- Tống Thanh giở trò quỷ, anh xem, trong phạm vi 300m đều có tuyết rơi, bên ngoài thì không có. Có lẽ lão ta đã luyện công phu Chí Hàn.
Nghe nói Diệp Phàm có thể dùng công lực thêm vào sử dụng bí pháp tạo ra một quả cầu nước to đánh cho Thiên Thông suýt chết.
Võ công của Tống Thanh còn lợi hại hơn so với Diệp Phàm, tạo ra băng để làm vũ khí khắc chế Thiên Lôi Tứ Tượng.
Hôm nay, có lẽ không có gì tốt đẹp cả.
Lý Khiếu Phong vẻ mặt lo lắng, nói với Trương Cường.
- Lý tướng quân, hay là nhanh chóng ra lệnh đi. Vừa rồi Tống Thanh đã hét lên sẽ lấy mạng bốn người họ. Đến lúc đó, sợ là tiếp viện cũng không kịp nữa. Loại cao thủ này, nháy mắt cũng có thể lấy đi mạng của người khác.
Trương Cường lo lắng, đến bên Lý Khiếu Phong dùng ngôn ngữ riêng của Tổ đặc nhiệm A nói nhỏ.
- Chỉ có thể như vậy thôi!
Lý Khiếu Phong gật đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt nặng nề nói:
- Lệnh cho Trần Quân dẫn đại đội tinh anh của Báo Săn đến cách Phượng gia trang 500m, cách chúng ta 1km chờ lệnh. Bao vây toàn bộ thung lũng, máy bay chờ lệnh trên không. Tuy nhiên, phải chú ý bí mật, không được mang đến bất kỳ sự hoảng sợ không cẩn thiết nào.
- Rõ!
Trần Quân bao vây bên ngoài hạ lệnh, hơn 100 người tinh anh của Báo Săn nhận lệnh, từ bốn phía lặng lẽ, nhanh nhẹn tiến về phía trước. Còn trên không hai chiếc trực thăng tiến công mang theo tên lửa hồng ngoại tìm mục tiêu loại nhỏ đang lơ lửng ở phía xa.
Bốn người Diệp Phàm cảm thấy được áp lực của không khí, bởi vì, nội lực ép ra vẫn chưa hợp lại với nhau cảm thấy như bị đóng băng lại, ngưng trệ thành một khối.
“Mẹ nó, đây là công phu gì thế?”
Diệp Phàm trong lòng không ngừng sợ hãi.
- Chấn thương đi!
Giọng nói của Tống Thanh phát ra kèm theo bốn tiếng “rầm” lớn. Bốn người cảm thấy được sự nguy hiểm rất lớn.
Hình như có những viên băng đá tấn công bốn người. Ngực như bị cái gì đó đông cứng tấn công, toàn thân đều có áp lực của không khí đóng băng lại. Hơi thở cũng trở nên khó khăn, bốn người lúc này cảm thấy được thần chết đang đến.
- Rút lui!
Diệp Phàm ra lệnh, bởi vì áp lực này quá lớn. Dưới áp lực này thì cơ bản không thể hoàn thành bước thứ hai Thiên hỏa bùng nổ tấn công của Thiên Lôi Tứ Tượng.
Tuy nhiên, rõ ràng là không kịp nữa rồi. Bốn người cảm thấy toàn thân cứng đơ. Dường như bỗng nhiên bị trúng hàng nghìn lưỡi băng đao.
Đột nhiên, ngoài da như bị một trận đau đớn của trận đao kiếm truyền đến. một tiếng “ầm”, bốn người bị bắn đi đến hơn 50 mét. Giống như bốn mảnh bom rơi xuống. Liền tạo ra bốn cái hố ở dưới mặt đất.
- Lão già!
Diệp Phàm tay động đậy, mấy chục cây phi đao đột nhiên bắn ra, tạo ra mấy chục đao ảnh trong không trung bao vây lấy Tống Thanh lúc này vẫn đang bay trên không. Bức trướng nhẹ nhàng phất phới bay giống như một con diều rất tốt.
- Mưu cùng lực cạn cũng vô ích thôi!
Tống Thanh giọng lạnh tanh từ trên không truyền ra sức mạnh lớn, túm lấy bốn người Diệp Phàm đập xuống đất giống như quả bóng da.
Đập 3, 4 cái, bốn người đều cảm thấy sắp gãy xương. Thiên Thông vì chưa đạt đến thập đẳng, nên mặt đầy máu, miệng cũng ứa ra máu, ngay cả miệng của Vương Thành Trạch và Tây Môn Tân Thông cũng chảy máu.
Lão cứ tiếp tục như vậy thì nhất định tất cả sẽ xong đời.
Lý Khiếu Phong và Trương Cường nắm chặt tay lo lắng, rõ ràng nghe thấy tiếng xương cốt đang run lên.
- Trực thăng tiến công.
Lý Khiếu Phong hạ lệnh. Lý Khiếu Phong biết rằng, trước khi chưa có kết quả thì chưa thể dùng tên lửa.
