Thôi vậy, chỉ đùa một chút thôi, tôi có lấy cũng vô dụng. Tuy nhiên, thật ra có mấy người có thể phái đi sử dụng
Diệp Phàm loay hoay nghĩ ngợi, trong lòng lại linh hoạt hẳn lên.
- Người nào, cậu khẩn trương điền vào. Tôi chạy đi làm ngay, đám nhân viên điều động sẽ được huấn luyện đơn giản một chút rồi xuất phát. Không thể kéo dài, chỉ sợ mấy người Tề Thiên không chịu được.
Lý Khiếu Phong nói
Diệp Phàm gật gật đầu
- Còn có một việc, vừa rồi, tôi từ chỗ Chủ tịch Đường có nghe được một chút tin đồn, tiểu tử cậu có muốn nghe không?
Lý Khiếu Phong cười thần bí nói
- Lão Lý, đừng làm tôi tò mò.
Diệp Phàm đến đây lập tức hứng thú, phỏng chừng là có chuyện tốt với chính mình
- Nghe nói Phó chánh văn phòng của chủ tịch Đường Hạo Đông là đồng chí Nhâm Khương Thiên mấy tháng sau sẽ về hưu. Ha ha
Lý Khiếu Phong vỗ vỗ vai Diệp Phàm không nói nữa.
- Việc này, Chủ tịch Đường có phải có ý gì hay không?
Diệp Phàm cảm giác miệng có chút khô khốc, việc này, có thể làm việc ở văn phòng Chủ tịch một thời gian, làm quen với đại bộ phận lãnh đạo trung ương hình như cũng có chút không tồi.
Đây là cơ hội tốt nhất để tiếp xúc với toàn bộ lãnh đạo thượng tầng. Tuy nói phó chủ nhiệm cũng chỉ là một cấp Giám đốc sở, nhưng, trình tự lại không giống như vậy.
- Tôi chưa rõ lắm, nếu không, cậu đi hỏi đi?
Lý Khiếu Phong cười gượng một tiếng, Diệp Phàm hai mắt trợn trắng
Vào lúc ban đêm, đại viện Tô Gia ở tứ cửu thành Cửa Nam có một vị khách đặc biệt đến thăm, đương nhiên là đồng chí Lý Khiếu Phong
Lý Khiếu Phong đi cùng con trai của Tô Chiêu Viễn là Tô Định Xung. Bởi vì Tô Định Xung vào quân đội công tác, cũng có thuận lợi một chút.
- Ba, người này chính là ủy viên quân ủy đã nghỉ hưu, Thứ trưởng bộ Quốc phòng tướng quân Lý Khiếu Phong.
Tô Định Xung giới thiệu với cha mình là Tô Chiêu Viễn.
- Ồ, là tướng quân Lý. Tô mỗ thất lễ
Tô Chiêu Viễn khẩn trương tiến lại. Nhiệt tình vươn hai tay ra. Tô Chiêu Viễn biết rõ phân lượng ủy viên quân ủy, nghe nói những người này đều được hưởng cấp đãi ngộ cấp đó.
Thì mặc dù đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng ở quân ủy chắc chắn là sâu. Mà con trai Tô Định Xung vào quân đội công tác, nếu có thể dựa vào cây đại thụ này, sau này sẽ còn có tiền đồ. Nhà họ Tô tuy nói gia nghiệp lớn, nhưng người trong quân đội rất khó giao tiếp.
- Mạo muội quẩy rầy, thật ngại quá.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười cười, vươn một tay ra bắt tay Tô Chiêu Viễn.
Nhà họ Tô tuy nói tiền nhiều thế lớn. Nhưng với những người như Lý Khiếu Phong mà nói ngay cả Chủ tịch Đường cũng tôn trọng như trọng thần thì họ cũng không là cái gì cả.
Hai bên sau đó ngồi xuống hàn huyên
- Lần này tới có một chuyện nhỏ phải phiền đến Chủ tịch hội đồng quản trị Tô.
