- Đương nhiên Thiếu Lâm Võ Đang là Bắc Đẩu Thái Sơn của giới võ thuật nước ta. Xã hội hiện đại, đám hậu bối đương nhiên cũng thích đại sư võ nghệ cao cường, thậm chí có thể nói là sùng bái. Giống như Taekwondo của Hàn Quốc, Judo của Nhật Bản, quyền Thái sao có thể so sánh được với võ thuật của chúng ta.
Diệp Phàm vừa nói tới đây thì có tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền tới.
Người này nói:
- Nói hay lắm, ha ha, người trẻ tuổi, nói hay lắm, Trung Quốc chúng ta là nước lớn trên thế giới, những nước nhỏ bé kia sao có thể so sánh được.
Diệp Phàm quay đầu nhìn, phát hiện là một ông lão dáng vẻ khỏe mạnh, có lẽ ngoài sáu mươi tuổi, xương gò má cao, mặc đồ thể thao, nhìn kỹ thì còn phát hiện ra là của Adidas.
Diệp Phàm thầm nghĩ người này lẽ nào chính là Trương Đạo Lâm, so với tưởng tượng trong lòng mình thì khác xa quá.
Vốn dĩ cho rằng Trương Đạo Lâm phải là cao nhân chốn núi non, theo lý thì phải là thanh bào bạc màu, dưới cằm có râu mới đúng. Không ngờ cao nhân mà cũng tiến bộ như vậy, cho nên Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc.
- Ngài là...
Diệp Phàm có ý hỏi, sớm đã nhìn ra người này tuy đi chậm nhưng bước đi vững vàng, thậm chí có thể nói là trầm ổn có lực. Hơn nữa Diệp Phàm thậm chí còn mơ hồ cảm nhận thấy khí chất của cao thủ võ thuật trên người ông lão này.
Trong lòng kinh ngạc, lẽ nào Trương Đạo Lâm còn là cao thủ võ thuật? Rất có khả năng. Phái Võ Đang là Bắc Đẩu Thái Sơn của võ thuật Trung Quốc, Trương Đạo Lâm biết đâu lại là truyền nhân của Võ Đang.
Diệp Phàm đột nhiên thích thú, nếu thực sự như vậy thì Diệp Phàm tự tin là có thể hạ được Trương Đạo Lâm. Bởi vì, nói tới võ thuật Diệp Phàm cũng rất tự tin.
- Anh bạn trẻ, người ở trước mặt mà cậu lại không biết.
Trương Vu Chính ở bên cạnh cười nói.
- Lẽ nào ngài chính là Trương Đạo Lâm đại sư?
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, đứng lên.
- Ha ha ha, Trương Đạo Lâm, không sai. Nhưng không phải là đại sư gì cả, chỉ là một người thích lang bạt mà thôi.
Trương Đạo Lâm cười nói, rồi ngồi xuống ghế ở bên cạnh, nhìn Diệp Phàm một lúc rồi cũng không để ý đến, quay đầu nói với Trương Vu Chính:
- Trù trì còn muốn tự rước nhục một phen thì Đạo Lâm cũng xin hầu tiếp.
- Tự rước lấy nhục, cũng chưa chắc. Lần trước chỉ là thua một ván, lần này chưa biết chừng tôi gặp được quý nhân, lại được tương trợ, có thể phản công, ha ha...
Trương Vu Chính cũng không chịu yếu thế, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Anh bạn trẻ, vừa rồi nói đến võ thuật, cậu còn biết gì nữa, hãy nói hết ra, để Trương đại sư nghe.
- Võ thuật thì tôi chỉ biết Trần Vô Ba đại sư của Trần Thị Thái Cực Quyền hình như rất lợi hại, cái tên Akiyama của Nhật Bản chẳng phải bị ông ấy đánh cho bò ra đất sao, thật là thích thú.
Diệp Phàm cố ý làm ra vẻ ngưỡng mộ, đương nhiên là để khích tướng Trương Đạo Lâm.
Quả nhiên.
Trương Đạo Lâm nghe xong không hài lòng, hừ lạnh nói:
- Trần đại sư lợi hại, nhưng Võ Đang là hàng đầu trong giới võ thuật, anh bạn trẻ, cậu chỉ biết một mà không biết hai.
- Cái này vãn bối hiểu biết nông cạn, thật sự không biết Võ Đang còn có đại sư võ thuật nào.
Trước kia hình như có, giống như là Trương Tam Phong, nhưng đã là chuyện quá khứ, bây giờ núi Võ Đang chỉ còn lại mấy ông đạo sĩ, khua đao múa côn như làm xiếc, nhưng không có thực tài. Thật không ngờ Võ Đang từng được coi là Bắc Đẩu Thái Sơn mà cũng thành ra nông nỗi đó, thật khiến đám hậu bối đau lòng.
Tuy nhiên lẽ nào núi Võ Đang này, như trong điện ảnh, vẫn còn có cao nhân ẩn dật hay sao?
Diệp Phàm làm vẻ lãnh đạm, bộ dạng không tin, thêm vào giọng điệu châm chọc, chút nữa khiến Trương Đạo Lâm tức trợn mắt.
- Oắt con ngu dốt, cậu biết gì chứ?
Trương Đạo Lâm trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, bất mãn hừ lạnh.
- Vãn bối thực sự không biết, nếu núi Võ Đang còn có cao thủ, sao tới giờ vãn bối vẫn chưa nghe qua? Võ lâm môn phái ở thời cổ đại rất thịnh hành, nhưng bây giờ là thời đại của súng ống đại pháo, võ thuật còn có uy lực gì nữa chứ. Chỉ cần có súng trong tay, đại sư nào mà chẳng giết được.
Diệp Phàm tiếp tục châm biếm Trương Đạo Lâm, giọng điệu rất coi thường.
“Thịch” một tiếng.
Chén trà trên bàn rung lên, Trương Đạo Lâm bị Diệp Phàm chọc giận, nói:
- Nhóc con, lão phu sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là quốc thuật. Xem đây, lão phu để một tay ở đây, cậu đưa hai tay ra kéo đi.
- Trương đại sư, ha ha, nói về phong thủy vãn bối khâm phục, nhưng nói về vật tay thì thân thể của tôi cũng không tồi. Vãn bối là cao thủ vật tay trong trường học, khi đó được gọi là Vua vật tay, cho nên tiểu bối e rằng vật tay không cẩn thận mà làm ngài bị thương thì thật là phiền phức.
Diệp Phàm cố ý liếc Trương Đạo Lâm một cái, nói.
Khiến ông lão này tức suýt nghẹn, đập mạnh tay lên bàn, quát:
- Nào, chỉ cần thằng nhóc cậu có thể vật được tay lão phu, lão phu chấp nhận một điều kiện của cậu. Đừng tưởng lão phu ngốc, lần này cậu tới chùa Thấu Nguyệt chẳng qua cũng là muốn lão phu xem phong thủy mà thôi.
- Nói cũng phải, vãn bối cũng có ý đó.
Diệp Phàm thản nhiên cười, vươn tay ra.
- Đại sư sẽ không hối hận chứ?
Diệp Phàm có ý liếc Trương Vu Chính một cái, cười nói.
- Yên tâm, Đạo Lâm rất giữ lời, anh bạn trẻ, chỉ cần cậu có thể thắng.
Trương Vu Chính ở bên cạnh cười nói, lại được xem trò vui rồi, chỉ là có chút tiếc nuối, anh bạn trẻ này nhất định thất bại rồi.
Kết quả đương nhiên khiến Trương Vu Chính suýt nữa thì lồi cả con ngươi ra, Trương Đạo Lâm mặt đỏ phừng phừng, Diệp Phàm dáng vẻ nhàn nhã đã vật ngã tay của Trương Đạo Lâm.
- Đa tạ đại sư đã nhường, ha ha...
Diệp Phàm hai tay ôm quyền, khiêm tốn nói.
- Huynh đệ họ gì?
Trương Đạo Lâm không ngờ thay đổi thái độ, thân thiết hỏi.
- Họ Diệp tên Phàm, đang công tác ở Cục xây dựng Địa khu Đức Bình, đến đây là muốn đại sư đi một chuyến, xem hộ địa thế bát quái.
Diệp Phàm cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng ra mục đích của mình.
- Thật không ngờ, thật không ngờ. Trương Đạo Lâm tôi cả đời nhìn người, không ngờ lần này lại sai rồi. Ha ha ha, quen biết tiểu huynh đệ thật là cao hứng, sau này gọi tôi là Đạo Lâm là được.
Trương Đạo Lâm cười lớn, hỏi thăm tình hình thôn Đại Vũ, lại nhìn ảnh Diệp Phàm chụp rồi chợt trầm tư.
Lâu sau mới nói:
- Cục trưởng Diệp, theo như lời cậu nói, thôn Đại Vũ thật có chút đặc biệt. Ka ngờ là tám thôn theo địa hình bát quái, lẽ nào là sự trùng hợp. Nếu các cậu muốn căn cứ theo địa hình bát quái để xây dựng thôn mới, việc này cũng không phải không thể, nhưng cách nói thế nào rất quan trọng.
- Thực ra tôi cũng có chút ý tưởng, giữa thôn Đại Vũ là hồ Nguyệt Nữ, lẽ nào không thể làm gì ở hồ Nguyệt Nữ sao? Bát quái thêm âm dương, đó chính là bát quái đồ. Mà hồ Nguyệt Nữ ở chính giữa, rất hợp với thuyết âm dương. Nguyệt chính là âm, còn dương đương nhiên là có cách nói rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, rất tốt. Thế này đi, tôi có thể đi cùng cậu một chuyến, nhìn địa hình trước rồi tính.
Trương Đạo Lâm cũng có chút hứng thú.
- Vậy thì tốt quá, chúng ta lập tức đi, thời gian không còn nhiều, trước cuối năm tôi phải làm ra phương án quy hoạch, lãnh đạo khu vực đang chờ.
Diệp Phàm nói rất chân thành.
Trên đường.
Trương Đạo Lâm hỏi:
- Cục trưởng Diệp, thân thủ của cậu rất cao, không biết tôn sư là cao nhân phương nào?
- Tôi cũng không rõ, sư phụ nói họ Phí, bình thường mặc bộ áo bào xanh, rất cũ, bây giờ cũng đã đi hai năm rồi, tôi cũng chưa gặp lại ông ấy.
Diệp Phàm nói xong tả lại tướng mạo của sư phụ mình.
- Họ Phí, áo bào xanh...
Trương Đạo Lâm lẩm bẩm lại.
- Không lâu sau mở mắt ra nói:
- Lẽ nào là Phí Phương Thành?
- Phí Phương Thành?
Diệp Phàm nghe thấy cái tên này thì chợt chấn động, bởi hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Lúc trước ở Bắc Kinh có nghe Kiều Viên Viên nói là sư phụ của cô, chính là Tô Lưu Phương suốt ngày nói chuyện với một bức chân dung một người đàn ông, lẽ nào sư phụ thực sự là Phí Phương Thành, có quan hệ gì đó với Tô Lưu Phương. Đây đúng là ý trời, lẽ nào ông trời muốn mình quen với Kiều Viên Viên.
- Sư phụ tên là gì tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng đại sư có thể kể về chuyện của Phí Phương Thành được không?
Diệp Phàm đột nhiên có hứng thú, nếu có thể biết vài chuyện về sư phụ thì thật là thú vị.
- Phí Phương Thành, người của Phí gia ở thủ đô. 20 tuổi đã có chút thành tựu, đạt tới quốc thuật tứ đẳng. 30 tuổi đã là quốc thuật lục đẳng cao thủ.
Lúc đó ta nhận lời mời của Phí gia, thay sự phụ đi xem cổng của Phí gia, ngoài xem phong thủy, trong xem dương thuật.
Lúc đó liền biết Phí Phương Thành. Nhưng cũng chỉ gặp mặt một lần. Không lâu sau nghe nói Phí Phương Thành thích Tô Lưu Phương của Tô gia.
Nhưng chuyện tốt khó thành, hai nhà đều không đồng ý, kết quả thế nào ta cũng không biết. Nhưng đến tận bây giờ, Phí Phương Thành và Tô Lưu Phương đều mất tích rồi.
Có người nói hai người đã ra nước ngoài định cư, cũng có người nói hai người vì tình sinh hận, cái này cũng không rõ.
Trương đại sư có chút cảm thán, lắc đầu.
Diệp Phàm vừa quay về Đức Bình mới biết Ma Xuyên xảy ra chuyện lớn, có thể nói là kinh động toàn bộ Đức Bình.
Theo Hạ Hải Vĩ nói thì sáng nay, Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy là Trịnh Chí Minh đến Ma Xuyên tuyên bố việc của chủ tịch Huyện Phương Hồng Quốc mới nhậm chức.
Lúc đó trên đài chủ tịch ở nhà ăn huyện Ma Xuyên, khi trưởng ban Trịnh vừa đọc xong quyết định của Ban tổ chức cán bộ Địa ủy bổ nhiệm đồng chí Phương Hồng Quốc là Phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Chánh văn phòng huyện ủy Liễu Mi Phương đột nhiên nổi điên, vọt lên sâu khấu, đẩy Trưởng ban Trịnh sang một bên, đoạt lấy Micro la lớn: vị trí Chủ tịch huyện là của tôi.
Các cán bộ ở đó đều không hiểu sao cả, Liễu Mi Phương đột nhiên bỏ micro xuống, vọt tới trước mặt Túc Nhất Tiếu, lôi áo ông ta vừa cắn vừa đá, lại còn hô to: Túc Nhất Tiếu, lúc trước ông đã nói sẽ đưa tôi lên làm chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Túc Nhất Tiếu sợ tới xanh mặt, kêu lớn:
- Mẹ kiếp, Chủ nhiệm Liễu, có phải cô điên rồi không?