- Tôi biết, hiện giờ Hoành Không không tốt. Tôi cũng đã nghe Đường
Thành nói rồi, nhưng tôi phát hiện nhà họ Cổ gần đây muốn nhập một lô
hàng. Hai ngày nay tôi đã điều tra rồi, đúng, họ nhập về một lô linh
kiện.
Phí Nhất Độ nói.
- Ý cậu là công ty chúng tôi có thể sản xuất loại linh kiện này sao?
Diệp Phàm lập tức vui vẻ, hỏi. Nếu chỉ là chuyện để nói phiếm thì Phí Nhất Độ không nói như thế.
- Đúng, tôi cũng đã tìm hiểu về công ty của các anh. Có thể sản xuất
loại linh kiện đó. Nhưng nhà họ Cổ hình như muốn nhập hàng từ tập đoàn
cơ khí TQ.
Hai bên đã ký bản ghi nhớ rồi.Tổng giá trị đơn hàng này lên đến hơn 80 triệu. Tôi thấy tuy không nhiều.
Nhưng nếu có thể lấy được phần đó thì cũng có thể tạm giải quyết vấn đề trước mắt.
Phí Nhất Độ nói.
- Đúng vậy, nếu tổng giá trị là 80 triệu thì chúng ta ít nhất cũng có
thể kiếm được đến 30 triệu. Nhưng anh nói rằng họ đã ký hợp đồng với bên TQ rồi thì sao có thể đổi sang chúng ta được.
Diệp Phàm hỏi.
- Tiền không phải trong tay sao? Hôm trước sau khi tôi tìm hiểu tình hình, đã liền gọi các anh em lại để cùng hợp sức.
Tin rằng, cái mông Cổ Thiên Tắc chắc chắn không ngồi yên được. Có thể nội trong nay mai sẽ đến thăm hỏi anh Diệp đấy.
Đến lúc đó anh sẽ dẫn họ đến thăm quan nhà máy của anh, tin chắc rằng anh ta cũng là người hiểu biết.
Việc này không cần anh phải nhắc mà tự bản thân anh ta sẽ nói chuyện
hợp đồng với anh. Nhưng các anh phải đảm bảo chất lượng.
Tôi
làm thế này cũng không đến nơi đến chốn, nếu chất lượng còn không vượt
qua nổi thì cũng không thể yên tâm được đúng không?
Phí Nhất Độ cười quái dị.
- Cậu có lòng…
Diệp Phàm cười một tiếng.
- Tôi nói anh Diệp, đừng có nói thế. Tôi vì anh mà mới làm chuyện như
thế. Đương nhiên, sẽ là lần cuối cùng của nhà họ Cổ. làm xong cái “vé”
này thì bực tức của chúng ta cũng được giải rồi.
Phí Nhất Độ cười nói.
Cổ Thiên Tắc đến đúng là nhanh, chắc chắn là nóng bỏng đít rồi.
Vừa ăn trưa xong Diệp Phàm muốn nghỉ ngơi một lúc thì Khổng ý Hùng báo
có chủ tịch Cổ Thiên Tắc của tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị muốn gặp.
- Chủ nhiệm Khổng, anh cứ nói rằng giờ tôi không rảnh. Mời chủ tịch Cổ
đến phòng chờ nghỉ ngơi. Bởi vì giờ tôi phải đến nhà máy Hoành Không.
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải là hôm qua mới đi sao?
Khổng Ý Hùng nghĩ thế chứ không dám hỏi, hỏi :
- Nếu như ông ấy hỏi khi nào có thể gặp được chủ tịch Diệp thì tôi phải trả lời thế nào?
- Anh cứ nói là gần đây nhiều việc, lại vừa mới khôi phục lại việc cấp
điện, rất nhiều việc cần tôi phải giải quyết. Có thể thời gian này không có thời gian.
Diệp Phàm cười nói, đi từ phòng ra ngoài tiến thẳng đến nhà máy.
Hắn ta làm ra vẻ đi nhanh chóng.
Quả nhiên mười phút sau đã thấy Cổ Thiên Tắc cùng mấy người đến nhà máy.
- Chủ tịch Diệp, quý nhân như ông đúng là khó mà gặp được.
Cổ Thiên Tắc có chút oán giận nói, thấy Diệp Phàm cái là miệng vui vẻ nói, đưa tay ra bắt tay chào hỏi.
- Ồ, ngại quá, ngại quá. Mấy ngày nay nhiều việc quá, cộng thêm việc
vừa khôi phục việc cung cấp điện. Cả một đống bòng bong phải giải quyết, chủ tịch Cổ cũng biết đó, tôi vừa mới đến Hoành Không có vài ngày, chỉ
muốn quen thuộc nghiệp vụ. Một tập đoàn lớn như vậy, hàng vạn con người, bao nhiêu là việc…
Diệp Phàm cười tủm tỉm, tỏ vẻ xin lỗi chủ tịch Cổ.
