Quan Thuật

Chương 3614: Chương 3614: Tiền




Hai lão công kích, không lâu sau toàn bộ bảy người đang ăn cơm ở trong động nằm xuống đất.

Hai người lại sục sạo một lúc, chắc chắn là không có ai mới thu tay về. Phát hiện có dấu vết đào bới của con người trong động này.

Phòng này cũng không khác phòng họp là mấy, bên trong còn đặt bộ bàn ghế hình tứ phương xù xì.

Lúc này trên bàn hội nghị còn có bản đồ cùng với một số khuôn đúc quân sự. Còn tất cả số đồ ăn vừa rồi vẫn còn được đặt ở mép bàn.

Có bảy người, trước mặt mỗi người đều có một cái khay, bên trong có đủ loại thức ăn. Còn mở mấy bình rượu đỏ.

Diệp Phàm chăm chú nhìn tay người nọ một lúc, Thiên Đao vẫn chưa yên tâm cởi quần tên kia ra xem một chút, gật gật đầu xác nhận đúng là Lạp Thiết Cát. Thật ra Diệp Phàm đã sớm có thể xác định được nhờ đôi mắt ưng của mình, so với nhìn trực tiếp đều chuẩn xác. Bởi vì khí cơ của mỗi người hiện lên trên đôi mắt ưng không giống nhau.

- Các anh là ai?

Lạp Thiết Cát phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người Diệp Phàm.

Diệp Phàm không trả lời, lại đi ra ngoài gọi Trương Hùng tới. Đám người Hồng Tà và Bao Nghị cùng nhau hợp lực đưa tất cả những người ở trong giáo đường nằm hết xuống đất.

- Anh chính là Lạp Thiết Cát?

Trương Hùng hỏi.

- Các anh là ai? Là người của tên Đức Lý ngu ngốc sao?

Lạp Thiết Cát phẫn nộ quát hỏi, ánh mắt đảo qua đảo lại, thằng nhãi này thực sự có chút cảm xúc. Tự nhiên mắt chảy ra những giọt máu.

- Đã biết rồi còn hỏi.

Trương Hùng hừ lạnh nói, đương nhiên là mấy người đã hóa trang thành người da đen, hơn nữa, mặt lại biến sắc, chỉ cần nhìn cũng đã biết.

- Các anh có thể đi vào đây, chứng tỏ các anh đều là cao thủ. Tôi không tin người của Đức Lý có thể phá giải thánh địa của chúng tôi. Đã mười mấy năm nay, ông ta đều không có biện pháp nào.

Lạp Thiết Cát hừ nói, tự nhiên yên tĩnh trở lại.

- Việc này không có liên quan gì đến anh cả, nhiệm vụ của chúng tôi chính là đem nhóm người của các anh về giao cho Đức Lý là được.

Trương Hùng hừ lạnh nói.

- Đức Lý đã thuê các anh bao nhiêu tiền?

Lạp Thiết Cát hô.

- Con số này.

Trương Hùng nói xong đưa hai đầu ngón tay ra, đương nhiên là Diệp Phàm bảo như thế.

- Hai mươi triệu đô la, chúng tôi sẽ cho các anh ba mươi triệu đô la. Các anh thả chúng tôi, chúng tôi cũng không tìm các anh để gây phiền toái.

Lạp Thiết Cát nói.

- Xem ra anh có rất nhiều tiền, mấy năm nay xuống hoạt động ở Mông Cổ có phải là làm được rất nhiều tiền không?

Trương Hùng cười lạnh một tiếng, cho dù Lạp Thiết Cát cố ý che dấu, nhưng vẫn bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện ra sự khiếp sợ.

- Vận động Địa Mông không có liên quan đến chúng tôi, đây là tiền của chúng tôi kiếm được. Liên minh tự do chúng tôi có vùng mỏ của mình, có công ty của mình. Chúng tôi có rất nhiều vốn để duy trì.

Lạp Thiết Cát còn mạnh miệng nói.

- Ha hả, đừng giấu diếm. Các cao thủ của liên minh tự do các anh và các cao thủ của vận động Địa Mông có thủ đoạn tấn công giống nhau. Việc này giải thích thế nào đây.

Trương Hùng cười nói.

- Chính các anh đã kết thúc vận động Địa Mông có phải không?

Lạp Thiết Cát giận dữ gầm rú lên, bị Bao Nghị tát cho một cái.

Trên mặt Lạp Thiết Cát hiện rõ năm đầu ngón tay lên. Anh ta phẫn nộ ngậm mồm lại không hé răng, thằng này cũng hiểu được câu kẻ tức thời mới là người tài giỏi.

- Kêu là gì chứ!

Trương Hùng mắng.

- Những điều này là do thủ hạ của anh cứ, thật là đúng lúc.

- Tôi sẽ cho các anh bốn mươi triệu đô la Mỹ.

Lạp Thiết Cát đau khổ kêu lên.

- Hai trăm triệu chúng ta sẽ tha cho các anh, tuy nhiên, anh phải đáp ứng các điều kiện của chúng tôi.

Diệp Phàm truyền âm nhập mật cho Trương Hùng nói.

