Chỉ là hơi mơ hồ thôi, lệnh bài này chẳng phải là tín vật để đưa ra lệnh giết người của quốc vương Tinh Tuyệt sao.
Trương Ẩn Hào cầm kính lúp nhìn, nói:
- Hơn nữa, tôi nghi ngờ rằng những đường viền hoa xung quanh là có hàm ý đặc biệt.
Có phải là thể hiện vương quyền của quốc vương nước Tinh Tuyệt cổ. Hay là một loại biến thể. Ví dụ như thể chữ Liễu, thể chữ Nhan, thể chữ Khải, vân vân.
Chỉ có phương hướng là không thay đổi.
- Ừ, cũng có lí.
Vương Long Đông nói.
- Không phải chữ Mã, mà là chữ Điểu.
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Chữ điểu, sao mà giống chữ Điểu chứ? Phần thân của con Điểu sao có thể béo như này, hơn nữa lại giống một cái đĩa nữa? Có lẽ là phần bụng của chữ mã mới đúng.
Nhân Bàng lắc đầu nói.
Chú thích: Chữ Mã (马) và chữ Điểu (鸟) hơi hao hao giống nhau nên mới xuất hiện trường hợp như trên.
- Đúng rồi, không phải là Thi ngao điểu sao? Mọi người coi, hình dáng cái đĩa này chẳng phải là Thi ngao điểu sao?
Mà hai cái ở hai bên cạnh dài giống như cái đuôi ngựa kia nhìn kỹ chính là cánh của Thi ngao điểu, chỉ tội là bị mấy người thợ điêu khắc của Tinh Tuyệt quốc kéo dài ra, nhìn lại thấy giống chân ngựa.
Nghe nói hoàng hậu của Tinh Tuyệt quốc thích nuôi loại Thi ngao điểu dị năng này, có thể dự báo trước ba phút. Lẽ nào lệnh bài giết người này chính là do nữ hoàng hạ lệnh.
Hơn nữa cái quan tài này có thể chứa hơn 100 người. Có phải là cùng một lúc giết chết ngần này người không?
Trương Ẩn Hào nói.
- Tôi nghĩ rằng, năm đó đệ đệ của Tinh Tuyệt quốc ‘Đạt Ma Cát Thành Tư’ bị đóng cửa vì Thanh Vương. Sau đó tạo phản không thành nên bị giết chết rồi.
Có khi nào những bộ xương nằm trong quan tài này chính là thuộc hạ của Thanh Vương. Con cháu của Đạt Ma Cát Thành Tư lại trốn thoát, sau đó người của Thanh Vương lại tụ tập thành Thập Tam Thanh Y .
Mà nơi này đoán chừng cũng có liên quan tới Thập Tam Thanh Y. Nhưng mà, Thập Tam Thanh Y hiện giờ cũng có thể không rõ nơi này đâu.
Diệp Phàm phân tích.
- Điều này khá là không rõ ràng, giả dụ, nếu đây là bia mộ của tổ tiên Thập Tam Thanh Y, vậy tại sao bọn họ không tới thờ cúng.
Vả lại, liên quan giữa người trong quan tài kia với bóng dáng của kẻ thần bí là gì? Lẽ nào là bảo vệ của bọn họ, bọn họ bảo vệ những cái vong linh kia làm gì?
Vì sao hai, ba nghìn năm qua đi rồi những cái quan tài này lại vẫn được bảo vệ vẹn toàn như vậy. Lẽ nào đây là lí do mà bóng người đang bảo vệ.
Những cái quan tài kỳ quái này, cái bóng người thần bí này, còn có cái lệnh bài giết người, lại đang thể hiện cái gì nữa đây.
Tất cả đều là những câu đố bí ẩn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Những câu đố này quá nhiều, chúng ta có nghĩ nát óc cũng khó có thể hiểu rõ ràng. Tôi nghĩ không cần thiết phải đi dò xét, chúng ta không phải các nhà khảo cổ học. Chúng ta lần này tới đây, nhiệm vụ chính là bắt Thập Tam Thanh Y .