- Hình như công nhân đi làm không nhiều mà.
Cổ Thiên Tắc nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, bận cái quái gì.
- Ôi, chủ tịch Cổ, tôi đâu có giấu gì, gần đây tình hình tập đoàn không thuận lợi, mới hoạt động không nổi ba phần, đang lo lắm.
Diệp Phàm ra vẻ đau khổ nói.
- Vậy thì tốt rồi, đúng lúc các anh có thời gian, vậy hãy giúp chúng tôi làm nhanh một đợt hàng được không?
Cổ Thiên Tắc hỏi.
- Chủ tịch Cổ cần hàng gì, nhà máy của chúng tôi là thuộc tài sản nhà nước…
Diệp Phàm ra bộ như bà Hoàng bán dưa.
Hai bên ăn khớp với nhau, mà có thể lại giải quyết được tình hình khó
khăn trước mắt. Cổ Thiên Tắc cho người đến, nhanh chóng ký kết với Hoành Không một hợp đồng linh kiện trị giá 80 triệu.
Cho đến khi Cổ Thiên Tắc ra về, cũng không hề nói một câu “kim đô”. Hai bên đều là những người hiểu biết.
Đương nhiên Diệp Phàm muốn kéo ông ta đầu tư nhưng ông ta chưa đồng ý. Diệp Phàm nghĩ cũng được, không thể ép quá mức được.
Mà, thực ra tập đoàn Cổ gia cũng chưa có nghiệp vụ về mặt này.
Nhưng Cổ Thiên Tắc cũng đã đồng ý, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ đặt hàng. Xem như trợ cấp không đầu tư.
Linh kiện 80 triệu này cũng đủ để cả nhà máy làm được một tháng.
Cho nên, trong xưởng đã ồn ào lên. Toàn bộ công nhân đều đã về xưởng làm việc, thấy có việc làm ai cũng vui vẻ.
Tự nhiên cũng thay đổi cách nhìn đến vị chủ tịch Diệp kia.
Nhưng nhà máy có thứ để mà làm thì xưởng khác lại rơi vào tình trạng trống rỗng.
Và giám đốc xưởng đó Chu Hưng Liệt cũng không ngồi yên được. Không có
việc làm thì không có tiền, không có tiền thì đương nhiên công nhân sẽ
phải có ý kiến.
Nếu làm không tốt thì họ cũng sẽ cho trượt
luôn. Vì thế mà ông ta không thể nào ngồi yên được, tức tốc chạy đến
phòng làm việc của Diệp Phàm.
Biết được ý đồ của hắn ta, Diệp Phàm mời ông ta ngồi đối diện.
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi cũng đang chờ công việc, có điện rồi, công nhân đều rất nhiệt tình.
Xưởng trưởng Chu đều trầm mặc xuống, kiên trì nói.
- Nhận việc cũng cần phải để tôi đến sao? Hàng ngày các anh làm gì cả rồi?
Diệp Phàm lạnh mặt quyết định giáo huấn người này. Bản thân không chịu nghĩ cách mà còn đến đây mà chặn cửa.
- Chúng tôi đang tìm cách nhưng chủ tịch Diệp không thể bên này nặng bên kia nhẹ được đúng không?
Xưởng trưởng Chu đương nhiên muốn nói xưởng chế tạo đã có việc làm.
- Còn nói bên nặng bên nhẹ sao. Anh xem các anh đều nói những lời vô
ích. Các anh chỉ có ôm mộng ngồi chờ, thế thì mãi mãi không ấm no được.
Cho nên, tôi nghĩ rằng việc mà xưởng trưởng Chu nên làm là về họp các cán bộ quản lý để cùng nhau tìm biện pháp.
Làm thế nào để tìm ra đường mới đúng. Một là làm thế nào để nâng cao
chất lượng sản phẩm, hai là có ý mở rộng ra những sản phẩm khác, ba là
những người nào cần bỏ thì bỏ đi.
Việc này không phải nhận rồi cho các anh làm được. Cũng không phải đến văn phòng chủ tịch này mà đòi hỏi.
Giờ không còn là thời kỳ bao cấp nữa rồi, nhất định phải thay đổi những quan niệm ngày trước.
Giờ nhà nước không quản chúng ta, chúng ta phải tự tìm “đường sống” cho mình, bằng khôn chúng ta sắp sửa vào thời đại đào thải rồi.
Thời đại không thông cảm kẻ yếu, chỉ có tự lập tự cường, tiết tấu cùng
thời đại mói có thể là một người Hoành Không chân chính.
Diệp Phàm nghiêm túc giáo huấn xưởng trưởng Chu.
- Nhưng sao chủ tịch Diệp phàm tìm đường sống cho bọn họ, lẽ nào xưởng thiết bị điện lực của chúng tôi là mẹ sau sao?
Đường sống, tạm thời không gấp được, chúng tôi trước giờ không dừng
lại. Chủ tịch Diệp là chủ tịch, đều phải suy nghĩ thay cho những đồng
chí cấp dưới như tôi đúng không?
Xưởng trưởng Chu tức giận nói.
- Ngay cả việc nhận việc cũng phải để tôi nghĩ thì anh còn làm xưởng
trưởng làm gì? Về ngay, tự nghĩ cách. Tôi còn nhiều việc, không dông dài với anh được.
Diệp Phàm cũng tức giận, nghiêm khắc giáo huấn.
- Đi thì đi.
Xưởng trưởng Chu phẫn nộ, thở phì rồi đi.
- Chủ tịch Diệp, hình như ông ấy tức giận rồi.
Lúc này Khổng Ý Hùng thuận miệng hỏi.
- Chính bản thân không ra cái gì, là xưởng trưởng , trong tay có hàng
nghìn người vậy mà lại còn muốn ta tìm đường sống cho. Nói hai câu đã
tức giận, tôi không tức giận lão ta đã là quá lắm rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch Diệp, việc này…ngày trước xưởng thiết bị điện lực rất náo
nhiệt. Thường có thể đè cả xưởng chế tạo máy. Bí thư Vệ nhận chức khi đó thường xuyên chăm sóc bên đó.
Khổng Ý Hùng nói.
- Ý của anh là?
Diệp Phàm giật mình, cố ý nói nửa với. Khi nãy Khổng Ý Hùng nói thế có ý lão Chu kia là người của Bí thư Vệ. Nếu Khổng Ý Hùng có ý nhắc nhở bản
thân thì người này chắc chắn là đang tìm manh mối từ hắn.
Giờ Diệp Phàm ở Hoàng Không chỉ là một tay tư lệnh, ngay cả một “binh” tin cậy cũng không có.
Khổng Ý Hùng tuy là phó chủ nhiệm chỉnh đảng, nhưng người này đã làm được mấy chục năm rồi. Toàn là phục vụ lãnh đạo.
Văn phòng Đảng này thực ra là có điểm giống với văn phòng thành ủy, tuy không quá quan trọng nhưng người ta cũng có quan hệ tương đối.
Bởi vì phục tùng lãnh đạo, vì thế rât quen thuộc với các quan hệ trong
xưởng. Diệp Phàm cũng đã thử xem, nếu như người này đồng ý bỏ băn khoăn, nói nhiều chút, thì cũng có thể xem như là một thành viên thân tín với
hắn ta.
- Xưởng trưởng Chu là do bí thư Vệ dẫn lên.
Khổng Ý Hùng do dự chút rồi cũng nói.
Mấy ngày nay những việc mà Diệp Phàm làm Khổng Ý Hùng cũng đã quan sát kỹ.
Ông ta sớm đã có kiểu nghẹn họng nhìn trân trối, mà cũng không hề ngu
ngốc, vừa mới cân nhắc đã thấy được Diệp Phàm có hỗ trợ đằng sau hùng
hậu.
Bằng không không thể mới đến có vài ngày mà lại có thể
làm những chuyện khác người như vậy được, ví dụ như bóp cổ Cái Thiệu
Trung, trói Chu Đống từ bệnh viện, lại còn…
- Ồ.
Diệp Phàm dường như hướng về phía Khổng Ý Hùng và gật đầu, nhìn ông ta rồi cũng như đã lĩnh hội được ý của lãnh đạo.
Lập tức lưng hắn ta cong cong lại, miệng cung kính nói :
- Thực ra, hãy còn một nguyên nhân khác.
Đồng chí chủ nhiệm vầ nhân lực của công ty chúng ta – Dương Tiên Dũng sắp về hưu rồi.
Thực ra, theo thông lệ tháng này sẽ sắp xếp người nhận chức vào vị trí đó.
Đợi đến thời điểm thuận lợi là thay thế luôn. Đương nhiên còn một phương pháp nữa là khiến ông ta lùi trước về tuyến hai.
Nhưng người ta còn ở lại vài tháng nữa, các lãnh đạo thông thường đều
không thể làm như vậy. Phải để cho người ta đi thư thản một chút.
- Ý của anh là có người nhằm vào vị trí đó sao?
Diệp Phàm hỏi. Trong lòng tự biết, chủ nhiệm nhân sự trong tập đoàn sẽ bằng với chức Trưởng ban tổ chức của chính quyền.
Trong xưởng có tuyển người, đề bạt cán bộ cấp dưới… đều phải thông qua
quản lý nhân sự mới được. Tuy việc lên chức Thứ trưởng, đánh bóng gần
không tới phiên chủ nhiệm nhân sự tập đoàn…