Quan Thuật

Chương 904: Chương 904: Triệu phó soái tiểu Diệp về không?




- Tàu ngầm Thần Long M2 đã xuất phát, toàn thể đứng dậy.

Trấn Đông Hải gào to một tiếng, giọng to như sét đánh, tất cả lập tức đứng thẳng dậy.

Trấn Đông Hải cũng chạy qua bên cạnh, màn hình lớn ở sau lưng lập tức hiện lên bóng dáng cao to của Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà, mặc bộ đồ kiểu áo Tôn Trung Sơn, mặt tròn trán cao, nói với đội viên trong Tổ đặc nhiệm A:

- Chào các đồng chí.

- Chào Thủ trưởng.

Tướng sĩ Tổ đặc nhiệm A cùng đáp lại.

- Các đồng chí phải vất vả rồi.

Trấn Sơn Hà uy nghiêm hô lên.

- Thề sống chết vì an ninh tổ quốc.

Một làn sóng âm thanh kích động khắp căn phòng, ngay cả ly trà trên bàn cũng nhẹ nhàng run rẩy.

- Tốt, tốt. Thượng tướng Lý Khiếu Phong nghe lệnh. Toàn thể ủy viên trong Cục chính trị nhất trí quyết định do cậu làm tổng chỉ huy của kế hoạch ' Đoạt thiên' lần này, cậu phụ trách chiến đấu tiền phương, dẫn toàn thể đội viên Tổ đặc nhiệm A đi theo, nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi việc trong hậu phương đều do Thượng tướng Trấn Đông Hải phụ trách. Các phòngban cường lực trong nước, An ninh quốc gia, Tổ đặc nhiệm A, Công an, Cục tình báo, bộ bảo mật v.v... hạm đội Đông hải, căn cứ địa vịnh Lam Nguyệt, tất cả quan tướng, quân ủy do Đại soái Trấn Đông Hải dẫn đầu, nhóm chỉ huy của Tổ đặc nhiệm A tạm thời được toàn tổng điều động.

Biệt hiệu hành động lần này là 'Đoạt thiên', các bộ và đơn vị nhất thiết phải phối hợp chặt chẽ, không cho phép bất cứ bộ môn nào

đùn đẩy trách nhiệm, ai dám chống lại mệnh lệnh, bất kể là ai, hôm nay tôi, Trấn Sơn Hà sử dụng một câu cổ xưa, đólà 'giết không tha'. Ba chữ 'giết không tha' khiến toàn thể đội viên Tổ đặc nhiệm A trong lòng rung động.

Đây là phong thái cứng rắn ít người biết được của Chủ tịch. Những lời nói vừa rồi chỉ nói trước mặt đội viên Tổ đặc nhiệm A thân thiết, chỉ khi quốc gia yêu cầu nhất mới nói.

- Thề sống chết vì bảo vệ tổ quốc, thề sống chết vì 'Đoạt thiên'.

Trong khi quan tướng Tổ đặc nhiệm A rống to, bóng dáng của Chủ tịch trên màn hình cũng dần dần biến mất.

Tiếp theo, tổng bộ Tổ đặc nhiệm bắt đầu bận rộn.

Lúc này, Thiết Chiến Hùng vào văn phòng của Trấn Đông Hải.

- Chiến Hùng, cậu nghĩ có nên thông báo Diệp Phàm quay về đội không?

Trấn Đông Hải vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt ngưng trọng, ngay cả cơ mặt hình như cũng đông cứng lại.

- Không ổn, Tướng quân Trấn, nếu đội viên trong Tổ đặc nhiệm A đều xuất phát thì hậu phương sẽ trống không, dù sao cũng phải để lại vài người phòng thủ.

Về mặt công kích ở tiền phương lần này chúng ta lấy Tổ thứ tám làm chủ lực, tất cả 20 đội viên, có hơn mười người xuất phát, cộng thêm đội viên của các Tổ khác, tổng cộng hơn 30 người. Cả Tổ đặc nhiệm A chúng ta chỉ có hơn 50 đội viên chính thức, lần này phải tử chiến đến cùng.

