Tên nào cũng kêu la thảm thiết, miệng phun máu tươi, Đại đường Kim gia chợt đầy máu tươi.
- Ha ha, chưởng lực của Kim lão gia. Tuy nhiên đánh người nhà mình thì đâu cần phải mất sức như thế chứ. Việc này, có phải là có chút không đáng không.
Diệp Phàm cười ba tiếng nói một câu, thiếu chút nữa thì khiến cho Kim Duệ Thiên tức chết.
Bởi vì lão ta cũng hiểu tiếng Hoa.
- Đồ tiểu nhân đê tiện.
Sau một lúc Kim Duệ Thiên mới thốt lên.
- Kim lão gia, Diệp Phàm tôi bỉ ổi khi nào. Ông xem tôi đã đứng lên động thủ chưa?
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” nói.
- Không phải ngươi thì làm sao lại như thế được?
Kim Duệ Thiên nói.
Vù…
Một quyền của Xa Thiên sắp đến, Kim Duệ Thiên giơ quyền nghênh đón. Tuy nhiên, vì đã bị thương, cho nên bị Xa Thiên đánh trúng liền lùi lại 7, 8 bước mới đứng vững lại được.
Hơn nữa, máu tươi lại chảy ra từ khoé miệng.
- Ngay cả một người cùng trình độ như tôi mà ông cũng không đánh nổi thì có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo? Lập tức đem Lạc Bảo Kim Tiền ra đây, bằng không, Diệp Phàm tôi sẽ không khách khí nữa đâu.
Diệp Phàm nói, giơ ngón tay lên chỉ.
“Xì xì” mấy tiếng.
Cơ thể của Kim Duệ Phong run lên, một khối ngọc khảm trên tường trong chính đường Kim gia chợt rơi xuống vỡ tan.
- Ngươi làm gì thế?
Tất cả người của Kim gia đều phẫn nộ, ngọc bích chính là lão tổ tiên của Kim gia để lại, nghe nói đã có lịch sử hàng nghìn năm rồi.
- Nếu vẫn không đưa ra thì tiếp theo sẽ đến lượt cái cửa này.
Diệp Phàm giơ ngón tay lên chỉ về phía cửa lớn.
- Đem Lạc Bảo Kim Tiền ra.
Kim Duệ Thiên đột nhiên hét lên.
- Phụ thân, việc này…
Kim Tinh Hiền vẫn còn muốn giữ thể diện.
“Bốp” một tiếng, bị Kim Duệ Thiên tát một cái rất mạnh ngã nhào xuống đất. Người của Kim gia nhìn thấy chợt sợ hãi rùng mình.
Không lâu sau người chạy như bay cầm một chiếc hộp ra, Diệp Phàm mở ra nhìn.
- Việc của chúng ta kết thúc tại đây, đi!
Mấy người Xa Thiên bước nhanh theo Diệp Phàm.
- Phụ thân, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng thế được?
Kim Tinh Hiền hỏi.
- Các ngươi đi ra trước đi.
Kim Duệ Thiên khoát tay, đám đệ tử của Kim gia tất cả đều đi ra ngoài.
- Tinh Hiền, ta bị ám toán rồi. Đã bị họ Diệp kia đâm mấy chỉ, nhanh đỡ tar a phía sau núi để vận công.
- Làm sao có thể?
Kim Tinh Hiền vừa đỡ cha vừa tỏ vẻ nghi ngờ.
- Hắn mạnh hơn ta, ta có thể cảm thấy được. Nếu đánh nữa thì nhà chúng ta sẽ bị hắn phá huỷ.
Kim Duệ Thiên vẻ mặt tối sầm.
- Chi bằng gọi mấy tay súng bắn tỉa đi theo xử lý hắn, Kim gia chúng ta không thể bỏ qua như thế được.
Trên mặt Kim Tinh Hiền loé lên một tia tàn nhẫn.
