- Ha ha ha, kế này hay lắm. Dứt khoát xây dựng nhà xưởng của quân và dân là được.
Đoàn Hải Thiên cười nói.
- Cứ như vậy không phải biến thành nhà máy quân dụng rồi sao, tuy nói là hợp tác, nhưng quân đội cũng có phần mà. Đến lúc đó, chúng ta lại lôi ra nguồn gốc lâu đời của nó, thêm vào việc quân đội gia nhập, chuyện này, phỏng chừng tám phần có thể trót lọt.
Diệp Phàm cười nói, tâm tình thoải mái hơn.
- Cách này có lẽ chỉ có đại ca anh mới làm được, nếu là người khác, không có cửa đâu. Chỗ nào không có sữa chứ, lại còn muốn chuyên cung cấp cho quân đội, còn không phải mấy thứ đặc biệt cần cung cấp.
Tuy nhiên, quân đội đóng quân tại tỉnh Nam Phúc chúng ta không ít. Chỉ riêng Quân đoàn Hai của Quân đoàn trưởng Hầu đã có mấy chục nghìn người phân bố ở các nơi trong các tỉnh rồi.
Còn căn cứ Vịnh Lam Nguyệt vốn đã có mấy ngàn quân nhân, hơn nữa thành viên của Báo Săn, phỏng chừng cũng đến mười ngàn người.
Bao nhiêu người như vậy đều chỉ uống sữa do Nam Lĩnh cung cấp, có lẽ miệng của vị Hoa kiều Australia kia phải vui đến nỗi nở hoa mất.
Ít nhất, chế phẩm sữa của ông ta trước khi xuất xưởng đã đạt hạn ngạnh 20~30% rồi.
Trần Quân cũng đã hiểu rõ, cười nói.
- Điều đó là đương nhiên, Diệp Phàm có thể diện mà.
Bằng không, cho dù là Đoàn Hải Thiên tôi ra mặt, Quân đoàn trưởng Hầu và Tư lệnh Lâm người ta cũng chẳng thèm ngó ngàng.
Đoàn Hải Thiên cười nói.
- Ha ha, tôi bị mấy người khen xấu hổ quá.
Diệp Phàm sờ đầu một chút, nhìn nhìn Vu Kiến Thần, cười nói:
- Tuy rằng không đạt được mục tiêu đề ra lúc trước, giúp cậu trở về sở tỉnh, đảm nhiệm chức Phó giám đốc thường vụ Sở, nhưng dù sao cũng là Phù chánh. Thế nào, gần đây công tác ở Thương Hải vẫn tốt chứ?
- Ha ha, cũng tạm, chuyện này, nhân vật số một so với trợ thủ, thực ra thoải mái hơn nhiều. Trước kia bị kẹp ở giữa hai người Hứa Chí Cường và Chung Luân khó sống quá.
Hiện giờ Hứa Chí Cường cút lên sở rồi, mà Chung Luân được Lý Xương Hải sắp xếp ngồi vào vị trí Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Hải của Hứa Chí Cường này rồi.
Mà Bí thư Lý lại đẩy tôi lên vị trí Cục trưởng Công an thành phố Thương Hải. Ít nhất, sau này, không còn bánh bích quy nhân Hứa Chí Cường nữa.
Ngay cả Chung Luân vị Bí thư này muốn trút giận vào tôi cũng phải suy nghĩ một chút. Có điều tôi vẫn luôn cảm thấy Bí thư Lý Xương Hải có chút kỳ quái, ông ta làm vậy là có mục đích gì?
Vu Kiến Thần cười cười, nói.
- Ha ha Kiến Thần, nếu như tôi đoán đúng. Trước kia Lý Xương Hải muốn dùng Hứa Chí Cường để kiềm chế Chung Luân.
Mà hiện giờ Lý Xương Hải đã đưa Hứa Chí Cường lên sở. Và ông ta đề bạt cậu lên, cậu liền trở thành vũ khí kiềm chế Bí thư Đảng ủy Công an Chung Luân.
Mà hai người các cậu đối chọi lẫn nhau, đồng chí Xương Hải ngư ông đắc lợi rồi. Ít nhất, để nhận được sự ủng hộ của tỉnh, hai người các cậu đều phải để tâm nghe lời ông ta.