- Nhiều quá, chúng ta không có đủ.

Lạp Thiết Cát lắc lắc đầu.

- Không phải anh nói khả năng kinh tế của anh rất hung hậu sao? Đến hai trăm triệu cũng không có được các anh phải đi đến nhà Đức Lý ăn cơm là đúng rồi.

Trương Hùng hừ lạnh nói.

- Thực sự chúng tôi không có, nhiều nhất cũng chỉ có một trăm triệu.

Lạp Thiết Cát nói.

- 150 triệu đô la Mỹ, thiếu một đồng cũng không được.

Trương Hùng lắc lắc đầu nói.

- Các anh còn có điều kiện gì cứ nói.

Lạp Thiết Cát ra vẻ đồng ý.

- Chúng tôi có thể làm người trung gian để hòa giải, các anh cùng với hội cứu quốc đã chiến đấu mười mấy năm nay, tôi yêu cầu các anh rút khỏi địa bàn của hội cứu quốc

Hơn nữa, còn phải nhường khoảng ba phần trăm khu vực các anh kiểm soát cho hội cứu quốc. Hơn nữa phải ký kết hiệp thương ngừng bắn với quân chính phủ hoặc hội cứu quốc.

Ký kết hiệp thương còn phải có trung gian, tổ chức trung lập đó phải là Liên hợp quốc hoặc tổ chức giữ gìn hòa bình…

Hơn nữa, ít nhất phải ngưng chiến năm năm.

Trương Hùng nói.

- Có thể ngưng chiến năm năm, khu vực kiểm soát cũng sẽ trả lại cho hội cứu quốc. Tuy nhiên, khu vực kiểm soát của chúng tôi sẽ không thể giao cho hội cứu quốc được.

Lạp Thiết Cát nói.

- Ha hả, anh vẫn còn muốn đàm phán sao? Anh không đồng ý thì từ sau này liên minh tự do các anh cũng thay đổi. Tin chắc rằng anh bị bắt bọn họ cũng sẽ tuyển chọn được một người đứng đầu mới thôi.

Trương Hùng cười gượng.

- Tôi muốn trao đổi với bọn họ một chút.

Lạp Thiết Cát bị buộc bất đắc dĩ, Diệp Phàm bóc băng dính ở miệng của bọn họ, bọn họ càu nhàu một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng điều kiện của Diệp Phàm.

Đứng trước tình hình này, bọn họ không thể không chọn cách cúi đầu.

Sau đó, Diệp Phàm cho vào miệng mỗi người một viên thuốc màu đen.

- Đây là thuốc độc của chúng ta chế ra. Nếu các anh có thể thực hiện điều kiện trong năm năm sẽ không sao cả. Nếu các anh không thể thực hiện đúng điều kiện đảm bảo sau năm năm sẽ phát tác.

Năm năm trôi qua cũng rất nhanh, đến khi đó chúng tôi sẽ phái người bí mật đến giải độc. Đừng hy vọng có thể tự giải được. Chúng tôi có thể phá giải sự thần bí của cây thánh giá của các anh để tấn công và phòng bị.

Chúng tôi cũng hoàn toàn có thể bắt lại được các anh.

Trương Hùng nói.

- Các anh không cần dùng thủ đoạn.

Lạp Thiết Cát nói.

- Chúng tôi không dùng thủ đoạn. Chúng tôi chỉ đề phòng các anh thay đổi thôi.

Trương Hùng nhún vai

- Tôi có thể đưa các anh đi lấy một phần tiền trước, các anh chỉ cần giảm phân lượng độc dược xuống hai năm là được rồi.

Dường như Lạp Thiết Cát nóng nảy.

- Được, có bao nhiêu tiền, cất ở chỗ nào?

Trương Hùng truyền đạt lại câu hỏi của Diệp Phàm.

- Một trăm triệu đô la Mỹ, tôi có thể đưa các anh đến lấy trước được.

Lạp Thiết Cát nói.

- Được, chúng tôi sẽ đi lấy tiền trước. Tuy nhiên, tiền ở đâu?

Trương Hùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thấy hắn gật đầu, hỏi.

- Cách đây không xa, khoảng mười mấy cây số. Được cất giấu trong hạp cốc. Đây là chỗ liên minh tự do chúng tôi giấu tiền. Tuy nhiên, chỉ có tôi rõ rang địa điểm.

Lạp Thiết Cát nói.

- Chẳng lẽ không có ai trông nom?

Trương Hùng hỏi.

- Có hai người trông nom giúp, bọn họ là thủ hạ rất thân thiết của tôi. Tuy nhiên, thân thủ của họ không tốt lắm, các anh hoàn toàn có thể giải quyết được họ. Hơn nữa, tôi ở trong tay các anh, các anh cũng không cần phải lo lắng gì cả?

Lạp Thiết Cát nói.

- Được rồi.

Trương Hùng gật đầu nói.

Sau đó Diệp Phàm đi ra triệu tập tất cả mọi người lại.

- Lạp Thiết Cát trả lời rất rõ rang.

Bao Nghị nói.

