Trong điện một nhóm người bắt đầu thảo luận, người thì nói là chữ này, người thì nói là chữ kia nhưng không có ai dám chắc chắn, mơ hồ cái nào cũng được.
Diệp Phàm bình thản hút thuốc, dáng vẻ giống như đã có dự tính trước trong lòng.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết không kìm được, sẵng giọng:
- Rút cuộc là chữ gì, anh Diệp, anh nói xem, nóng ruột chết đi được.
- Ha ha, mọi người đoán thử xem, chuyện này rất thú vị đấy.
Nếu không như vậy đi, Nạp Tuyết, em cũng tặng cho đại ca một nụ hôn đầu đời đi có được không, anh sẽ nói cho em biết.
Diệp Phàm cười tủm tỉm lộ vẻ mờ ám nói.
- Hứ.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết khuôn mặt đỏ bừng, dứt khoát không thèm để ý đến anh Trư, ở bên cạnh hờn dỗi ngúng nguẩy.
- Được rồi, Ngọc đại tiểu thư của anh, đừng giận dỗi nữa.
Mấy chữ này, nhất định là viết “Trấn Quỷ Hoàng Lăng Hạp”.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Hắn thấy mọi người nhìn mình khó hiểu thì nói tiếp:
- Đừng nhìn nữa, ý tứ là gì tôi cũng không hiểu, chỉ biết là mấy chữ này thôi.
Trấn Quỷ Hoàng Lăng Hạp, đây rút cuộc là ý tứ gì? Nếu là cái hộp này nói không chừng bên trong là hộp rỗng, có bí mật gì hoặc là nói có bản đồ kho báu gì ở bên trong.
Diệp Phàm lẩm bẩm phân tích.
- Vậy thì có khó gì, một dao bổ ra là xong.
Tề Thiên vừa nói vừa rút con dao quân đội Thụy Sĩ giấu trong giày ra.
- Đừng động vào, nếu không phải cơ mật ở bên trong hộp gỗ sẽ bị đâm hỏng sao, vậy thì tiếc hận rồi.
Lô Vỹ vội vàng kêu lên.
- Tề Thiên, chỗ các cậu có thiết bị gì có thể nhìn xuyên thấu miếng gỗ này không? Giống như máy x quang có thể nhìn xuyên người ấy.
Diệp Phàm hỏi.
- Xem tôi kìa, thật là quá ngốc nghếch.
Cầm lấy tới thành phố Mặc Hương thử xem không phải tốt hơn sao-
Tề Thiên vô cùng hứng thú, cùng với đoàn người Lô Vỹ chạy xe thẳng tới thành phố Mặc Hương.
Diệp Phàm cũng muốn tới Thủy Châu điều tra chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương và nhà máy giấy các tông Long Hưng, đoán chừng mấy huyệt vị khác của Nam Cung Cẩm Thần cũng được hóa giải rồi.
Diệp Phàm gần đây có nghiên cứu chi tiết qua bản chép tay của Biển Thước, phát hiện nó hoàn toàn có lợi cho việc đem nội kình ép vào trong kim châm rỗng ruột, truyền vào chỗ huyệt vị kinh mạch bị phong bế của Nam Cung Cẩm Thần.
So với trực tiếp dùng đầu ngón tay thi triển Thiên Âm lôi cương chỉ thì bớt dùng sức hơn nhiều.
Có lẽ phương pháp này có thể làm, cho nên Diệp Phàm cũng muốn thử một chút.
Nếu có thể làm được đương nhiên là rất tuyệt vời, xem như là tích góp một chút công đức.
Trở lại trong thị trấn sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm tới chào hỏi Bí thư Tần, sau khi sắp xếp xong công việc nhân sự và tổ công tác nhà máy giấy, mọi người thẳng hướng thành phố Mặc Hương mà đi.
Nhưng ở chỗ bí thư Tần Chí Minh lại nghe y hỏi:
- Chú Diệp, lão ca tôi hơn chú mười mấy tuổi, có một câu nói muốn nói với chú.
Nghe nói tối qua ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng, chú và Phó cục trưởng Tôn của Cục thống kê huyện có xích mích có phải không?
- Đúng! Không phải xích mích, mà là do gã quá ức hiếp người khác
Trong lòng Diệp Phàm như bốc hỏa, mắng thầm, “ Mẹ nó! Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã bay xa vạn dặm, chuyện xảy ra tối qua đoán chừng đã truyền đến tai Bí thư Tần rồi. Nhìn dáng dấp Tôn Mãn Quân không phục, có lẽ sau này còn làm ra thủ đoạn tàn độc gì.”
- Ài! Lão đệ
Có một số việc chúng ta phải một mắt nhắm một mắt mở cho qua đi, dù sao cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì phải không? Cậu kêu người ta là một Phó cục trưởng tới xét duyệt kết toán tài chính của thị trấn chúng ta, chịu mất mặt trước nhiều cảnh sát, mọi người như vậy, thể diện của gã còn vứt đi đâu chứ.