Thủ đoạn kiểu này chính là chơi cân bằng, chỉ là bình mới rượu cũ, chẳng có gì mới mẻ cả. Làm như không những vừa có thể chiếu cố Hứa Chí Cường mà lại không đắc tội Diệp Phàm.
Mà Chung Luân còn nói được gì nữa, anh từ vị trí Cục trưởng Công an lên Bí thư Đảng ủy Công an, hơn nữa đã vào Thường vụ, ba bên đều có lợi.
Mà người được lợi nhiều nhất là đồng chí Xương Hải. Ông ta nắm chắc quyền lãnh đạo trong tay. Tôi không thể không bội phục, nghệ thuật khống chế người khác của đồng chí Xương Hải đúng là rất hoàn hảo.
Đoàn Hải Thiên nói.
Ba người Diệp Phàm đều đã hiểu được sơ lược gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ, thật đúng là nghệ thuật lãnh đạo. Trong tình huống không tốn một viên đạn, tôi lợi anh lợi mọi người đều lợi, còn có thể làm cho mọi việc viên mãn như vậy, không hổ là cao thủ trong chốn quan trường.
- Được rồi, không hàn huyên nữa, Trần Quân, đi cùng tôi đến vịnh Lam Nguyệt một chuyến.
Diệp Phàm phải tranh thủ thời gian đi làm công tác thuyết phục Tư lệnh Lâm và Quân đoàn trưởng Hầu.
- Ha ha ha, tôi thấy đại ca sắp trở thành nhân viên bán sữa rồi.
Trần Quân ha ha phá lên cười, đầy vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.
- Còn có cách nào khác, việc này, dù sao cũng phải có người đi làm, số tôi vốn vất vả mà!
Diệp Phàm nhún vai, kỳ thực, tâm tình đầy thích thú. Nếu như có thể giải quyết được chuyện của Kiều Báo Quốc, chuyện của Ngô Chính Phong cuối năm đó có thể đòi bố vợ trả nợ rồi.
Ở trong xe, Diệp Phàm nói quyết định của mình cho Kiều Báo Quốc một lượt. giao cho anh ta lập tức đi điều tra lịch sử của mảnh đất kia.
Hơn nữa, lúc này, có phải bỏ thể diện đi cũng phải làm. Chú ruột Vu Tín Lễ của Vu Kiến Thần chính là một trong những nhân chứng quan trọng. Nếu như có thể để ông ta dẫn đầu tìm ra một lượng lớn chứng cứ, vậy thì chuyện này coi như đã thành công một nửa rồi.
Kiều Báo Quốc đồng ý lập tức đi làm ngay. Diệp Phàm biết, tên này tuy trong lòng còn có chút không phục. Nhưng chuyện liên quan đến bản thân anh ta tuyệt đối sẽ không đùa cợt với mình.
Sau đó Kiều Báo Quốc nói lại chuyện này cho Kiều Viễn Sơn.
- Thằng ranh này, đúng là có chút bản lĩnh, trong thời gian một ngày mà hắn có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy.
Anh mau đi làm đi, chứng cứ càng đầy đủ càng tỉ mỉ càng tốt, nhân chứng phải nhiều. Chỉ có một điều, trong chuyện này nếu như anh có phát hiện gì ngoài ý muốn thì phải lập tức báo lại cho Diệp Phàm ngay, không được giấu giếm gì.
Lần này, chuyện của anh có lẽ sẽ giải quyết được trong tay Diệp Phàm. Báo Quốc, anh cũng đừng có không phục. Thằng ranh kia có chút khôn vặt đấy.
Bạn bè người ta nhiều, toàn tai to mặt lớn. Anh cũng học tập đi. Đừng cả ngày cho mình xuất thân từ đại viện Kiều gia là người ta có thể đánh giá anh cao một chút.
Kỳ thực, trong cả nước, những gia đình tương đương với Kiều gia còn rất nhiều, thậm chí, những gia đình trên cả Kiều gia cũng không ít.