Ngưu Bá nói.
- Được rồi, chúng ta đi trước. Qủy lâm (rừng ma) lại không thể ở lại nữa, nếu mà ở lại nữa thì e rằng lại xuất hiện cái thứ gì đó đáng sợ thì càng phiền phức. Thất gia bên đó đã chết rồi, chúng ta ở bên này vẫn chưa chết là may mắn lắm rồi.
Diệp Phàm khoát tay áo. Mọi người cũng gật đầu, đi theo Diệp Phàm đi ra ngoài.
Dường như cái quan tài này là cái mắt ma của rừng ma, ngoảnh đi ngoảnh lại đã sáng rồi. Ban ngày nhìn rất rõ, những cây gỗ khô vẫn còn. Bước đi không xa thì phát hiện thấy người nhà Thất gia đang ngồi dưới gốc cây.
- Đồ hèn!
Vừa nhìn thấy Thất gia, Vương Nhân Bàng liền nhịn không được nói châm chọc. Vẻ mặt mọi người ai cũng giống nhau.
Nhưng mà nhìn thấy đám người của Diệp Phàm, người của Thất gia đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
- Diệp tiên sinh, hi vọng thủ hạ của ngươi khách khí một chút. Chúng tôi chỉ là muốn hợp tác, các người không có quyền yêu cầu chúng tôi thay các người đi chết.
Tình hình vừa rồi tất cả mọi người đều rõ, không đi thì sẽ chết, chúng tôi vẫn còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.
Chúng ta là bạn làm ăn, nếu mà nói về tình bằng hữu thì ngay cả bạn bè cũng không sánh được. Đương nhiên, nếu các người có thể sống sót được thì chúng tôi đây cũng hết sức vui mừng.
Nếu Diệp tiên sinh khẳng định muốn tiếp tục hợp tác, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Nếu Diệp tiên sinh thấy chúng tôi có gì đấy vi phạm điều kiện hợp tác, thì hiện tại chúng tôi coi như giải tán.
Thất gia cũng là mất thăng bằng nói.
- Tiếp tục hợp tác.
Diệp Phàm không phản đối, nói.
- Ừ, Diệp Phàm là một người hiểu chuyện. Kỳ thật, chúng tôi đã chết mất hai người, các người hiện vẫn chưa chết người nào. Tính ra chúng ta thiệt hơn nhiều rồi.
Thất gia nói.
- Đáng đời các người.
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Vương tiên sinh, bây giờ không cần phải tự cao mà nói những lời này, khi nào mà lấy được kho báu, ai còn sống được mói gọi là anh hùng. Bây giờ to còi cũng chẳng làm đếch gì được, tới lúc đó, Vương Nhân Bàng ngươi nếu gặp nguy hiểm thì Hùng Bàn Tử tôi đây tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp.
Hùng Bàn Tử nói.
- Hiện ta đang là đầu bếp ở bên bắc Tống các ngươi.
Vương Nhân Bàng nổi giận, liền rút đao ra.
Loảng xoảng. Phía bên Thất gia cũng rút đao thương ra bắt đầu tranh đấu.
- Đánh đi, đánh chết cũng được. Kho báu không có người phân chia, một mình ta sẽ mang về.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Tất cả dừng tay.
Thất gia quát, người của ông ta bên kia rút đao thương về trước, Diệp Phàm khoát tay chặn lại, đám người Vương Nhân Bàng cũng thu hồi binh khí.
- Chúng ta vẫn còn hợp tác nên tôi hi vọng mọi người đừng làm loạn nữa. Nếu mà loạn hết lên với nhau, chúng ta sẽ tự hại chết chúng ta đấy, còn gọi gì là đi tìm kho báu Thập Tam Thanh Y nữa.
Thất gia nói.
Hai bên tạm thời quên đi sự việc không thoải mái vừa rồi. Sau khi quan tài biến mất, tất cả đều rất thuận lợi, thuận lợi mà đi tới rừng ma.
Nhưng mà, sau khi đi vào rừng ma, Diệp Phàm phát hiện ra hai khuôn mặt mới. Một nam một nữ.
