Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Thằng nhóc này, không được nói lung tung, nếu để cho cô ấy nghe thấy, haha, cậu ấy phải cân nhắc cho kĩ ấy. Tới lúc đó, đừng gọi tôi cứu mạng nhé, tôi sẽ không quan tâm đâu.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Đừng, em vẫn còn muốn giữ lấy cái mạng này.
Trần Quân rụt ngay cổ lại, nhìn xung quanh như thằng trộm, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
- Có vẻ như, tới cả anh Diệp cũng không biết nhỉ?
Lang Phá Thiên thản nhiên cười nói.
- Haizz, lão Lang, đúng là bị cậu đoán trúng rồi. Bóng đỏ ấy tôi gặp qua mấy lần, nhưng chưa nhìn thấy diện mạo thật sự.
Diệp Phàm có chút buồn bực, xua tay.
- Không phải anh nằm mơ làm gì người ta ấy chứ?
Lam Tồn Quân cười phá lên.
- Lão thái bà rồi, Diệp Phàm tôi cho dù có không biết thưởng thức cũng không tới mức như vậy chư?
Diệp lão đại hừ giọng nói, nhìn Vương Nhân Bàng, rồi quay sang nói:
- Anh Nhân Bàng, hôm nay sống rồi!
- Thôi đi, Vương Nhân Bàng tôi coi như gặp phải vận đen 8 đời. Không ngờ lại bảo tôi đi cưới một cô em xấu hoắc, răng thì như răng hổ. Nhìn thôi mà đã muốn nôn, càng đừng nói là lấy về ngày ngày ôm ấp, đúng thật là ghê tởm. Nhưng, hôm nay thật ảo, nếu không phải vị tiền bối bóng đỏ ấy tới, thì ông đây đúng thật là đen đủi. Nếu ta phải cưới cô Lạc Phi Trúc đó, thì không bằng tìm miếng đậu phụ tự giải quyết cho xong.
Vương Nhân Bàng vẫn còn chút hoảng.
- Không sao, lấy được cô vợ xấu coi như là lấy được một bảo vậy đó, trước đây vợ của Gia Cát Lượng Hoàng thị cũng rất xấu, nhưng người ta có tài mà! Chưa chắc cái cô Lạc Phi Trúc ấy lại rất có tại ấy chứ. Anh Nhân Bàng, cưới người vợ như vậy chả phải như cưới một bảo vật hay sao? Khi đó, anh đi tới đâu cũng rất oai, trong nhà luôn có ngọn cờ hồng lo liệu chuyện gia đình rồi.
Lam Tồn Quân vui tới nỗi, phải cười phá lên.
- Cậu, còn cười, xem tôi trừng trị cậu ra sao.
Vương Nhân Bàng có chút tức giận, mắt trừng lên nhìn Tồn Quân, còn nắn nắn nắm tay.
- Thôi rồi, không nói nữa.
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm.
- Đồng chí tiểu Lam, nghe nói dạo này sống cũng không tốt hả?
Vương Nhân Bàng bắt đầu công kích lại.
- Làm gì có chuyện em sống không tốt, không thể nào.
Lam Tồn Quân ưỡn ngực, giờ vờ rất có khí thế.
- Đừng giấu nữa, hôm nay anh Diệp đã nhận rồi?
Vương Nhân Bàng cười gượng, rồi nói:
- Anh Diệp, cũng bảo là thuận theo tự nhiên.
Vì, vừa nãy Diệp Phàm bất chấp việc bị trọng thương, vươn mình ra, đấu với Lạc Phiêu Phiêu, bảo vệ anh em, tấm lòng này, Vương Nhân Bàng không nói ra, nhưng sẽ luôn khắc cốt ghi tâm.
- Haizz!
Lam Tồn Quân dường như bị nói trúng chuyện trong lòng, có chút buồn bực, thở dài.
- Đúng thật là vậy, có chuyện gì thì Lam lão đệ nói ra cho anh em xem mấy ông thợ giày này có giúp được gì không nào?
Diệp Phàm vẻ mặt quan tâm hỏi.
