Haha, bàn giao rồi thì thôi, có gì đâu mà ngại ngùng?
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói mấy người này vừa đưa đến Phòng công an quận Ngũ Mã, người ta chỉ hỏi vài câu đã thả ra, còn chẳng đến 1 tiếng đồng hồ. đúng là kỳ cục, đó là điều tra đây, sao lại bao che nhau như thế. Vốn, tôi cũng không muốn thả người. Nhưng anh cũng hiểu, tay đương nhiên không xoay nỗi đùi rồi.
Tư Mã Thanh có chút tức giận nói
- Lãnh đạo của các anh ra lệnh?
Diệp Phàm tò mò, không hiểu Hứa gia đã thông đồng với vị nào trong Khu cảnh vệ, xem ra đã ra tay rất nhanh.
- Cái này, tôi không thể nói được.
Tư Mã Thanh thành thật lắc đầu.
- Haha, không sao, thả người thì cứ bắt về lại là được rồi.
Diệp Phàm thoải mái cười nói, nhìn thấy Lý Cường đứng sau, đột nhiên nói:
- Lý Cường, thiếu tá Tư Mã đây là cao thủ của Khu cảnh vệ. Cậu có muốn thử sức không? Thế nào, Thiếu tá Tư Mã, có thể tiếp người anh em Lý Cường của tôi vài chiêu không?
Vì không có tường rào, Diệp Phàm sợ một mình Lý Tùng không đối phó nỗi. Không chừng tập đoàn Hoằng Hằng sẽ âm thầm làm gì đó vào buổi tối.
Cho nên, Diệp Phàm gọi Lý Cường từ Thủy Châu đến để dùng Lý Tùng phụ trách công tác đảm bảo an toàn cho Hồng Diệp bảo.
- Anh ta, được sao?
Tư Mã Thanh nhướng mày, ánh mắt sắc bén. Y có chút khinh thường Lý Cường.
- Haha, nếu anh đánh thắng cậu ấy, tôi tặng anh chiếc Ferrari.
Diệp Phàm cười nói.
- Ferrari tôi không cần, tôi lái không nổi, nhưng mà...
Nói đến đây, Tư Mã Thanh liếc mắt nhìn Lý Cường nói:
- Bảo anh ta gọi tôi là anh Tư Mã.
- Anh Diệp nhìn kìa, người này muốn kết tình anh em đấy.
Lý Cường nhún vai, cảm thấy buồn cười.
- Xem nhiều phim HongKong quá đó mà.
Diệp Phàm như cười như không nói.
- Mời!
Lý Cường khẽ vươn tay, chỉ về phía khoảng đất trống phía sau. Vì tường rào của Hồng Diệp Bảo đã bị người của tập đoàn Đông Phát ở nhà đối diện đập cả rồi.
Cho nên, có thể nhìn thấy được triền núi núi phía sau, được gọi là Đằng gia viên tử, nghe nói sớm đã bị người của Tập đoàn Đông Phát mua mất rồi.
Diệp Phàm cũng rất thích triền núi này, cảnh sắc hoa cỏ trên đó tương đối đẹp, giống như khu rừng hoang, kỳ thực địa bàn cũng rất rộng lớn. Có thể dùng làm nơi luyện quyền
Vì người luyện công ngày nào cũng phải tập luyện. Diệp Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ, tối nào cũng phải luyện vài chiêu.
Lần này Diệp Phàm khiêm tốn như vậy, dĩ nhiên là vì đã để mắt đến mảnh đất này. Hắn muốn để Hứa Tam Cường chủ động dâng sườn núi nhỏ này lên cho mình.
- Anh là khách, mời anh trước!
Lý Cường khẽ vươn tay, rất mang phong phạm của một đại sư. Lý Cường hiện giờ đã là lục đẳng tầng đầu rồi, Tư Mã Thanh này chỉ mới tam đẳng đỉnh, chẳng thể nào thắng nổi. Chẳng qua là Diệp Phàm muốn xem xem tên này có bản lĩnh thật không, có thể hỗ trợ y đột phá không.
Diệp Phàm bị việc không tìm ra thuốc làm đau đầu đau óc. Nhưng, nghe Cung Khai Hà nói Tư Mã Thanh đã tiến vào tam đẳng đỉnh được mấy năm rồi, tức là dù không có thuốc, nhưng nếu Lý Cường có thể kích thích được cậu ta
Không chừng vẫn có cơ hội, thường trong lúc chiến đấu cũng có thể thăng cấp. Hiện tại đã không có thuốc rồi, ngựa chết cũng phải chữa thành ngựa sống. Đây cũng là do Diệp Phàm bất đắc dĩ thôi.