Đến lúc đó, mặc dù Tống Thanh có dừng tay, thì có lẽ bốn người Diệp Phàm cũng gần chết rồi. Đây là Lão Lý lo lắng ra lệnh trước. Nếu không thì lại không kịp cứu bọn họ.
- Ê a cái mẹ gì, lão già, Diệp Phàm ta không cần cái mạng này đâu!
Diệp Phàm hét lên, tiếng hét giống như sét đánh, phi đao trong tay lập tức phóng ra cả trăm cái bay ra như hoa.
Lập tức tạo thành một lưới đao trên không bao vây lấy Tống Thanh. Đao khí và không khí ma sát với nhau, phát ra những tiếng “vù, vù” cảm giác như không khí đang tách ra. Đây là sự thể hiện toàn bộ công lực tinh túy của Diệp Phàm, là tử chiến.
- Ôi vô dụng rồi còn cố làm gì nữa!
Lý Khiếu Phong cau mày thở dài lo lắng.
100 cây phi đao cũng bị đánh rơi, tuy nhiên đúng lúc này, Tống Thanh đột nhiên hét lên:
- Thằng nhãi vô liêm sỉ, ngươi quá thâm độc!
- Tôi không thâm độc thì ông cũng lấy đi mạng của bọn người bọn tôi, phát!
Ba người còn lại đều hiểu rằng Tống Thanh đã bị Diệp Phàm ra tay độc. Tuy nhiên Diệp Phàm lại phun ra một ngụm máu tươi, Tứ Tượng lập tức phục hồi.
Chỉ có điều Tống Thanh rõ ràng là rất tức giận, bốn người vẫn chưa đứng vững, “bốp” mấy tiếng vang lên. Vương Thành Trạch, Tây Môn Đông Hồng và Thiên Thông bị một sức mạnh đánh bay đến hơn trăm mét. Ba người ngã xuống đất không bò dậy nổi.
- Thiên Thông!
Trương Cường hét lên muốn đến đỡ.
- Đừng nhúc nhích!
Lý Khiếu Phong đột nhiên lạnh lùng nói, tay ngăn Trương Cường lại.
- Còn không cứu bọn họ sẽ chết mất.
Trương Cường lo lắng đỏ mắt nhìn Lão Lý hét lên.
- Trận đấu chưa kết thúc, bên nào cứu người sẽ thua.
Lý Khiếu Phong nói.
- Tôi xin viện trợ! Xin viện trợ!
Trương Cường nói.
- Lão Lý, xin hay uy hiếp khiến ép cho Tống Thanh dừng tay trước đã.
Lúc này nghe thấy tiếng Trần Quân lo lắng truyền đến. vừa nghe nói Diệp Phàm sắp mất mạng Trần Quân đương nhiên cũng lo lắng.
- Chờ thêm một chút nữa.
Lý Khiếu Phong lệnh.
- Lão Lý, nếu đại ca của tôi chết, Trương Cường tôi sẽ liều mạng với anh!
Trương Cường mắt đỏ lên hét.
- Tôi cũng vậy!
Trần Quân nói trong điện thoại.
- Diệp Phàm mà chết, Lý Khiếu Phong tôi sẽ tự đâm để tạ tội!
Lời của Lý Khiếu Phong chắc nịch. Tuy nhiên, hai người bọn họ đều là dùng tiếng lóng của Tổ đặc nhiệm A để nói. Người của Phượng Gia không thể hiểu được.
Trên mặt Diệp Phàm hiện rõ những vết bầm tím của ngón tay.
- Trước tiên hãy thưởng thức cái tát tai đi tên tiểu tử, sau đó lão phu sẽ lột da ngươi!
Giọng Tống Thanh rất tàn khốc nói.
Tuy nhiên, mọi người đều nghe thấy hình như Tống Thanh cũng đã bị thương. Lý Khiếu Thiên nhìn kỹ cuối cùng phát hiện. Bức băng trướng đó hình như bị đâm thủng một lỗ to bằng nắm đấm.
Và thông qua cái lỗ này có thể nhìn thấy một bộ phận của cơ thể ở bên trong. Có lẽ đó là đùi của người đó.
- Lão già, quyết chiến thì làm sao có thể nói ta là thâm độc, chẳng phải ông còn thâm độc hơn bọn tôi sao.
Diệp Phàm nói, tuy nhiên rõ ràng Tống Thanh đã có chủ ý, muốn lấy đi mạng của Diệp Phàm. Một luồng nhiệt độ cực thấp truyền đến, lập tức phủ lấy Diệp Phàm.
Đầu óc của Diệp Phàm bỗng như thiếu ô xi, cơ thể bị nhốt lại không có cách nào cử động được. Hắn liều mình muốn vùng vẫy, nhưng chỉ phí công mà thôi, bởi vì trình độ công phu của hai bên quá cách xa nhau.
- Hừ, lão phu muốn cho ngươi nếm thử mùi dê bị trăn quấn.
Giọng nói của Tống Thanh càng lạnh lùng, tàn khốc hơn.