- Khốn khiếp, một Diệp Phàm cùng trình độ với chúng ta mà không có cách nào tóm được, ngươi còn muốn làm gì hả? Hơn nữa, ta đã bị thương. Việc này để sau này nói, thù này đương nhiên phải trả. Tuy nhiên, phải chờ thời cơ.
Kim Duệ Thiên chửi.
- Kim Duệ Thiên. Tiền Tiền của tôi đâu?
Lúc này, một giọng nói tức giận từ trên núi vang xuống cùng với đó là một cô gái tóc bện hai bên.
Nhìn cô gái có lẽ mới chỉ khoảng 20 tuổi, tuy nhiên, bởi vì trang điểm ngây thơ, có chút cảm giác như giả thiếu nữ. Cô gái này lại là em gái ruột nhỏ nhất của Kim Duệ Thiên Kim Đại Nguyệt.
- Đại Nguyệt. Tiền Tiền đã đưa cho người ta rồi, ôi...ta không có bản lĩnh, sau này lại đưa em đi tìm có được không nào?
Vẻ mặt già nua 70 tuổi của Kim Duệ Thiên lại lộ ra nụ cười như một đứa trẻ.
Bởi vì Kim Đại Nguyệt tuy bây giờ đã 40 tuổi rồi, nhưng chỉ số thông minh của cô có vấn đề. Đó là chỉ số thông minh của đứa trẻ mãi mãi không thể lớn được.
Kim Duệ Thiên đã đưa cô ta đi khám ở rất nhiều nơi, nhưng đều nói rằng chỉ số thông minh của cô ta chỉ ở mức 9 tuổi.
Vì thế người của Kim gia đều xem cô như một đứa trẻ. Tuy nhiên, ai cũng thương yêu cô.
- Ai đã lấy Tiền Tiền của em, em phải đánh chết hắn.
Kim Đại Nguyệt oà khóc như một đứa trẻ. Nước mũi nhỏ thẳng xuống tay của Kim Duệ Thiên.
- Đừng khóc nữa tiểu muội, chờ ta khoẻ rồi lại tìm về cho em có được không?
Kim Duệ Thiên vội vàng an ủi. Hơn nữa, không dám buông tay, cứ để cho nước mũi của cô ta chảy lên tay, lên quần áo của mình.
- Được, được…
Kim Đại Nguyệt nín khóc, cười, vỗ một cái lên vai của Kim Duệ Thiên.
Sau đó vừa nhảy vừa hét lên.
- Ôi…
Kim Duệ Thiên vẻ mặt buồn bã nhìn bóng của tiểu muội đi xa. Nhấc chân bước về phía trước.
- Phụ thân, chậm một chút, đừng để bị thương.
Kim Tinh Hiền vội vàng bước nhanh đến định đỡ Kim Duệ Thiên.
- Đỡ cái gì, ta không sao.
Kim Duệ Thiên nói, nhấc chân lên dậm một cái.
Đột nhiên Kim Duệ Thiên bị tê liệt, lão cứ đứng ngơ ngác ở đó.
- Phụ thân sao thế?
Kim Tinh Hiền vẫn cho rằng không biết phụ thân có phải đã bị đánh cho ngu ngơ rồi không.
- Sao lại thế này, vừa rồi ta cảm thấy bị trúng ám toán. Nhiều nơi kinh lạc bị khoá. Ngay cả đi cũng không nhấc nổi chân. Bước nửa bước cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ cảm giác này lại không còn nữa, hình như còn rất thoải mái. Ngay cả nội thương trước kia gặp phải dường như trong nháy mắt cũng đã khỏi rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Kim Duệ Thiên tỏ vẻ nghi ngờ, giơ tay đánh về phía trước, “bùm” một tiếng, một viên đá nặng chừng mấy trăm cân đã bị ông ta đánh vỡ vụn.
- Phụ thân đúng là đã khoẻ rồi, lẽ nào họ Diệp kia hạ thủ lưu tình. Hoặc là nội kình của hắn chỉ có thể duy trì một chút. Vừa rồi chỉ là hù doạ người ta mà thôi?