- Chuyện này, nói thế nào đây nhỉ?
Lam Tồn Quân nghĩ một hồi, nói:
- Để thích ứng với việc nước ta gia nhập WTO, thị trường Trung Quốc đã hợp nhất với thị trường toàn cầu, rất khó để tiếp tục phân chia nghiêm ngặt giữa nội thương và ngoại thương.
Hội nghị thứ nhất trong cuộc họp hội đồng đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 10 đã quyết định, căn cứ vào phương án cải cách Chính phủ do hội đồng đại biểu nhân dân lần thứ 10 phê chuẩn và thông báo về thiết lập cơ cấu của Chính phủ”.
Hợp nhất Ủy ban kinh tế thương mại chuyên phụ trách ngành thương mại và Bộ hợp tác kinh tế đối ngoại thành “Bộ thương mại”. Thống nhất cùng phụ trách mọi sự kiện kinh tế thương mại trong và ngoài nước. Bộ thương mại là ngành được hợp nhất để tiếp quản thương mại trong nước và hợp tác kinh tế quốc tế.
Chính bởi vì như vậy nên mới hợp hai ngành vào làm một. Làm như vậy, vị trí chức quan này sẽ khẩn trương hơn hẳn, một cái hố mà biết bao cây củ cải đang chờ đợi.
Lam Tồn Quân chua xót nói.
- Nếu tôi nhớ không lầm thì chức vụ ban đầu của người anh em là Phó vụ trưởng chuyên phụ trách về xuất nhập khẩu của bộ hợp tác kinh tế đối ngoại đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đúng vậy. Lúc đầu là Phó vụ trưởng của Bộ hợp tác kinh tế đối ngoại. Nhưng sau khi hợp nhất với Ủy ban kinh tế thương mại, thành lập nên Bộ thương mại, thì Phó vụ trưởng như tôi chỉ có thể hưởng đãi ngộ như một Phó giám đốc sở thôi.
Lam Tồn Quân nói.
- Làm sao có thể như vậy được, có nói gì đi nữa, thì mặc dù hai cơ quan hợp nhất. Nhưng cũng nên có thêm nhiều chức vụ mới cho bên này chứ? Nước chúng ta, mặc dù là đông dân, nhưng cũng chưa từng thiếu vị trí nào cả? Vả lại với gia thế của nhà họ Lam, thì chắc chân cái chức Phó vụ trưởng nhằm nhò gì chứ?
Trần Quân có chút không hiểu nổi, chớp mắt hỏi.
- Người anh em có chút chuyện, mình không tự quyết được. Mặc dù gia thế nhà tôi tạm ổn, nhưng đó chỉ là ở Tân Môn thôi. Nếu khi tới Bắc Kinh rồi, thì có vẻ bước vào hạng hai còn khó nữa là.
Mà, sau khi thành lập Bộ thương mại, biết bao nhiêu là chuyện phức tạp. Kẻ tranh giành vị trí chức vụ quá nhìeu, mọi người đều ngang ngửa nhau, bát tiên quá hải, mỗi người đều có cái giỏi của mình mà.
Trong số những Vụ trwongr kia, có mấy người hiện giờ chỉ mong vớt vát được cái chức Phó Vụ trưởng. Cậu nói xem, chức Vụ trưởng chính vốn dĩ không hề nhiều, cạnh tranh đã khốc liệt như vậy, chứ đừng nói là chức Phó.
Tình hình trong nước của nước ta không phải cậu không biết, một chính thường là phải kèm theo 4, 5 chức Phó nữa.
Thậm chí nhiều khi được một chức phó rồi.
Trên danh nghĩ thì là để giúp việc cho chức Chính, nhưng thực tế chỉ là để bày mà thôi. Nhưng, tới cả cái vị trí Phó vụ trưởng cũng cạnh tranh rất ác.
Vì, Phó vụ trưởng quá nhiều. Hai cơ quan hợp nhất, một ví trí, thì phỏng chừng cũng phải hơn mười chức Phó. Mà khoảng thời gian này, trong nhà cũng có chút chuyện, nên không nhúng tay vào được.