- Diệp tiên sinh, người này là do tôi mời đến. Cậu ta là Toa Ngư, cô ta tên Tuyết Lăng. Anh cũng biết, bên chúng tôi đã mất đi hai người, bị thiếu người. Khả năng phi tiêu của Toa Ngư rất nhanh nhẹn, khả năng dùng đao của Tuyết Lăng giống như tuyết vậy, khiến người ta phát khiếp.
Thất gia giới thiệu đôi nam nữ.
Diệp Phàm bước lên chào hỏi.
Có điều, Diệp Phàm phát hiện, bọn họ dường như không giống người TQ.
- Thất gia, bọn họ không phải người TQ sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, bọn họ là người Việt Nam.
Thất gia nói:
- Diệp tiên sinh yên tâm, bọn họ làm ăn với tôi nhiều lần rồi. Bọn họ chỉ cần tiền.
Giữa trưa ngày thứ hai, hơn chục người cuối cùng đã tới được phạm vi sườn núi Thanh Vương.
- Thập Tam Thanh Y phía trước cách chúng ta bao xa nữa?
Diệp Phàm hỏi Thiết Cùng.
- Vẫn còn khoảng 10 dặm nữa, bên đó có cỏ có nước, có một ốc đảo. Bằng không rất khó để đi tiếp, đương nhiên nơi đó cũng chỉ có những người đi đường mói biết.
Thiết Cùng nói.
- Tôi không hiểu nổi, cái địa điểm này sao không đặt ở thị trấn chẳng hạn, lại đi đặt ở cái chốn mà ngay cả chim cũng không muốn tới đây ỉa nữa thế này? Chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này sao có thể sống được?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Ha ha, đi đường có quy tắc đi đường. Càng những nơi nguy hiểm thì càng có nhiều điều kỳ diệu.
Có thể tới được sa mạc này thì tất cả đều là nhà thám hiểm và khảo cổ học rồi. Hoặc là những người đi ăn trộm mộ. Mảnh đất này đã từng có không ít những đoàn thám hiểm tới thăm dò rồi.
Chôn vùi dưới lớp cát vàng mênh mông kia không biết có bao nhiêu thi thể rồi. Nếu nhu ngay cả chỗ này mà cậu không đi qua chứng tỏ cậu còn non nớt lắm. Thập Tam Thanh Y chỉ làm bạn với những ‘đại gia’. Bởi chỉ có ‘đại gia’ mới có thể trả cho những phí bảo vệ và phí thám hiểm đắt tiền.
Thiết Cùng cười nói.
- Ha ha, Thập Tam Thanh Y thật là kỳ quái.
Diệp Phàm cười nói. Sau khi lấy lại tinh thần lại tiếp tục đi.
Hơn ba giờ chiều. Thiết Cùng dừng bước.
- Đã tới chưa?
Hùng Bàn Tử hỏi không ngừng. Đi trên sa mạc thật khiến người ta bực dọc.
- Ở ngay phía trước thôi.
Thiết Cùng chỉ về phía phần mầu xanh nhạt trước mặt.
- Quả thật là có ốc đảo, đoán chừng là có nước đấy, chúng ta nhảy xuống tắm một cái, thật thoải mái mới được. Khốn khiếp, mấy ngày rồi không tắm. Sắp chết vì bẩn rồi.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Ngươi phải nhẫn nhịn đi, có nước cũng không thể tắm, cậu cứ nhìn đi rồi nói tiếp.
Diệp Phàm nhỏ giọng. Vương Nhân Bàng có chút nghi hoặc, rút kinh viễn vọng ra nhìn. Mặt đột nhiên cười.
- Thế nào? Nhìn thấy cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Có điểm giống với cây thiết xỉ lần trước chúng a gặp ở mê cung tử vong, màu xanh nhạt hóa ra là do thiết xỉ tạo thành.
Cây thiết xỉ chẳng những có độc, hơn nữa lại vừa dài vừa đâm, một khi người đã đi vào thì muốn đi ra đều khó.
