Chắc hẳn sớm đã nhìn thấy được tiềm năng lớn của cầu Cửu Vân lễ Hoa Đăng. Hơn nữa, còn đưa ra yêu cầu, đó là yêu cầu khu Hồng Liên sẽ tiếp đãi khách khứa đến lễ Hoa Đăng tại khách sạn Cửu Vân Dân Tộc.
Trong lòng Diệp Phàm cũng âm thầm khâm phục ánh mắt người này, mờ mịt liếc nhìn một cái, cười nói:
-Về vấn đề xác định địa điểm, tôi vẫn chưa nghĩ tới, cái này vẫn là do Chủ tịch Quận Trương quyết định chứ nhỉ? Chủ tịch Quận Trương, anh thấy sao?
-Tôi không có ý kiến gì, chỉ cần, tập đoàn Thiên Mậu, đồng ý đầu tư, về sau tổ chức lễ Hoa Đăng thì sẽ xác định địa điểm tiếp đãi khách khứa ở khách sạn Cửu Vân Dân Tộc.
Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu nho nhỏ. Khách sạn của các anh cần phải thích hợp với quy hoạch chỉnh thể của khu Hồng Liên chúng tôi.
Thứ hai, phong cách và phẩm vị của khách sạn các anh phải đạt được yêu cầu của Ban tổ chức lễ Hoa Đăng mới được.
Chủ tịch quận Trương nói rõ ràng, chỉ cần đầu tư, thì còn quản anh làm gì chứ?
Đương nhiên, Chủ tịch quận Trương cũng muốn thể hiện cái giá của Chủ tịch quận một chút, nên mới đề ra hai yêu cầu chẳng phải yêu cầu gì cả.
-Điểm này xin các vị cứ yên tâm. Điều đó là chắc chắn rồi. Nếu là kế thừa văn hóa, chúng tôi mà xây dựng không phù hợp, vậy chắc chắn là không được rồi đúng không nào? Tôi nghĩ, nếu được thì chiều này chúng ta có thể tiến hành đàm phán giai đoạn đầu. Đối với mảnh đất này, chúng tôi rất có thành ý. Hy vọng có thể mau chóng đàm phán và nhận được mảnh đất.
Phù Chính Hưng lập tức biểu lộ thái độ. Diệp Phàm biết rằng nhanh chóng giúp Phù Chính Mậu được thả ra mới là mục tiêu thực sự của y.
-Tuy nhiên, tôi cảm thấy phải làm cho thật đỉnh, khách sạn Dân Tộc có phẩm vị có phong cách, ắt hẳn phải tiêu tốn nhiều tiên hơn so với cách sạn thượng đẳng bình thường đúng không? Năm mươi triệu có phải hơi ít không? Tôi có kiến nghị là, nếu đã làm thì phải làm cho tới phẩm vị, phải xây dựng một khách sạn khiến ai ở đó cũng vừa ý mới được.
Diệp Phàm lại đưa ra một kiến nghị nhỏ. Phù Chính Hưng trong lòng thầm chửi mẹ nó. Cảm giác như miệng của thằng nhãi này càng lúc càng lớn, năm chục triệu mà còn chưa đủ.
Tuy nhiên, Phù Chính Hưng vẫn hỏi:
-Không biết Bí thư Diệp muốn yêu cầu chúng tôi đầu tư bao nhiêu? Chúng tôi có thể thương lượng suy xét sau.
-Một trăm triệu được không? Anh nhìn xem, khách sạn đẳng cấp năm sao trên địa bàn tương đối lớn như vậy, không có một trăm triệu thì không làm được đâu.
Đại bàn Cầu Cửu Vân kia có địa thế là một dải hành lang hình rồng, nhưng cũng rất rộng lớn. Nếu xây khách sạn còn phải xem xét đến chỗ đổ xe, dải phân cách có trồng cây xanh, vì sông Hồng Liên chúng tôi định làm thành khu sinh thái nhân văn, phương diện xanh hóa không gian chắc chắn không thể quá nhỏ được.
Cho nên, 100 triệu là đủ rồi. Đương nhiên, nếu như các anh có ý nguyện nâng cấp cho nó, chẳng hạn như xanh hóa theo kiểu lâm viên Tô Châu, có thể nối thêm cây cầu liên thông hai bờ sông Hồng Liên, thì khách chắc chắn sẽ nhiều hơn đấy.
Đối với tên tuổi của khách sạn “Cửu Vân Dân Tộc” mà các anh sắp khởi công cũng là một cách tuyên truyền hữu hiệu đúng không nào?
Diệp Phàm không lộ thanh sắc, lại yêu cầu tập đoàn Thiên Mậu nếu như có thể thì quyên tặng thêm một cây cầu. Phù Chính Hưng làm sao lại không hiểu, thằng nhãi đó suýt chút nữa là nổi giận. Gã cố gắng kìm xuống, trong lòng nghiến răng phát ra tiếng ken két.
-Haha, cái này à, chuyện cây cầu để bàn sau đi. Chuyện đầu tư chúng tôi có thể quay về xem xét lại. Chỉ cần có thể kiếm được tiền thì không thành vấn đề gì cả.
Phù Chính Hưng thản nhiên cười cười.
Không lâu sau, Thái Đình đến. Nhìn thấy Diệp Phàm đứng sau vội bước lên trước nói:
-Quận Mã Cảng chúng tôi không có ý kiến gì về việc chuyển nhượng mảnh đất Ủy ban quận cho Tập đoàn Thiên Mậu cả.
Nếu có thể, chiều nay có thể tiến hành bàn bạc chính thức. Hơn nữa, chúng tôi còn có một kiến nghị nhỏ. Nếu như Giám đốc Phù đồng ý, quận Mã Cảng chúng tôi có thể dùng mảnh đất đó làm cổ phiếu đầu tư vào kế hoạch của các anh, khách sạn Cửu Vân Dân Tộc. Đương nhiên, vấn đề định giá đất, cùng với sắp xếp cổ phần thì sẽ do hai bên chúng ta cùng nhau bàn bạc.
Nghe Thái Đình nói như vậy Diệp Phàm không có cảm giác gì. Trái lại Chủ tịch quận Trương sắc mặt hơi thay đổi. Trong lòng thầm mắng thằng chó Nhật Thái Đình này đúng là thâm hiểm.
Chủ tịch quận Trương có dự định của riêng mình, nếu thực sự bán được mảnh đất này rồi, ít nhất cũng có thể thu được hai ba chục triệu tiền đất.
Đến lúc đó, khoản tiền này ít nhất sẽ lưu lại một nửa ở quận. Bởi vì kiến thiết sông Hồng Liên ở trong Khu đều thông qua một phương án quản lý trù tính phụ trách thống nhất.
Tức là trách nhiệm sẽ rơi xuống từng cá nhân, nhưng tài chính kinh phí thì lại phải do Khu thống nhất sắp xếp. Nếu đã là do Khu thống nhất sắp xếp, vậy không phải khoản tiền bán đất kia Khu sẽ thu hồi sao. Có thể giữ lại một nửa cho quận Mã Cảng các anh đã làm hào phóng lắm rồi.
Thái Đình dĩ nhiên đã nghĩ đến điều này, nên mới đề xuất ý kiến dùng mảnh đất hợp tác kinh doanh khách sạn Cửu Vân Dân Tộc với tập đoàn Thiên Mậu.
Như vậy, quận Mã Cảng chẳng cần dùng một đồng nào, nhưng lại chiếm được cổ phần nhất định của khách sạn. Sau này nếu thực sự có lời thì không phải chỉ cần ngồi một chỗ chờ tiền chạy đến thôi sao.
Còn nếu lỗ vốn thì đất vẫn còn đó. Thái Đình đã suy nghĩ kỹ rồi nên mới đưa ra kiến nghị này, Chủ tịch quận Trương chẳng nói được gì cả.
-Đồng chí Thái Đình, dùng đất nhập cổ phần, các anh quản lý thế nào, như cậy không phải sẽ loạn lắm sao?
Chủ tịch quận Trương lên tiếng đầu tiên, muốn ấn định xong việc này trước.
-Chủ tịch quận Trương, sẽ không loạn đâu. Chúng tôi chỉ nắm cổ phần. Đến lúc đó trong quận phái vài nhân viên đến đóng ở khách sạn là được rồi. Mỗi tháng lại kết toán một lần, các khoản sẽ rõ ràng thôi mà. Tôi nghĩ là Giám đốc Phù sẽ đồng ý với phương án này.
Thái Đình chuyển đống lửa sang cho Phù Chính Hưng.
Phù Chính Hưng cũng không ngu, nghĩ một chút đã hiểu ra mưu mô trong đó, đây chẳng phải tranh giành lợi lộc giữa đơn vị cấp trên với đơn vị cấp dưới sao. Chủ tịch quận Trương muốn kiếm tiền, Bí thư Thái cũng muốn kiếm tiền, ai cũng muốn đem tiền về túi mình, nhưng Bí thư Diệp lại chẳng lên tiếng, xem ra, đã tán thành cả hai loại thái độ này.
Nếu việc này đồng chí Diệp Phàm đã không có ý kiến, nên làm thế nào sẽ do Phù Chính Hưng xem xét, dù sao thì phương án hợp tác vẫn khá có lợi hơn.
Hơn nữa, đất khách sạn ít nhất cũng tiết kiệm được ba chục triệu, huống chi khách sạn này có kiếm được tiền hay không chẳng ai dám nói trước.
Biện pháp hợp tác đầu tư khá ổn, nguy hiểm đầu tư cũng nhỏ hơn nhiều. Phù Chính Hưng đang định trả lời, Chủ tịch quận Trương đã không kìm nỗi, giành hỏi Diệp Phàm trước:
-Bí thư Diệp, cái này, không riêng gì việc chuyển nhượng lại. Nó còn liên quan đến vấn đề sắp xếp trù tính trong khu chúng ta. Quận Mã Cảng là khu hành chính cấp dưới của khu Hồng Liên chúng ta, nên do khu thống nhất quy hoạch vẫn tốt hơn. Nếu như ba quận tự ai nấy làm chủ. Đến lúc tạo ra năm bè bảy mảng thì tương đối phiền phức. Phải nghĩ đến việc xây dựng Khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên sau này, nếu không lại được một mất mười đó.
-Chủ tịch quận Trương, hôm nay chúng ta tiếp đãi Giám đốc Phù. Những chuyện liên quan đến quản lý trù tính là chuyện nội bộ chúng ta. Tất cả đều lấy đại cục làm trọng, cứ quyết định xong chuyện đầu tư trước rồi hẵng bàn đến những chuyện khác.
Diệp Phàm vẻ mặt hơi không hài lòng.
Trương Lăng Nguyên này cũng thật là, tranh giành tiền mà còn tranh trước mặt khách khứa. Chuyện này đúng là mất mặt. Diệp Phàm lờ mờ chấn chỉnh Trương Lăng Nguyên, nếu như vì chuyện này khiến việc đầu tư thất bại, tôi đây sẽ không khách khí đâu.
-Cái đó, chuyện này rốt cuộc có hợp tác đầu tư hay không cứ để Bí thư Thái tự quyết định đi.
Trong mắt Trương Lăng Nguyên lóe lên một tia bất mãn rồi nhanh chóng biến mất, đương nhiên Thái Đình này cảm giác được. Thằng nhãi này ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy trực tiếp làm mất mặt Chủ tịch quận Trương như thế cũng không được, dù sao y cũng là lãnh đạo, ông ta là Chủ tịch quận. Sau này mà chơi lén mình thì cũng phiền phức lắm. Huống hồ, chắc hẳn nếu như không mò được tiền bên này, sau này chắc cũng sẽ nghĩ cách cắt xén tiền vốn cấp xuống cho quận Mã Cảng.
Sau một hồi suy ngẫm, Thái Đình nhìn Diệp Phàm, nói:
-Bí thư Diệp, chuyện hợp tác hay không bộ máy quận Mã Cảng chúng tôi nghe theo chỉ thị của anh.
-Như vậy đi, quyền quyết định hợp tác hay không hãy để Giám đốc Phù quyết định, bọn họ nói thế nào chúng ta quyết định như thế. Giám đốc Phù, anh thấy thế nào?
Diệp Phàm đương nhiên cũng không làm Chủ tịch quận Trương quá mất mặt, cũng chẳng làm lung lạc đồng chí cấp dưới Thái Đình.
Trong lòng suy nghĩ một lúc, quyết định thẳng tay ném củ khoai nóng phỏng tay này cho Phù Chính Hưng, dù sao y cũng từ Bắc Kinh đến, vỗ mông một cái là có thể chạy được rồi, chẳng sợ đắc tội với ai.
-Cứ hợp tác đi, vẫn tốt hơn, có chính quyền địa phương hợp tác cùng, chúng tôi càng yên tâm. Không tin tưởng chính quyền thì còn tin tưởng ai nữa đúng không nào? Bí thư Thái, nếu như hợp tác thì chỉ còn vấn đề định giá mảnh đất, chứ không còn vấn đề bán trao tay nữa, cho nên hai bên chúng ta chiều nay có thể hiệp đàm chính thức những vấn đề liên quan được không nào?
Phù Chính Hưng thản nhiên cười, nói với Thái Đình.
-Như vậy đi, chuyện hiệp đàm thì sẽ do đồng chí Vệ Sơ Tịnh làm chủ, Ủy ban nhân dân khu cũng phái ra vài vị đồng chí đi theo phối hợp đồng chí Vệ Sơ Tịnh cùng nhau làm tốt chuyện này. Còn đồng chí quận Mã Cảng hiệp trợ là được rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cũng để cho Chủ tịch quận Trương chút thể diện. Ít nhất cũng thể hiện được mọi chuyện đều lấy Ủy ban khu Hồng Liên làm chủ!
Thái Đình dĩ nhiên không vui. Thằng nhãi này đương nhiên muốn được độc lập. Sau này có bỏ cổ phần, thì chia tiền cũng chẳng đến phiên cấp trên khu Hồng Liên đến vung tay múa chân.
Tuy nhiên, Thái Đình cũng không dám công khai khiêu chiến quyền uy của Diệp lão đại. Tin là nếu mình dám nói gì, Diệp lão đại sẽ suy xét đến việc chèn ép mình. Vì mấy chục triệu mà đắc tội với Diệp lão đại thì không đáng.
Còn Chủ tịch Trương liếc nhìn Thái Đình một cái, lập tức gật đầu phụ họa nói:
-Vâng, chúng tôi sẽ theo chỉ thị của Bí thư Diệp sắp xếp vài đồng chí theo hiệp trợ đồng chí Sơ Tịnh triển khai công tác. Tôi nghĩ, chuyện bàn bạc sau này, ủy ban nhân dân khu cũng nên cử một tổ nhỏ đến đóng ở khách sạn, giúp đỡ tập đoàn Thiên Mậu quản lý tốt khách sạn Cửu Vân Dân Tộc đúng không nào?
Thái Đình sắc mặt khó coi, chủ tịch Trương rõ ràng đang muốn đoạt quyền. Ủy ban khu Hồng Liên các người nhúng tay vào, quận Mã Cảng không phải chỉ ở bên hóa duyên, ăn không khí thôi sao.
-Chuyện này, tôi thấy cứ để Ủy ban khu Hồng Liên và Ủy ban quận Mã Cảng cùng nhau lập tổ công tác đóng ở khách sạn đi. Đương nhiên, đây là khách sạn hợp tác vốn nên cứ để nhân tài bên quản lý doanh nghiệp của ủy ban đến giúp đỡ tập đoàn Thiên Mậu đi.
Cán bộ nhà nước đi làm gì, dù sao cũng chẳng hiểu gì đến quản lý doanh nghiệp đúng không nào? Hơn nữa, dù sao cũng do Thiên Mậu làm chủ. Trong lĩnh vực kinh doanh, mở khách sạn kiếm tiền, tôi tin rằng nhân tài của tập đoàn Thiên Mậu hiểu rõ thị trường này hơn chính phủ nhiều.
Cho nên, chúng ta không hiểu thì cũng chẳng chỉ huy làm gì đúng không nào?
Diệp Phàm hừ nói, cái này, đầu tiên là thể hiện thái độ. Sợ sau này nhồi nhét những người chẳng đâu vào đâu vào khách sạn, khách sạn lại biến thành viện dưỡng lão mất.
Kiếm chẳng được tiền còn nuôi cả một đám rảnh rỗi. Cuối cùng, nhà nước lại gánh gánh nặng lớn. Đây là ví dụ nhìn mãi cũng quen mắt rồi. Diệp Phàm phải thể hiện rõ lập trường, bóp chết tình trạng này trước khi nó kịp xảy ra.