Lam Tồn Quân nói.
- Vậy hiện giờ cậu làm chức gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Vớ vẩn thôi, cả ngày làm việc vặt, được hưởng đãi ngộ như Phó giám đốc sở, thực sự thì, chả làm cái việc quái gì cả.
Lam Tồn Quân có chút căm giận.
- Lão đệ, cậu không nói thật rồi. Chắc hẳn trong việc này còn có chút mắc mớ gì đang khó gỡ đúng không?
Diệp Phàm nhìn Lam Tồn Quân một cái, rồi hỏi.
Hắn không tin là dựa vào thế lực của Lam Tồn Quân, mà lại không giành được một chức Phó vụ trưởng của Bộ thương mại. Mọi nơi trên nước Trung Quốc cũng không thể có chuyện thế lực mạnh tới nỗi khiến cho người ta sợ hãi được chứ?
Haizz! Lam Tồn Quân lắc đầu, quay người nói:
- Chắc các anh không hiểu ông Phó bộ trưởng thường vụ Bộ thương mại mới thành lập – ông Đinh Chí Trung rồi.
- Đinh Chí Trung có phải là nguyên Phó chủ tịch thường vụ thành phố Tân Môn không?
Vừa bước vào, Lang Phá Thiên đã buột mồm nói.
- Đúng vậy, chính là ông ta.
Lam Tồn Quân gật đầu.
- Bố cậu làm Chủ tịch thành phố ở thành phố Tân Môn, có mâu thuẫn với Đinh Chí Trung, chuyện này, chắc chỉ là chuyện công việc bình thường thôi chứ.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện thì bình thường những lại có lúc trở nên không bình thường.
Vương Nhân Bàng lạnh lùng hừ giọng nói, nhìn Lam Tồn Quân một cái rồi nói:
- Chắc ông ta chắn đường thăng tiến của cậu chứ gì.
- Anh Nhân Bàng, tôi hiện không muốn thăng tiến gì nữa, chỉ cần giữ được cái chức này là được rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Lưu Chấn là Phó bộ trưởng Bộ hợp tác kinh tế đối ngoại. Hiện giờ đang nhậm chức ở đâu vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- À, anh ta, không ở Bộ thương mại nữa rồi. Người ta lợi hại lắm, giờ lên cao rồi. Hình như là Phó chủ nhiệm đảm nhiệm Ủy ban Kế hoạch phát triển.
Lam Tồn Quân có chút ghen tị, đáp.
- Không ngờ đồng chí Lưu này không nổi cho lắm, mà leo cao thế, chắc phải đi ép cậu ta khai ra mất.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Lam Tồn Quân một cái, rồi nói:
- Cậu có muốn vớt vát cái chức vị này không?
- Anh Diệp à, anh có phải muốn cười chê người anh em như tôi không đấy, ai mà chả muốn chức vị, dù gì thì cũng tốt chán so với cái hão?
Lam Tồn Quân nói.
- Haha, Anh Diệp hỏi như vậy, chắc chắn là có ý định gì rồi đúng không?
Lang Phá Thiên thản nhiên cười, thằng cha này biết cười đấy, nhưng mà rất ít khi.
- Ngồi ngồi đi, mọi người đều ngồi xuống cả đi, uống hết cốc rượu vang xong rồi nói.
Diệp Phàm cười nói, bảo mọi người ngồi xuống. Lát sau, quản gia Hồng Diệp Bảo đem chai rượu vang đã mở tới.
- Việc này, nói thực là ở Bộ thương mại tôi chỉ quen có một người. Các đồng chí khác, tôi chẳng biết ai cả, ai cũng không quen. Nhưng, muốn có được một cái chức, thì chắc chắn phải bắt tay với Đinh Chí Trung. Đối phương cũng rắn phết, không dễ dàng gì đâu!
