Vỏ chuối kia lúc nãy rõ ràng ở bên cạnh mình, làm sao lại có thể bay tới dưới chân An Tín Đào. Nhất định là do Diệp Phàm làm chuyện này. Những việc Diệp Phàm làm, Mai Phán Nhi cũng biết một số, để cho vỏ chuối bay lại đây có gì khó.
Vì thế mới trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nhưng, cũng không nói gì. Trong trường hợp này, Mai Phán Nhi cũng không dám biểu hiện gì hơn.
Chợt nghĩ tới cảnh tức cười lúc nãy của An Tín Đào, Mai Phán Nhi không nhịn được che miệng cười. Người phụ nữ xinh đẹp này hễ cười tươi, có thể khiến những người con trai nuốt nước miệng khan, mồm miệng khô ran. Cơ thể của Mai Phấn Nhi có thể khiến những người khác mất hồn không thể quên được.
Không lâu sau, An Tín Đào đích thân mời đoàn người của công ty Truyền thông Giang Nam vào phòng ăn. An Tín Đào rất ân cần, giống như phục vụ viên khách sạn, tự mình kéo ghế cho Mai Phán Nhi.
Tuy nhiên, lúc anh ta đang muốn ngồi cạnh Mai Phán Nhi, lại bị một kẻ không biết điều cướp mất, nhanh tay kéo ghế ngồi xuống. Người này đương nhiên là Diệp Phàm rồi.
An Tín Đào quét mắt nhìn Diệp Phàm, không tiện mở miệng. Không còn cách nào khác, xoay người ngồi sang phía bên kia của Mai Phán Nhi, nhưng lại bị Mai Diệc Thu ngồi mất. Anh ta cũng thấy tương đối buồn bực, ngượng ngùng cười cười ngồi xuống chỗ đối diện.
- Chủ tịch An, không biết anh có thân với Đông Tháp Sơn của Kim gia không?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Diệp tiên sinh cũng biết Đông Tháp Kim gia sao?
Mặt An Tín Đào ánh lên một tia kinh ngạc.
- Ha… ha… có nghe nói qua. Nhưng, cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch An, chuyến đi Hàn Quốc này của Diệp tiên sinh có chút việc cần tìm Kim gia. Không biết Chủ An tịch có thể cung cấp một số thông tin liên quan tới Kim gia…
Mai Phán Nhi hỏi, cũng là giúp Diệp Phàm một tay.
- Nói tới gia tộc Đông Tháp Kim gia ở Hàn Quốc chúng tôi là một một gia tộc lớn. Kim gia, nói thế nào nhỉ? Dùng cách nói của người Trung Quốc nhé, đó là danh gia. Tài sản cá nhân không dưới hàng trăm triệu. Phạm vi ngành nghề kinh doanh của họ là vô cùng rộng, như ô tô, nhà cửa, xưởng chế tạo, công nghiệp giải trí,… đều có. Nhưng, Kim gia nổi tiếng nhất không phải là những thứ này, mà là do dựa vào sự nổi tiếng của tổ tiên…
An Tín Đào thấy mọi người chăm chú lắng nghe, liếc nhìn Mai Phán Nhi, đặc biệt dừng lại một chút, để mọi người tự nhiên thấm lời mình nói.
- Sự nổi tiếng của tổ tiên. Xem ra Kim gia vẫn là một gia tộc cổ truyền…
Lúc này, Phí Nhất Độ cười nhạt nói, rất có phong độ của thân sĩ.
Có lẽ cảm quan của Phí Nhất Độ rất tốt. An Tín Đào cười:
- Vị Phí tiên sinh này nói rất có lý. Kim gia vì sao nổi tiếng, nguyên nhân là “phong thuỷ” , nên đã nổi tiếng khắp Hàn Quốc chúng tôi.
Vì An Tín Đào từng du học ở Đại học Yến Kinh Trung Quốc, cho nên cũng nói được tiếng Hoa, tiếng phổ thông nói trôi chảy tthành ra chẳng gây ra rào cản ngôn ngữ nào. Lần đàm phán với công ty truyền thông Giang Nam này, An Tín Đào chính là người đứng ra đàm phám, còn có nguyên nhân khác chính là anh ta hiểu tiếng Hoa.