Lý Khiếu Phong nói
- Xin mời tướng quân cứ nói, đừng nói là phiền toái, chỉ cần Tô Gia có thể giúp được, nhất định sẽ giúp.
Tô Chiêu Viễn nói
- Vậy thì tốt rồi, ông hãy xem cái này trước.
Lý Khiếu Phong ra hiệu, một thượng tá phía sau liền tiến lên đưa cho Tô Chiêu Viễn một văn kiện
Tô Chiêu Viễn tiếp nhận sau đó mở ra xem.
Không lâu, vẻ mặt có chút thay đổi
Ông ta nhìn Lý Khiếu Phong, nói:
- Việc này, Lý tướng quân. Việc này, tôi cũng không làm chủ được. Trương Võ và Lý Thăng đích thực là cao thủ, là cao nhân Tô Gia chúng tôi tới phái Hoa Sơn, phái La Phù mời tới. Bình thường cũng là giúp công ty Tô Gia chúng tôi làm công tác vệ sĩ. Tuy nhiên, bọn họ là đệ tử môn phái người ta. Quốc gia nếu thật muốn trưng chiêu phải được phái Hoa Sơn và phái La Phù đồng ý mới được.
Lý Khiếu Phong đương nhiên biết được Tô Chiêu Viễn có chút đau lòng, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, vì thế vẻ mặt nghiêm lại, hừ nói:
- Chúng tôi đã điều tra xong, Tô Gia đã được cam kết hai người bọn họ sẽ vì Tô Gia dốc sức khi hợp đồng còn có hiệu lực.
Lúc ấy Tô Gia các ông vì hai phái Hoa Sơn và La Phù xây dựng hai tòa nhà. Từ nay về sau, Trương Võ và Lý Thăng đã rời khỏi hai phái đó trở thành người tự do.
Làm người Hoa Hạ. Bảo vệ quốc gia là nghĩa vụ của từng công dân. Đây là quân đội trưng chiêu, kỳ thật chính là bọn họ phải làm nghĩa vụ quân sự.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Tô, không có một quốc gia ổn định, tôi nghĩ, sản nghiệp Tô Gia cũng sẽ không yên ổn có phải hay không?
- Việc này…
Vẻ mặt lão Tô nhất thời có chút khó coi.
Đồng chí Định Xung là đồng chí tốt, nghe nói năm nay cũng đạt tới điều kiện xét lên Thượng tá.
Lý Khiếu Phong đột nhiên nói, thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Định Xung một cái.
- Ba. Không phải là hai vệ sĩ thôi sao, hãy cho bọn họ vì nước mà phục vụ đi. Bọn họ lập chiến công, Tô Gia chúng ta cũng được nở mặt có phải hay không?
Tô Định Xung cũng không ngu, hiểu lời này của Lý Khiếu Phong có ý gì. Tô Định Xung sớm đã hy vọng có được quân hàm thượng tá.
- Vậy… Được rồi…
Khóe miệng Tô Chiêu Viễn có chút co giật, bất đắc dĩ gật đầu. Lý Khiếu Phong rõ ràng là lấy tiền đồ của con trai ông ta ra để áp chế.
Hơn nữa, dưới danh nghĩa quân ủy trưng chiêu, Tô Chiêu Viễn cũng hiểu được là không thể từ chối. Chỉ có điều, cơ bản Tô Chiêu Viễn cũng muốn ra chút điều kiện. Nếu Lý Khiếu Phong có ý này, Tô Chiêu Viễn đương nhiên sẽ mượn con lừa để xuống núi.
Không lâu, Trương Võ và Lý Thăng bị gọi lại. Nghe xong việc này tuy nói trong lòng không muốn tí nào, nhưng hiểu được là không thể xoay chuyển. Tuy nhiên, Tô Gia dù gì cũng sẽ đem giấy bán thân của bọn họ trả lại. Từ nay về sau bọn họ cũng là người tự do.