Diệp Phàm thản nhiên cười, đương nhiên là có dự định cả rồi, nghe nói Lam gia ở Tân Môn tự lập thành một hệ, không hề theo phe phái của nhà chính trị gia nào. Chính vì thế, lại là đối tượng có thể tranh giành được, nhưng Lam Tồn Quân lại là mục tiêu tranh giành của Diệp lão đại.
- Diệp lão đại, anh toàn nói chuyện vô nghĩa gì thế?
Nếu mà dễ bắt tay thì Lam gia đã sớm làm rồi, chẳng đợi tới lượt cậu đâu?
Lang Phá Thiên giễu cợt nói.
- Bố tôi ở Bộ thương mại cũng không nhúng tay vào nổi.
Lam Tồn Quân gật đầu.
- Cậu nói xem, Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương có thể nhúng tay vào được hay không?
Diệp Phàm cười một cách bí hiểm.
- Anh Diệp muốn nói tới Phó chủ nhiệm Trương à?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Tuyệt đối có tác dụng.
Lam Tồn Quân nói.
- Thế thì tốt.
Diệp Phàm cười nói, lúc đó rút điện thoại ra gọi cho Trương Vệ Thanh, nói:
- Anh Trương à, dạo này thế nào?
- Vẫn ổn, nhưng, bận lắm. Chuyện trong chuyện ngoài, chả có ngày nào được nghỉ ngơi cả. Chuyện này, chuyện phục vụ lãnh đạo là chuyện lớn, không dễ làm đâu.
Trương Vệ Thanh cười nói, hỏi:
- Lạ thật, cậu rất ít khi gọi điện cho tôi. Tôi cứ nghĩ cậu tới Đông Hải thì quên mất tiêu tôi rồi cơ đây. Đến Bắc Kinh rồi chứ?
- Anh Trương tính toán tài quá, đúng vậy, em vừa mới tới.
Diệp Phàm cười nói.
- Ở Diệp Hồng Bảo à?
Trương Vệ Thanh cười hỏi.
Diệp Phàm ừ một tiếng.
- Hay là, lão đệ, ra ngoài đi, chúng ta đi uống vài chén?
Trương Vệ Thanh nói.
- Ra ngoài, chả có ý gì. Em hiện giờ đang ở nhà tiếp vài vị khách. Nếu không ngại thì anh cũng tới làm vai ly?
Diệp Phàm đưa ra lời mời.
- Tôi qua ngay đây.
Trương Vệ Thanh liền đồng ý ngay, vì, Trương Vệ Thanh biết rõ là, chuyện này, người đang nói chuyện điện thoại với mình chính là con rể tương lai của Kiều gia, rất có trọng lượng.
Vậy là được.
Lát sau, Trương Vệ Thanh tới Hồng Diệp Bảo.
Khi phát hiện ra Thiết Chiêm Hùng và vài người nữa cũng có mặt, anh ta cũng chào hỏi từng người một.
- Anh Trương, giới thiệu với anh vài người bạn.
Diệp Phàm cười, chỉ vào Lam Tồn Quân nói:
- Lam Tồn Quân giờ đang nhậm chức ở Bộ thương mại.
Xin chào, chủ nhiệm Trương.
- Lam Tồn Quân đưa tay ra trước, chào hỏi nhiệt tình.
- Xin chào.
Trương Vệ Thanh thản nhiên bắt tay.
- Tồn Quân là người Lam gia ở Tân Môn, và là con trai Chủ tịch thành phố Tân môn đương nhiệm.
Diệp Phàm cố tăng thêm sức nặng cho Lam Tồn Quân.
Hai bên giới thiệu nhau, rồi dần dà trở nên quen hơn trên bàn rượu. Tất nhiên, Diệp Phàm chỉ là gợi mở đường, còn kết quả ra sao, còn phải xem Lam Tồn Quân tự mình tranh giành ra sao. Tin là Lam Tồn Quân sẽ nhớ tấm lòng này. Mọi người đều là người thông minh mà.
Đêm xuống, có hai người ngồi trong phòng. Diệp Phàm và Trần Khiếu Thiên. Nhưng trên bàn lại để cái hộp lấy về từ chỗ của Trần Vô Ba!
.