Gặp phải những người đó, người ta chưa chắc đã nể mặt anh. Chuyện lần này đúng là một bài học sâu sắc, anh đó, chính vì kinh nghiệm cơ bản thiếu sót cho nên mới xảy ra những chuyện này, để người ta hãm hại.
Cho nên, bình thường phải đến cơ sở nhiều một chút, nhìn nhiều nghe nhiều ý kiến của các đồng chí khác. Người ta muốn học phải khiêm tốn, khiêm tốn không có gì là xấu cả. Anh phải nhớ cho kỹ, nhớ cho kỹ vào!
Kiều Viễn Sơn không ngờ khen Diệp Phàm một câu trong điện thoại, đồng thời cũng cảnh cáo đứa con.
- Cha, con đang lo hắn không giải quyết được chuyện bên quân đội. Đến lúc đó, bên quân đội người ta lại nói là không hề có chuyện này, vậy thì chúng ta chạy đông chạy tây bên này còn có tác dụng gì.
Đến lúc đó, không chừng còn chọc giận đến Chủ tịch Hội đồng quản trị Toàn đến từ Australia. Lửa đổ thêm dầu không phải càng phiền toái hơn sao?
Hay là, việc này, bảo bác cả đến vinh Lam Nguyệt chào hỏi vài câu. Bác cả trước kia cũng là Tư lệnh của quân khu Lĩnh Nam, vịnh Lam Nguyệt dù thế nào cũng phải nể mặt một chút đúng không ạ?
Kiều Báo Quốc nói, tên này vẫn không yên tâm.
- Ha ha, năng lực của ông em rể anh anh còn chưa phát hiện ra đâu. Yên tâm, việc này nếu hắn đi làm, có thể chắc chắc đến tám phần mười.
Nếu như không làm được, có lẽ đã gọi cho bác cả của anh từ lâu rồi. Anh cho là hắn sẽ ngu xuẩn như vậy sao, chủ ý cùi bắp như vậy cũng nghĩ ra được, còn chuyện gì hắn không thể nghĩ đến?
Anh cứ yên tâm liên hệ với Chủ tịch Toàn đi, phải ra sức thuyết phục Chủ tịch Toàn. Hơn nữa, việc này đối với ông ta chỉ là khoác lên bộ quân trang màu xanh mà thôi.
Trăm lợi không một hại.
Kiều Viễn Sơn cười nói, xem ra, tâm tình khá tốt.
Ban đầu Kiều Viễn Sơn đã tính toán đến tình huống xấu nhất, Diệp Phàm không giải quyết được thì mình đành phải ra tay. Cũng không thể giương mắt nhìn con trai mình bị người ta chỉnh.
Kiều gia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.
Đối với chuyến viếng thăm của Diệp Phàm, mấy vị Tư lệnh Lâm Hồng căn cứ vịnh Lam Nguyệt, Hầu Bình Quân đoàn trưởng quân đoàn Hai, Thiếu tướng Trịnh Phương Thủ trưởng đội Báo Săn cùng với Cố Thiên Kỳ Phó tư lệnh căn cứ đã đứng bên ngoài sơn khẩu bên ngoài Báo Săn nói cười chờ Diệp Phàm từ lâu.
Ở trong này, dường như Lâm Hồng, Hầu Bình, Trịnh Phương và Cố Thiên Kỳ đều biết được Diệp Phàm chẳng những là Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh, người ta còn từng là vương bài trẻ tuổi của Tổ đặc nhiệm A.
Bởi vì, Cố Thiên Kỳ đã từng đảm nhiệm chức Quân đoàn trưởng Quân đoàn Hai, Quân đoàn Hai từng giây từng phút đều sẵn sàng hỗ trợ và phục vụ Tổ nòng cốt thứ Tám.
Cho nên, Quân đoàn trưởng của quân đoàn này biết nội bộ Báo Săn kỳ thật chính là Tổ nòng cốt thứ Tám của Tổ đặc nhiệm A. Mà Hầu Bình sau đó cũng biết được thân phận của Diệp Phàm rồi.
Vừa xuống xe, Trịnh Phương liền chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn với Diệp Phàm, miệng hô:
- Xin chào Thủ trưởng!