Kim Tinh Hiền cũng tỏ vẻ bực bội hỏi.
- Không giống như thế đâu, lẽ nào lại đúng là như thế…
Kim Duệ Thiên lại trầm ngâm.
- Không thể nào, theo con thấy họ Diệp kia chính là một nhân vật gian xảo. Tuy ngoài mặt thì không giống như một sát thủ, nhưng phong cách hành sự thì rất sắc bén. Hơn nữa lần này hắn đến để báo thù. Làm sao có thể bỏ qua cho người của Kim gia chúng ta được?
Kim Tinh Hiền lắc đầu.
- Chính xác là như thế, Diệp Phàm cao thủ, phong cách hành sự lại như thế. Trên đời này làm gì có mấy người lương thiện. Có lẽ chỉ có tìm thấy được ở trường mẫu giáo, tiểu học mà thôi, đứa nào cũng ngoan ngoãn học hành.
Kim Duệ Thiên nói.
- Diệp đại ca, sao lại không cho lão vài phát nữa. Trước kia lão chẳng phải muốn đánh cho anh tàn phế sao. Không thể dễ dàng bỏ qua cho lão được.
Đường Thành nói.
- Không sao, ta đã “chiếu cố” cho lão rồi.
Diệp Phàm cười một tiếng.
- Ồ, tôi nói mà, lẽ nào. Tuy nhiên, Diệp đại ca, anh đã “chiếu cố” Kim lão gia của chúng ta như thế nào thế?
Đường Thành cảm thấy tò mò.
- Chỉ thế này thôi mà.
Diệp Phàm giơ tay điểm chỉ, chợt chỉ kình đâm xuyên qua một thân cây lớn cách đó hơn trăm mét.
Đường Thành chợt giật mình, kêu lên:
- Lợi lại, hơn 100 mét đấy. Nếu mà đâm trúng người thì chẳng phải sẽ lập tức thành một cái lỗ máu hay sao?
- Tôi nghĩ Tiên sinh chắc là dùng chỉ kình để phong bế Kim Duệ Thiên, từ đó về sau kinh lạc của lão sẽ không thông và trở thành một người tàn phế. Đáng thương cho Kim lão gia, một Bán Tiên thiên Cường giả lại bị tàn phế.
Xa Thiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ cảm thông.
- Đáng đời!
Đường Thành nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất.
- Nếu Kim Duệ Thiên có thể tìm được người có thực lực mạnh hơn ta thì có khả năng sẽ đả thông được kinh lạc. Nếu không tìm được thì mãi mãi là một người tàn phế. Phải xem số mạng của lão thế nào.
Diệp Phàm cười ha hả, bước đi nhẹ nhàng, vẻ mặt 3 người phía sau nể phục Diệp Phàm như thần thánh.
Đột nhiên, cơ thể Diệp Phàm rung động.
Hắn lập tức xoay người, tuy nhiên không phát hiện ra tình hình gì. Chỉ là vừa quay người lại thì lại có cảm giác giống như có hai con mắt đang theo dõi mình.
Diệp Phàm xoay người liên tiếp 3 lần, hơn nữa tìm kiếm một lượt xung quanh kết quả cũng chẳng thu hoạch được gì.
Mẹ kiếp, gặp ma à, chẳng lẽ Kim gia cũng có cao thủ chết rồi để lại mặt người Thái Cực Huyết hay sao? Cơ thể Diệp Phàm cảm thấy có chút ớn lạnh, vội vàng dẫn 3 người đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra đi đến Vương gia ẩn náu.
- Diệp đại, vừa rồi là…?
Đường Thành cuối cùng không nhịn được hỏi.
- Các cậu có cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có.
3 người Xa Thiên lắc đầu rất dứt khoát.
- Đúng là kỳ lạ, ta luôn cảm thấy phía sau có hai mắt cứ nhìn chúng ta. Cho nên đã quay người lại, tuy nhiên, chẳng phát hiện ra gì cả.
Diệp Phàm nói.
- Thần kinh có vấn đề rồi.
Đường Thành cười nói.