Việc hít thở càng ngày càng khó, hơn nữa cái lạnh làm cho toàn thân Diệp Phàm phát sốt rét lên.
Hai hàm răng va đập vào nhau kêu lập cập.
- Cung tướng quân, phải chăng nên ra tay?
Lý Khiếu Phong dùng tiếng lóng liên hệ với tổng bộ.
- Tôi nghĩ cũng sắp đến lúc rồi, chỉ sợ là chậm trễ, dù Báo Săn xuất kích ép Tống Thanh dừng tay, nhưng Diệp Phàm liệu có vì thế mà sẽ bị trọng thương không có cách nào hồi phục thì phiền phức.
- Lão Lý, anh nói xem, Vị sự phụ thần bí của Diệp Phàm liệu có theo dõi ở phía xa không?
Cung Khai Hà hỏi.
- Không rõ nữa, việc này ít nhất trong phạm vi mắt tôi có thể nhìn thấy được thì không phát hiện ra người nào.
Hơn nữa Trần Quân bọn họ đều dùng ống nhòm quan sát tứ phía, không hề phát hiện ra việc bất thường.
Trên không thì có hai chiếc trực thăng trong phạm vi khống chế cũng không phát hiện điều gì lạ. Trừ phi người đó có thể bay cao hơn máy bay.
Như thế là không thể, dù có là Tiên Thiên Đại Năng Giả trong truyền thuyết cũng không thể bay cao như thế. Chỉ có thể là dùng công lực phản công từ dưới đất lến không trung mấy chục mét trượt đi khoảng 1, 2 dặm mà thôi.
Như vậy chỉ có thể nói đó là nâng cấp của Khinh Thân Đề Túng, không thể là bay.
Lý Khiếu Thiên nói.
- Bay cao hơn trực thăng thì không thể, trực thăng của chúng ta còn có ra-đa. Trong phạm vi mấy nghìn mét cũng đều bị ra-đa tìm ra.
Tuy nhiên, kỳ nhân có cách của kỳ nhân, chúng ta không tưởng tượng được. Cứ chờ xem Lý tướng quân, luôn luôn chú ý.
Khi cần tôi trao quyền chỉ huy ở hiện trường cho anh. Tất cả lấy bảo vệ mạng sống của Diệp Phàm, Thành Trạch, Thiên Thông là quan trọng nhất.
Nhưng, việc của quốc gia cũng không được thất bại.
Lời nói của Cung Khai Hà dường như có chút mâu thuẫn. Nhưng Lý Khiếu Phong là một Đảng viên, ông ta cũng hiểu được việc này, đành phải lặng lẽ quan sát diễn biến ở hiện trường.
- A!
Diệp Phàm hét lên thảm thiết, một tay đột nhiên hướng lên trời, đã làm cho hắn đứng dựng lên. Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm thấy một luồng sức mạnh từ trong bụng truyền ra. Nội công phật pháp của Bảo Chí Thiền Sư đã giúp rất nhiều.
- Hả!
Tống Thanh đang bay trên không trung trong bức trướng đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ, mọi người phát hiện. lòng bàn tay của Diệp Phàm bỗng nhiên như sáng lên, tuy nhiên người phía dưới thì không phát hiện điều gì.
- Cút đi! cút! cút...
Tống Thanh đột nhiên hét lên, dường như vô cùng đau khổ, Diệp Phàm cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, áp lực đã bị tiêu tan hoàn toàn.
- Rút lui!
Lý Khiếu Phong khàn giọng ra lệnh, nhiệm vụ lần này thất bại rồi, hơn nữa bại tâm phục khẩu phục.
Trần Quân dẫn người và máy bay lui ra ngoài 2 dặm. Còn Trương Cường cùng với mấy đội viên lập tức tiến lên cõng bốn người Diệp Phàm rời khỏi.
- Đưa Vương Cư và Phượng Lôi đi, sau này Phượng gia không liên can gì với các ngươi nữa. Nếu to gan dám đến, Tống Thanh ta chết cũng sẽ không để các ngươi có ngày bình an.
Lúc này giọng nói của Tống Thanh lại truyền đến.
- Tiền bối đồng ý cho bọn họ chiêu mộ?
Lý Khiếu Phong chắp tay hỏi.
- Còn nói nhiều lời, bảo các ngươi đưa đi thì đưa đi!
Tống Thanh không kiên nhẫn nói.
- Tống đại ca, chúng ta thắng rồi, tại sao lại làm như thế?
Tài Đông Mi không nhịn được hỏi, bởi vì Phượng Lôi cũng coi như là đồ đệ của bà ta, từ trước đến giờ luôn đi theo bảo vệ Phượng Tứ. Tài Đông Mi không nỡ lòng nào.
- Ngươi nghi ngờ quyết định của ta có phải không?
Giọng nói của Tống Thanh chắc chắn, lạnh lùng truyền đến.
- Tôi nghe theo Tống đại ca.
Tài Đông Mi lập tức mềm lại, còn Phương Thanh Hương ra hiệu cho Phượng Tứ thông báo cho Phương Lôi va Vương Cư Hòa.