- Phong thuỷ. Ha ha. Xem ra học phong thuỷ đúng là danh tiếng rất lớn, ngay cả người nước ngoài cũng tin…
Trương Đạo Lâm hài hước, xoa xoa chòm râu dưới cằm, lộ rõ khí chất của một thầy địa lý phong thuỷ.
- Về điểm này có lẽ Trương tiên sinh không rõ rồi, kỳ thực, người Hàn Quốc chúng tôi cũng giống người Trung Quốc các anh, rất tin vào phong thuỷ…
An Tín Đạo cười đáp.
- Điều ấy là đương nhiên, quan niệm lễ giáo của người Hàn Quốc kỳ thực được ảnh hưởng rất sâu đậm tư tưởng Nho giáo của chúng tôi. Rất nhiều người sau khi cha mẹ mất đi đều coi trọng việc lựa chọn nơi an táng cho họ.
Nếu trong nhà xảy ra những việc không như ý, ví dụ như có người chết hay bị phá sản, thường sẽ cho rằng do phần mộ của người thân đều nằm ở những nơi phong thuỷ không cát lợi.
Dù cho lão tổ tông đã xuống mồ nhiều năm, có những người nếu không có nhiều người không ngại phiền hà di táng lại, nhờ đó mà xoay chuyển “vận đen”
Diệp Phàm trước khi tới Hàn Quốc cũng đã tìm hểu một chút về văn hoá nơi đây nên cũng có nghe được một vài tin.
- Ừ, tôi cũng nghe nói vậy. Nghe nói các chính khách Hàn Quốc trước khi tuyển cử thường di chuyển phần mộ của tổ tiên
Từng có một chính khách Hàn Quốc tốt nghiệp trường Harvard đã 8 lần di chuyển phần mộ của cha mẹ, gần như là một năm một lần, hi vọng nhờ vậy có thể thắng các đợt tuyển cử hoặc vào được nội các.
Bởi vì di chuyển nhiều quá nên ngay cả người nhà anh ta cũng không rõ hiện nay phần mộ của cha mẹ rốt cục đang ở đâu? Haizz, có những việc, tin thì phải tin, nhưng nếu tin quá thành ra mê tín, cũng không tốt.
Phí Nhất Độ thản nhiên nói, còn cười cười lắc đầu.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn An Tín Đào, cười nói:
- Trở lại chuyện chính nào, An Chủ tịch, vẫn là những việc liên quan tới danh tiếng Kim gia. Hay là trước tiên mời anh nói về sự tranh giành phong thuỷ đi.
- Việc này, vào vài trăm năm trước đã chấn động cả Hàn Quốc chúng tôi.
Ở cách thủ đô Hán Thành, Hàn Quốc về phía Bắc 80 km là ngoại ô thành phố Cổ Châu, có một ngọn núi nhỏ tầm thường, sườn núi có một nơi bị người ta san lấp, tạo thành hai bãi bóng cỏ bằng phẳng, 1 to, 1 nhỏ.
Chỗ cao nhất của đồng cỏ có hai nấm mồ. Chôn cất hai người rất nổi tiếng trong lịch sử Hàn Quốc ở đó. Một ngôi có từ thế kỷ XI, của tường quân Bùi Quan. Ở cách phần mộ của Bùi gia mấy bước có một phần mộ khác. Nơi đó chôn cất vị đại thừa tướng Kim Nguyên Trung ở thế kỷ XIV. Người này chính là tổ tiên của Đông Tháp Sơn Kim gia
Đối với 2 gia tộc lớn của Hàn Quốc là Kim tộc và Bùi tộc mà nói, sườn ngọn núi này chính là nơi khởi phát mối thù truyền kiếp của hai gia tộc trong lịch sử Hàn Quốc.
Bởi vì tổ tiên của hai gia tộc cùng ở một chỗ phong thuỷ cực tốt, hai gia đình đều không muốn chia sẻ với nhau, càng không định từ bỏ phần đất tốt lành này.
Do vậy, mấy trăm năm nay luôn giành giật với nhau. Bùi gia muốn đè bẹp Kim gia. Kim gia muốn đè bẹp Bùi gia. Người nhà hai gia tộc này cứ đấu qua đấu lại, nhưng cũng không giải quyết được cốt lõi vấn đề.
