Quan Thuật

Chương 3043: Chương 3043: Tổng giám đốc Diệp thật sự là cao minh.




- Anh nói xem, chúng ta lấy quân nhân xuất ngũ làm việc chính có phải là Công ty xây dựng là một đơn vị? Diệp Phàm cười thần bí.

- Đó là đương nhiên thôi. Khương Quân nói - Chúng ta giúp nhà nước giải quyết công việc cho mấy trăm quân nhân xuất ngũ.

Sau đó Khương Quân dường như là hiểu ra, vỗ đầu một cái, cười nói - Cao minh, vẫn là Tổng giám đốc Diệp cao minh.

- Anh nói cao minh chỗ nào?

Diệp Phàm nén cười hỏi.

- Có phải Tổng giám đốc Diệp muốn mượn lý do này để làm gì đó? Khương Quân hỏi.

- Anh cứ nói đi, có thể làm không? Diệp Phàm nhìn chằm chằm Khương Quân.

- Tuyệt đối là có thể. Đối với đơn vị có quân nhân xuất ngũ chiếm phần lớn, cấp trên dù sao cũng phải quan tâm một chút có phải không?

Hơn nữa, cấp trên cũng có chính sách ủng hộ nhất định. Tuy nhiên, chỉ sợ không còn thời gian.

Nghe nói thời gian để xin chứng nhận này cũng không ngắn, không có ba tháng là không thể lấy được. Khương Quân sau đó lại có chút buồn bực kêu lên - Tôi cũng không nghĩ đến sớm một chút chứ, đáng tiếc chúng ta còn tuyển nhiều quân nhân xuất ngũ như vậy. Thật sự là ôm chậu sắt đi xin cơm.

- Nghe nói tấm bảng này được cấp cũng phải theo trình tự đấy, ví dụ như, nếu do thành phố Hạng Nam cấp thì chính là cấp thành phố rồi. Khổng Ý Hùng nói.

- Muốn làm thì phải làm lớn một chút, phải do tỉnh cấp. Hơn nữa quân khu tỉnh cũng phải làm. Chúng ta hai bút cùng võ, đến lúc đó, chẳng lẽ Bí thư Lam của chúng ta không thể chiếu cố chúng ta một chút. Diệp Phàm cười nói.

Khương Quân vừa nghe, lập tức kích động trở về chuẩn bị tài liệu.

Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Thái Cường, nói qua tình hình một chút. Thái Cường chưa nói hai lời, đồng ý lập sẽ làm.

Tư lệnh quân khu tỉnh Trương Đình Trung, Diệp Phàm cũng chưa quen, không có cách nào, hắn đành phải gọi điện thoại cho Kiều Hoành Sơn.

Kiều Hoành Sơn nghe Diệp Phàm nói một hồi xong cũng đồng ý lập tức gọi điện thoại cho Trương Đình Trung. Làm Phó trưởng ban thứ nhất của Tổng cục Hậu cần tiếng nói của Kiều Hoành Sơn vẫn khá có phân lượng.

Buổi tối, Diệp Phàm huấn luyện Phi đao Can Tương và Huyết Trích tử phối hợp

Qua nhiều lần huấn luyện, Huyết Trích tử đã có thể tạo thành một vật kỳ lạ. Tuy nhiên, nhìn qua chẳng qua chẳng ra cái gì cả, rất là xấu. Diệp Phàm không dám khen về hình tượng này.

Còn Tử Đỗng, Diệp Phàm cũng giải trừ chỗ màng máu bảo vệ ở đan điền mà sư phụ để lại.

Đã quen Tử Đỗng cũng nghe lời hơn nhiều. Tuy nói vẫn không thể ứng dụng như Đồ Long nhưng ít ra nó cũng không cắn trả Diệp Phàm.

- Chị Lệ Châu, chị nói xem, viên thuốc hắn cho em có lợi ích gì? Mộc Nguyệt Nhi hỏi.

- Em thử qua không, có cảm giác gì?

Mộc Châu Lệ hỏi.

- Thử qua rồi, cảm giấc rất tốt. Hình như cơ thể lập tức tràn đầy sức sống. Viên thuốc này đoán chừng là kích thích tiềm năng của cơ thể, tăng sức đề kháng vậy Mộc Nguyệt Nhi nói.

- Diệp Phàm cho em thuốc này chắc chắn có ý gì đấy, không thể vô duyên vô cớ đem ra cho em. Chúng suy nghĩ một chút về mục đích của hắn là gì. Mộc Châu Lệ lúc này giống như nữ Gia Cát Lượng.

- Mục đích của hắn, đơn giản còn không phải là muốn tôi đầu tư sao. Tôi sẽ không đầu tư, xem hắn như thế nào? Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.

- Em, em nghĩ phải dựa vào những viên thuốc này có thể thay đổi con người có phải không? Mộc Châu Lệ hỏi.

- Đó là đương nhiên, cơ thể em rất tốt, không cần cái này. Mộc Nguyệt Nhi khinh thường nói.