- Ừ, chỗ cất tiền phỏng chừng có lực lượng hùng hậu chấn giữ. Tuy nhiên, thật kỳ lạ. Chỉ cần chúng ta có Lạp Thiết Cát trong tay thì lực lượng canh giữ có hùng hậu đến mấy cũng không sợ có phải không?

Hồng Từ nói.

- Không phải là Lạp Thiết Cát muốn hy sinh mình để báo tin cho liên minh tự do chứ. Nếu như có động tĩnh bọn họ liền hiểu được.

Trương Hùng nói.

- Lạp Thiết Cát có thể cao thượng như vậy sao? Tôi cảm thấy là không có khả năng. Tôi suy nghĩ, người biết chỗ cất giấu tiền khẳng định sẽ rất ít, có thể có cao thủ đặc biệt gác ở đó. Chúng ta tới đó phải cẩn thận.

Diệp Phàm nói.

- Cũng đúng, hay là chúng ta bảo Lạp Thiết Cát gởi thư bảo bọn họ đưa tới. Trời mới biết chỗ cất giấu tiền của bọn họ có cái gì lợi hại ở đó.

Cung Chí Quân nói.

- Sợ gì, ổ hắc thần của liên minh tự do chúng ta đều đã đi qua, chẳng lẽ còn sợ một hai cao thủ sao.

Tôi nghĩ, trên đời này người vượt qua Thiên Đao tôi ngoài hồn khí của mấy người thần bí kia thì không còn người sống nào khác.

Chỗ giấu tiền không thể giấu được hồn khí khác của thần hắc cẩu.

Thiên Đao tràn đầy tin tưởng.

- Ừ, cứ đi xem không sợ. Dù sao có Lạp Thiết Cát trong tay có phải không?

Hồng Tà nói.

- Đối với chúng ta một trăm triệu rất quan trọng, dùng được cho rất nhiều chuyện. Việc này cứ quyết định như vậy đi.

Diệp Phàm gật đầu.

Cung Chí Quân mang theo vài đội viên của đội săn báo chuyển người ở giáo đường đến một nơi bí mật giam giữ.

Còn Bao Nghị cùng với Nhĩ Ba Oa đứng cách giáo đường không xa theo dõi, xem có người của liên minh tự do đến đây không. Mấy người Diệp Phàm dẫn Lạp Thiết Cát đi.

Thiên Đao giữ Lạp Thiết Cát, công lực mấy người đều cao, cho nên, không lâu đã đi được 10 dặm.

Nhìn thấy cách đó không xa có một hẻm núi tối tăm. Đầu tiên Diệp Phàm bí mật tìm góc cao rồi dùng đôi mắt ưng để quan sát động tĩnh ở trong hạp cốc.

Phát hiện thấy hai bên vực đều rất dốc, chủ yếu đều là nham thạch. Đương nhiên, trên nham thạch có một chút các loại cây cối mọc lẫn lộn.

Diệp Phàm giống như mèo rừng đi vào khe sâu, trong long Diệp Phàm vẫn rất có lòng tin. Đánh không được mà muốn chạy trốn tin rằng cũng không có mấy người đuổi được.

Rốt cục phát hiện ở trong hạp cốc có binh lính đang cầm sung ngồi ở trên một tảng đá nói chuyện phiếm.

Phỏng chừng là hai người này canh giữ ở đây lâu quá cho nên thật sự nhàm chán, cơ bản đã đánh mất sự đề phòng. Hai người đều tiện tay ngồi ném sang bên cạnh, rồi nằm nghiêng trên tảng đá hút thuốc lá nói chuyện tào lao.

Rất thuận lợi cho việc giải quyết hai tên nhàm chán này. Sau đó, Thiên Đao đưa Lạo Thiết Cát vào.

- Cất giấu ở đâu?

Trương Hùng cảnh giác nhìn bốn phía, hỏi.

- Ở ngay dưới tảng đá kia.

Lạp Thiết Cát chỉ chỉ chỗ vừa rồi hai binh lính nằm lên.

- Ở trong này, đi cũng bình thường thôi. Người binh lính cũng không tệ lắm, lại chịu cảnh khốn khó để coi chừng tiền.

Trương Hùng châm chọc nói.

- Ha hả, bọn họ cũng không biết được vị trí cụ thể cất giữ tiền. Lúc đó tôi chỉ giao cho bọn họ bảo vệ khe núi này. Ai tiến vào đây đều có thể bị xử lý, nếu không đối phó được có thể liên hệ với chúng tôi.

Lạp Thiết Cát cười gượng hai tiếng.

- Làm sao đi vào được?

Trương Hùng không để ý đến anh ta, hỏi.

- Phía sau tảng đá có đống đá. Chuyển ra thì có một tảng đá rất lớn. Phía sau có một cái động. Tiền được cất giữ ở trong động.

Lạp Thiết Cát nói.

Mấy người đi xuống phía dưới đống đổ nát, phát quang bụi rậm thấy có một tảng đá. Phía sau tảng đá không xa có một cái động thật lớn.

Để đề phòng gặp nguy hiểm, chúng ta dùng thuốc nổ. Đám người Diệp Phàm lùi lại hơn mấy chục thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.