Thiết Cùng dẫn chúng ta tới đây, còn chỉ ra chỗ đại diện lâm thời, nơi này đâu phải là không có vấn đề chứ?
Vương Nhân Bàng hiểu ra.
- Ngươi nói đại diện lâm thời là ngay tại cây thiết xỉ sao? Chẳng lẽ bọn họ không sợ nơi này?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Có lẽ bọn họ sớm mở ra một con đường đến đây. Cái cây thiết xỉ này cũng có thể tác dụng bảo vệ tốt.
Vương Nhân Bàng nói.
- Giải thích cho mọi người cẩn thận một chút, chứ Thiết Cùng tôi cảm thấy ngày càng nguy hiểm. Cái rừng thiết xỉ này biết đâu lại là cái giếng hại chết chúng ta. Tuy là chúng ta làm gì cũng hết sức bí mật nhưng mà biết đâu sứa lại bị bọn họ đánh thức cả rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy vấn đề khá nghiêm trọng. Đại diện lầm thời của Thập Tam Thanh Y sao lại có thể sắp xếp chọn nơi này. Điều này có cần thiết không? Ai mà nguyện tới nơi này chứ. Lí do mà Thiết Cùng đưa ra quá gượng ép, không hợp lí.
Vương Nhân Bàng nói.
Lúc này, Thất gia đã đi tới, tiến sát vào người Diệp Phàm, hỏi:
- Ngươi có thấy mảng màu xanh kia có vấn đề không?
- Ý của Thất gia là gì?
Diệp Phàm nhìn ông ta.
- Cái thứ màu xanh kia không phải là cái giếng giết người, có điều, tôi rất nghi ngờ. Trên người chúng ta không mang nhiều những thứ đồ có giá trị, chỉ là một chút đồ thám hiểm thôi.
Mục đích mà Thập Tam Thanh Y giết chúng ta là gì? Bọn họ không có được thứ đồ gì đáng giá thì họ sẽ không ra tay, hơn nữa, người của chúng ta cũng không ít, các loại súng ống đều có.
Nếu như là cố ý sắp xếp thì Thiết Cùng hoặc người nào đó đã sớm thông báo cho chúng ta biết rồi.
Thất gia cũng cảm giác được cái gì.
- Trước tiên hãy hỏi Thiết Cùng, nếu như tên này làm trò quỷ, chúng ta sẽ không ngại để cậu ta đi uống trà cùng lũ đầu trâu mặt ngựa trước.
Giọng của Diệp Phàm lạnh ngắt.
- Ha ha, các người không cần phải nghi ngờ điều gì. Người đi đường đều biết nơi này, tuy nói là đi tới chốn nguy hiểm nhưng thực tế lại rất an toàn.
Bởi vì có đường nhỏ đi vào, đây là nơi làm ăn buôn bán tốt mà Thập Tam Thanh Y đã tìm kiếm bao năm nay đấy, có khả năng tự bảo vệ mình.
Sa mạc này có nhiều con vật nguy hiểm sinh sống, ví như sói sa mạc, ong sa mạc, vân vân. Hơn nữa những cái cây có gai kia cũng ẩn chứa nhiều thủ đoạn.
Thiết Cùng cười nói, vẻ mặt thoải mái.
- Ừ, cậu đi liên hệ với bọn họ đi.
Diệp Phàm nói.
Sau khi Thiết Cùng đi, Diệp Phàm hỏi bọn Vương Nhân Bàng, Ngô Tuấn đi tới đâu rồi, Vương Nhân Bàng nói rằng bọn Ngô Tuấn đang ở cách đó không xa, khoảng hai dặm.
- Bảo bọn họ tới gần một chút, nhưng mà phải chú ý không được để lộ hành tung.
Diệp Phàm nói, Vương Nhân Bàng đi giải thích.
Mọi người chia thành từng tốp, dần dần tiếp cận rừng thiết xỉ.
Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đã gặp từ trước nên cũng không thấy kỳ lạ. Bọn người Vương Long Đông trợn trong mắt, nói:
- Cái gai thò dài thế này làm sao mà đi vào chứ?