- Ừ, thân thể của mỗi em mỗi ngày luyện công, đương nhiên tốt lắm. Viên thuốc của Diệp Phàm nhất định là đưa cho người có thân thể không tốt dùng đấy. Mộc Châu Lệ nói, đột nhiên kêu lên - Không phải là Vân lão đi?

- Ông nội, việc này chẳng lẽ hắn thật sự muốn nhằm vào ông nội tôi? Mộc Nguyệt Nhi có chút nghi ngờ.

- Chị thấy có lẽ là vậy, cơ thể của em không cần viên thuốc như vậy, nhưng Vân lão cần đấy.

Cơ thể ông ấy hiện giờ tuy nói khôi phục một ít nhưng cũng vẫn rất yếu.

Viên thuốc như thế này có lẽ chính là nhằm vào Vân lão. Đến lúc đó, nếu Vân lão có thể khôi phục một chút thì thử xem.

Loại này cũng không phải là độc dược. Hẳn là vấn đề không rất lớn. Nếu Vân lão dùng có hiệu quả, vậy hỏi Diệp Phàm xem thuốc rốt cuộc có tác dụng gì? Mộc Châu Lệ nói.

- Cái này cũng không thể dùng tùy tiện được, chỉ sợ cơ thể ông nội không chịu nổi sự tấn công của thuốc. Cơ thể ông ấy quá yếu, không giống với em.

Mộc Nguyệt Nhi có chút bận tâm.

- Chúng ta dùng thử một chút trước xem sao, không cần cả viên. Tôi nghĩ, nếu em đã thử qua, cũng không có tác dụng phụ gì, thì chứng tỏ thuốc này có hiệu quả. Mộc Châu Lệ nói.

- Vậy được,cứ dùng thử một chút xem. Mộc Nguyệt Nhi gật đầu.

Khương Quân gọi điện thoại đến cười nói - Anh Diệp, cá đã mắc câu.

- Anh nói là họ đã uống thuốc? Diệp Phàm cười nói.

- Ừ, vừa rồi Châu Lệ gọi điện thoại đến, nói là Vân Hùng đã dùng một chút. Vân Hùng nói cảm giác tốt lắm, cơ thể dường như tràn đầy sức sống. Hơn nữa, không có chỗ nào cảm giác không khỏe. Và Vân Hùng hỏi Mộc Nguyệt Nhi chỗ nào bán thuốc này, yêu cầu lấy thêm về. Khương Quân cười nói.

- Vậy là tốt rồi, chúng ta chờ Mộc Nguyệt Nhi đến đây. Diệp Phàm cười cúp điện thoại.

Hắn đưa ra năm đầu ngón tay, ấp úng nói - Mộc Nguyệt Nhi, mặc dù là cô là Tôn hầu tử, chẳng lẽ có thể thoát khỏi Phật tổ như tôi sao?

- Đồ đáng chết, tôi chết cũng sẽ không xin anh thuốc này.

Mộc Nguyệt Nhi dường như giận dỗi đá ghế một cái.

- Không cần thuốc này thì làm sao bây giờ? Vừa rồi tôi đã đi xét nghiệm qua, thầy thuốc nói thuốc này có khả năng chống mệt mỏi, kích thích tiềm năng của cơ thể, trì hoãn sự lão hóa.

Nếu để Vân lão dùng mà nói có thể làm cho ông ấy được bổ sung sức lực, duy trì sức khỏe tốt.

Vân lão sống lâu có lẽ thêm được hai ba năm. Mộc Châu Lệ giật giây nên tất nhiên là được đồng chí Khương Quân sắp xếp tốt rồi.

- Hừ còn không phải họ Diệp đang đùa sao, hắn có lòng tốt như vậy sao, hắn chỉ là quan tâm đến túi tiền của tôi thôi. Người như thế, tôi hiện giờ đã hiểu rõ hắn. Thương người, tất cả đều có hơi tiền. Bên này giả vờ cứu người, trên thực tế, tất cả là nhìn vào túi tiền của tôi. Mộc Nguyệt Nhi tức giận nói.

- Mục đích nhất định là có, hi vọng cô có thể đầu tư vào núi Thông Thiên. Tuy nhiên, so sánh với sinh mạng của lão Vân, tiền vẫn là thứ yếu rồi.

Chẳng lẽ chúng ta có thể trơ mắt nhìn lão Vân yếu đi sao. Em gái, dù là chịu thua chúng ta cũng phải nhịn.

Cũng không thể lấy sinh mạng của lão Vân ra đùa. Trò đùa này, chúng ta không chơi nổi. Bởi vì, sinh mạng vô giá, tình thân lại càng vô giá đấy. Mộc Châu Lệ khuyên nhủ.

- Việc này Mộc Nguyệt Nhi trầm tư.

Tư lệnh Quân khu tỉnh Thiên Vân - Trương Đình Trung thấp người, mặt tròn, vai đeo quân hàm thiếu tướng, vẻ mặt uy vũ. Chớ nhìn ông ta đầu nhỏ, thật đúng là rất có phong thái của tướng quân. Việc này có lẽ chính là khí chất của người thường khó có.