- Yaaaaaa...!
Tư Mã Thanh hét lên một tiếng, đấm móc vào cằm của Lý Cường. Ra quyền vừa nhanh, chuẩn, lại tàn nhẫn. Nếu Lý Cường mà bị đánh trúng, chắc hẳn là vỡ cằm mất thôi.
Lý Cường hừ lạnh một tiếng, giơ tay đỡ. Bộp một tiếng, đã đỡ được quyền của Tư Mã Thanh. Nhìn Lý Cường, người ta bình tĩnh thong dong, miệng còn nở nụ cười. Tư Mã Thanh thì suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đợi đứng vững xong, thằng nhãi này vẻ mặt ngạc nhiên, thậm chí khiếp sợ. Nói:
- Người anh em này thân thủ quá giỏi, lại đây!
Vì, Tư Mã Thanh nghĩ mình khinh địch nên mới thế. Lần này ra tay trầm ổn hơn nhiều, quét chân qua, đá thẳng vào eo của Lý Cường.
- Haha!
Lý Cường đưa tay qua chụp lại, thuận tay móc lên đùi Tư Mã Thanh một cái. Sau đó đẩy về trước, bịch một tiếng, là này mặt Tư Mã Thanh đã thực sự đập xuống cỏ.
Đây là thực lực.
- A...a...a...!
Tư Mã Thanh bạo nộ, hét to ba tiếng, một quyền đấm thẳng vào ngực Lý Cường.
- Quyền mạnh lắm, không tồi!
Mắt Diệp Phàm mở to, thấy cánh tay ra quyền của Tư Mã Thanh thanh một đường thẳng, nhìn từ xa giống như một cây gậy.
Quanh cánh tay dường như truyền đến một làn sóng âm tức giận. Quyền này lực rất mạnh, Tư Mã Thanh đã đem toàn bộ khí lực của mình dồn vào cánh tay này.
Thực sự gặp được người tài rồi, Lý Cường cũng đứng thẳng người. Cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cũng xuất quyền đống thẳng vào cánh tay của Tư Mã Thanh.
- Hừ!
Tư Mã Thanh hừ lạnh một tiếng, đấm mạnh về phía tay của Lý Cường.
Một tiếng động vang lên, Lý Cường lùi ra sau một bước, hai mắt tên nhãi này có chút hưng phấn, kêu lên:
- Lại đây! Lại đây!
Tư Mã Thanh thì lại buồn bực. Lúc nãy đã ra quyền mạnh đến như vậy, mà chưa thể nào thắng được, chẳng qua chỉ mới đẩy lùi Lý Cường được mỗi một bước.
Còn bản thân mình thì lui những ba bước, hơn nữa, cảm giác tay đau đến run lên, cả cánh tay dường như tách khỏi cơ thể.
Tuy nhiên, Tư Mã Thanh là một nam tử hán không chịu khuất phục. Bất chấp tất cả, lại vung nắm đấm về phía Lý Cường.
Diệp Phàm đã dặn dò Lý Cường, cho nên, Lý cường nén hưng phấn. Dùng năm phần khí lực đá vào nắm đấm của Tư Mã Thanh.
Diệp Phàm thuận tay cầm điện thoại gọi cho Kiều Thế Hào, hỏi:
- Thế Hào, lần trước anh cũng có ở Khu cảnh vệ Bắc Kinh một thời gian ngắn, anh có quen ai ở khu cảnh vệ không, cấp bậc cao một chút?
- Đương nhiên là có, Đại tá tham mưu trưởng Trần Thanh cũng tương đối thân thiết với tôi. Năm đó cũng từng cùng nhau đi nhậu vài lần. Cũng từng phá đường dây buôn lậu, cùng vượt biên phá đường dây buôn bán ma túy đấy.
Kiều Thế Hào cười nói, hỏi lại:
- Có cần tôi nói chuyện với anh tam để Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoằng Hóa chịu không nổi không?
- Người ta đã được thả ra từ sớm rồi.
Diệp Phàm nói.
- Thả, mẹ kiếp, ai thả. Gan không nhỏ đâu, tôi lập tức gọi cho Trần Thanh bảo bắt trở lại.
Kiều Thế Hào mắng một câu.
- Chậm đã, cũng không gấp, anh cứ gọi cho Trần Thanh hỏi thăm xem, là vị lãnh đạo nào của khu cảnh vệ đã thả Hứa Tam Cường, như vậy chúng ta cũng tiện bốc thuốc kê đơn đúng không nào.
Diệp Phàm nói.
- Không thành vấn đề.
