Cái gì là nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, chính là sau khi anh đi vào có thể yêu cầu 1 hoặc nhiều cô nhân viên phục vụ, các cô ở các nước đều có, do anh chọn. Hơn trăm cô đứng trước mặt anh có thể khiến anh hoa mắt không.
Nhưng giá cả thì phải líu lưỡi không nói lên lời được. Một cô nàng xinh đẹp phục vụ trong vòng một tiếng cũng phải mất 500 USD, chỉ một ly cà phê có thể đến cả nghìn nhân dân tệ đấy. Đây chính là thiên đường của người giàu có hưởng lạc.
Những người đến đây thường là những đại gia bạc tỷ, bên trái thì dắt em da đen châu Phi, bên phải còn ôm một em nước Pháp xinh đẹp vào vào ra ra.
Đỗ Thiên Thảo đương nhiên là vênh mặt rồi, có lẽ trong lòng đang chửi rủa nhưng người đàn ông chẳng ra sao này.
- Có cần chọn vài người thử không?
Đằng Các nhìn Diệp Phàm, dùng tiếng Anh nói cười với vẻ mặt đáng khinh.
- 500 USD mới được 1 giờ phục vụ, một chút cũng phải mấy tiếng, có lẽ mang những hóa đơn này về cho bộ lạc thì chắc các trưởng lão phải chạy mất dép.
Không ngờ Đỗ Thiên Thảo lại nói ra, dùng ngôn ngữ của nhóm A mà trả lời. Đương nhiên có ý không muốn Diệp Phàm đến với những cô gái xinh đẹp kia.
- Đắt là có đắt, nhưng các cô ấy đều là cô nàng tuyệt vời, không bệnh tật. Hàng ngày các cô ấy đều phải kiểm tra toàn thân.
Những bác sĩ chuyên môn của nhóm Thommy sẽ làm việc đó. Mấy năm gần đây cũng không nghe nói ai đó vì chơi gái mà bị nhiễm bệnh để tố cáo quyền hội này.
Hơn nữa, có thể chọn những cô gái này đều là những người giàu có, quyền hội cũng không muốn trêu chọc vào hạng người này đúng không?
Đằng Các nghiêm túc nói.
- Không có bệnh mới lạ. Nằm với người này, người này sờ, người kia bóp.
Đỗ Thiên Thảo hừ nói.
- Cô nghĩ sai rồi, người ta đều có cách đặc biệt của người ta chứ.
Đằng Các phản bác.
- Chọn hai người đi, nếu không thì không phải phong cách của công tử tù trưởng đúng không? Chúng ta đâu có thiếu tiền.
Diệp Phàm phất tay nói.
- Xem anh sẽ báo cáo thế nào?
Đỗ Thiên Thảo tức nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm chỉ cười, tay lại càng ôm Đỗ Thiên Thảo chặt hơn, miệng cười dâm đãng nói :
- Đi thôi, người đẹp, sóng này lớn rồi đấy.
Nói ra câu này tức là Diệp Phàm đã ăn đậu phụ của cô Đỗ này rồi. Đúng là tay đã đang nắn bóp trên ngực Đỗ Thiên Thảo.
Đây là nhiệm vụ, mà lại là việc mà Đỗ Thiên Thảo đồng ý. Cô ta cũng giấu đi vẻ xấu hổ, lại còn chủ động phối hợp với Diệp Phàm làm chuyện xấu. Bởi vì vai của cô ấy là một nô bộc mà.
Bởi vì trong tổ đã nghiên cứu rồi, Diệp Phàm là côn tử tù trưởng thì không thể chính nghĩa được. Biểu hiện phải gian ác, dâm đãng một chút, như thế mới có thể thu hút được sự chú ý của nhiều người. Cho dù là bị chú ý thì không được để lộ ra là thành viên của tổ đặc nhiệm A của Trung Quốc.
- Xin lỗi, tôi chỉ là đang diễn kịch cho mọi người xem, tất cả vì Đảng, vì đất nước.
Diệp Phàm bộ dạng thân mật nói nhỏ bên tai Đỗ Thiên Thảo.
- Lần này tôi không dự tính được có thể “hoàn chỉnh” trở về nước.
Đỗ Thiên Thảo cũng giả bộ nô bộc, nhẹ nhàng nói. Nhưng hai má kia đã ửng hồng.
- Không “hoàn chỉnh” là sao?
Diệp Phàm sững sờ nhìn Đỗ Thiên Thảo, đúng là không hiểu gì.
- Đều bị anh sờ hết rồi thì còn hoàn chỉnh sao được?
Đỗ Thiên Thảo nhìn thẳng Diệp Phàm…
- Ha ha ha….