Khiến cho anh chàng Thiếu tá canh cổng Báo Săn cho rằng mắt mình nhìn nhầm, vội vàng dụi mắt, đích thực phát hiện Thiếu tướng Trịnh Phương thủ trưởng tối cao của Báo Săn đang cúi chào một người trẻ tuổi.
Trong lòng anh Thiếu tá khiếp sợ há hốc mồm, trong lòng thì thầm cũng không làm ầm ĩ, hiểu được người thanh niên này dường như lai lịch rất không tầm thường. Không thể ngờ được người mà đám người Tư lệnh Lâm, Sư đoàn trưởng Trịnh chờ đợi lại chính là người thanh niên này.
- Ha ha ha, chào Sư đoàn trưởng Trịnh.
Diệp Phàm mỉm cười, đưa tay ra bắt tay Trịnh Phương, mà Lâm Hồng tất nhiên hiểu rất rõ, biết Diệp Phàm là Phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A. Trịnh Phương là cấp dưới chính tông của Diệp Phàm, cấp dưới cúi chào cấp trên là hoàn toàn chính đáng.
Còn Hầu Bình và Cố Thiên Kỳ lại có hơi ngẩn ra. Bởi vì hai người họ không biết Diệp Phàm hiện giờ đã thăng chức thành Phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A, là một trong những thành viên quan trọng nhất của Tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm tuy là lãnh đạo cũ của Báo Săn, nhưng hiện giờ đã tháo bỏ quân trang, chuyên tâm vào địa phương rồi.
Nghe nói là bị thương nên rút khỏi, Trịnh Phương lễ nghĩa như vậy với lãnh đạo cũ, coi như tròn lễ nghĩa rồi.
Hai người vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, bởi vì, Trịnh Phương là một người cao ngạo, bình thường nhìn thấy Tư lệnh Lâm Hồng có lúc còn tỏ ra lạnh lùng, sao có thể để ý đến thế với Diệp Phàm một lãnh đạo cũ đã hết thời, từng là vương bài chứ.
Hai bên bắt tay, sau khi hàn huyên thì lại lên xe, trực tiếp lái vào bên trong Báo Săn.
- Bí thư Diệp, anh có lộc ăn rồi.
Tư lệnh Lâm đi tuốt ở đằng trước, Diệp Phàm đi bên cạnh ông ta. Tư lệnh Lâm cười tủm tỉm, nói.
- Ô, chẳng lẽ lại có những thứ tốt như lợn rừng?
Diệp Phàm hơi sững sờ, cũng rất thoải mái. Những thứ thổ sản vùng núi món ăn thôn quê, các sĩ quan cao cấp của Báo Săn mỗi tháng đều mở tiệc một đến hai lần.
- Ha ha ha, vừa nghĩ đến thịt hươu, thịt chó đen, thịt lợn rừng cách thủy nóng hầm hập, miệng tôi đã chảy nước miếng rồi.
Trần Quân ở một bên cười khan.
- Ha ha, tôi cũng vậy.
Hầu Bình rướn rướn cổ, dường như miệng cũng có phản ứng rồi. Đám người này, đều nghiện ăn cả rồi.
Quả nhiên, đi vào một gian phòng đặc biệt cách âm. Trên bàn đã dọn sẵn mấy chậu đặc sản miền núi đang bốc hơi ngun ngút, hương thơm ngào ngạt.
Tất nhiên, tại Thủy Châu thành phố ven biển này, hải sản cũng đầy một chậu trên bàn. Tất cả đều dùng chậu rửa mặt bằng inox thường dùng trong quân đội.
- Mọi người trước tiên uống một chén canh làm ấm bụng rồi tính tiếp nào.
Lâm Hồng không khách khí chút nào, vừa nói vừa làm, có điều, Tư lệnh Lâm sau khi múc đầy một bát súp thịt liền đẩy về phía Diệp Phàm.
- Không không không, Tư lệnh Lâm, anh là chủ nhân vịnh Lam Nguyệt, anh dùng trước.
Diệp Phàm vội vàng từ chối, bởi mình cũng không thể không giữ lễ nghĩa cấp bậc được. Người ta Lâm Hồng dù gì cũng là Tư lệnh Trung tướng, thành viên quân khu Nam Lĩnh.