Sau này người trên huyện sẽ nhìn thị trấn Lâm Tuyền chúng ta như thế nào, sau này đồng chí của Cục thống kê tới thị trấn chúng ta điều tra công việc đoán chừng sẽ tạo ra phiền phức, ài.
Tần Chí Minh lo lắng, thở dài nói tiếp:
- Chú Diệp, đại diện của Cục thống kê là một cơ cấu quyền lực rất lớn, chúng ta dù đắc tội với ai cũng không thể đi đắc tội với đám người đó.
Khi này cậu còn chưa cầm quyền một phương, đợi đến lúc đó cậu sẽ biết cái gì gọi là quan niệm đại cục, cái gì gọi là không thể hồ đồ.
Ài, không nói nữa, sau này để ý một chút là được rồi.
Nhưng cái tên Tôn Mãn Quân đó lần này cũng quá đáng quá mức.
Bản thân gã lúc nào cũng ra vẻ đạo đức, dựa vào thực quyền của cha gã là Phó chủ tịch huyện.
Chúng ta có thể nhịn thì vẫn phải nhịn, cuối cùng tôi tặng cậu bốn chữ ‘Không được hồ đồ’, sau khi quay về phải tính toán kỹ càng.
Đoán chừng chuyện này không lâu nữa sẽ truyền đến tai của Bí thư Lý, cậu phải chuẩn bị kỹ đi
- Anh Tần, em lại rước phiền phức đến cho anh rồi, sau này em sẽ để ý những chuyện này, ha ha.
Nhưng anh cũng không cần lo lắng quá mức, nếu Tôn Mãn Quân thật sự muốn làm loạn, em cũng không phải là đèn sắp cạn dầu, ha ha.
Diệp Phàm cười gượng, cũng không để ý lắm, tuy nhiên vẫn rất tôn trọng Tần Chí Minh.
Diệp Phàm cho rằng Tần Chí Minh mặc dù có vài điểm yếu nhưng dù sao cũng là người dẫn đường cho mình tiến vào quan trường, hơn nữa từ tình hình lúc này mà nói, mặc dù y làm như vậy là vì lợi ích, nhưng xã hội này con người ai cũng làm vì lợi ích, nếu bất lợi thì không cần nói gì nữa, đó chính là ý tứ này.
Trong lòng mọi người đều có tính toán nhỏ nhặt, vì tư lợi, vì quốc gia, vì nhân dân…kỳ thực đều không thoát khỏi một chữ ‘lợi’
Con người Tần Chí Minh tổng thể cũng xem như không tệ, ở thị trấn Lâm Tuyền, Diệp Phàm cảm thấy thân thiết với y nhất, có chút giống như một người đại ca.
Tuy nhiên khi gặp Chủ tịch Mâu, lời nói của gã lại có chút ý vị sâu xa:
- Phó bí thư Diệp, chuyện của Phó cục trưởng Tôn thật sự làm hơi quá đáng, nếu bạn gái tôi bị ức hiếp giống như vậy tôi sớm đã nhào tới đá chết hắn rồi, ha ha.
Không ngờ Phó bí thư Diệp lại có lòng độ lượng lớn kinh người như vậy.
- Chuyện này là đương nhiên, Tôn Mãn Quân thật sự hơi có chút quá đáng, nhưng có thể là do say rượu, hơn nữa gã lại tới để xét duyệt tài chính.
Quan trọng là đại Chủ tịch thị trấn anh nói Phó cục trưởng Tôn là bạn của anh! Ha ha, kết quả là tôi sợ công việc của anh gặp khó khăn! Chúng ta làm việc đều là vì thị trấn Lâm Tuyền! Cho nên, cũng phải nể mặt Chủ tịch thị trấn một chút chứ có phải không? Nhưng tôi phải nói với Chủ tịch Mâu một chút, cô gái đó không phải là bạn gái của tôi, mà là bạn học của em gái tôi.
Hơn nữa hai cấp dưới của Tôn Mãn Quân hình như cũng không gặp phải chuyện tốt đẹp gì, tựa hồ biến thành đầu heo rồi, ha ha…
Diệp Phàm thật thật giả giả nói, trong lời nói như chứa giọng điệu, làm người ta hiểu ra, “ Con người Mâu Dũng này cực kỳ hiểm độc, trong nụ cười có chứa dao găm, muốn khơi mào tranh đấu giữa mình với Tôn Mãn Quân, nhưng mình đâu ngây thơ vậy chứ
Ngoài mặt nói mình độ lượng, trên thực tế là rủa mình vô năng, ngay cả bạn gái cũng không bảo vệ được”
Diệp Phàm ngoài mặt cũng không chối cãi gì, ám dụ Mâu Dũng ngươi giúp đỡ người xấu làm chuyện xấu, ra vẻ thân thiết với loại người sói lang không có đạo đức như Tôn Mãn Quân, là đồ ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Ẩn ý của hắn khiến Mâu Dũng tức điên người, ngượng ngùng cười nói:
- Đâu có! Tôi và Phó cục trưởng Tôn cũng chỉ là quen biết xã giao mà thôi, cũng không phải là bạn bè, quan trọng là vì công việc của thị trấn chúng ta mà mở rộng quan hệ, ha ha.