- Yêu cầu của các anh thật sự là hợp lý, tuy nhiên, chính là thời gian có phải là có chút gấp gáp không? Trương Đình Trung đặt tài liệu của Diệp Phàm xuống nhìn hắn nói.

- Ha ha, bên tỉnh cũng đã gửi công văn rồi. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi cần quân khu tỉnh ủng hộ. Hơn nữa, trong tài liệu của chúng tôi đều là sự thật, cũng không có chút giả dối có phải không? Ví dụ như quân nhân xuất ngũ anh cũng có thê điều tra lại. Diệp Phàm cười nói.

- Cậu đã nói như vậy rồi, đúng vậy, chúng tôi sẽ cử người xuống điều tra xác minh. Dù điều tra cũng cần có thời gian. Mà các cậu yêu cầu chúng tôi làm trong hai ngày thật khó khăn. Trương Đình Trung cau mày.

Mẹ kiếp, không phải anh đang tỏ oai phong sao. Diệp Phàm mắng thầm một câu, cười nói - Tư lệnh Trương, nghe nói quân khu tỉnh đang quy hoạch một khu huấn luyện mới.

- Hả, việc này, Tổng giám đốc Diệp cũng biết sao?Trương Đình Trung nhìn Diệp Phàm một cái.

- Nghe nói qua, lần trước nghe Phó trưởng ban Kiều nói chuyện phiếm rồi. Diệp Phàm cười nói.

- Như vậy đi, chúng ta mau chóng điều tra chứng thực. Mối tình quân dân như cá với nước. Làm quân khu tỉnh, chúng tôi còn phải cảm ơn tập đoàn Hoành Không các cậu giải quyết nhiều việc làm cho quân nhân xuất ngũ như vậy. Trương Đình Trung là người biết chuyện, vừa nghe đã hiểu liền.

Lập tức liền thay đổi giọng, bởi vì, việc này Kiều Hoành Sơn đã nói qua trước. Trương Đình Trung bây giờ còn muốn kéo dài một chút, đơn giản chính là muốn cường điệu vấn đề sân huấn luyện này.

Chứng thực cho Diệp Phàm xong dù sao Phó trưởng ban Kiều cũng phải có chỗ tốt có phải không? Sân huấn luyện rất cần tiền.

Hai ngày sau, Diệp Phàm đến chỗ Cái Thiệu Trung xin nghỉ. Lý do đương nhiên là đến trường Đảng dự lớp tập huấn cho nhân viên quản lý của các tập đoàn.

Mà Bao Nghị cũng nhận được thông báo của Bộ Công an, trở về bộ nhận nhiệm vụ bí mật.

Tháng 6.

Diệp Phàm tập trung các đội viên tại Bắc Kinh. Gồm Vương Nhân Bàng, Bao Nghị và Trương Ẩn Hào.

Buổi tối, Diệp Phàm trở về tổng bộ một chuyến.

- Đồng chí Diệp Phàm, tình hình không thể nào lạc quan. Cung Khai Hà vẻ mặt lo lắng.

- Tình hình bây giờ thế nào? Diệp Phàm hỏi.

- Không rõ! Kế Vĩnh Viễn lắc đầu.

- Không rõ? Diệp Phàm có chút kinh ngạc nhìn hai đồng chí.

- Đúng, chính là không rõ? Mấy đội viên bên ngoài báo cáo, nói là đồng chí Tây Môn Hồng vào hang sau đó cũng mất liên lạc.

Hoang đảo này rất thần bí, hình như trời sinh ra đã che hết mọi thông tin. Liên lạc không được chúng ta lúng túng rồi.

Sau khi các cậu qua đó hoàn toàn dựa vào chính mình rồi. Tổng bộ không thể cung cấp một chút tin tức hữu dụng rồi.

Tôi lo lắng các đồng chí Đông Hồng. Đã lâu như vậy cũng không liên lạc được, chỉ sợ lương khô bọn họ cũng đã tiêu hao hết.

Người là sắt, cơm là thép, đói cũng sẽ đói chết người. Chớ nói là hang ngầm đó không biết có bao nhiêu thay đổi.

Đối với những người hiện đại như chúng ta mà nói, đa số mạnh hơn người cổ đại, nhưng ở dưới lòng đất thì không thể chính xác rồi.

Đó là nơi mà súng ống hiện đại của chúng ta khó nhúng tay. Cung Khai Hà vẻ mặt buồn bực nói.

- Tuy nhiên, có một điều may mắn, chúng ta liên lạc không được, có lẽ đối thủ của chúng ta cũng không liên lạc được với đồng chí của họ. Kế Vĩnh Viễn chỉ có thể nói vậy.

- Tiền bối Xa Nhất Đao đều bị thương, điều này nói rõ là cao thủ mạnh xuất hiện. Diệp Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.