- Thôi, không nghĩ nữa, nhanh chóng về nước ăn tết thôi.
Diệp Phàm nói.
3 người thuê taxi đi.
Lúc này, một bóng người đứng trên cành cây nhìn chiếc xe của 3 người Diệp Phàm đi xa. Bóng người đó tỏ ra không bằng lòng lẩm bẩm nói:
- Trả Tiền Tiền cho ta, Tiền Tiền của ta, ngươi đã lấy Tiền Tiền của ta, trả cho ta, trả cho ta…
- Lạc Bảo Kim Tiền này đúng là rất đẹp, đúng là tiền cổ sao?
Đường Thành cầm Lạc Bảo Kim Tiền của Diệp Phàm hỏi.
- Tiền thật thì chắc chắn không phải, đây được làm từ một loại nguyên liệu đặc biệt. Là cổ nhân dựa theo đồng tiền để chế tạp thành thứ binh khí tấn công.
Lạc Bảo Kim Tiền quay tròn một vòng trong xe rồi quay trở lại, rất biết nghe lời.
- Đúng là bảo bối.
Hai mắt của Đường Thành vụt sáng lên.
- Tặng cho cậu đấy, đối với ta nó đã không còn nhiều tác dụng nữa rồi.
Diệp Phàm cười rồi tặng cho Đường Thành 8 đồng Lạc Bảo Kim Tiền.
- Cái này làm sao tôi dám lấy, đây là bảo bối của Diệp đại anh mà.
Đường Thành ngại ngùng, không dám giơ tay đón nhận.
- Thứ vũ khí tấn công này khi ta còn ở trình độ thấp thì rất có tác dụng, nhưng bây giờ đã không dùng được nữa rồi. Thuận tay nhặt thứ gì cũng có thể trở thành vũ khí tấn công. Một viên đá trong tay ta thì uy lực cũng tương đương với vũ khí đồng tiền này.
Diệp Phàm cười nói, dúi Lạc Bảo Kim Tiền cho Đường Thành.
- Ừm, nói cũng đúng. Dựa vào cảnh giới của Diệp tiên sinh thì có thể bỏ bớt đi một số vũ khí không cần thiết. Tuy nhiên, nếu Diệp tiên sinh đã không cần dùng nữa thì vì sao còn phải phí sức đi Kim gia đòi lại?
Ngô Tuấn hỏi.
- Ha ha, đây chỉ là vì lấy lại chút thể diện mà thôi. Trước kia thiếu chút nữa thì bị Kim gia đánh cho tàn phế, đương nhiên bây giờ phải lấy lại thể diện rồi.
Trên thực tế, Lạc Bảo Kim Tiền này đối với ta mà nói đã trở thành vô dụng. Ý nghĩa tượng trưng phần lớn thuộc về ý nghĩa thực tế.
Diệp Phàm cười nói,
- Đúng rồi, lần này đi Phác gia kiếm được 4 tỷ, các cậu lấy 10 triệu đi. Xem như là tiền lì xì của Diệp Phàm ta cho các cậu.
- Không cần đâu.
3 người Đường Thành cùng lắc đầu.
- Có phải là ít không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, lần trước đã được chia hơn 10 triệu, tiền này lấy nhiều dùng việc dùng đến cũng không lớn. Mà quần đảo Duy Cơ Tư đang cần tiền.
Vẻ mặt Đường Thành nghiêm chỉnh nói.
- Không sai, chúng tôi đi theo tiên sinh bây giờ cũng đã trở thành triệu phú rồi. Tiền tuy là thứ tốt, nhưng quá nhiều cũng không tốt.
Xa Thiên nói.
- Đúng vậy, Diệp đại chẳng phải nói chuẩn bị thành lập Diệp môn sao. Nếu thực sự là như thế thì sau này chúng tôi nhất định phải tìm một nơi rộng lớn để làm cơ sở của Diệp môn. Sau này việc cần đến tiền vẫn còn rất nhiều.
Ngô Tuấn đột nhiên nói.