẫn để ở tầng dưới quán cơm Xuân Hương.
Diệp Phàm nói.
Cuối cùng Lý Liên Chi chọn mang đi một cái kiểu vách tường, một cái kiểu tủ, Diệp Phàm cũng thu 600 đồng. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng cho cô ta xem hóa đơn. Lý Liên Chi không ngốc, điều hòa cũng không khác gì mới, chí ít cũng phải mới 80%.
Giống như hai cái máy chí ít cũng phải khoảng sáu ngàn đồng, cho dù là máy cũ. Vốn định mua một cái thoáng cái đã chọn 2 cái, chọn ba cái thì xấu hổ quá. Sau khi chuyển về nhà, Tần Chí Minh sau khi ngây người sửng sốt liền hiểu ra, gọi Lý Liên Chi lấy thêm hai ngàn đồng mang tới cho Diệp Phàm, hắn tưởng là Diệp Phàm cần tiền.
- Bí thư Tần, tôi còn mua tám cái, đều là cái giá này. Chủ yếu là một người anh em giúp đỡ, giảm giá 60%. Không tin tôi đưa hóa đơn cho anh xem, tôi không làm ăn thua lỗ đâu, ha ha.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành cười nói.
Sau khi nhìn thấy hóa đơn chính quy, Tần Chí Minh suy nghĩ cũng đành cho qua. Thầm nghĩ, Tiểu Diệp à! Cậu thật đúng là hiểu chuyện. Tần Chí Minh cuộc sống đơn giản, không tham tiền, nhiều nhất là nhận chút rượu, thuốc. Ở chốn quan trường đã được xem là thanh quan rất tốt rồi. Nhưng không có nghĩa đầu óc của hắn cũ kỹ, có một số chuyện hắn vẫn biết thay đổi, nước quá trong ắt không có cá, người quá xét nét ắt không có ai chơi, mọi người ai cũng đều ích kỉ, đây là bản tính của con người, bằng không vị trí Bí thư đảng ủy thị trấn sớm đã không ngồi yên rồi.
Lý Liên Chi tâm tình cực tốt, thoáng cái có được tiện nghi hợp lý như vậy không vui mới là lạ nên khăng khăng kéo Diệp Phàm đến ăn cơm, trên bàn ăn cứ khen mãi. Còn nhắc tới cô Xuân Thủy, ý tứ Diệp Phàm nghe một chút cũng hiểu rõ. Nhưng hắn cứ giả vờ ngốc nghếch, vì đối với Xuân Thủy, hắn cũng không có cảm giác gì, cũng không phải nói Xuân Thủy không đẹp, chủ yếu là không hợp khẩu vị, thứ giống như tình yêu còn phải vừa lòng nữa.
Trở về phòng hắn lại xếp chân trên giường, lấy ra quyển ‘Thiên Âm Lôi Cương Chỉ Thuật’ cẩn thật lật đọc, phát hiện cách thi triển thuật và giải thuật cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, có thể nói là tương đối phức tạp.
Đầu tiên phải đem nội kình tập trung vào đầu ngón tay, điểm này thì tương đối khó làm. Vì nội kình là thứ vô hình, không nhìn thấy không sờ được, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng trong cảm giác và ý niệm đi khống chế, phải “nắm bắt” được loại đồ mơ hồ này trong tay.
Trên thực tế võ lâm cao thủ và những người biểu diễn trong ti vi là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Cao thủ Tiên Thiên biểu diễn trong ti vi có năng lực nhìn thấu vật, con mắt có thể giống như máy X quang tiến hành quét hình. Khí lưu trong cơ thể có thể nhìn thấy được…Đương nhiên, những cái này đều là năng lực nhảm nhí trải qua gia công khuyếch đại lên n lần.
Diệp Phàm là một cao thủ cấp Khai Nguyên thất đoạn, trong giới Quốc thuật Hoa Hạ xem như đã chen chân vào trong top 100 người đứng đầu rồi. Đừng nói là nhìn thấu, nhìn thấy khí lưu nội kình chuyện động, chính là muốn cảm giác được một số cần phải có bão nguyên quy nhất, tinh thần tập trung cao độ mới được.
Ví dụ như các phương diện dị động đường kinh lạc nào đó có chút lạnh, chút nóng, có run sợ, đều phải dựa vào phán đoán để khống chế nội lực. Biểu diễn trong ti vi đều là chuyện giả dối lừa đảo. Cảm giác cường liệt, trực quan nhất của Diệp Phàm chính là bản thân có thể một cước đá vỡ đá, khi thi triển thuật khinh công, lực tung người nhảy cao cũng có bản lĩnh của vận động viên nhảy cao thế giới, leo tường trèo vách thân thể đều linh hoạt nhẹ nhàng. Còn về phần đỡ đạn, trốn đạn hắn cho rằng trước mắt mình làm chưa được, nhưng có thể dựa vào cảm giác bén nhạy tránh né trước khi đối thủ nổ súng vẫn là làm được.
Suy nghĩ một chút rồi hắn thử theo Thiên Dương Lôi Cương Chỉ Thuật, tập trung toàn bộ nội kình ép lên đầu ngón tay, một ngón tay chỉ đến cái tủ đầu giường thô dày.