Không cần, chúng tôi ở đây đợi các anh cứu được Vương lão ra. Nếu có kẻ địch tới, chúng tôi sẽ ngồi xổm ở đây chiến đấu với chúng. Cùng lắm là chết, sợ gì.
Lúc này, Nghiêm Thế Kiệt thái độ kiên quyết.
- Không được, lập tức về nước.
Diệp Phàm nói.
- Ở đây chúng ta có tổng cộng mười sáu đội viên, bị thương ba người, hy sinh một là bốn, lại thêm sáu đội viên hộ tống, còn lại có vài người. Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là cứu Vương lão, không thể kéo dài nữa. Cầu Tử, tôi lệnh cho anh đưa bọn họ nghỉ ngơi chờ trận sau xuất kích, không được làm trái.
Nghiêm Thế Kiệt lấy tư cách của tổng chỉ huy tiền tuyến của hành động chiến dịch Phá Thiên, vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh thép
- Sáu đồng chí, Cẩu Tử, tôi thấy trước mắt chỉ có thể như này. Bằng không sao cứu được Vương lão ra? Vừa rồi nhận được tin tức bên kia, nói là cuộc chiến bên khu số 01 rất ác liệt. Lúc gần tới mê cung tử vong, tinh nhuệ của các nước đều ở đó cả, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có mặt mũi nào mà quay về.
Đồng chí Đông Phương cũng đầy bi thương nói.
- Không cần nói, lập tức về nước. Cậu, cậu, cậu…
Diệp Phàm trực tiếp giơ tay chỉ tướng.
- Tôi mới là tổng chỉ huy hành động lần này.
Nghiêm Thế Kiệt quát.
- Quát cái khỉ? Tôi là đại soái, anh chả là cái gì.
Diệp lão đại giơ nắm đấm, “ba” một tiếng, Nghiêm Thế Kiệt bị Diệp lão đại đánh trúng huyệt Thái Dương, người mềm nhũn ra ngã xuống.
- Bây giờ, tôi là tổng chỉ huy ở tại hiện trường. Lập tức hộ tống bọn họ về nước, tính mạng của bọn họ giao phó cho các anh, hãy bảo trọng.
Diệp lão đại rất khí phách, vung tay lên, đuổi sáu đội viên như đuổi muỗi.
- Bảo trọng, thủ trưởng.
Sáu đội viên quỳ gối hành lễ đệ tử rất trang trọng trong giới võ lâm. Tất cả mắt đều ươn ướt.
Bọn họ hiểu, đây là Diệp lão đại đem tia hy vọng sống cho mình và đám người đi cùng. Hộ tống những người bị thương về nước là đi về hậu phương, vào thời khắc này, hậu phương đơn giản là không có đối thủ.
Chính là an toàn, đương nhiên, cũng không thể nói trăm phần trăm an toàn. So với tiền phương thì an toàn hơn nhiều. Sáu đội viên đứng lên, cõng mấy người bị thương lên đường.
- Hai người vẫn đi chứ?
Đông Phương vẻ mặt thân thiết hỏi Diệp lão đại và Vương Nhân Bàng.
- Phải nghỉ ngơi một thời gian, các anh chú ý canh gác.
Diệp Phàm nói, quay người hỏi:
- Diệt được mấy người Mỹ rồi?
- Chúng ta giết chết năm tên. Lần này Hải Lang thật sự là hạ quyết tâm. Không ngờ điều động hai cao thủ cửu đẳng dược phẩm. Bên này còn huy động một đội nhỏ, chính là muốn tiêu diệt Vương lão ở đây. Phỏng chừng, bên địa khu số 01, số người của Hải Lang chắc nhiều. Nhưng hẳn là không có cao thủ.
Đông Phương nhíu mày nói.
- Đội viên chính thức của Hải Lang nước Mỹ rút cuộc có bao nhiêu người? Nhân tài Quốc thuật của Hoa Hạ chúng ta xuất hiện lớp lớp. Di sản tích lũy mấy ngàn năm chắc chắn phải mạnh hơn một nước Mỹ mới chỉ lập nước được hơn trăm năm. Sao hành động lần này lại có vẻ đến bước đường không có người để phái đi thế?
Diệp Phàm có chút khó hiểu.
- Thể chế khác nhau, việc chọn lựa nhân tài cũng khác. Hải Lang nước Mỹ tuyển nhân tài dùng tiền bạc đi mời người.
Trong số đội viên Hải Lang cũng không chỉ có người Mỹ. Bọn họ có một mạng lưới cao thủ trên toàn thế giới. Có 30% đội viên đến vì người Mỹ trả lương cao.
Hơn nữa, các bang phái của nước Mỹ cũng không giống Hoa Hạ chúng ta. Như chúng ta có các đại danh lừng lẫy như Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, La Phù Hoa Sơn.
Còn cao thủ người Mỹ về cơ bản đều xuất thân gia tộc hoặc thuộc tổ chức nào đó. Cơ cấu như vậy điều động nhân sự sẽ rất thuận tiện.