Bên kia, quân ủy ra lệnh trưng chiêu, cũng đưa đến quân khu tỉnh Tây Lâm, tư lệnh Hưng Thiên vừa thấy, hóa ra là trưng chiêu thiếu tá Ngưu Thông từ quân khu thành phố Đông Cống vì nước dốc sức.
Tuy biết Ngưu Thông là một nhân tài, Hưng Thiên còn hy vọng anh ta có thể vào quân khu tỉnh so đấu với Võ Đang vào năm tới.
Nhưng quân ủy hạ lệnh trưng chiêu, tư lệnh viên không dám châm trễ. Tự mình tới thành phố Đông Cống dẫn Ngưu Thông về. Trực tiếp đưa anh ta lên máy bay.
Ngày đó Ngưu Thông cầm chén rượu thể hiện bản lĩnh hoạt bát, Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng đã có thể biết người này thân thủ ít nhất là tứ đẳng. Hoàn toàn phù hợp với điều kiện thấp nhất của tổ A. Hiện tại không có đủ nhân thủ khả dụng, có thể sử dụng toàn bộ người hữu dụng là tốt rồi.
- Không tổi, không tồi, xem ra, trong dân gian chúng ta vẫn có rất nhiều cao thủ. Chỉ có điều tổ đặc nhiệm A chúng ta không rõ lắm mà thôi. Lần này cậu gọi liền ba người tới đây, tốt lắm.
Lý Khiếu Phong cười thiếu chút nữa là toe toét.
- Ha ha, lão Lý, phỏng chừng ông đã bị người nhà họ Tô chửi mắng sau lưng.
Diệp Phàm cười gượng nói
- Kệ họ, mắng thì cứ mắng đi, dù sao cũng không nghe thấy. Hơn nữa, tôi cũng là vì nước mà thôi. Ngay cả lưu lại tiếng xấu cũng có làm sao? Phải để lại tiếng thơm trong dân gian thôi.
Lý Khiếu Phong không cho là đúng, lắc lắc đầu.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm lần này chào theo nghi thức quân đội với Lý Khiếu Phong.
- Đều là vì quốc gia, không có gì mà phải cảm ơn. Lại nói tiếp tôi còn phải cảm ơn cậu. Tổ đặc nhiệm A này, ở trong mắt tôi, tôi đối đãi cũng như con. Lực lượng tổ đặc nhiệm A càng lớn mạnh, Lý Khiếu Phong tôi trong lòng càng vui sướng.
Lý Khiếu Phong vẻ mặt đứng đắn nói
Ông ta liếc mắt nhìn nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Thượng cấp đã quyết định đồng chí Cung Khai Hà cục trưởng của cục Bảo mật quốc gia tạm thời giữ quyền chủ trì công tác tổ A. Đồng chí Cung Khai Hà đã tới tổng bộ làm việc, ông ấy nói muốn gặp cậu
- Lão Lý biết ông ta sao?
Diệp Phàm hỏi, đương nhiên muốn nghe một chút về đồng chí Cung Khai Hà.
- Không rõ lắm, người này xuất thân từ quân đội. Từ một tiểu thiếu úy thẳng tới tướng quân. Ông ta ở cục bảo mật công tác đã nhiều năm
Cục bảo mật là đơn vị gì cậu hẳn là rõ, tôi cũng không cần dài dòng. Tuy nhiên, đồng chí Cung Khai Hà là người luôn khiêm tốn.
Có lẽ cũng là làm công việc ở cục bảo mật nên ông ta thận trọng từ lời nói đến việc làm. Cho nên, ông ta cũng không có nhiều bằng hữu.
Bình thường cũng rất ít tham gia hoạt động xã giao. Tôi với ông ta, chưa lần nào xuất hiện cùng một chỗ. Tôi nghĩ, không riêng gì tôi, ngay cả các đồng chí ở các bộ môn khác phỏng chừng cũng rất ít kết giao với ông ta. Tóm lại, ông ấy là một nhân vật thần bí.
Lý Khiếu Phong nói.
Diệp Phàm nhằm thẳng phía tổng bộ Tổ đặc nhiệm A mà đi.
