- Cái này phải từ từ, hơn nữa, ngươi nhìn kỹ vách đá đi. Nếu như có thể phát hiện ra đặc điểm gì đó trong đoàn đưa ma thì tốt rồi.
Ví dụ như, địa điểm hoặc môi trường địa lý xung quanh chỗ đưa ma. Nếu các ngươi có thể phát hiện ra chỗ đó không chừng ta còn có thể đào được một ngôi mộ lớn đó.
Ngươi xem, đoàn đưa ma đến mấy trăm người, chủ nhân khi còn sống nếu không phải là đại quan thì nhất định là cự phú. Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm cùng mọi người bàn tính một chút, cả đám nghe xong đều có chút ngây người sững sờ.
- Nghe có chút hợp lý, nhưng lại có chỗ không hợp lý, thực là kỳ lạ. Thiên Thông nói.
- Kệ nó đi, cứu Xa Thiên quan trọng hơn. Theo lý mà nói, đêm qua Xa Thiên còn phát ra tín hiệu. Cho nên, nhất định cậu ấy ở ngay trên đảo này. Vậy chúng ta phân công nhau tìm xem chỗ nào có địa hình tương tự với nơi xuất hiện người âm trên vách đá. Ngôi mộ đó nhất định chỉ ở trên đảo này thôi. Bao Nghị nói.
Bởi vì đã tìm qua vài lần, thành ra không cần lo đối phương còn ẩn núp trên đảo. Cho nên, mấy người sau khi quan sát lần nữa, Diệp Phàm vẽ lại địa hình đáng nghi ra giấy.
Trương Ẩn Hào lập tức dựng địa hình qua máy tính, bức vẽ đó càng rõ ràng hơn, thế là, đám người Diệp Phàm chia làm nhiều tổ.
Mỗi tổ mang theo một nhóm binh lính tộc nhân Nạp Tây Mễ bắt đầu tiến hành tìm kiếm toàn diện theo hình thức kéo lưới trên đảo.
Rạng sáng ngày hôm sau, khoảng 5 giờ, trời còn hơi tối, sau khi trải qua hai lần tìm kiếm, các đội điểm danh quân số, lập tức ngây người.
- Tổ của Bao Nghị sao lại không thấy đâu? Trương Ẩn Hào hỏi.
- Bao Nghị lúc ấy mang theo mấy người đi tìm? Diệp Phàm hỏi.
- Cậu ta dẫn theo 5 thanh niên người Nạp Tây Mễ. Trương Ẩn Hào nói.
- Chẳng lẽ vẫn còn kẻ địch ẩn náu, công lực Bao Nghị quá thấp cho nên Trương Ẩn Hào nói đến đây không dám nói tiếp.
- Không thể nào, chẳng lẽ kẻ địch có thể chui vào lòng đất. Hơn nữa, cho dù có gặp phải, sáu người sao lại không phát ra một chút tín hiệu nào. Cho dù chỉ là hét một tiếng phỏng chừng tổ tìm kiếm khác cách đó không xa cũng sẽ nghe thấy mà. Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tổ nào cũng trang bị hai đạn tín hiệu, hơn nữa còn có súng ống. Kẻ địch lợi hại đến vậy sao, trong nháy mắt đã có thể đánh chết 6 người sống sờ sờ. Thông Thiên nói.
- Phải rồi, chúng ta chạy đến chỗ vách đá đó nhìn thử xem? Diệp Phàm kêu lên.
Một đám người kéo đến vách đá.
Lập tức, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
- Quả nhiên ở bên trong. Thiên Thông sợ hãi gãi gãi da đầu. Bởi vì, trên vách đá hiện ra cảnh Bao Nghị dẫn theo mấy binh lính tay xách đèn lồng ma ngẩn người đi theo sau đám người Xa Thiên, Lạc Phi đưa ma.
- Nhất định đã mất tích ở chỗ nào đó trên đảo, đúng rồi. Chúng ta mau kiểm tra đối chiếu phạm vị Bao Nghị tìm kiếm xem. Vừa rồi Bao Nghị tìm kiếm lần thứ ba ở khu vực nào? Diệp Phàm hỏi.
- Chỗ gần trung tâm về phía bắc. Trương Ẩn Hào nói, Xa Nhất Đao đã lao về phía đó. Mấy đại cao thủ chạy rất nhanh, không lâu sau đã đến được chỗ đó.
- Đây không phải là đạn tín hiệu sao? Lúc này, Hồng Tà nhặt lên một quả pháo có dạng địa lôi trên mặt đất.
Đây là đạn tín hiệu đặc biệt của tổ, không cần súng. Trực tiếp kéo dây là pháo sẽ bắn lên trời. Hơn nữa cũng không sợ nước.
- Vậy chính là ở khu vực này rồi, chúng ta lấy đạn tín hiệu làm trung tâm, chia làm bốn đội tìm kiếm. Diệp Phàm nói: - Nơi này có vẻ tĩnh lặng, thực ra tràn ngập nguy hiểm. Ngay cả cao thủ như Xa Thiên cũng rơi vào bẫy, chúng ta bất cứ lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.
Lúc tiến hành tìm kiếm lần nữa, những người công lực thấp còn mang theo súng bên người. Người nào người nấy thắt lưng đều dắt lựu đạn.
Trong đám người này, công lực của Trương Ẩn Hào khá thấp, cho nên, tên này còn cầm theo một khẩu súng hạng nhẹ. Thắt lưng còn dắt thêm súng lục và lựu đạn, rất giống tư thế của quân cảm tử.
Leng keng
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Diệp Phàm cảm thấy trái tim đột nhiên co rút lại. Sau đó âm thanh này lại vang lên.
Cho dù tất cả mọi người đều cảnh giác, thế nhưng, âm thanh quái dị này cứ như có tác dụng thôi miên, khiến người ta choáng váng, hôn mê.
- Có phát hiện gì không? Diệp Phàm hỏi Huyễn Ma.
- Mê âm, có lẽ chính mê âm này khiến đám người Xa Thiên bị lừa. Chỉ cần luôn luôn nhắc nhở bản thân, vẫn có thể đề phòng mê âm. Có điều, chỉ sợ mê âm này được cao thủ khống chế. Ví dụ như, trong tay của hồn khí Thoát hồn cảnh thì phiền toái rồi. Hơn nữa, có lẽ nơi này còn có một kiểu bố trí kỳ lạ. Huyễn Ma nói.
- Tôi nghĩ, có thể dùng cách ném đá dò đường không? Diệp Phàm hỏi.
- Làm thế nào? Huyễn Ma hỏi.
- Mê âm này đối với người có công lực thấp thì càng dễ bị mê hoặc. Tôi nghĩ, chúng ta dừng lại lùi ra phía ngoài. Sau đó để binh lính Nạp Tây Mễ tạo thành một đội đến đây tìm. Bọn họ nhất định sẽ bị mê hoặc vào trước. Chỉ cần chúng ta có thể phát hiện ra bọn họ đi vào như thế nào thì dễ làm rồi. Diệp Phàm nói.
- Ừ, cách này không tồi. Có điều, chỉ sợ người ta cũng nghĩ đến cách này mà có biện pháp phòng ngừa rồi. Có điều, vẫn có thể thử một lần. Ít nhất, thần trí ta thế này bọn chúng muốn mê hoặc ta cũng không hề dễ dàng, phải không? Huyễn Ma lại bắt đầu kiêu ngạo.
- Đương nhiên, ông là vua trong giới này mà. Hơn nữa còn là truyền nhân của Cửu Chỉ. Diệp Phàm nịnh bợ.
Quả nhiên, chiêu này rất hữu hiệu.
Đám Diệp Phàm đi xa khỏi nơi có tiếng chuông, có điều, Trương Ẩn Hào lại cứ đâm đầu đi về phía đó.
- Mẹ kiếp, bảo cậu đi phía đông cậu lại cứ đi phía tây. Hồng Tà vừa khéo ở bên cạnh, kêu lên một tiếng với Diệp Phàm bằng truyền âm nhập mật. Sau đó tát Trương Ẩn Hào một cái khiến nửa bên mặt y thiếu chút nữa sưng phồng. Tên này cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
- Làm gì thế, sao lại đánh tôi? Trương Ẩn Hào tức giận nhìn Hồng Tà.
- Đánh thế còn nhẹ đó, cút về mau. Hồng Tà đẩy một cái, Trương Ẩn Hào vừa tức giận, vừa bị đẩy bay đến bên cạnh Diệp Phàm.
- Bên này có chút kỳ lạ, mau mau tránh ra. Diệp Phàm nói, Trương Ẩn Hào cũng không nói gì nữa, đám người tản ra bên ngoài.
Không lâu sau, binh lính người Nạp Tây Mễ hợp thành một đội tìm kiếm.
Quả nhiên, không lâu sau âm thanh leng keng kia lại vang lên.
- Âm thanh này có lẽ có một phạm vi nhất định phải không? Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, khi ngươi đi vào phạm vi của nó ngươi sẽ nghe thấy. Có lẽ là chạm phải gì đó. Hơn nữa, các ngươi rời khỏi phạm vi này đương nhiên sẽ không nghe thấy nữa. Có điều, Lão Ma ta vẫn có thể nghe thấy. Huyễn Ma đắc ý nói.
Một lúc sau, những binh lính này cứ ba người một hàng lập thành đội. Hàng đầu đi vào trong, không lâu, thân thể nhoáng lên một cái biến mất trong khoảng không. Tiếp theo là hàng thứ hai, hơn nữa, người nào người nấy đều ngây ngẩn như cương thi.
- Bên trong chẳng lẽ có kết giới? Diệp Phàm hỏi.
- Có khả năng là kết giới, cũng có thể là một cơ quan đặc biệt, bố trí ánh sáng khiến cho mắt thường khó có thể phát hiện ra chỗ đó. Huyễn Ma nói, Diệp Phàm dẫn người mau chóng lập thành đội, dưới sự chỉ dẫn của Huyễn Ma, đi theo sau những binh lính đó vào trong.
Đương nhiên, vừa tiếp cận liền nghe thấy âm thanh leng keng đó. Tuy rằng tất cả mọi người đều đã chuẩn bị trước, bịt tai lại, thế nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh kia. Chỉ là nhỏ đi không ít.
- Đây là sự công kích vào thần kinh người, không riêng ở phương diện thính giác. Cho nên, các ngươi vẫn có thể nghe được âm thanh này.
Đương nhiên, sự công kích của sóng âm chủ yếu vẫn ở phương diện thính giác, hiện tại uy hiếp của nó đối với các ngươi yếu đi nhiều rồi.
Thế nhưng điều này có lợi cũng có hại, các ngươi bịt hết tại rồi đợi chốc nữa sau khi đi vào rồi muốn liên lạc với nhau cũng có chút phiền phức.
Nếu rút bịt tai ra thì lại sợ các ngươi bị mê hoặc mất. Huyễn Ma nói.
- Không sao, có ông bảo vệ ít nhất có thể chỉ huy chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi còn có ngôn ngữ người câm giúp đỡ.
Diệp Phàm nói.
Cảm giác rất lạ lùng, đã đi vào rồi, phát hiện bên trong khá rộng rãi. Phạm vi chừng 2-3 dặm.
Hơn nữa còn có một số tảng đá thô ráp kỳ quái xếp thành một hình tam giác ngược. Tảng đá rất lớn, tảng nào tảng nấy đều to bằng một toa tàu cao tốc.
Từng hàng từng hàng chất lên cao chừng hơn 30m. Hơn nữa, trên tảng đá có khắc thô một thứ có dạng mũi tên.
Không nhưng thế, nhiều chỗ trên tảng đá lồi lõm dường như đã bị một vật nặng hoặc vũ khí cùn nào đó tấn công.
Hiện trường có một tầng sương mù mỏng manh, một luồng khí quỷ dị bao trùm hết thảy, đem đến cho người ta cảm giác âm trầm như đi vào địa phủ.
Một lúc sau, tiết tấu của âm thanh leng keng chậm lại. Diệp Phàm phát hiện, đội ngũ mấy trăm người đưa ma vừa rồi phát hiện ở chỗ vách đá đã đến.
Sợ tới mức Diệp Phàm vội vàng thủ thế, nằm phục xuống đất.
- Những người này là người chết hay người sống? Diệp Phàm hỏi.
- Ta nghi ngờ bọn chúng là cương thi hay gì đó, chẳng là người sống cũng chẳng là người chết. Ngươi xem, bọn chúng không tên nào mở mắt.
Hơn nữa, thân thể tuy rằng không đến nỗi quắt queo nhưng vẫn có thể nhìn ra đã khô quắt.
Không những thế, ta nghi ngờ bọn chúng đều đang nghe theo sự chỉ huy của tiếng chuông. Ngươi xem, đám người Xa Thiên, Lạc Phi, Bao Nghị đều mở hai mắt ngây ngẩn đi theo đội ngũ.
Đây là bởi vì bọn họ vừa vào chưa lâu. Chẳng qua là bị mê hoặc, chịu sự khống chế của tiếng chuông. Ngươi có cảm thấy không, bọn họ vẫn đang hô hấp.
Có điều, tình hình này mà cứ tiếp tục, phỏng chừng sau một thời gian ngắn, bọn họ cũng sẽ trở thành thành viên chân chính trong đội ngũ này thôi. Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm phát hiện, những binh lính đó thấy dội ngũ này sắp đến, không ngờ rất tự nhiên gia nhập đội ngũ. Hơn nữa, cũng là bộ dáng ngây ngẩn đi vòng quanh đống đá hình tam giác.
- Điều này thật kỳ lạ, những người này chết cũng không biết bao lâu rồi. Chẳng lẽ vẫn luôn luẩn quẩn thế này sao? Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Không thể nào luôn luẩn quẩn như vậy, cho dù là cương thi cũng không chịu nổi. Có lẽ là có người ngoài tác động vào mà bắt đầu luẩn quẩn.
Cứ chuyển động như vậy có lẽ có thể khởi động cơ quan đã bố trí. Từ đó khiến cho tiếng chuông có thể vang ra ngoài thu hút người đi vào làm lớn mạnh đội ngũ của chúng.
Ngươi xem, người trong đội ngũ này khá lạ lùng, dường như rất tạp nham. Huyễn Ma nói.
- Ừ, người Nạp Tây Mễ có, người da trắng cũng có, người da đen cũng có, dường như còn có người da vàng đến từ châu Á.
Có lẽ là mấy tên xui xẻo sau khi đi đến nơi này liền bị thu hút vào. Còn đội ngũ này có lẽ vốn không nhiều lắm, chỉ hơn trăm người.
Hiện tại nhìn thì thấy cũng lên đến ba bốn trăm người. Nhiều năm như vậy chỉ có bấy nhiêu người dường như cũng không nhiều lắm.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nơi này trở thành hoang đảo. Diệp Phàm nói.