Không giống như mấy đại phái như Võ Đang, Thiếu Lâm và nhiều môn phái khác của chúng ta. Anh muốn người ta xuất người, người ta có di sản phong phú, ai muốn đem đệ tử phải vất vả bồi dưỡng tặng không cho Tổ đặc nhiệm A của anh?
Hơn nữa nước ta đang dốc toàn lực kiến thiết kinh tế. Quân phí chi ra so với nước Mỹ siêu cường quốc về cơ bản là kém xa.
Lấy bọn Hải Lang làm ví dụ. Kinh phí một năm chi ra của người ta gấp bốn mươi lần Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Tiền lương một năm cộng thêm trợ cấp làm nhiệm vụ tất tần tật của một đội viên bình thường của chúng ta cũng chưa đến một trăm năm mươi nghìn.
Khoản này so với lương tầm khoảng chưa tới hai mươi nghìn một năm của một nhân viên bình thường đã rất cao rồi.
Còn lương một năm của một đội viên bình thường của Hải Lang nước Mỹ ít nhất được một triệu nhân dân tệ. Đổi thành đô la Mỹ cũng được hơn một trăm nghìn đô la Mỹ.
Còn lương một năm của nhân viên hàng không của nước Mỹ không quá mấy chục nghìn đô la Mỹ. Tiền lương của đội viên Hải Lang cao hơn bọn họ nhiều.
Có lương cao như vậy, có cao thủ nào là không muốn gia nhập. Con người chết vì tiền tài, con chim chết vì miếng ăn, con người ta sống đương nhiên cần tiền.
Có tiền mới có thể phóng khoáng. Những đội viên này đều là tinh anh của các quốc gia. Nhóm tinh anh đương nhiên coi trọng cuộc sống hưởng thụ.
Còn tiền lương của đội viên tổ Thần Đạo Nhật Bản còn có cái giá trên trời hơn. Tiền lương của họ quy đổi ra tiền mà Hoa Hạ chúng ta dùng lên đến gần một triệu sáu trăm nghìn tệ, tương đương hai trăm nghìn đô la Mỹ.
Nếu ở nước ta thì đã trở thành phú ông rồi. Cho nên, đội viên bình thường của họ nhiều hơn của Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Đông Phương vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Lương của một đội viên một năm không được hai trăm nghìn. Tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng không có bao nhiêu người. Tiền lương tất cả gộp vào cũng không quá mấy triệu. Quốc gia đã coi trọng Tổ đặc nhiệm A chúng ta như vậy, sao lại chi tiền lương ít thế?
Vương Nhân Bàng ở bên cạnh không kìm nổi nói châm chọc.
- Nói thế cũng không phải. Anh chưa từng làm nhà, đương nhiên không biết củi gạo đắt. Quốc gia mỗi năm bỏ ra số kinh phí cho Tổ đặc nhiệm A không dưới mộ trăm triệu. Nhưng số tiền này nhìn thì có vẻ rất lớn thực ra cũng bằng không.
Thanh toán cho mỗi đội viên làm nhiệm vụ, còn có đội viên huấn luyện, còn có các tổ bên ngoài phối hợp với Tổ đặc nhiệm A, như bộ đội Báo Săn chẳng hạn. Đội ngũ không chính thức. Gỉa dụ điều anh tới nước nào đó chấp hành nhiệm vụ, trợ cấp của anh không quá mấy nghìn tệ.
Nhưng chi phí ở nước ngoài của anh lại lên tới mấy chục thậm chí mấy trăm. Chi tiêu kếch xù như vậy, chính là có đưa cho anh một núi vàng bạc cũng không đủ.
Tổ đặc nhiệm A là bộ đội đặc thù. Để chấp hành nhiệm vụ, những khoản các đơn vị khác không thể báo cáo thì chúng ta đều có thể công khai chi tiêu.
Giống như đi tắm hơi, chính là đi chơi gái, anh cũng có thể lấy hóa đơn về báo chi tiêu. Đương nhiên chỉ cần là vì công tác, chuyện gì anh cũng có thể làm.
Có lúc để tiếp cận với những người ở tầng lớp trên, đầu tư cho chi tiêu còn đến mức như cái hang không đáy. Cho nên đừng thấy con số kinh phí hơn một trăm triệu đó, trên thực tế thủ trưởng mỗi khóa của Tổ đặc nhiệm A đều là vì tiền mà hao tổn tâm trí.
Có lúc, còn đến nỗi ngay cả hóa đơn đi công tác cũng không có tiền mà trả.
Đông Phương thở dài, trình bày tình cảnh túng thiếu của Tổ đặc nhiệm A.
- Quốc gia không giàu có, đây cũng là việc chẳng có cách gì. Những lĩnh vực mà Tổ đặc nhiệm A quản lý rất rộng, còn có rất nhiều thứ bí mật ít người biết đến mà anh không hiểu được. Có phương diện, chỉ chi trả cho việc đó cũng đã lên đến mấy chục triệu. Một trăm triệu thật sự là quá ít.
Diệp Phàm cảm nhận rõ được điều này.
