Chủ tịch Tô chúng ta giải quyết công việc chứ không giải quyết con người. Cô không có quyền nói đến kinh nghiệm và học vấn của tôi.
Tuy là tôi không tốt nghiệp đại học Harvard hay Bắc Kinh nhưng tôi cũng đã học xong đại học, cũng tốt nghiệp đại học Nhân dân.
Nếu so với các đại học trong cả nước, không trượt ra top 10. Hơn nữa, tôi còn đỗ thủ khoa cao đẳng ở huyện.
Tuy không thể so sánh với Chủ tịch Tô nhưng tôi cũng không đến mức không chịu nổi. Còn về phần kinh nghiệm, không cần tổng giám đốc Tô lo lắng. Tôi có thể đi được đến đây, cũng vẫn tiếp tục được.
Vu Hữu Hòa cũng phản ứng lại.
-Vu Hữu Hòa, cậu nhạo báng ai?
Tô Lâm Nhi rất ít khi phải chịu sự tức giận như thế này. Hôm nay cảm giác là đồng chí Vu Hữu Hòa thật sự là ăn gan báo, dám nói với cô như thế.
-Ai nhạo báng gì? Tôi đã nói gì ai?
Vu Hữu Hòa thản nhiên hừ nói.
-Vu Hữu Hòa, xem ra, cậu nghĩ mình mạnh mẽ đúng không? Thực sự nghĩ rằng mình là Phó Trưởng ban thư ký có thể bay lên trời có phải không? Từ ổ gà không nở ra phượng hoàng được đâu!
Tô Lâm Nhi lạnh lùng hừ nói. Ánh mắt rất khinh bỉ.
-Được rồi, hôm nay là thông báo cho các cô dỡ bỏ việc chiếm dụng đất của chúng tôi. Vu Hữu Hòa, đưa ra chứng cứ về đất để họ xem. Tô thị hội sở của bọn họ có chiếm dụng hơn bốn nghìn mét vuông đất của chúng ta không?
Diệp Phàm khoát tay nói.
Vu Hữu Hòa đưa ra giấy chứng nhận có liên quan đến đất đai. Từ từ ném xuống trước mặt Tô Quý Tài.
Tô Quý Tài cầm lên xem, mặt có chút khó coi.
-Giấy tờ này không phải là giả chứ?
Vu Hữu Hòa lạnh lùng hỏi.
-Không giả nhưng chỉ có thể chứng minh đất này của các anh. Tô thị cũng tôi cũng không có phủ nhận điều này. Nhưng, tôi yêu cầu các anh đem hợp đồng lúc trước ra đây kiểm chứng một chút.
Tô Quý Tài nói.
-Các anh lấy ra, không phải chúng tôi lấy ra. Hơn nữa, chúng tôi cũng không nghe nói năm đó Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ký kết hợp đồng gì.
Nếu trong một tuần các anh không thể đưa ra hợp đồng để chứng mình thì các anh phải dọn dẹp trả lại đất cho chúng tôi.
Quy hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi không thể đợi lâu. Đương nhiên giải trí Tô thị tôi cũng đã xem qua, hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Nếu cách sắp xếp của các anh không xung đột với quy hoạch của chúng tôi, qua kiểm tra thấy được, như là một số tòa nhà, núi giả có thể giữ lại.
Ủy ban nhân dân thành phố có thể thu lại bằng một phần tiền xây dựng lúc trước.
Đồng chí Vu Hữu Hòa không phải tàn nhẫn bìnhh thường. Thứ người ta xây dựng chưa dùng được một năm, lập tức chỉ còn một phần. Việc khấu hao này làm người ta đau đớn.
-Việc này, không cần làm phiền các anh. Chúng tôi sẽ không rời khỏi địa điểm đó. Nếu không có cách nào, chúng tôi sẽ tố cáo lên tòa án.
Tô Lâm Nhi đột nhiên nói.
-Kháng án đó là quyền của các cô. Tuy nhiên, nếu các cô có thể đưa ra chứng cứ có giá trị pháp lý. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã quyết định, hiện giờ chỉ cho các cô một tuần để dọn dẹp. Sau một tuần, nếu các cô vẫn chiếm dụng đất của Ủy ban nhân dân thành phố, thì chúng tôi sẽ dùng đến pháp luật, cưỡng chế giải phóng mặt bằng.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
-Anh dám?
Tô Lâm Nhi chỉ vào Diệp Phàm quát. Giọng có chút run rẩy, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Có việc gì mà tôi không dám? Chúng tôi thực hiện theo quy định, không làm gì trái pháp luật. Việc này cứ quyết định như vậy, các cô về đi, tôi còn có việc.
Diệp Phàm nói xong, đứng lên, xoay người bước và trong phòng.
-Họ Diệp, đồ khốn khiếp.