Từ đó đến nay, Bùi gia và Kim gia vẫn còn đang thông qua cạnh tranh buôn bán, đấu tranh chính trị, hoạt động nhà đất,… dùng thủ đoạn để chèn ép đối phương.
An Tín Đào thản nhiên nói.
- Giành giật lâu như vậy, đã mấy trăm năm, lẽ nào tới bây giờ hai gia tộc vẫn chưa thể phân cao thấp?
Diệp Phàm thở dài.
- Ừ, khó phân cao thấp…
An Tín Đào gật đầu.
- Lẽ nào không thể chung sống hoà thuận. Kết hợp với nhay không phải sẽ càng mạnh hơn sao?
Tề Thiên bĩu môi nói.
- Vị tiên sinh này, nếu anh có thứ gì tốt liệu có đồng ý chia sẻ với người khác không? Huống chi, còn là thứ đồ tốt liên quan tới vận mệnh của gia tộc? Khi đã tin vào nó thì nó chính là việc đại sự, liên quan tới sự hưng suy của cả gia tộc, ai lại dám dùng vận mệnh gia tộc đi đánh cược đây?
An Tín Đào hơi cười cười.
- Ừ, đương nhiên không đồng ý. Người ta ai chẳng có tính ích kỷ! Ai lại muốn mở hầu bao vất vả kiếm được của mình cho đi mới thấy ổn thoả!
Tề Thiên nhấp rượu, cười nói. Anh ta nhìn An Tín Đào, nói:
- Chủ tịch An cũng tin phong thuỷ sao?
- Tin! Đương nhiên tin! Phong thuỷ học, nói như người Trung Quốc các anh là thuật phong thuỷ, đã có lịch sử rất lâu đời. Kỳ thực, có người cho rằng, phong thuỷ học cũng giống như một môn học, nhưng lại không hề mê tín. Lấy mối quan hệ giữa con người và tự nhiên mà nói, chỗ nào tốt thì con người ở đó. Đương nhiên cũng có ích đối với người trưởng thành…
An Tín Đào tự tin khoa khoang một lèo những lời luận bàn về phong thuỷ. Nhìn mọi người một lượt, nói:
- Không giấu gì các vị, Đài truyền hình TTS chúng tôi chuẩn bị chọn vị trí đặt đài mới. Đến lúc đó, cũng muốn mời đại sự tới địa phương xem một chuyến. Tổng bộ đã quyết định đi Trung Quốc một chuyến mời Trương đại sư tới Hàn Quốc. Nghe nói, Trương đại sư từng xem, chỉnh sửa cửa chính cho Bộ Tài chính quí quốc…
- Ha… ha… ha…
Diệp Phàm và Tề Thiên tự nhiên cười to. Mọi người đều cảm thấy rất mơ hồ.
- Cười cái gì, chẳng ra làm sao cả!
Mai Diệc Thu có vẻ không vui, hừ giọng.
- Diệc Thu, người ở bên cạnh cô ấy, chính là Trương đại sư, tấm thẻ kim bài phong thuỷ của Trung Quốc chúng ta. Cô nói tôi cười cái gì?...
Tề Thiên đắc ý ngẩng đầu lên, trước nay luôn bị Mai Diệc Thu ức hiệp, khó khăn lắm mới có một dịp thể hiện.
- Trương… Trương đại sư. Ngài chính là Trương đại sư.
Ngay cả An Tín Đào cũng không thốt lên lời, cùng Mai Diệc Thu đứng bật dậy.
- Ha… ha… Tôi chính là Trương Đạo Lâm. Đừng gọi là đại sư. Một kẻ không học hành gì như tôi, được người Trung Quốc gọi là giả thần giả thánh đi lừa đảo người ta thôi.
Trương Đạo Lâm cười nhạt.
- Trương đại sư, xin tha lỗi cho sự lỗ mạng của Tín Đào. Ly rượu này tôi kính ngài, đại sư.
An Tín Đào, vẻ mặt khâm phục, đứng dậy kính rượu.
Buổi tối, mọi người vui vẻ đi dạo Hán Thành.