Thì chính tàu ngầm hạt nhân Việt Đông Ngư Đồng thần long số M2 quốc gia cấp cho Tổ đặc nhiệm A quản lý trực tiếp, một năm phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền. Phỏng chừng, đồng chí Đông Phương nói một trăm triệu chỉ là con số cố định. Không có tầm ba bốn trăm triệu thì chắc chắn không làm được.
- Mẹ nó, có tiền đúng là đại gia.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi mắng một câu.
- Ai bảo không phải đâu?
Đông Phương cũng không kìm nổi nói ra một câu bực tức. Anh ta liếc nhìn Diệp Phàm nói:
- Mặc dù ở vào tình trạng như vậy, nhưng có vài lãnh đạo trong quân đội bất mãn với Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Nói quốc gia ưu tiên chúng ta, số lượng tướng quân rất nhiều, về mặt kinh phí thì ra tay hào phóng thậm chí tới mức mù quáng.
- Ghen ăn tức ở thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Bảo bọn họ tới Sahara liều mình thử xem, Tổ đặc nhiệm A chúng ta tỉ lệ thương vong là bao nhiêu, tỉ lệ thương vong của bọn họ là bao nhiêu. Mẹ nó, không làm gì còn càu nhàu, cái thứ gì vậy?
Vương Nhân Bàng lại mắng.
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Mọi người khôi phục sức khỏe chuẩn bị xuất kích.
Diệp Phàm nói. Đúng vào lúc này, thiết bị liên lạc của Diệp Phàm vang lên.
Sau khi thông âm, nghe thấy tiếng thủ trưởng Cung Khai Hà ngưng trọng nói:
- Cẩu Tử, tổng bộ quyết định, bổ nhiệm cậu làm tổng chỉ huy tiền tuyến chiến dịch Phá Thiên lần này. Số đội viên còn lại của các cậu không nhiều. Vừa rồi nhận được điện thoại của hội nghị thường vụ Chính ủy, nói là tiền tuyến cho dù chỉ còn lại một đồng chí cũng phải mang thứ đồ trong mê cung Tử vong trở về, cho dù không mang về được thì cũng phải phá hỏng đi.
- Tôi biết rồi.
Sau khi buông điện thoại, Diệp lão đại tâm tình có chút nặng nề. Nhiệm vụ này quá nặng nề, cảm giác bờ vai có chút không gánh vác nổi.
Nửa đêm, Diệp lão đại cuối cùng cũng khôi phục thể lực. Bởi vì Diệp lão đại cùng Vương Nhân Bàng và Đông Phương ba người cùng nhau gặm ăn cái thứ ngó sen trong am Thiên Diệp coi đó là củ cải.
Đội viên khác chia thành các mảnh nhỏ, thứ này là sản phẩm dinh dưỡng cao, khá có hiệu quả đối với việc khôi phục thể lực của con người.
Chỉ có điều đồng chí Vương Nhân bàng suýt chút nữa đau lòng vì gặp phải trở ngại. Bởi vì thứ này lại là nguyên liệu chủ yếu nhất anh ta để phối chế Lôi Âm Cửu Long Hoàn.
Lúc này đều bị coi là củ cải gặm ăn hết thì còn đâu mà chế Cửu Long Hoàn. Tuy nhiên, vì ông nội, Vương Nhân Bàng cũng không đếm xỉa đến.
Bò qua mấy đống đá nhỏ thì vào được đúng khu Loạn Thạch. Một đám đá to có nhỏ có rơi lung lung trên bờ cát rộng.
Trong tảng đá còn mọc những thứ cây của sa mạc. Trong đó, phần lớn là Tiên Nhân Chưởng. Với thứ đồ toàn gai góc này, việc đi lại thật sự không dễ dàng.
- Hình như ở vùng cách tiền phương hai mét có động tĩnh.
Lúc này, Diệp Phàm thông báo cho mọi người. Đông Phương và Vương Nhân Bàng đều tập trung qua đó. Mấy người đều dùng kính viễn vọng nhìn trong đêm với bội số lớn quan sát.
Tuy nhiên nhãn lực của bọn họ không tốt bằng Diệp Phàm.
- Hình như có tiếng đánh nhau dùng quyền cước côn bổng, lúc liên tiếp lúc đứt đoạn. Hơn nữa, từ âm thanh hỗn độn có thể đoán được, phỏng chừng không chỉ có ba người. Phải mấy người đánh nhau. Tuy nhiên, trong đống Loạn Thạch này, phỏng chừng là đánh một quyền lại chạy vài bước, đang tiến hành chiến đấu du kích.
Đông Phương rất có kinh nghiệm, phân tích.
- Vương lão có trong đó không
Vương Nhân Bàng hỏi, anh ta đương nhiên là quan tâm đến chuyện này.
- Theo trắc định đồng hồ tuyến tính, hẳn là đại khái thuộc nội khu phạm vi này. Tuy nhiên không thể xác định được địa điểm chuẩn.
Đông Phương nói.
- Tôi đi trước nhìn xem, chờ tôi phát tín hiệu thì các anh tới.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cùng các anh xung phong, tôi cản phía sau, quan sát và sẽ tùy cơ tiến tới.
Vương Nhân Bàng nói.