Tô Nguyệt Nhi không kìm nổi, mắt rơm rớm nước, mắng.
-Cục trưởng An, nhục mã lãnh đạo Thành ủy, theo quy định thì xử lý thế nào?
Diệp Phàm xoay người trừng mắt nhìn An Kỳ đang đứng bên cạnh Tô Lâm Nhi.
-Nhẹ thì gọi đến cơ quan công an phê bình giáo dục, viết kiểm điểm thừa nhận sai lầm. Ngoài ra, người mắng chửi phải xin lỗi lãnh đạo. Bị xử phạt kinh tế nhất định.
An Kỳ nói.
-Cục trương An, vậy cậu lập tức đưa tôi đến cục Công an là được. Tôi chính là người mắng, chẳng những mắng Diệp Phàm là tên khốn khiếp, còn muốn mắng là đầu heo. Đồ heo.
Tô Nguyệt Nhi không tính toán, nào có coi An Kỳ ra gì.
…
Một cái tát vang lên, mọi người thấy một bóng người nhoáng lên, Diệp Phàm đã thu tay lại.
Tô Lâm Nhi trừng mắt như có thể ăn thịt người. Một tay cô sờ sờ một bên mặt của mình, thật sự không thể tin được. Diệp Phàm không ngờ dám đánh cô.
-Muốn làm gì?
Tô Quý Tài cùng mấy người cùng đến lập tức nhằm hướng Diệp Phàm. Tô Quý Tài chắn trước mặt Tô Lâm Nhi, chỉ vào Diệp Phàm nói.
-Âm mưu tấn công lãnh đạo Thành ủy, bắt lại…
An Kỳ không nương tay, quay ra ngoài hô lớn. Lập tức mấy cảnh sát mặc thường phục tiến vào, mấy tiếng động vang lên, Tô Lâm Nhi và mấy người liên quan đều bị khoanh tay ra sau lưng.
-Tô Lâm Nhi, đây là tôi chỉ cho cô nói năng phải cẩn thận. Nên làm thế nào thì làm như thế. Cục trưởng An, nên xử lý thế nào thì xử lý như thế. Hải Đông này vẫn là thiên hạ của Đảng, không phải thiên hạ của Tô thị.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, bước vào văn phòng.
-Cục trưởng An, những người khác có thể bắt nhưng tiểu thư Tô không thể làm càn, thả cô ra.
Lúc này Tô Quý Tài bị cho tay ra sau kêu lên.
-Mang đi.
An Kỳ phất tay, tuy nhiên, thấy người giữ Tô Lâm Nhi hơi chần chừ, có lẽ là những cảnh sát này đều nghe đến nhà họ Tô, không dám làm bừa. Tuy nhiên, An Kỳ nghiêm mặt nói:
-Lời của tôi các cậu không nghe có phải không? Đưa tất cả đi, không chừa một ai.
-Vâng.
Mấy người cảnh sát đáp không chút do dự, dẫn toàn bộ đi. Một đoàn người làm ai nhìn thấy cũng ngạc nhiên. Sau đó chính là vui vẻ khi người khác gặp họa.
-Diệp Phàm hả Diệp Phàm, anh gây với nhà họ Tô sao, có trò hay để xem rồi.
Trương Nhất Đống đứng ở cửa sổ nhìn thấy hết mọi chuyện tự nói một câu.
Mà Thái Quý Quyền ngoài ngạc nhiên ra còn có một chút kiêng nể mơ hồ, miệng lẩm bẩm nói:
-Tô Lâm Nhi hắn cũng dám bắt, thật đúng là đi sờ mông hổ rồi.
-Họ Diệp kia, anh không nên đi bắt Tô Lâm Nhi. Tô Phương tôi chờ xem anh xui xẻo thế nào.
Trưởng ban tuyên giáo Tô Phương lộ ra vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.
Không nói đến việc phản ứng của những thành viên Thành ủy không giống nhau. Mà Chủ tịch Hoàng Thạch của tập đoàn Địa Đường Điểu mà Tô thị có cổ phần khống chế khi nhận được tin tức lập tức há hốc mồm, sợ đến mức di động cũng rơi xuống đất.
Y vội vàng nhặt điện thoại lên, vỗ vỗ thấy vẫn có thể gọi đi, vội vàng gọi điện thoại về Bắc Kinh.
-Tổng giám đốc Tô, việc lớn không tốt.
Giọng phó Tổng Giám đốc Hoàng đầy lo lắng.
-Chuyện gì vậy Hoàng Thạch, đừng kinh ngạc. Ông cũng là người đi cùng chúng tôi mấy chục năm nay, sóng gió nào chưa từng gặp?
Cha của Tô Lâm Nhi, người cầm lái tổng Giám đốc tập đoàn Tô thị Tô Chiêu Viễn nhắc nhở Hoàng Thạch một tiếng.