Sau khi về tới khách sạn thì cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Đại sư, có thể ra tay một chút về phong thuỷ. Nếu Bùi gia và Kim gia không qua lại với nhau, chúng ta có thể lợi dụng sự bất hoà của hai nhà, tạo ra một chút mâu thuẫn…
Tề Thiên lộ dáng vẻ đắc chí tiểu nhân, nhỏ giọng nói.
- Cách này cũng được, thậm chí còn hơn cả cách chúng ta trực tiếp tới nhà Kim gia. Dù sao, ở Hàn Quóc, Kim gia cũng có tài sản khổng lồ. Nghe nói tổ tiên của Kim gia từng là vệ thị vệ trưởng trong hoàng cung, phương diện võ học cũng tự tạo nên một hệ, có vẻ tương đối độc đáo. Ở Hàn Quốc, võ học của Kim gia có thể so sánh với 4 gia tộc lớn của Trung Quốc chúng ta. Chúng ta mặc dù là rồng lớn cũng có những điểm yếu bị kẻ khác nắm được…
Phí Nhất Độ cũng gật đầu.
- Về việc này, không phải An Tín Đào đã nói rồi sao. Kim – Bùi, hai nhà đã đấu với nhau mấy trăm năm chưa ngã ngũ, lẽ nào chúng ta chỉ thêm chút dầu thì có thể tạo ra kết quả sao.
Việc này, tôi thấy trong một thời gian ngắn nghĩ cách giải quyết là không thể.
Quan niệm của con người ta một khi đã thâm căm cố đế, muốn xoay chuyển ngay còn khó hơn lên trời.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời chính là nói đến trường hợp này. Huống chi, phong thuỷ của họ còn liên quan tới sự hưng suy gia tộc. Anh nói xem, họ sẽ nhượng bộ sao?..
Diệp Phàm không đồng ý cách này.
- Kim gia bên ngoài thì là một tập đoàn tài chính lớn. Kỳ thực, trên thực tế, họ kinh doanh ngành giải trí, làm những việc phi pháp, cũng chính là một tổ chức xã hội đen.
Căn cứ theo điều tra, Kim gia có tới vài trăm đệ tử, đều là những tay đâm chém. Những đệ tử này phân bố trong khắp các ngành nghề kinh doanh của Kim gia.
Đương nhiên, những kẻ bảo kê trong ngành giải trí là đông nhất, như những tay đâm chém, bảo kê vũ trường, làm bảo vệ,…Dù vậy, những người này không đáng để ý tới.
Kỹ năng cơ bản võ học quyết sẽ không vượt quá tam đẳng, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút. Chỉ là, Kim gia là một đại gia tộc lâu đời như nhế, tổ tiên lại là thị vệ cung đình, hình như còn từng giữ chức tướng quân. Gia tộc vững mạnh như vậy, khẳng định nội tình không đơn giản. Dù cao thủ chúng ta không sợ, chỉ sợ Kim gia vẫn có vài lão già chưa chết thôi.
Vị dụ, mấy cao thủ thất, bát đẳng thậm chí là siêu cấp cửu đẳng . Nếu chúng ta đánh được tới cửa nhà Kim gia, vậy mấy lão già đó còn ngồi được không?
Tề Thiên nhìn mọi người một lượt, phân tích có vẻ cũng phù hợp tình hình thực tế, lại nói:
- Cho nên Kim gia và Bùi gia đã đấu bao nhiều năm nay. Tổ tiên Bùi gia đã từng là tướng quân. Bùi gia chắc chắn cũng là một gia đình võ học. Mượn sức của Bùi gia đàn áp Kim gia, chúng ta càng chắc thắng.
- Đại ca, trước khi đi em hỏi lão thái gia. Ông nói 30 năm trước từng đi tới Hàn Quốc, cũng là đi giải quyết việc tranh chấp cá nhân của một người bạn, có gặp một cao thủ họ Kim, người đó tên là Kim Duệ Thiên. Nội công vững vàng, đặc biệt là công phu chân rất lợi hại, kỳ thực, chính là quốc thuật được người Hàn Quốc tôn sùng hiện nay – Taekwondo.
Phí Nhất Độ nói.