Diệp Phàm cười dâm đãng. Tay ở phía dưới cằm Đỗ Thiên Thảo gảy nhẹ cái, nói:
- Còn bên dưới chưa thử, lúc nào nhất định phải thử xem? Nếu đã là không hoàn chỉnh thì cũng phải làm cho triệt để đúng không?
- Tôi sớm đã chờ “tử thần” đến “mở cửa” rồi.
Không ngờ Đỗ Thiên Thảo lại có thể bạo gan nói ra được câu đó, Diệp Phàm quả là ngạc nhiên.
Từ “tử thần” này là tên gọi của các đội viên đội đặc nhiệm nước ngoài gọi Diệp Phàm là “thần chết”.
Và Đỗ Thiên Thảo đã gọi lại là “tử thần”. đương nhiên là để che dấu người khác. Còn hai chữ “mở cửa” chắc chắn là có thâm ý rồi.
Đàn bà mà, mảnh đất kia không được gọi là đào nguyên. Nếu muốn thám hiểm thì trước tiên phải “mở cửa” thì mới vào được chứ. Cái thứ mà có thể tiến vào được chính là thứ kia rồi.
Hắn ta vừa nghe xong đã hiểu, nhanh chóng quay đầu mắng Đường Thành:
- Đường Mễ Á, hai cô bé mà chúng ta cần sao không thấy?
Vừa nói vừa đá cho Đường Thành một cái. Khiến anh ta suýt chút nữa lảo đảo, ngã.
Đương nhiên Đường Thành cũng có vai diễn của mình. Không ngừng thúc giục cô nàng xinh đẹp kia. Còn Diệp Phàm phải diễn ra vai tiểu tù trưởng mới được.
Không lâu sau, đưa Diệp Phàm đến phòng để chọn cô gái.
Diệp Phàm tiện chọn được hai cô, một cô người da trắng, một cô người Pháp tóc vàng.
Nhưng Đỗ Thiên Thảo dán chặt mắt vào Diệp Phàm. Sửng sốt đem bộ ngực của mình ép vào bên người Diệp Phàm.
Một lực đàn hồi phản lại, Diệp Phàm không còn cách nào. Chỉ có thể lôi cô nang nước Pháp vào, rồi theo hướng đấu trường mà tiến vào.
Trung tâm đấu trường ở dưới lòng đất. Sẽ đi cầu thang máy xuống.
Ở chính giữa là một sảnh lớn, trong sảnh có rất nhiều nhân viên đang làm việc rất bận rộn. Đại sảnh trang trí rất xa hoa, đỉnh của đỉnh, không ngờ bức điêu khắc lại là Adam – Eva, còn có cả thần mặt trời… Nghe nói còn dùng những lá vàng mỏng manh, tinh xảo để khảm thành. Chỉ bán những thứ này đi thì cũng có thể sống sung sướng cả tám đời rồi.
- Hải Mã, có bao nhiêu cuộc tranh tài?
Đằng Các vì là nhân viên làm việc ở đây, lại còn làm chức quản lý nữa, anh ta hỏi người nhân viên da trắng tóc quăn.
- Đang có ba trận diễn ra, sắp diễn ra hai trận nữa.
Hải Mã đi tới cung kính nói.
- Trận nào đáng xem hơn?
Đằng Các hỏi.
- Phòng số 2 đáng xem, hai đối thủ ở cấp độ rất cao, một người là Gaelle, quyền vương 5 sao, một người là Mộc Lâm, quyền vương 4 sao.
Mã Hải cười nói, nhìn Đằng Các một cái, rồi nói nhỏ :
- Nghe nói là cá lớn đấy.
- Có phải là trận thăng cấp của Mộc Lâm không?
Diệp Phàm lại dùng tiếng Anh cứng nhắc hỏi.
Thực ra là hắn đang giả vờ, chứ tiếng Anh của hắn rất lưu loát. Chẳng qua là đang đóng vai tù trưởng nên không thể biểu hiện quá hiện đại được.
- Ngài đây cũng đặt cược đúng không?
Hải Mã nhìn Diệp Phàm, hai mắt mở to, đột nhiên có hứng thú luôn.
Bởi vì, nếu là khách sộp mà bản thân mang đến thì sẽ có thưởng lớn. Hiện Hải Mã là nhân viên liên lạc, thực ra cũng có vẻ như một “ma cô” lôi kéo người đánh bạc.
- Hải Mã, tôi đây mang đến cho anh một đại nhân đây.
Đằng Các đắc chí nhìn Hải Mã nói.
- Anh Các, tiểu đệ này mãi mãi ghi nhớ tấm lòng của anh Các.
Hải Mã vừa nghe thấy đã biết đúng là có khách sộp, bởi vì Bố Đinh Các ( tên giả của Đằng Các) đã tiếp xúc với ai thì chắc chắn người đó địa vị cao.