-Tiểu thư Tô và Quý Tài vừa bị bắt.
Hoàng Thạch vội vàng nói.
-Cái gì? Bị bắt, ai bắt chúng, chúng phạm vào tội gì?
Tô Chiêu Viễn khó có thể bình tĩnh, vội vã hỏi.
-Cục công an thành phố Hải Đông.
Hoàng Thạch vội vàng trả lời.
-Tôi biết rồi, trước tiên cậu đến cục Công an để bảo lãnh cho người ra.
Tô Chiêu Viễn bình tĩnh lại hừ nói.
Hoàng Thạch đành phải đồng ý. Tự mình đưa luật sư đến bảo lãnh người ra. Tuy nhiên, điều khiến Hoàng Thạch buồn bực chính là Cục trưởng cục Công an ra lệnh không được bảo lãnh.
Hơn nữa, Tô thị là nơi có một số người bị bắt vì nghi ngờ phá hoại sự phát triển của kinh tế Hải Đông.
Tô Lâm Nhi là chủ tịch tập đoàn Địa Đường Điểu và Tô Quý Tài phải ở lại để Cục công an lấy lời khai. Còn có cả chuyện Tô thị chiếm đất của Ủy ban nhân dân thành phố từ từ cũng phải tiến hành điều tra.
Buổi sáng cùng ngày, không khí phòng hội nghị thường vụ Tỉnh ủy nóng bừng. Các ủy viên thường vụ đều nghiêm trang ngồi tham gia. Lô Minh Châu có chút bất mãn nhìn kẻ nghiện thuốc Nạp Lan Nhược Phong hừ nói:
-Anh không hút ít được sao, hút thuốc có gì tốt. Ảnh hưởng đến gan phổi.
-Ha ha, cô Lô, tôi không hút không làm nổi việc nữa.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói.
-Không hút không làm được việc, tôi không hút thuốc lá sao vẫn sống tốt, chẳng lẽ không làm việc?
Trưởng ban tuyên giáo là con gái, tất nhiên cũng ủng hộ Lô Minh Châu. Toàn bộ hội nghị thường vụ Tỉnh ủy có 13 người, chỉ có hai người là phụ nữ.
-Ha ha, thói quen, thói quen thôi.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói. Thật ra trong số các ủy viên thường vụ có khi vì lợi ích của mình mà tranh luận đến đỏ mặt. Nhưng, khi nói chuyện, mọi người vẫn tươi cười, thi thoảng còn có thể vui đùa vài câu.
-Bắt đầu cuộc họp, hôm nay chủ yếu thảo luận về vị trí Bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố Hải Đông. Cùng với các ứng cử ủy viên thường vụ của một số thị xã như Đức Bình. Còn có cả mấy Phó chủ tịch thành phố cũng phải quyết định. Trước tiên hay là mới Trưởng ban Lô Minh Châu giới thiệu các ứng cử viên cho mọi người một chút.
Bí thư Tỉnh ủy Phí Mãn Thiên giọng nghiêm túc nói, mọi người đều ngồi thẳng lên, giống như càng lúc càng nghiêm trang.
Bởi vì, mỗi khi đến lúc điều chỉnh nhân sự chính là lúc mọi người phân chia bánh ngọt. Tất nhiên, tất cả mọi người đều hi vọng người mình đề cử có thể thăng chức.
Hơn nữa, vì có thể có một phần bánh ngọt, cũng phải chuẩn bị tinh thần để khẩu chiến.
Thật ra, hội nghị thường vụ chính là tranh luận.
Thường thường trong khi thảo luận vấn đề các ủy viên thường vụ đều có thể nói không khác gì luật sư. Người không nói một lời mà có chức vụ tốt thì khá khó khăn.
-Đề tài quan trọng đầu tiên chính là thảo luận về chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông. Trước mắt trải qua tuyển chọn của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có hai người. Đều là từ Bắc Kinh về địa phương rèn luyện. Một người là từ văn phòng của đồng chí Đường Hạo Đông, Phó chủ nhiệm Chu Sâm. Một người là…
Lô Minh Châu bắt đầu giới thiệu những ứng viên.
Lô Minh Châu vừa nói xong, tất cả các đồng chí đều nhìn Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai cùng Bí thư Phí Mãn Thiên. Bởi vì việc chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông hôm nay là bổ nhiệm nhân sự quan trọng. Tất nhiên là miếng bánh ngọt béo bở, không tới phiên các đồng chí khác chia phần.
Có lẽ, là cuộc đua giữa Chủ tịch tỉnh Yến và Bí thư Phí. Tuy nhiên, theo thông lệ trước đây, càng là cán bộ cấp quan trọng càng có vở kịch sau đó.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ có chút lạ, không ngờ đều im lặng. Các vị ủy viên thường vụ đều thầm hỏi, nhưng không ai lên tiếng.