Kiều Thế Hào gác máy. Chắc là đã bắt đầu hành động rồi.
Còn Lý Cường sau khi khống chế nắm đấm thì đã cùng Tư Mã Thanh đấu hai ba trăm chiêu. Lý Cường cũng đã mệt, nhảy ra sau, khoát tay nói:
- Thôi, không chơi nữa, hết sức rồi!
- Tôi biết là anh đang đùa với tôi, nhưng, đã lâu không được đánh sướng như vậy, cảm ơn anh, anh Cường!
Tư Mã Thanh ngay cả tiếng “anh Cường” cũng đã gọi rồi.
- Haha, không có gì, không có gì! Tôi cũng thích hoạt động chân tay mà.
Lý Cường khoát tay cười nói. Ở với Diệp Phàm vài năm, Lý Cường trông cũng sáng sủa hơn. Trước kia gã chẳng bao giờ cười, ngày nào mặt cũng như cương thi ấy.
- Anh Cường, có phải anh ở đây không? Nếu vậy lúc nào em cũng có thể tìm anh đánh vài quyền chứ.
Tư Mã Thanh có chút hưng phấn, liếc mắt nhìn Lý Cường nói:
- Em biết anh là cao thủ, có thể so chiêu với cao thủ là em thu hoạch lớn rồi.
- Việc này...
Lý Cường liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, Tư Mã Thanh vừa nhìn đã hiệu, chuyện này phải do Diệp tiên sinh kia làm chủ. Tư Mã Thanh do dự một chút, nói:
- Xin lỗi Diệp tiên sinh, chuyện của các anh tôi xử lý không tốt, tôi không có tư cách đến đây nữa.
Nói xong, Tư Mã Thanh xoay người chào hỏi một tiếng rồi bỏ đi.
- Cậu có thể đến.
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
- Cảm ơn, tôi đã bước vào tam đẳng đỉnh nhiều năm. Để tìm cơ hội đột phá, tôi còn nhảy vào trong đầm lạnh để do xét, đầm lạnh dưới 0 độ C, suýt chút nữa là bị đông cứng người, nhưng chẳng thể nào đột phá được. Nhưng, trong đầm lạnh tôi vô tình mò được một mảnh xương.
Cái đầm băng kia nhìn hơi giống âm phủ trong phim. Thực sự dọa người, lúc đó đã dọa cho tôi giật cả mình.
Vốn định tiện tay ném đi, nhưng cũng muốn xem là xương gì nên bước lên bờ. Thấy đây là xương người, hình như là đốt ngón cái.
Cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng qua là tôi phát hiện mẫu xương này dùng chùy sắt đập cũng không vỡ, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Sau này, tôi dùng chùy sắt lớn hơn đập 10 phát, vẫn không đập vỡ được. Tôi càng thấy hứng thú hơn, anh đã thấy xương của ai cứng được như vậy chưa?
Nên biết, lực đập chùy của tôi cũng phải mấy ngàn cân. Cho nên, tôi đã lén đến phòng thí nghiệm quân khu, phát hiện xương ngón cái kia dưới áp lực ngàn cân vẫn không vỡ.
Tư Mã Thanh nói.
- Sau này phải thêm bao nhiêu cân nữa mới đập vỡ được?
Diệp Phàm cũng hứng thú, hỏi.
- Tôi chưa thử, nếu quả đập vụn thì cũng hơi tiếc, nên tôi giữ lại. Nhưng, tôi nghĩ có thể đem về nhiều thêm một chút có lẽ càng tốt.
Cho nên, bèn trở lại đầm kia, nhưng lại chẳng tìm được mẫu xương nào nữa cả.
Chẳng qua, cái đầm kia sâu lắm, tôi bèn dùng thiết bị lặn, áp lực lớn quá, với lại cũng quá lạnh, hình như càng xuống sâu càng lạnh, đồ lặn giống như cũng gần bị đông cứng lại.
Tôi chỉ còn cách nổi lên. Tôi nghĩ, anh Lý Cường là cao nhân, nếu đi xuống đó, không chừng sẽ thu hoạch được gì đó.
Tư Mã Thanh nói.
- Đầm đó ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đằng sau Bắc Cực Tư, nhưng mà, chỉ lén xuống đó thôi.
Tư Mã Thanh nói.
Tư Mã Thanh vừa đi, Lý Cường hỏi:
- Xương người sao lại cứng được như thế, thật kỳ lạ.
- Không rõ lắm, trên đời này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, tôi muốn tới đó xem thử.
Diệp Phàm nói.
- Vậy tối nay chúng ta đi!
Lý Cường hưng phấn.