Đồng chí Cung Khai Hà tầm năm mươi tuổi, dáng người hơi béo, cũng không cao lắm, phỏng chừng nhiều nhất trên dưới một mét sáu lăm. Mặt điềm đạm, đôi mắt nhìn qua cảm giác vô cùng nhạt nhẽo. Giờ phút này ông ta mặc thường phục ngồi ở trên chiếc ghế Lỗ Tiến từng ngồi.
Thấy Diệp Phàm tiến vào, Cung Khai Hà cất tiếng trước:
- Ngồi đi đồng chí Diệp Phàm.
- Tổ trưởng Cung bảo tôi đến có việc gì sao?
Diệp Phàm cũng không thi hành quân lễ, đặt mông ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
- Nếu muốn đi Sahara, cậu phải tự chú ý sự an toàn bản thân.
Cung Khai Hà giọng điệu bình thản nói
- Cảm ơn
Diệp Phàm trả lời.
- Chỉ có đảm bảo thân mình mới có sức đả kích kẻ thù. Đồng chí Diệp Phàm, hiện tại cậu đã không phải thuộc về một mình cậu.
Cậu là niềm tự hào của nước cộng hòa, cậu là tinh anh nòng cốt của tổ A. Cậu có chuyện gì, tổ A chúng ta cũng không gượng dậy nổi.
Lão Vương trải qua trận chiến đấu lần này khẳng định sẽ muốn chính thức rời khỏi tổ A. Người thế hệ trước, đã không có người nào có trình độ cao thủ như cậu.
Cho nên, mặc dù là vì quốc gia, cậu phải bảo trọng chính mình. Tổ A chúng ta, rất cần cao thủ như vậy.
Nếu khi chấp hành nhiệm vụ tình huống đặc biệt nguy hiểm tới sự an toàn của chính cậu, cậu phải suy nghĩ tới sự an toàn của bản thân trước.
Sau đó mới là nhiệm vụ, cậu nghe xong chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái, các dũng sĩ tổ A hoàn thành nhiệm vụ không phải đều lấy nhiệm vụ quốc gia làm trọng sao?
Cung Khai Hà tôi nói vậy có phải có ý gì với quốc gia hay không. Không không không. Việc này, tuyệt nhiên không có mâu thuẫn, cũng không có xung đột.
Nếu đã không có nhân tài, nhiệm vụ sau này của quốc gia còn có ai có thể hoàn thành? Ánh mắt chúng ta phải có tầm nhìn lâu dài.
Mặc dù nhiệm vụ lần này thất bại chúng ta vẫn còn có thể ngóc đầu trở lại. Mất đi sinh mạng thì sẽ không có cơ hội lần sau. Đồng chí Diệp Phàm, cậu hiểu được ý của tôi chứ?
Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Bảo tồn sinh lực tốt nhất có thể, vì nhiệm vụ lâu dài của quốc gia mà tính toán, là ý của tổ trưởng Cung?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, con người là quan trọng nhất, nhiệm vụ là thứ hai, cậu phải nhớ lấy. Tôi hy vọng lần này cậu tới Sahara có thể mang đầy đủ các đội viên còn lại trở về.
Tổ A chúng ta, không muốn bởi một nhiệm vụ lớn mà tổn thương nguyên khí nhiều năm không gượng dậy nổi. Lần này, ôi, đã đại thương nguyên khí thật rồi.
Nhiệm vụ chúng ta rất nặng nề, về sau, làm thế nào khôi phục lực lượng tổ A cũng quan trọng. Cậu lần này có thể lấy ba người trong cả nước tới đây, tốt lắm, tôi muốn khen ngợi cậu.
Cung Khai Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
Sau khi rời khỏi tổng bộ Diệp Phàm cảm giác không hiểu ra sao cả, tổ trưởng Cung bảo mình đến để nói chuyện lông gà vỏ tỏi. Lúc đầu Diệp Phàm còn tưởng ông ta sẽ hỏi mình về kế hoạch đi Sahara lần này, làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ…