-Tuy nhiên, bảo vệ anh ta, đây chẳng phải là giữ lại cho chúng ta một tai họa sao. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc nguy hiểm vô cùng.
Triệu Thanh Ngọc nói.
-Không phải lo lắng gì cả, chúng ta đi đánh bảng hiệu của Ngũ Độc Giáo. Hơn
nữa tất cả mọi người đã thay đổi sắc mặt rồi. Cho dù Tông Lạc có làm gì
cũng không tìm được chúng ta.
Diệp Phàm nói.
-Sợ họ sẽ gây nguy hiểm cho Chu gia.
Vương Nhân Bàng nói.
-Cũng đúng, ân oán của chúng ta với Tam Độc Giáo đã kết thúc rồi. Họ không
tìm được người trút giận phỏng chừng sẽ đào bới Chu gia để tìm chúng ta. Tôi thấy diệt hết bọn họ mới không để lại tai ương về sau.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút cảm thấy có đạo lý.
-Bất kể như thế nào, sau khi việc này xong rồi Chu gia phỏng chừng không thể tiếp tục ở tỉnh Ngũ Chiếu rồi.
Vương Nhân Bàng nói.
-Tôi cũng định chuyển nhà đến Bắc Kinh, Tam Độc Giáo muốn tiêu diêt hết
phỏng chừng không tiêu diệt được. Sợ còn sót lại một, hai phần tử xấu.
Tuy nhiên cũng không nhất định. Sau khi nhân vật chủ yếu của họ bị tiêu
diệt, những người còn sót lại phỏng chừng cũng sớm bị đe dọa thôi. Tuyệt đối không có nghĩa khí một cách vô duyên vô cớ đâu.
Chu Đồng nói.
Đêm yên tĩnh, Chủ tịch Tông Lạc của khách sạn Thanh Thủy đã về tới nhà. Đó
là một căn nhà nhỏhai tầng bình thường, nhìn qua cái sang trọng cũng
không rõ ràng. Ai có thể nghĩ đến đứa con trai của giáo chủ Tôn của Tam
Độc Giáo khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật lại sống ở nơi đây.
-Nhân Bảng, cậu cùng Thiên Thông và Tồn Quân ba người ra tay là được rồi. Tôi đoán, Tông Vô Thu có thể sẽ phái người bảo vệ anh ta hay không, các anh nói xem.
Diệp Phàm nói.
-Nhất định là có người bảo vệ,
tuy nói là cha con bất hòa, nhưng cũng không thể cắt đứt tình máu mủ,
cũng phải cẩn thận một chút.
Triệu Ngọc dặn dò
Qủa nhiên
trong bóng tối có cao thủ đang bảo vệ, tuy nhiên dưới sự phối hợp của ba người Thiên Thông, Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân. Hai tứ đẳng, một bát
đẳng vẫn không phải dễ như trở bàn tay.
Tông Lạc nhìn có vẻ rất
điềm đạm nho nhã, lấy lược lớn chải đầu, cả người âu phục phẳng phiu,
giầy da sáng loáng, ý hệt với tư thế của một giám đốc khách sạn, nghe
nói cũng ba lăm ba sáu tuổi rồi, trên người anh ta nhìn không ra một
chút thấp hèn. Tông Vô Thu kia phỏng chừng cũng khoảng chừng sáu mươi.
-Kêu Hồng Ý gọi điện thoại cho Tông Vô Thu.
Diệp Phàm giao việc cho Vương Nhân Bảng.
Không ngờ mấy phút sau Vương Nhân Bàng thở hổn hển quay lại. Một chân liền đá vào ghế, miệng mắng:
-Mẹ kiếp...,tên kia quả thực là vừa thối vừa cứng.
-Làm sao vậy?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, hỏi.
- Ông ta nói thà chết cũng không đưa tin về giáo chủ, ông ta cho rằng
chúng ta dùng Tông Lạc lừa Tông Vô Thu tự chui đầu vào lưới. Tôi nói với ông ta rồi, chỉ là trao đổi Chu Phương Tinh và đổi lấy thuốc giải độc.
Không ngờ Hồng Ý đột nhiên cười sặc sụa:
-Tông Lạc các anh muốn giết thì cứ giết, liên quan gì đến giáo chủ? Anh xem, người này có phải là người không?
Vương Nhân Bàng có chút buồn bực nói.
-Trúng độc quá nặng rồi.
Diệp Phàm thở dài, không thể tưởng tượng được Hồng Ý người này trung thành như vậy.
-Vậy làm sao bây giờ. Chúng ta lại không tìm thấy Tông Vô Thu, làm thế nào truyền tin tức đây?
Lam Tồn Quân nói.
-Không phải vẫn còn mấy người chưa chết hay sao, nói tất cả cho họ, chắc chắn sẽ có người liên lạc với họ.
Diệp Phàm nói.
Vương Nhân Bàng lại đi làm . Sau một giờ, mang khuôn mặt vui mừng trở lại nói là có một người tai dài sống sót trong trường tiểu học Sùng Minh đã thả bồ câu đưa tin, nhất định sẽ báo tin cho Tông Vô Thu.
Qủa nhiên nửa giờ sau có người gọi điện thoại cho Vương Nhân Bàng, đồng ý đổi người.
-Anh bảo Chu Phương Tinh nói vài câu, bằng không, chúng ta sao có thể xác định anh ta còn sống hay không.
Vương Nhân Bàng nói. Bên kia đúng là truyền đến âm thanh của Chu Phương Tinh, Chu Đồng nghe được tiếng ông nội.
-Không phải là thu âm từ trước khi sự việc xảy ra đó chứ?
Lam Tồn Quân hỏi.
-Chỉ có thể coi ngựa chết là ngựa sống để chữa trị.
Diệp Phàm nói, ra hiệu Vương Nhân Bàng:
-Cho họ ba giờ đồng hồ, chờ họ sau khi đưa Chu Phương Tinh đến địa điểm đổi
người là thành phố Ba Chiêm, trước 10 phút sẽ thông báo cho họ. Tránh họ lại mai phục, ở trong này người ta là hổ, chúng ta đấu không lại họ.
Hơn nữa về phương diện đia hình chúng ta không hiểu rõ bằng họ.
Đối phương không ngờ cũng đồng ý.
Sau khi hạ điện thoại xuống Vương Nhân Bàng cười nói:
-Xem ra Tông Vô Thu cũng không phải người vô tình.
-Hổ dữ không nhận con mà.
Diệp Phàm cười nói.
Mấy người lại thay đổi chỗ, tận dụng thời gian nghỉ ngơi.
11 giờ tối, đối phương gọi điện thoại đến nói là đã đưa người đến Pa-zhan
rồi. Yêu cầu bên Diệp Phàm nói địa điểm trao đổi người.
Đám người của Diệp Phàm tổng hợp lại địa điểm mà con thoi phát cung cấp, cuối
cùng chọn một nơi gọi là ‘Thiết Bình’ cách thành phố Pa-zhan 15 phút
đường xe.
Vì địa nơi này tương đối trống trải và cỏ mọc um tùm,
lợi cho mai phục. Hơn nữa Tam Độc Giáo muốn giở trò cũng không dễ dàng.
Bởi vì Diệp Phàm sớm đã sắp xếp đội viên dự bị mai phục ở Thiết Bình
rồi.
Tuy nhiên, ở địa bàn của người khác, đối phương chắc chắn
hơn nhiều. Mà bọn họ lại có súng. Đám người của Diệp Phàm tuy nói là cao thủ nhưng cũng phải hết sức cẩn trọng.
Đối phương đến rất nhanh. Sau tám phút một chiếc Jeep xuất hiện trên đường cái cách sườn núi Thiết Bình không xa.
Từ chiếc trong xe Jeep bước ra bốn người, đều che mặt, nhìn không ra nam nữ, Chu Phương Tinh bị áp đi ở phía trước
-Bỏ các vũ khí trong tay xuống.
Vương Nhân Bàng hô ở đầu điện thoại.
Đối phương rất nghe lời, ít nhất cũng đặt toàn bộ súng xuống rồi.
Sau khi đến Thiết Bình, đối phương bốn người lập tức nằm sấp dưới mặt đất.
Mà Chu Phương Tinh bị họ dùng một sợi dây thừng trói. Tông Lạc và Chu
Phương Tinh dần dần đi đối nhau hướng tới một bãi đất trống ở trung tâm
Thiết Bình.
Nhìn hai người họ càng ngày càng gần, đám người Diệp
Phàm tim đều đập loạn lên. Lúc này rất nguy hiểm, chỉ sợ đối phương bắn
lén hạ độc.
Khi mắt thấy Chu Phương Tinh và Tông Lạc cách nhau
chỉ vẹn vẹn có hơn mười mét, đột nhiên phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
Bốn người nằm dưới đất đột nhiên bắn lên, trong tay toàn bộ văng ra trên không trung. Lập tức, trong phạm vi mười mét của Phương Viên đều là
sương mù màu đen dâng lên.
-Mọi người cẩn thận, độc!
Diệp Phàm kêu lên, tay khẽ động, phi một đao xuất ra cắt đứt dây thừng trói Chu Phương Tinh.
Còn Thiên Thông trốn trong đất từ nãy đã lộ diện, cơ thể lăn lộn trên đất vài vòng, một cánh tay tóm lấy Chu Phương Tinh.
Chẳng qua khoảng cách hơi xa một chút, vẫn phải lăn mấy vòng, còn Chu Phương
Tinh ngã xuống dưới đất. Diệp Phàm xuất phi đao toàn bộ hướng về bốn
người đối phương.
Mắt nhìn thấy Thiên Thông muốn tóm lấy Chu
Phương Tinh, không trung đột nhiên truyền đến âm thanh ù ù. Một chiếc
máy bay trực thăng đột ngột xuất hiện trên không tại Thiết Bình. Dưới
ánh đèn pha lớn quang cảnh phía dưới nhìn rất rõ ràng.
Cạch cạch cạch...
Tay súng trên phi cơ trực thăng bắt đầu nổ súng, súng liên thanh bắn càn quét.
Thiên Thông bị đạn bắn ra, ngay cả đầu cũng không ngẩng nổi, hơn nữa lại phải phòng độc. Chu Thiên Tinh ở trước mắt, nhưng không ngờ không thể giơ
tay ra tóm lấy người. Thiên Thông đành phải khẩn trương kề sát mặt đất
như hồ lô lăn, lăn liền mười mấy vòng vào trong bụi cỏ. Người này đương
nhiên là rất chật vật.
Huỵch huỵch...
Đội viên dự bị trốn
trong bụi cỏ toàn bộ bắn hướng vào chiếc máy bay trực thăng, chỉ có điều khoảng cách quá xa. Hiệu quả có vẻ không tốt lắm. Hơn nữa chiếc trực
thăng kia hình như đã cải trang, lại được bọc thép để chống lại một số
đạn vũ khí hang nhẹ.
-Mẹ nó, nếu mà có cái ống phóng rốc-két thì tốt rồi.
Vương Nhân Bàng mắng.
-Ống phóng rốc-két.
Diệp Phàm trong lòng suy tính, lấy một lựu đạn ở bên cạnh, bất thình lình từ trong bóng tối phóng người lên. Lựu đạn được Diệp Phàm ném chuẩn xác
hướng về phía máy bay trực thăng trên không trung.
Đợi đến khi
máy bay trực thăng quay đầu muốn giáng xuống Diệp Phàm, lựu đạn của hàng rào khống chế nổ tung, một tiếng nổ lớn ầm vang, máy bay trực thăng
trên không thoáng dao động. Tuy nhiên, vỏ bọc thép của chiếc máy bay
trực thăng này không phải dày bình thường.
Máy bay đang lượn vòng trên bầu trời lại thoáng dao động, máy bay đã bị đả thương, vẫn chưa nổ tung. Chẳng qua loạng choạng như người uống rượu say, không điều khiển
nổi.
Chỉ nghe người trên máy bay kinh hoảng hô ‘Không khống chế được máy bay’. Quanh co cuối cùng đâm vào đồng cỏ xa xa.
Lúc này, đám người của Diệp Phàm đương nhiên là người đánh chó mù đường.
Lựu đạn ở trước mặt những cao thủ này, vừa quăng đã xa đến mấy trăm mét.
Âm thanh ầm ầm truyền đến, máy bay trực thăng nổ tung, sương khói cùng ánh lửa xen lẫn trong tiếng kêu thảm thiết vọng lại,
Sau khi giải quyết xong chiếc máy bay trực thăng Diệp Phàm có vẻ buồn bực,
Mặc dù nói bên mình không có thương tổn, thế nhưng Chu Phương Tinh lại
bị người ta lợi dụng khói độc yểm hộ đưa đi rồi. May là Tông Lạc vẫn
trong tay Diệp Phàm.
-Làm không công rồi!
Thiên Thông tức, một chưởng đạp thành một cái hố nhỏ trên đất.
-Trương Đỉnh bị thương rồi.
Lúc này, Mã Hán đang cõng Trương Đỉnh tới.
-Sao lại thế này?
Diệp Phàm hỏi.
-Vừa rồi Trương Đỉnh mắt tinh, phát hiện một bóng đen mang theo một người giống Chu Phương Tinh liền ra tín hiệu cho tôi.
Tôi nhanh chóng đuổi tới, người đấy quá lợi hại, tôi bị một chưởng của anh
ta đánh văng ra ngoài bụi cỏ tầm hai mươi ba mươi mét.
Mà Trương
Đỉnh lại không dám nổ súng, sợ làm thương Chu Phương Tinh. Tuy nhiên
Trương Đỉnh đã phóng lên muốn cướp người, bị người kia thuận tay đánh
cho một trưởng vào ngực.
Mã Hán vẻ mặt lo lắng nói.
Diệp Phàm xé áo của Trương Đỉnh, phát hiện trên ngực Trương Đỉnh còn in rất rõ dấu tay màu đen.
Da vẫn không sao, ngay máu tươi cùng không thấy chảy ra. Mà bên cạnh dấu
tay còn mang một ít máu đỏ tím. Duỗi ngón tay nhẹ nhàng sờ phát hiện cơ
bắp chỗ dấu tay màu đen đã bắt đầu mục nát.
Diệp Phàm ép ra nội khí dò xét một hồi, nói:
-Bị thương nội tạng, hơn nữa còn trúng độc. Cũng không biết là độc gì.
Trương Đỉnh rất nguy hiểm, nếu không kịp thời điều trị phỏng chừng độc
từ chỗ dấu tay này lan dần đi đến tim.
Mọi người vừa nghe, tâm
trạng khá nặng nề, cái này, ngay cả một chút bóng dáng sào huyệt của Tam Độc Giáo cùng chưa nhìn thấy đã bị thương hai người rồi. Hơn nữa tựa hồ còn nguy hiểm đến tính mạng.
-Cái này là thứ độc quái quý gì, con mẹ nó đáng ghét!
Thiên Thông nôn nóng mắng to.
-Phải mau chóng tìm sào huyệt của Tam Độc Giáo, bằng không Trương Đỉnh và Trương Cường sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Phàm vẻ mặt u ám.
Mấy người nhanh chóng rút khỏi Thiết Bình đổi một chỗ khác để ở.
Sau khi ăn chút gì, mấy người nhất thời ngồi yên, đúng là không có gì luôn
luôn có thể tưởng tượng được, thương thế kia không thể kéo dài, nhưng
sào huyệt của Tam Độc Giáo ở chỗ nào cũng không rõ, muốn đi tìm người
cũng không thể nào hạ thủ.
Tuy nhiên, đúng lúc này Lam Tồn Quân lại vào, nói:
-Vừa rồi biểu hiện của Tông Lạc rất kỳ quái, anh ta nói anh ta biết sào
huyệt của Tam Độc Giáo, có thể dẫn chúng ta đi. Các anh nói xem, lời này của anh ta là có ý gì?
-Thật đúng là lạ lùng. Giáo chủ của Tam
Độc Giáo Tông Vô Thu là cha ruột của anh ta. Anh ta lại mang chúng ta đi diệt Tam Độc Giáo. Chẳng lẽ Tông Lạc đúng là có ý tưởng ‘quân pháp bất
vị thân’, tôi thấy chuyện này rất kỳ lạ. Chẳng lẽ là cái bẫy?
Vương Nhân Bàng sờ cằm một lát, vẻ mặt không tin.