Gã thầm nghĩ, “ Mẹ kiếp! Thằng nhãi này mồm miệng thật sắc bén, lại dám đem bố mày đánh đồng với loại người như Tôn Mãn Quân, bố mày là thái tử gia từ thành phố tới, Tôn Mãn Quân hắn là loại rễ hành gì chứ, thật là uất ức.”
- Phó bí thư Diệp lần này tới Thủy Châu, hi vọng anh có thể mang về cho thị trấn một số đầu tư, biến đổi hoàn toàn hiện trạng của nhà máy giấy Ngư Dương.
Nếu không gần cuối năm, công nhân không có tiền lương, bộ phận chính quyền không có tiền thưởng phúc lợi, tôi thân là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền đương nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.
Nhưng anh là bí thư quản lý tài chính cũng khó có thể an tâm! Nói không chừng ngày 30 tết còn có công nhân đến tận cửa đòi tiền lương! Nếu có thể kiếm được một khoản tiền vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, đến lúc đó tôi sẽ chúc mừng anh, ha ha ha.
Mâu Dũng cười ha hả, gã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khoản tiền 200 vạn sửa đường trong túi áo của Diệp Phàm.
- Ha ha, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi nghe nói Chủ tịch thị trấn Mâu là từ trên thành phố Mặc Hương trực tiếp nhảy dù xuống.
Là cán bộ nhảy dù, trên thành phố có chỗ dựa rất lớn, có lẽ anh cũng nên kiếm về mấy trăm vạn để người dân của thị trấn Lâm Tuyền cũng chúc mừng Chủ tịch Mâu thăng chức chứ nhỉ
Nếu không kiếm được thì người bị đánh đầu tiên chính là đại Chủ tịch Mâu, vào đêm 30 tết, người đến nhà Chủ tịch Mâu tuyệt đối là đông hơn là đến nhà tôi, ha ha…
Diệp Phàm đưa đẩy, ngụ ý là 200 vạn sửa đường trong túi tôi đừng mong sờ đến, có bản lĩnh thì tự mình về thành phố kiếm tiền đi.
Nhìn Diệp Phàm đi ra, sắc mặt Mâu Dũng lập tức trầm xuống, gõ cành cạch chiếc bút máy trên bàn, cười lạnh:
- Đừng có tưởng lấy được mấy trăm vạn thì lên mặt, tiền này chỉ là tiền bố thí, để ông mày ngày mai về thành phố xin luôn 50 vạn cho mày nhìn, để cho toàn bộ nhân viên thị trấn Lâm Tuyền này đều được ôm tiền thưởng về nhà ăn Tết
Khi đó để ông mày đánh vào mặt mày luôn, đến lúc công nhân nhà máy giấy làm loạn thì ông sẽ đứng bên nhìn
Khi đó thì không đợi ông mày nhắc đến chuyện tiền, tự mày sẽ phải bỏ ra thôi, xong xuôi sẽ kiện mày về tội tham ô.
Lúc này Diệp Mậu Tài cũng đang lén gọi điện thoại cho Chung Minh Nghĩa
- Anh họ, nghe nói tối hôm qua tên tiểu tử Diệp Phàm kia có xung độ với con trai phó chủ tịch huyện Tôn, lúc ấy còn có cả Tiếu Trường Hà làm biên bản tuy nhiên cuối cùng cũng bỏ qua
“Đáng tiếc thật, nếu có thể làm cho Tôn Mãn Quân đấu với Diệp Phàm thì hay biết mấy
Lúc ấy tên Mâu Dũng kia không biết tại sao còn chen vào. Nếu để vào đồng công an thì không phải là quá hay sao, ít nhất cũng là tin tức động trời
Lãnh đạo cục thống kê đến thị trấn Lâm Tuyền kiểm tra sổ sách tài vụ dẫn tới đánh nhau với phó bí thư Diệp phân quản công tác tài chính vào đồn cảnh sát rồi.
Thử nghĩ xem tin tức này sẽ chấn động như thế nào, bảo đảm sẽ làm cả huyện Ngư Dương sôi sục a. Đáng tiếc, têu tiểu tử Mâu Dũng này thành sự không đủ bại sự có thừa, đúng là đồ không có đầu óc”
Bí thứ đảng đoàn Chung Minh Nghĩa vô cùng tiếc nuối, tý nữa thì đập luôn điện thoại
- Lúc ấy Mâu Dũng đoán chừng cũng sợ không vượt qua được cửa xét duyệt sổ sách trong thị trấn, người của Cục thống kê cho nên mới ra mặt.
Diệp Mậu Tài phân tích.