Tuy nói rằng trước khi chiến đấu không nên nói những lờikhông may, nhưng sự thật là như thế, tôi không thể không nói. Nếu thất bại, đó sẽ tạo nên một hậu quả mang tính hủy diệt với việc xây dựng Tổ đặc nhiệm A quốc gia chúng ta.

Cho nên, tôi đề nghị đừng thông báo cho đồng chí Diệp Phàm về việc lần này. Đồng chí Diệp chính là tương lai của Tổ đặc nhiệm A quốc gia chúng ta.

Cho dù chúng ta đều hy sinh hết, chỉ cần có đồng chí Diệp dẫn dắt thế hệ mới thì Tổ đặc nhiệm A chúng ta vẫn còn có hy vọng để đứng trong hàng ngũ mạnh mẽ nhất trên thế giời.

Bằng không, không đảm bảo được an toàn, ngay cả người đứng đầu thế hệ mới của tướng sĩ trong nước như hắn cũng hy sinh, thì Tổ đặc nhiệm A chúng ta ắt hẳn sẽ rơi vào hàng ngũ chiến đấu tinh anh kém chất lượng sẽ trở thành nỗi đau của nước ta.

Thiết Chiến Hùng sắc mặt vừa ngưng trọng vừa tối sầm.

Y biết tính nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này, rất khả năng có đi không có về, năm phần là như thế. Đến lúc đó, tất cả các đặc nhiệm tinh anh của các nước bắt đầu chiến đấu thì đâu còn lo được chuyện khác nữa.

Không phải anh chết thì tôi chết, đối với cục đá đặc biệt đến từ ngoài không gian của phát triển quân đội, có liên quan đến mệnh vận của quốc gia, các nước đều đã hạ quyết tâm thề chết cũng phải giành được nó. Nói tinh anh của các nước đi Thái Bình Dương lần này là 'Đội cảm tử' cũng không quá mức.

Đương nhiên, Thiết Chiến Hùng cũng có một phần tư lợi, về điểm này, người nhiều kinh nghiệm và thông minh như Trấn Đông Hải đương nhiên nhìn thấy được, nhưng y lại lập tức gật đầu, nói:

- Cứ như vậy mà làm đi. Nhưng nếu gặp nguy hiểm thì tất cả phải ưu tiên cho viêc bảo toàn sinh mạng của đội viên Tổ đặc nhiệm A.

Nếu mất đi quặng Uranium chúng ta vẫn có thể cứu vãn được. Nhưng sinh mạng mà mất đi rồi thì chẳng cách nào lấy lại được. Các đồng chí đều là tinh anh của nước nhà, là rường cột trong công việc bảo vệ an ninh tổ quốc. Nếu rường cột bị gãy thì sẽ xảy ra hiệu ứng domino. Tôi không muốn hy sinh bất kỳ một đồng chí nào. Nhưng chuyện lần này các anh đều phải chuẩn bị tâm lý...

- Tôi hiểu.

Thiết Chiến Hùng đứng nghiêm một cái rồi mở cửa bước ra.

- Phàm tử, sao con vẫn chưa về nhà ăn tết, đã mồng bốn tết rồi đó. Mồng bốn cũng phải đi làm sao?

Mới sáng sớm, Diệp Phàm đang ngủ nướng thì bị mẹ Lâm Tú Phương gọi điện đến đánh thức.

- Con ăn sáng rồi sẽ về.

Diệp Phàm lập tức nhảy xuống giường, vội vàng ăn cơm xong, Tề Thiên và Lô Vĩ cũng đến, vì hai người nói là muốn đi chúc tết bố mẹ Diệp Phàm.

Ba chiếc xe phóng thẳng tới huyện Cổ Xuyên thành phố Mặc Hương.

Ba người đi gần cổng nhà.

Diệp Phàm chợt ngẩn người, vì Ngọc Kiều Long mặc chiếc áo màu hồng đang đứng ở cổng sân.

- Đại ca, không ngờ chị dâu còn đứng ở cổng đón anh, thật là hạnh phúc.

Tề Thiên nhắc tới chuyện không nên nói, lèo nhèo bên cạnh.

- Chị dâu gì mà chị dâu, cậu câm miệng ngay cho tôi.

Diệp Phàm nghe vậy, sắc mặt thay đổi, thấy xung quanh không có người, lập tức nổi giận đùng đùng nhào tới phía trước, hét lên:

- Bà cô của tôi ơi, cô đến đây làm gì chứ? Còn ngại chưa đủ phiền phức sao?

- Rốt cuốc ra sao, anh Vĩ?

Tề Thiên bị làm hồ đồ, không hiểu ra sao, cho nên hỏi Lô Vĩ. Mới ăn tết mà bị hừ như thế thật sự là có chút khó chịu.

- Ai biết được. Gần đây tâm trạng anh Diệp không tốt lắm, dù là bạn gái cũng có thể là kẻ thù, kẻ thù cũng có thể trở thành bạn gái, cậu tốt nhất đừng có gây chuyện.

Lô Vĩ hừ giọng nói, có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

- Em câm miệng lại là được chứ gì?

Tề Thiên lẩm bẩm một câu thì không nói nữa, đứng một bên xem náo nhiệt.

- Đừng có tự mình đa tình, em cùng bạn học đến Cổ Xuyên chơi, luôn tiện vào thăm nhà anh thôi. Chẳng lẽ Ngọc Kiều Long em đến nhà bạn học chơi cũng là phạm pháp sao? Tử Y là bạn học em, nếu không hoan nghênh thì em sẽ lập tức ra khỏi đây, hừ.

Ngọc Kiều Long liếc mắt đồng chí Diệp Phàm một cái, giả bộ lập tức ra đi.

Lúc này từ trong nhà truyền ra tiếng của em gái Diệp Phàm Diệp Tử Y, hừ giọng nói:

- Anh ba, anh là anh hùng hả, vừa mới về đến nhà thì đuổi chị dâu đi. Mẹ ơi, mẹ ra mau đi, chị dâu muốn đi rồi đó.

Câu cuối cùng đương nhiên là Diệp Tử Y cố tình hô to lên để mẹ biết.

- Muốn đi, sao lại muốn đi, mới đến đây hai ngày thôi mà đi hả?

Lâm Tú Chi vừa lẩm bẩm vừa đi ra.

- Mẹ, là con của mẹ muốn đuổi con đi. Người ta bây giờ làm Chủ tịch huyện rồi, đã thay lòng đổi dạ rồi, mẹ ơi, để con đi thôi.

Ngọc Kiều Long lại giở trò giả vờ khổ sở đáng thương, Diệp Phàm hoàn toàn hết chỗ nói.

Tề Thiên miệng há thật to, sát gần tai Lô Vĩ thì thầm nói:

- Rốc cuộc là việc gì vậy, hình như hơi nghiêm trọng đó, ngay cả mẹ cũng dám gọi nữa. Cô này có phải là vợ mà đại ca nuôi trong nhà không, giống như là con dâu nuôi từ nhỏ đó.

- Ha ha, sức tưởng tượng của cậu thật phong phú, ngay cả con dâu nuôi từ nhỏ cũng có thể nghĩ ra được, tiếp theo có phải là sẽ nghĩ đến năm thê bảy thiếp không?

Nghe nói cô em Ngọc này là hoa khôi học viện Âm nhạc Thủy Châu đó, có lẽ trước đây đại ca yêu cô ấy.

Nhưng con người luôn thay đổi, đặc biệt là đối với những người ăn chơi như chúng ta, phụ nữ như quần áo, mặc lâu rồi sẽ thấy chán, đến lúc nên thay rồi vẫn phải thay, đúng không?

Anh em như tay chân, cậu xem, đại ca thật sự rất tốt với chúng ta. Tay chân không thể thay được, tay chân cũ vẫn tốt hơn, đúng không?

Lô Vĩ lý luận một phen, hình như rất có lý.

Tề Thiên nghe xong liền gật đầu, nói:

- Nhưng cô em Ngọc hình như không muốn ra đi, lần này đại ca đụng trúng lửa rồi, loại phụ nữ như cô ấy là khó xử lý nhất.

Con nhà quyền quý, một lòng một dạ chăm chú gia đình. Đại ca đã chiếm được thân thể người ta, hơn nữa người ta đúng là đẹp như tiên nữ, e rằng lần này đại ca đã tính sai rồi, không cưới cô ấy về sẽ không thoát được đâu.

Phiền phức, may là em có dự kiến trước. Triệu Tư kia ngay cả gặp mặt em cũng không đi gặp, bằng không, loại phụ nữ đó, chắc còn lợi hại hơn cô em Ngọc này ...

- Đó là đương nhiên rồi. Gia tộc Triệu Tư có thế lực mạnh mẽ, phụ nữ như cô ta hay cậy thế ức hiếp người khác. Nhưng cô em Ngọc thì khác, khí thế không bằng Triệu Tư, đương nhiên là giở trò lấy nhu khắc cương, chỉ cần dùng ngón tay nhỏ và dài kia thôi thì có thể quấn lại được đại ca.

Lô Vĩ nhỏ giọng cười nói.

- Phàm tử, sao còn không mời Kiều Long vào nhà đi, mới vài ngày không gặp thôi mà đã xa lạ rồi hả? Con nhìn lại con đi, mỗi dịp tết, con chỉ lo đi chơi thôi, cả vợ mình cũng không cần nữa hả?

Lâm Tú Chi dạy cho Diệp Phàm một trận, Diệp Tử Y liền đưa tay kéo Ngọc Kiều Long vài cái, Ngọc Kiều Long đương nhiên là ỡm ờ vào nhà.

Tuy vậy, lúc vào nhà cô ấy bỗng nhiên quay mặt lại, mỉm cười với Diệp Phàm một cái, nét đẹp khiến người ta hồn xiêu phách lạc đó như nguồn nhiệt bắn vào đồng chí Diệp Phàm.

Tề Thiên và Lô Vĩ lập tức thấy lạnh cả người, thầm nghĩ: '' Trời ơi, cô này đang giở trò đó, đại ca, xem ra có chút...''

Đi vào phòng khách.

Lâm Tú Chi gọi Tề Thiên và Lô Vĩ ngồi xuống dùng trà.

Lúc này Diệp Tử Y bỗng nhiên nói:

- Anh ơi, gốc cây mà anh lấy về đã bị chuột cắn hỏng rồi. Ba nói đem làm củi đốt, để ở đó khó nhìn quá.

- Làm củi đốt, vậy mà mọi người cũng nghĩ ra hả, gốc cây đó giá trị vài nghìn tệ đó, là bộ đồ trà lâm trường Cảnh Dương đặc biệt xuất khâu đi nước ngoài đó.

Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, biết mọi người trong nhà không nhận ra đồ quý.

Gốc cây đó vốn là để trong thị trấn Lâm Tuyền, nhưng nghĩ đi ngĩ lại cuối cùng dứt khoát chuyển về nhà, vì mình đã đi khỏi nơi đó rồi, nếu còn chiếm một căn phòng lớn của người ta thì không được hay cho lắm.

Ba người đi vào phòng tiếp khách bên ngoài phòng ngủ Diệp Phàm.

Thấy bề ngoài của gốc cây vẫn còn tốt, nhưng khi ba người lật lại xem, lập tức ngẩn người.

Vì bên trong đã bị chuột gặm thành một cái lỗ lớn bằng nắm tay người lớn. Chỉ động nhẹ vào một cái thôi, mạt gỗ trong đó thi nhau rơi xuống.

- Xem con kìa, vừa mới quét sạch lại bị con làm dơ.

Mẹ Lâm Tứ Chi đem chổi đến quét.

- Chờ chút bác gái.

Lô Vĩ bỗng nhiên nhìn trừng trừng vào mạt gỗ như vụn gỗ cưa mà ngẩn người.

Dùng tay lấy một ít mạt gỗ đưa lên mũi ngửi, không ngờ lại liếm vài cái, lại đập xung quanh gốc cây.

Diệp Phàm trong lòng giật mình, nghĩ đến cái chết của Diệp Thủy Căn, ba của Diệp Nhược Mộng, cho nên lặng lẽ nói mẹ đi ra rồi hỏi Lô Vĩ:

- Phát hiện cái gì rồi?

- Đại ca, anh nhìn kỹ đi, màu sắc của thành gỗ bên trong hình như hơi khác với mạt gỗ.

Lỗ Vĩ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.