Có lúc vui vẻ cũng giới thiệu khách sộp đến để chia phần với Hải Mã. Đương nhiên tiền thưởng của Hải Mã cũng không bao giờ thiếu đi phần dành cho Đằng Các.
- Tôi giới thiệu với anh, anh ta là công tử tù trường của bộ lạc Không Thành nước AA. Anh ấy là cao thủ, muốn tới chốn này kiếm chút vàng.
Anh xem nhìn cho chính xác, hầu hạ cho chu đáo. Đến lúc đó Tháp Gia cao hứng sẽ cho chút đỉnh đủ để chơi cả chục cô nàng.
Đằng Các có vẻ đáng khinh, cười nói :
- Thấy chưa, lần này Tháp Gia đến chọn hai cô, là hàng số 1, một tiếng 1000 USD đấy.
- Đúng, đúng ạ. Đảm bảo sẽ khiến Tháp Gia vui vẻ hết mức. Tháp Gia muốn phục vụ như thế nào cứ nói với Hải Mã đây là được.
Hải Mã cười toe toét nói.
- Đây là tài liệu về Tháp Gia, anh ấy đã đăng ký tư cách là quyền sư.
Đằng Các đưa một thẻ ngân hàng, Mã Hải nhanh chóng mang ra kiểm chứng, không lâu sau đã tủm tỉm cười quay lại. Hai tay đưa thẻ chứng minh cho Diệp Phàm.
Thẻ chứng minh này có thể dùng làm thẻ ngân hàng được. Mà có ăn, chơi, mua gì ở đây đều có thể dùng thẻ này được, đương nhiên là rất thuận tiện.
Hơn nữa, ở Bran là nơi thi đấu, trong nàu có nhiều cao thủ khắp nơi. Cũng không ai dám đến đây tìm phiền phức đâu.
Đương nhiên Bran gần núi cũng là một nguyên nhân lớn. Đều là anh em với cảnh sát nơi đây.
- Tháp Gia ( Diệp Phàm), ngài đừng chỉ xem Hải Mã là một nhân viên quèn. Thực ra anh ra nắm bắt thông tin rất linh hoạt. Không chừng còn hiểu chút ít về cuộc đấu trong này. Tuy người này chỉ là nhân vật nhỏ nhưng rất khôn khéo.
Đằng Các giới thiệu nói.
- Tháp Gia, có đặt cược không?
Hải Mã cung kính, cười hỏi.
- Ai mạnh hơn?
Diệp Phàm cố ý tự nhiên hỏi, đương nhiên ở đây đều là các đại gia rồi.
- Gaelle tuy là quyền vương 5 sao, nhưng nghe nói Mộc Lâm đấm móc lại rất lợi hại. Có người nói đã từng thấy Mộc Lâm đấm móc một cái mà hạ được cả con voi to.
Có lần một mình Mộc Lâm có thể hạ được mười mấy cao thủ. Lần này Mộc Lâm muốn tham gia để nâng cấp nên đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Không chỉ bỏ ra nhiều tiền để mời chuyên gia giỏi mà nghe nói vì vận may lại còn được cả gan của rắn biển hàng trăm năm.
Nếu như nuốt được gan rắn biển này thì công lực sẽ tăng lên rất nhiều. Vì vậy vừa nghe thấy lần này là hai người họ thi đấy, khi nãy tôi cũng đã nghe ngóng qua.
Đặt cho Mộc Lâm đã lên tới 5000 USD rồi.
Hải Mã giới thiệu.
- Ý của ngươi là Mộc Lâm có thể thắng?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc là như vậy, bằng không các đại gia ở đây đều rõ. Không thể đặt bừa được.
Hải Mã đắc ý nói.
- Nếu tất cả mọi người đều coi trọng Mộc Lâm thì chẳng phải Gaell sẽ có ít người đặt sao? Thế nếu Mộc Lâm thắng thì ai sẽ đền tiền?
Diệp Phàm không hiểu liền hỏi.
- ở đây chúng tôi đánh cuộc là như thế. Ngài có thể đặt cược trực tiếp với ai đó, đương nhiên đa phần đặt trực tiếp.
Sau khi đặt xong, khi bồi thường nếu như đối phương đặt mà không đủ đền lại thì làm thế nào? Vậy sẽ dựa vào cỡ trước sau ngài đặt để bồi thường.
Việc này đều phải công khai, nếu như bồi thường đến cuối cùng mà vẫn không đủ thì chỉ có thể trách là ngài đã đặt quá muộn.
Cho nên, nhất định phải quyết định thật nhanh, xem ai được thì đặt luôn. Bằng không để mãi sau thì cũng chỉ là công dã tràng thôi.
Đương nhiên, đối với các vị đặt đều phải lấy ra 20% tiền hoa hồng. Khi bồi thường sẽ trực tiếp khấu trừ.
Hải Mã nói.